Tuyệt Thế Quân Lâm
-
Chapter 92
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chapter 92.
Một tiếng kêu quái dị vang vọng từ trên trời khiến mọi ánh mắt đổ dồn lên bầu trời.
Phạch phạch phạch!
Một con chim ưng hùng dũng lao vút xuống giữa đám đông. Đó chính là Tam Sắc Ưng mà Huy Ảnh đã thả đi.
"Chết tiệt, nó là cái quái gì thế này?"
Ô Tích Sinh giật mình lùi lại vì bất ngờ trước sự xuất hiện của Tam Sắc Ưng.
Những tên thuộc hạ của Hoàng Tự Phái đều tỏ vẻ kinh ngạc và tò mò. Nhìn vào dáng vẻ của con chim ưng, ai cũng biết đây là một loài chim quý hiếm, chắc chắn sẽ bán được giá cao.
Ô Tích Sinh vì tham tiền mà hét lên.
"Bắt sống con chim đó cho ta!"
Một tên thuộc hạ đứng gần đó tiến lên định bắt con chim.
Xoẹt!
Nhưng chim ưng như tia chớp lao tới, cào nát mặt tên thuộc hạ.
"Aaaaa!"
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
Tên thuộc hạ ôm mặt gào thét, lăn lộn trên đất. Máu tuôn ra từ kẽ tay hắn. Chỉ một cú vồ nhẹ, con mắt của hắn đã bị mù hoàn toàn.
Những tên thuộc hạ khác sợ hãi lùi lại.
Một tên thuộc hạ khác tỏ ra dũng cảm, vung cây thương uy hiếp con chim.
Nhưng con chim ưng nhanh nhẹn đến mức cây thương của hắn không thể chạm vào. Tên thuộc hạ này cũng bị mù hai mắt vì bị con chim ưng vồ lấy.
"Khực!"
Máu không ngừng tuôn ra từ kẽ tay hắn.
Lúc này, bọn thuộc hạ mới nhận ra con chim ưng không phải loại chim tầm thường. Chúng sợ hãi lùi xa. Sau khi làm mù mắt hai tên thuộc hạ, Tam Sắc Ưng ngoan ngoãn đậu lên cánh tay của Xích Tú Lân.
Mọi người nín thở chứng kiến cảnh tượng này.
Xích Tú Lân từ từ tháo sợi dây buộc ở chân Tam Sắc Ưng.
Đọc xong bức thư, Xích Tú Lân nói với Liễu Tuyết Hà.
"Can Nhi muốn thống nhất thiên hạ."
Liễu Tuyết Hà khẽ cười.
"... Và tiểu tử đó đã phải lòng một nữ nhân nào đó."
Đôi mắt của Liễu Tuyết Hà sáng lên. Nàng ta hít một hơi thật sâu và cười lớn.
Sau đó, nàng lại vung cây gậy lên.
Bốp! Bốp!
Liễu Tuyết Hà nhìn về phía Ô Tích Sinh đang đứng và hét lên.
"Biến đi! Đây không phải là chỗ dành cho các ngươi!"
Lúc đó, Xích Tú Lân nói với Liễu Tuyết Hà.
"Chúng ta đi thôi."
Liễu Tuyết Hà ngay lập tức dừng lại. Nàng từ từ quay đầu lại.
"Chàng vừa nói gì cơ?"
"Chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đến Trung Nguyên."
Ánh mắt của Liễu Tuyết Hà dao động.
"Chàng có biết mình vừa nói gì không?"
"Ta biết."
"Ta hỏi lại lần nữa. Chàng có biết chính xác ý nghĩa của điều đó không?"
"Nàng đã sống khổ cực suốt hai mươi năm vì ta rồi. Giờ ta sẽ sống vì nàng."
"...!"
"Chúng ta hãy cùng đi thăm phụ mẫu. Thời gian đã trôi qua cũng lâu rồi, họ sẽ tha thứ cho chúng ta thôi. Khi nhìn thấy Can Nhi, họ chắc chắn sẽ rất vui."
Nước mắt bắt đầu đọng lại trong mắt Liễu Tuyết Hà.
Lúc này, Ô Tích Sinh lại bước tới.
"Các ngươi đang nói năng cái gì linh tinh vậy..."
Suỵt!
Liễu Tuyết Hà quay lại và ra hiệu im lặng.
Lúc đó, không chỉ Ô Tích Sinh mà tất cả những người xung quanh đều cảm thấy như ngừng thở. Một luồng khí khủng khiếp bùng lên khiến họ không thể cử động.
Vù vù vù.
Một luồng ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ cơ thể Liễu Tuyết Hà.
Ánh sáng chói lòa bao phủ nàng ta, khiến mọi người phải nhắm mắt lại. Khi ánh sáng tan đi, một nữ nhân hoàn toàn khác xuất hiện.
Đó chính là hình dạng thực sự của Liễu Tuyết Hà.
Đôi mắt nàng hiền hòa, chiếc mũi thẳng tắp và đôi môi đầy đặn, khuôn mặt trắng như ngọc và vóc dáng thanh mảnh, không ai có thể tin nàng đã ở độ tuổi bốn mươi. Nàng trông như một thiếu nữ, vẻ đẹp của nàng còn vượt xa cả Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân.
"Quaoo!"
Tất cả những người đang quan sát đều thốt lên kinh ngạc. Một số thương nhân quỳ xuống và cúi đầu, nói rằng nàng là tiên nữ giáng trần.
Mọi người đều bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nàng. Sắc đẹp của nàng quả nhiên khiến tất cả đều phải ngỡ ngàng.
Ô Tích Sinh run rẩy hỏi.
"Nàng… nàng là ai?"
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
Thông thường, người ta sẽ cảm thấy có chút tà ý, nhưng với Liễu Tuyết Hà, không một ai có thể có những suy nghĩ như vậy. Nàng tỏa ra một khí thế quý phái khiến người ta không dám nói chuyện với nàng. Đây là lý do tại sao nàng luôn sống với ngoại hình khác, chỉ sống một cuộc đời khiêm nhường để tránh gây bất kỳ tranh cãi không đáng có.
Ngay lập tức, thân hình của Ô Tích Sinh từ từ bay lên.
"Ơ! Ơ? Chuyện gì thế?"
Liễu Tuyết Hà mỉm cười rạng rỡ. Vẻ đẹp của nàng khiến người ta có cảm thấy bản thân có chết cũng toại nguyện. Và suy nghĩ đó đã trở thành hiện thực.
Liễu Tuyết Hà nhẹ nhàng đưa tay ra.
Cơn gió phóng ra từ bàn tay nàng và chạm đến Ô Tích Sinh và trở thành một cơn bão.
Vù vù vù!
"Ááááááá!"
Ô Tích Sinh bị xoay vòng trong không trung, sau đó bị hất tung về tòa nhà bảy tầng của hắn.
Liễu Tuyết Hà đưa tay còn lại ra ra.
Bùm!
Một tiếng nổ vang trời vang lên.
Mọi người đều há hốc miệng.
Rầm rầm rầm.
Tòa nhà bảy tầng của Hoàng Tự Phái tan tành thành bụi, không phải sụp đổ, mà thực sự biến thành bụi bay đi mất.
Tất cả những người xung quanh đều quỳ xuống đất.
Đám người của Hoàng Tự Phái cũng sợ hãi, chỉ biết run rẩy.
Xích Tú Lân đứng ở phía sau Liễu Tuyết Hà, nhẹ nhàng nói.
"Ta sẽ xây dựng lại tòa điện các này."
Liễu Tuyết Hà mỉm cười đáp.
"Vậy thì sẽ có người khác lại phá hủy nó thôi."
Ánh mắt của hai người đối diện nhau một cách bình thản.
Bản chất của họ không thay đổi, nhưng họ đã sống bên nhau suốt hai mươi năm. Khi nhận ra rằng thế gian không thể giải thích theo lối phân biệt giữa thiện và ác, họ đã trở nên giống nhau, như Dương Hoa Anh và Lãnh Y Thường vậy.
Hai người nắm tay nhau. Họ nhìn những người buôn bán trong chợ và gửi ánh mắt thể hiện sự chia ly. Mọi người đều cảm nhận được rằng đây có lẽ là lần cuối họ thấy cặp đôi này. Hầu hết những người trong chợ đều đã nhận được sự giúp đỡ từ họ, vì vậy sự chia ly này khiến họ cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Bỗng nhiên, Xích Tú Lân nói với Liễu Tuyết Hà.
"Ta muốn nhờ nàng một việc."
"Là việc gì?"
"Về Can Nhi, hãy để ta lo."
Liễu Tuyết Hà nhìn Xích Tú Lân một lát rồi bình thản đáp.
"Đó là nhi tử của chúng ta. Can Nhi hoàn toàn xứng đáng có những giấc mơ như vậy."
"Đó là chuyện không thể chỉ dừng lại ở mơ ước."
"..."
Cuối cùng, Liễu Tuyết Hà không hứa hẹn gì. Thay vào đó, nàng cười tươi và nói một cách ngọt ngào.
"Vậy là chúng ta có thể tung bay thật xa rồi sao?"
Xích Tú Lân lắc đầu.
"Đã lâu rồi mới có một chuyến đi, chúng ta cứ thong thả đi du ngoạn giang hồ."
"Được."
Hai người nắm tay nhau và bước đi.
Mọi người đều ngây người đứng nhìn bóng lưng của họ.
Sau vài bước, Liễu Tuyết Hà quay lại.
Nàng nhìn về phía Câu Thúc và mỉm cười nói.
"Cảm ơn ông đã vất vả suốt thời gian qua."
Lời nói của nàng khiến sắc mặt Câu Thúc thay đổi.
Một nụ cười khó hiểu xuất hiện trên môi ông ta. Cùng lúc đó, khí tức của ông ta cũng hoàn toàn thay đổi.
Khoảnh khắc đó, từ một người bán rau, Câu Thúc chuyển sang thành Các Chủ Thần Bí Các.
"Tiểu thư biết từ khi nào vậy?"
Giọng nói của ông cũng thay đổi.
"Từ ngày chúng ta gặp nhau."
"Quả nhiên..."
"Đa tạ ông trong suốt thời gian qua."
Các Chủ Thần Bí Các Câu Giai Huy (俱佳揮) cung kính cúi đầu.
"Gặp nhau đã lâu, nay mới có dịp chính thức chào hỏi. Các Chủ Thần Bí Các Câu Giai Huy bái kiến tiểu thư."
Liễu Tuyết Hà mỉm cười và nói.
"Lâu rồi không gặp."
"Tiểu thư còn nhớ thuộc hạ sao?"
"Đương nhiên rồi. Khi còn nhỏ, ông đã chơi với ta còn gì."
"Chuyện lâu như vậy rồi mà tiểu thư vẫn còn nhớ ư?"
Câu Giai Huy cảm động đến mức cúi gằm đầu.
"Gửi lời cho phụ thân ta, nói rằng ta sẽ sớm gặp người."
"Vâng."
Lúc này, Xích Tú Lân lại lịch sự cúi đầu chào Lương Thúc.
"Thời gian qua ông cũng đã vất vả rồi."
Khí tức của Lương Thúc cũng thay đổi, tỏa ra một khí thế của một đại hiệp.
"Công tử cũng biết sao?"
"Đương nhiên."
Lương Thúc quỳ xuống và cúi đầu chào một cách kính trọng.
"Đội Chủ Bạch Yên Đội (白煙隊) Lương Hộ Bình (梁護坪) bái kiến công tử."
Vị trí này cũng không thua kém gì chức vụ của Các Chủ Thần Bí Các.
Lúc này, Xích Tú Lân cũng nói với Lương Hộ Bình hệt như những gì Liễu Tuyết Hà nói.
"Nói với phụ thân ta sẽ sớm đến gặp người."
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
"Thuộc hạ đã rõ."
Xích Tú Lân và Liễu Tuyết Hà nhìn nhau và nở một nụ cười rạng rỡ.
Hai người chào tạm biệt mọi người trong chợ.
"Chúc mọi người luôn khỏe mạnh."
Mọi người trong chợ cúi đầu một cách kính trọng. Một số người không khỏi rơi lệ vì sự chia ly. Hai người họ thực sự như thần tiên giáng trần. Nếu Liễu Tuyết Hà là tiên nữ, thì Xích Tú Lân là vị thần bảo vệ nàng. Mọi người đều cảm thấy khó tin khi họ đã sống cạnh hai người này suốt thời gian qua.
Hai người nắm tay nhau, từ từ rời đi.
Câu Kiến tiến lại gần Câu Giai Huy. Hắn lúc này cũng đã thoát vai, không còn là một đứa trẻ ngỗ ngược nữa.
Hắn đã dùng vài đòn kiếm để chém hết đám người của Hoàng Tự Phái. Người duy nhất còn sống sót là Mã Hùng.
"Kể từ giờ, ngươi đảm nhiệm quản lý Hoàng Tự Phái đi."
Mã Hùng cúi đầu và lạy hắn. Nhờ đó, nơi này ít nhất sẽ thoát khỏi sự áp bức của Hắc Bang trong một thời gian dài.
Câu Kiến tiến lại gần Câu Giai Huy.
Câu Giai Huy không khỏi xúc động nói.
"Cuối cùng, nhiệm vụ hai mươi năm của chúng ta đã kết thúc rồi."
Câu Giai Huy cười hài lòng và ngước lên nhìn bầu trời.
"Hãy đi báo cáo đi, cuối cùng tiểu thư và Xích công tử cũng đã rời đi."
Bên cạnh Lương Hộ Bình cũng có một nhóm người vận hắc y tụ tập lại.
Lương Hộ Bình cũng nói với họ.
"Báo cáo công tử và Liễu tiểu thư đã rời đi."
Lần đầu tiên sau hai mươi năm kể từ khi họ nhận nhiệm vụ đầu tiên.
Hai con chim đưa tin bay lên, mỗi con bay về một hướng với sức vẫy mạnh mẽ.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook