Nguyên Chấn Hiệp hệ liệt
-
Chapter 20
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Nguyên Chấn Hiệp giật thót người, thả áo người thanh niên ra. Hoàng Quyên! Sau khi chia tay Hoàng Quyên ở Paris, vẫn không có tin tức gì. Lúc này, Nguyên Chấn Hiệp có dự cảm không lành, không tự kiểm soát thở gấp, nói: “Cô ta nói gì, anh hãy nói đi!”
Người thanh niên như trả bài vậy, rõ ràng, lời anh ta nói, là anh ta đã học thuộc từ trước. Anh ta nói: “Đừng truy cứu nữa, tuyệt đối đừng. Cũng đừng đợi tin của em, em sẽ không liên lạc với anh nữa. Anh có cuộc sống của anh, sẽ rất vui vẻ đầy đủ, cần gì tự tìm rắc rối?”
Người thanh niên đọc một hơi, nói: “Tôi ở sân bay gặp cô ta, cô ta biết tôi có chuyện đến Nhật Bản, nên nhờ tôi chuyển lời!”
Nguyên Chấn Hiệp đầu óc hỗn loạn, lời của Hoàng Quyên, anh ta không hiểu rõ hết, chỉ biết Hoàng Quyên bảo anh ta đừng điều tra chuyện của Khinh Kiến, Kars. Nhưng tại sao?
Nguyên Chấn Hiệp hít sâu: “Sân bay nào thế?”
Người thanh niên nói: “Sắc mặt anh không tốt lắm. Là sân bay ở Sigapore!”. Anh ta bồi thêm một câu: “Lúc đó cô ta sắp bay đến Hongkong.”
Nguyên Chấn Hiệp lại hỗn loạn. Hoàng Quyên đã rời Âu Châu, cô ta từng xuất hiện ở Singapore, đến Hongkong, vậy, bây giờ cô ta dang ở đâu? Cô ta sao lại tránh né mình? Tại sao lại bảo mình đừng theo chuyên jnafy nữa? Cô ta kiên quyết thế, không sợ nguy hiểm gặp nhân vật nguy hiểm như Kars, tại sao lại đột nhiên bỏ cuộc?
Trong lòng anh ta có hơn ngàn câu hỏi, nhưng không câu nào có câu trả lời. Người thanh niên lại nói: “Cô ta cho tôi thù lao khá lớn, và tôi cần phải khẳng định là anh, mới chuyển lời cô ta cho anh!”
Nguyên Chấn Hiệp hoang mang, nói: “Anh khẳng định cô ta đến Hongkong chứ?”
Người thanh niên nói: “Phải, ít ra, cô ta đến quầy vé Hongkong…”
Anh ta như nói với bản thân mình: “Thật ra, hai người là một cặp đôi rất tốt. Nếu có hiểu lầm gì, vì một cô gái như thế mà đuổi đến chân trời cũng đáng!”
Nguyên Chấn Hiệp cười khổ, anh ta biết quan hệ giữa mình và Hoàng Quyên, khó mà giải thích cho người lạ hiểu rõ. Anh ta hít một hơi dài: “Cám ơn anh!”
Người thanh niên dáng vẻ thư thả, nói: “Thôi được, bắt đầu từ bây giờ, tôi có thể hưởng thụ kỳ nghỉ của mình rồi!”
Anh ta nói xong, hét lên một tiếng, sau đó vừa đi vừa nhảy, còn quay người vẫy tay với Nguyên Chấn Hiệp. Nguyên Chấn Hiệp đứng sững tại chỗ, trong lòng đang nghĩ: “Hoàng Quyên đang ở đâu? Có nên đi Hongkong? Osaka đến Hongkong, chưa đến ba tiếng bay, nhưng cho dù đến Hongkong. Một thành phố vài triệu người lớn lên từ nhỏ đến lớn, anh ta có cách gì tìm được Hoàng Quyên?
Câu đố này làm anh ta nghĩ mãi không thông, tại sao Hoàng Quyên lại tránh né anh ta?
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Anh ta vừa nghĩ vừa đi, khi anh ta trèo vào tường trường đại học, anh ta mới xác định, đã không thể tiếp tục học được nữa. Anh ta nhất định phải đi tìm Hoàng Quyên. Tại sao, anh ta cũng không rõ, là vì tình yêu? Hay vì bí mật giữa mình và Hoàng Quyên? Nhưng cho dù sao thì anh ta cũng phải tìm Hoàng Quyên. Hoàng Quyên càng cho người chuyển lời, bảo anh ta đừng đi tìm, anh ta càng phải đi!
Sau khi quyết định nghỉ học, Nguyên Chấn Hiệp biết sẽ chịu gia đình và bạn bè trách. Nhưng anh ta đã quyết định, ngoài vài người bạn thân ra, ai cũng xem anh ta là thanh niên không cầu tiến, anh ta biếng nhác. Trước khi rời Nhật, anh ta tạm biệt Thiết Nam, chỉ có một chuyện cần phải làm, là đi lấy lại lá thép rút từ đầu sọ từ chỗ Trần Sơn.
Buổi chiều, anh ta đã đến trước cổng xưởng cơ khí của Trần Sơn, đang chuyển lời với một người bên trong.
Một nhân viên nhìn anh ta với ánh mắt rất ngạc nhiên, như nhìn một quái vật.
Ánh mắt người đó rất quái dị, làm Nguyên Chấn Hiệp cũng thấy căng thẳng. Người đó nói: “Xin lỗi, anh muốn gặp là kỹ sư cao cấp Trần Sơn?”
Nguyên Chấn Hiệp vội nói: “Phải. Anh ta sao thế?”
Ai cũng quan sát được có chuyện bất thường đã xảy ra với Trần Sơn. Nên người nhân viên đó mới kỳ lạ thế.
Người nhân viên đó miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Anh là gì của ông Trần…”
Nguyên Chấn Hiệp la lên: “Nói tôi biết, anh ta sao rồi?”
Nhân viên vội nói: “Được! Được! Ông Trần khoảng một tuần trước… Đúng, tám ngày trước, vì đã thiệt mạng trong một tai nạn ở phòng thí nghiệm. Lúc đó là nửa đêm, nhưng không phải tôi trực…”
Nhân viên đó nói thêm gì nữa, nhưng Nguyên Chấn Hiệp như không nghe thấy, anh ta như thấy mình vừa bị sét đánh ngang tai.
Trần Sơn đã chết! Tám ngày trước… Nguyên Chấn Hiệp nghĩ lại, đó là ngày thứ hai sau khi anh ta giao lá thép cho Trần Sơn. Vài ngày này, anh ta đã có quyết định, vội vã làm thủ tục nghỉ học, nhờ bạn bè ở Hongkong, mau chóng tìm Hoàng Quyên, bận nên không có thời gian liên lạc với Trần Sơn. Và không ngờ rằng, Trần Sơn lại chết trong một “tai nạn”!
Nguyên Chấn Hiệp cảm nhận được chấn động và hoang mang, anh ta chỉ thấy nhân viên nọ đặt điện thoại xuống nó: “Vài người phụ trách công ty chúng tôi muốn gặp anh…”
Nguyên Chấn Hiệp à một tiếng, người nhân viên nói: “Ông Trần hoàn toàn không có người thân, anh là bạn ông ta?”
Nguyên Chấn Hiệp lại nói phải, được người nhân viên dẫn đường, khi đi vào, bước chân lảo đảo như đi trên bông. Khi anh ta vào phòng khách, anh ta thấy có ba người trung niên đang đợi mình, trong đó có một người đầu nửa trọc nhìn anh ta, đứng lên nói: “Ông Nguyên? Ông là bạn của Trần Sơn?”
Nguyên Chấn Hiệp cố gắng định thần lại, gật đầu. Người trung niên này tự giới thiệu, ông ta là chủ tịch công ty này, và hai nhân viên cao cấp khác cấp trưởng phòng. Nguyên Chấn Hiệp chào hỏi vài câu, lúc này, anh ta cảm thấy rất mệt mỏi, cảm giác mệt mỏi này rất khó tả, có lẽ là do thời gian dài suy nghĩ, tìm tòi nhưng không tìm ra sự thật. Anh ta hỏi: “Trần Sơn…”
Một trưởng phòng cao gầy giận dữ nói: “Trần Sơn đã trái với qui tắc công ty, chưa được cho phép, lén dùng phòng thí nghiệm của công ty, kết quả là xảy ra vụ nổ, làm công ty tổn thất…”
Chủ tịch cắt lời ông ta, nói: “Bỏ đi, Trần Quân đã chết, không cần truy cứu tổn thất… Trần Quân có chút di vật, không biết ông Nguyên nhận được không?”
Nguyên Chấn Hiệp chau mày, Chủ tịch giải thích: “Trần Quân không có một thân nhân nào, những thứ này, chúng tôi không biết xử lí thế nào.”
Nguyên Chấn Hiệp cười khổ, nói: “Không sao, tôi biết một người thân anh ta ở Hongkong, dù sao tôi cũng sắp về Hongkong, tôi sẽ chuyển cho người thân anh ta. Nhưng tôi muốn biết tình hình lúc đó thế nào?”
Người trưởng phòng béo nói: “Tôi là cấp trên của Trần Quân. Trần Quân vào hôm xảy ra chuyện, hành động rất kỳ lạ. Trong giờ nghỉ trưa, anh ta rất bí ẩn, cho tôi xem một vật, là một lá thép, không biết dùng để làm gì, có vẻ anh ta rất xem trọng nó…”
Nguyên Chấn Hiệp ồ lên. Lá thép đó, anh ta lập tức nghĩ đến, nếu cái chết của Trần Sơn có liên quan đến lá thép, vậy, anh ta không phải đã gián tiếp hại chết Trần Sơn sao?
Trưởng Phòng ngờ vực thái độ giật mình của Nguyên Chán Hiệp, nhưng ông ta không hỏi kỹ hơn, lại nói: “Ông ta xin ý kiến của tôi, nhưng tôi lúc đó không biết là gì, chỉ tùy tiện xem qua, và trả lại cho anh ta. Tôi nghe được khi quay người, anh ta lẩm bẩm: “Tôi nhất định phải làm rõ vật này là gì, tôi đã có manh mối.” Tôi thật không hiểu, lá thép đó là gì mà đáng để nghiên cứu thế?”
Nguyên Chấn Hiệp cười khổ, vị trưởng phòng lại nói: “Tối đó anh ta sau khi tan ca, nói với tôi còn chút công việc cần làm, và không rời công ty. Nghĩ lại, chắc là anh ta muốn dùng thiết bị của phòng thí nghiệm, để nghiên cứu lá thép đó!”
Nguyên Chấn Hiệp có cảm giác đang rất mệt mỏi, anh ta hỏi: “Lúc đó, tình hình thế nào?”
Trưởng phòng béo nói: “Tình hình xảy ra chuyện thế nào, không ai biết, vì trong phòng thí nghiệm số 3, chỉ có một mình Trần Sơn”.
Ông ta nói đến dây, chỉ về trưởng phòng gầy nói: “Trưởng phòng Điền Sơn và hai trợ lý, đang làm việc ở phòng thí nghiệm số một, họ…”
Trưowngr Phòng Điền Sơn và hai trợ lí, làm việc đến sáng, đã rất mệt mỏi, nhưng một mục nghiên cứ của họ có chút tiến triển. Vào lúc công việc thí nghiệm có tiến triển, cũng là lúc thu hút nhà khoa học nhất, ba người không ai đề nghị đi nghỉ, chú ý vào dữ liệu của thí nghiệm.
Vào lúc này, Trần Quân bất ngờ xông vào.
Theo qui tắc, phòng thí nghiệm đang có người thì sẽ treo bảng ngoài cửa “Xin đừng vào”, nhân viên không liên quan đến thì nghiệm không được vào. Nhưng lúc đó là nửa đem, họ cũng không ngờ còn có người khác, nên không khóa cửa phòng. Trần Sơn bất ngờ xông vào, ba người Trần Sơn cũng thấy ngạc nhiên, chỉ thấy Trần Sơn đang rất mừng rỡ.
Trưởng phòng Điền Sơn nhớ lại: “Trần Quân rất hưng phấn, cứ như là đang say rượu vậy, nhưng sắc mặt thì trắng bệt. Khi ông ta bình tĩnh lại, mới thấy trên trán có đỏ ửng, cho thấy ông ta lúc đó đang rất kích động!”
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook