Nguyên Chấn Hiệp hệ liệt
-
Chapter 21
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Trần Sơn vừa vào, nhìn ba người thở hổn hển, lưỡi mấp máy, không nói thành lời. Tình hình của anh ta, bất cứ ai nhìn cũng biết, vừa có chuyện rất bất thường xảy ra với anh ta.
Vì trưởng phòng Điền Thượng trước là người rất nghiêm khắc, ông ta và Trần Sơn tuy không thuộc cùng một phòng, nhưng địa vị trong công ty cao hơn Trần Sơn, vì thế ông ta nghiêm mặt nói: “Trần Quân, có chuyện gì?”
Trần Sơn phản ứng rất lạ, vừa đi vừa c ười ha ha, cười rất sảng khoái, rõ ràng là trong lòng anh ta, có gì đó rất đáng để cười. Anh ta vừa cười vừa nói: “Mấy người không nghĩ ra đâu, chắc là trên đời cũng không ai nghĩ ra!”
Anh ta lặp đi lặp lại câu nói này, trưởng phòng Điền Sơn và hai trợ lí của mình, nhìn Trần Sơn bằng ánh mắt kỳ lạ. Trưởng phòng Điền Sơn không nhịn được nói lớn: “Trần Quân, mời cậu ra ngoài!”
Trần Sơn chỉ Điền Sơn: “Được rồi, để xem khi nào thì ông đến xin tôi quay lại!”
Anh ta nói xong là quay người đi một mạch ra ngoài, miệng còn nói: “Tôi có phát minh vĩ đại nhất trên đời!”
Khi anh ta ra, không đóng cửa lại. Vì thế ba người Điền Sơn, thấy được anh ta đến phòng thí nghiệm số ba. Trưởng phòng Điền Sơn hỏi trợ lý: “Để xem anh ta giở trò gì!”
Trưởng phòng Điền Thượng trong lúc nói, lòng hơi đố kỵ. Từ thần thái của Trần Sơn, ai cũng nhìn ra Trần Sơn vừa có phát minh quan trọng. Vậy tức là anh ta sẽ lập công lớn cho công ty, vì thế ông ta mới bảo trợ lý đi xem.
Trợ lý nghe xong cũng đi ngay, đến trước cửa phòng thí nghiệm số ba. Trưởng phòng ĐiỀN Sơn thấy anh ta đẩy cửa nhìn vào.
Người trợ lý nhìn không bao lâu đa quay lại, báo với Điền Thượng: “Trần Quâng đang viết, xem ra chắc là mục thí nghiệm nào đó, và rõ ràng là có thành quả nên ghi chép lại.”
Trưởng phòng Điền Thượng trầm trư một lát, bắt đầu hình thành ý chống đối. Ông ta nghĩ, nếu lúc này đi chúc mừng Trần Sơn, có lẽ nghiên cứu của Trần Sơn còn chưa hoàn thiện, ông ta có thể tham gia chút ý kiến, vậy thành tựu sau này ông ta cũng sẽ có phần.
Ông ta nghĩ thế đã bước ra ngoài, đến trước cửa phòng thí nghiệm số ba. Vừa chuẩn bị đẩy cửa vào, thì nghe trong phòng có tiếng la oai oái của Trần Sơn!
Tiếng la ai nghe cũng kinh hãi, trưởng phòng Điền Thượng sững sờ, và lúc này tiếng la thứ hai vang lên. Lần này Điền Thượng đã nghe rất rõ, Trần Sơn đang gọi họ của một người: “Nguyên!”
Điền Thượng nhìn Nguyên Chấn Hiệp, nét mặt lạnh lùng nói: “Nguyên Quân, cậu ta gọi, chính là họ của cậu!”
Nét mặt của Nguyên Chấn Hiệp rất khổ sở. Thần thái của Trần Sơn đêm đó, người khác cảm thấy lạ, nhưng với Nguyên Chấn Hiệp, thì chẳng thấy quái lạ chút nào. Nguyên Chấn Hiệp biết Trần Sơn tại sao vui mừng, chắc chắc là vì lá thép đó, đã có tiến triển, không chừng là đã biết bí mật của lá thép!
Anh ta đã biết Trần Sơn trước khi gặp tai nạn đã gọi lớn họ của mình: “Nguyên!”, y như Vũ Nhân Ngũ Lang. Nguyên Chấn Hiệp thấy đau đớn, nếu không phải là imnfh, thì hai người bạn làm sao mang họa?
Nghe xong lời của trưởng phòng Điền Thượng, Nguyên Chấn Hiệp ngoài cười khổ ra, không nói được gì khác.
Lúc đó, trưởng phòng Điền Thượng cũng ngây người ra, lập tức la lớn: “Trần Sơn Quân!”
Nhưng trả lời ông ta, không phải âm thanh của Trần Sơn, mà là một tiếng nổ, sau đó là một tiếng nổ khác. Hai tiếng nổ không phải mạnh lắm, nhưng sau vụ nổ, khói dày đặc tỏa ra khe cửa. Trưởng phòng Điền Thượng la lớn, hai trợ lý đều chạy đến, cửa không khóa, họ đẩy cửa vào, cả phòng thí nghiệm nồng nặc khói, vẫn còn lửa cháy. Ba người cố gắng bình tĩnh, tìm bình chữa lửa dập lửa, phát hiện Trần Sơn gục trên bàn, không cử động nữa.
Hai trợ lý dìu Trần Sơn lên, tiến hành hô hấp nhân tạo. Cho đến khi đội chữa cháy đến, Trần Sơn vẫn không tỉnh lại, anh ta đã mãi mãi không tỉnh lại nữa, anh ta đã chết!
Máy móc hiện đại trong phòng thí nghiệm số ba, cũng bị hủy đi một nửa. Nguyên nhân vụ nổ, là do một máy chính, nguồn điện đoản mạch nên phát nổ. Và trong thời gian rất ngắn này, làm những dược phẩm hóa học gần đó bốc cháy, nên có khói độc, Trần Sơn vì hít quá nhiều khói độc nên tử vong.
Chủ tịch và trưởng phòng béo nghe tin chạy đến thì trời đã sáng. Di thể Trần Sơn được đưa đi. Sau buổi sang hỗn loạn, bắt đầu dọn dẹp, xếp đồ cá nhân của Trần Sơn qua moojtbeen. Trong đó hơn phân nửa giấy tờ đã bị cháy, vì lúc đó Trần Sơn gục trên bàn, đè lên một nửa sấp giấy còn lại, phần giấy bên kia đã thành than. Những chữ trên giấy tờ là chữ tiếng Trung nên mọi người xem không hiểu.
Đầu đuôi câu chuyện là như thế, bên cảnh sát cũng phái người đến điều tra. Có một viên cảnh sát tên là Thiết Nam, vấn đề đặc biệt quá nhiều, cũng cần phải hỏi chi tiết hơn mười phút.
Nguyên Chấn Hiệp nghe lại quá trình Trần Sơn xảy ra chuyện, tim đập mạnh. Anh ta nuốt nước bọt, nói: “Trong di vật của Trần Quân, có phải có một lá thép?”
Tronwgr phòng béo khoác tay nói: “Ai chú ý làm gì, lúc đó trong phòng thí nghiệm, mảnh kim loại có ở khắp nơi, trong lúc dọn dẹp, không ai chú ý lá thép gì.”
Nguyên nhân Nguyên Chấn Hiệp giật mình, là vì trong lúc thuật lại, được biết Trần Sơn đã có phát hiện, và ghi chép lại. Phân nửa giấy tờ vẫn còn chữ, có lẽ là đã ghi chép lại phát hiện. Và anh ta cảm thấy lạ là, Thiết Nam cũng từng đến điều tra nguyên nhân cái chết của Trần Sơn, tại sao không đến tìm anh ta? Thiết Nam và anh ta từng đến nơi ở của Trần Sơn, biết quan hệ giữa Trần Sơn và anh ta, hôm qua anh ta còn nói lời từ biệt Thiết Nam, Thiết Nam không nhắc gì đến, là tại sao?
Nguyên Chấn Hiệp không nghĩ tiếp, vì có thể đi hỏi Thiết Nam. Anh ta nói: “Đúng là bất hạnh, đây là một tai nạn, vậy di vật của Trần Quân ở đâu?”
Chủ tịch cầm điện thoại lên, căn dặn vài câu, một lúc sau có một nữ nhân viên, cầm một túi hồ sơ tiến vào. Chủ tịch cầm lấy túi hồ sơ, giao cho Nguyên Chấn Hiệp, khách khí nói: “Nhờ anh cả!”
Nguyên Chấn Hiệp nói: “Cám ơn anh, tôi thay mặt gia quyến Trần Quân xin lỗi quý công ty!”
Anh ta cầm tập hồ sơ, muốn mở ra ngay, để tìm một nửa giấy bị cháy sót lại, xem là viết gì trên đó.
Nhưng anh ta vẫn ráng nhịn, cáo từ hai trưởng phòng, rời khỏi công ty.
Anh ta vừa đi, vừa tìm một nơi trên đường để ngồi xuống mở hồ sơ ra. Trong hồ sơ là những vật nhỏ lẻ, đều là những vật trên người Trần Sơn, có một chồng giấy. Nguyên Chấn Hiệp vội mở ra xem, chỉ là những tờ giấy dài, bị cháy một nửa bên trái, vẫn còn vết than. Chữ viết vội nghuệch ngoạc, chữ to chữ nhỏ, rõ ràng là người viết trong lúc không bình tĩnh.
Nguyên Chấn Hiệp nhìn chữ viết trên giấy, vừa nhìn vào đã phải thầm la lớn “Hỏng bét!”
Chữ viết trên giấy theo lối viết ngang, vì thế mà khi tờ giấy bị đốt một nửa bên trái, thì mỗi dòng cũng mất đi một nửa, câu văn không liền lạc. Nguyên Chấn Hiệp chú ý xem những chữ còn sót lại, có một số chữ anh ta không nhận ra nổi. Sau khi xem qua một lượt, anh ta ngây người ra, không giống như là ghi chép thí nghiệm, giống một phong thư hơn.
Nguyên Chấn Hiệp xem lại lần nữa, và khẳng định đó là một phong thư. Phong thư này còn chưa viết xong, nên Trần Sơn chưa ký tên. Và phong thư này viết cho ai, cũng không biết, lý do là viết thư ngang, theo thói quen tên người nhận viết trên góc trái, và đã bị lửa đốt cháy.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook