Tuyệt Thế Quân Lâm
-
Chapter 91
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chapter 91.
"Tên khốn này! Ngươi bị điên à?"
Ô Tích Sinh, người vừa mới tiếp quản Hoàng Tự Phái, tức giận trước sự chống đối của Mã Hùng, cuối cùng đành ra tay.
Bốp!
Mã Hùng ngã lăn ra đất, rồi vội vàng đứng dậy trở về chỗ cũ.
"Ngươi nói lại lần nữa xem nào."
"Dạ… Chuyện là…"
Mã Hùng cúi đầu.
Ô Tích Sinh tỏ vẻ chán nản.
"Ý ngươi là vì bọn buôn bán ở chợ nên không thể bắt đầu xây dựng được à?"
"... Vâng."
Bốp!
Ô Tích Sinh lại đá Mã Hùng ngã lăn ra đất. Cú đá lần này khá mạnh nên Mã Hùng không thể đứng dậy ngay được.
"Tin tưởng vào lũ ngốc này bảo sao Khai Dũng chẳng làm ăn được gì."
Khai Dũng là cựu thủ lĩnh của Hoàng Tự Phái, đã bị Ô Tích Sinh giết.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
Thường thì khi sáp nhập một băng nhóm khác, việc đầu tiên là thay thế toàn bộ ban lãnh đạo. Nhưng Mã Hùng vẫn được giữ lại vì hắn ta là người nắm giữ hầu hết công việc của Hoàng Tự Phái.
"Trời mưa rồi nên tâm trạng ngươi không vui à? Ngươi đang hoài niệm về chuyện cũ sao? Ngươi có muốn chết không?"
Dù sao thì, theo quan điểm của Ô Tích Sinh, hắn ta cần phải lập lại kỷ luật một lần. Nhân cơ hội này, hắn ta bắt đầu đánh đập Mã Hùng.
"... Nhưng mà ở chợ Ngọc Môn thì hơi khó ạ."
"Tại sao?"
Thấy Mã Hùng vẫn cố chấp, Ô Tích Sinh tò mò.
Chợ Ngọc Môn nằm ngay dưới tòa nhà mà họ đang đứng. Ô Tích Sinh định phá bỏ khu chợ bẩn thỉu đó để xây một thanh lâu. Thế mà tên Mã Hùng điên này lại nhất quyết phản đối.
"... Trong con hẻm đó có một sạp hàng bán trái cây."
"Sạp hàng trái cây? Thế rồi sao?"
"Đó là sạp hàng của Hành Vân Lưu Thủy."
"Hành Vân Lưu Thủy?"
"Vâng."
"Tại sao lại đặt tên kỳ lạ như vậy nhỉ? Thế rồi sao nữa?"
"Chuyện là…"
"Ý ngươi là vì cái sạp hàng trái cây đó nên chúng ta không thể đuổi hết bọn buôn bán à?"
"... Vâng ạ."
“Hành Vân Lưu Thủy đó là cao thủ hay sao?”
“Không phải ạ.”
“Vậy là chúng thân thiết với cao thủ à? Thân thiết với tiểu điệt của Thiên Hạ Thập Đại Cao Thủ chăng?”
“Cũng không phải ạ.”
Bốp!
Mã Hùng lại bị đánh ngã.
"Nếu ngươi không nói thật ra thì ta sẽ giết ngươi đấy."
Mã Hùng vội vàng đứng dậy.
"Là thế này… người đó đã chữa bệnh cho mẫu thân của thuộc hạ."
"Cái gì? Dân buôn trái cây mà đi chữa bệnh à?"
"Ngài ấy rất giỏi về y thuật. Mẫu thân thuộc hạ trước kia bị bệnh, không đi lại được, nhưng nhờ ngài ấy chữa trị nên giờ đã đi làm ruộng được rồi."
"Vậy là ngươi mang ơn người ta?"
"Vâng, cũng coi như vậy ạ."
Ô Tích Sinh nhảy lên.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Hắn ta liên tục đạp vào người Mã Hùng và hét lên.
"Tên khốn kiếp này! Bệnh khớp của lão bà nhà ngươi quan trọng hơn việc làm ăn của ta à? Tên ngu đần này! Ngươi không phân biệt được đâu là đúng đâu là sai sao? Chết đi! Cút đi cho khuất mắt ta!"
Sau khi đánh đập Mã Hùng một trận ra trò, Ô Tích Sinh cùng thuộc rời khỏi nơi đó.
Điểm đến tiếp theo của chúng là sạp hàng tên Hành Vân Lưu Thủy.
***
Xào xạc.
Mùa xuân lâu ngày mới có mưa, khiến thế giới khô cằn trở nên ẩm ướt.
Câu Thúc, dân buôn bán rau, đã mở cửa từ sáng sớm và vui vẻ ngắm nhìn cơn mưa. Ánh mắt của lão hướng về cửa hàng đối diện bên kia đường. Sạp hàng trái cây quả nhiên đang mở cửa, và có tiếng bước chân phát ra từ đó.
Tên của sạp hàng trái cây rất đặc biệt.
Hành Vân Lưu Thủy.
Câu Thúc lúc nào cũng nói rằng, cái tên này chính là tên sạp hàng trái cây độc đáo nhất trên đời.
Một nam nhân trung niên bước ra, trên tay nâng một thùng trái cây. Gương mặt hắn anh tuấn, đôi mắt hiền hòa và khuôn miệng nghiêm nghị. Tổng thể nhìn rất phong độ, thân hình vạm vỡ và cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, trông rất khỏe khoắn và cứng rắn.
“Xích huynh, buổi sáng tốt lành!”
Câu Thúc lên tiếng chào, nam nhân kia nở nụ cười tươi và vẫy tay chào lại.
Tên hắn là Xích Tú Lân (赤秀璘). Là người hàng xóm thân thiết nhất của Câu Thúc, người đã gắn bó với Câu Thúc nhiều năm qua.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
Xích Tú Lân ngước mắt lên trời và nói:
“Lâu lắm rồi trời mới mưa như vậy.”
Giọng của Xích Tú Lân nghe vừa trầm ấm vừa dễ mến.
“Đúng vậy, thật may quá.”
Dạo này không có mưa nên việc trồng trái cây và rau củ gặp khó khăn rất nhiều.
“Hôm nay sao huynh lại mở hàng muộn vậy?”
Thông thường, Xích Tú Lân là người mở hàng sớm nhất ở khu này, nhưng hôm nay hắn lại mở cửa muộn hơn cả Câu Thúc.
“À! Phu nhân nhà ta bị ốm, mấy hôm nay nàng ấy làm việc quá sức nên bị cảm ấy mà.”
“Ôi chao, tới tuổi này rồi, phải cẩn thận một chút.”
Xích Tú Lân đi vào cửa hàng và bắt đầu sắp xếp trái cây ra ngoài. Câu Thúc cũng qua giúp đỡ.
“Lợi Can lại đi du ngoạn rồi à?”
“Ừ, tiểu tử ấy vốn thích đi lang thang mà.”
“Dù sao thì Lợi Can cũng là đứa ngoan. Còn nhi tử của ta thì… thật là chán chẳng muốn nói.”
“Có chuyện gì sao?”
“Tiểu tử thối ấy suốt ngày đến sòng bạc, ta đã đập cho hắn một trận rồi, vậy mà giờ nó vẫn đang lảng vảng ở mấy thanh lâu đấy.”
Câu Thúc thở dài lo lắng, Xích Tú Lân cười và an ủi.
“Rồi nó cũng sẽ trưởng thành thôi.”
“Hy vọng là vậy.”
Leng keng!
Lúc này, từ xa vọng lại tiếng chuông leng keng, một chiếc xe kéo đầy trái cây và rau củ đang tiến vào khu chợ.
“À, hàng tới rồi.”
Xích Tú Lân và Câu Thúc vẫy tay chào người kéo xe, đó là Lương Thúc.
Lương Thúc dù đã ướt đẫm vì mưa nhưng vẫn vui vẻ vẫy tay từ xa.
“Chỉ cần thêm vài ngày nắng nữa là mùa màng sẽ hỏng hết đấy.”
Lương Thúc cười tươi, trông có vẻ là một người tốt bụng và hào phóng.
Ông ta đỗ xe trước ngay trước cửa hàng Hành Vân Lưu Thủy.
Xích Tú Lân và Câu Thúc cùng nhau giúp ông ta dỡ hàng xuống. Mọi người không ai nói ai, cứ tự nhiên giúp đỡ, chỉ trong một thoáng đã dỡ xong hàng.
Lương Thúc nhìn về phía điện các cao vút như một tòa tháp bảy tầng phía sau cửa hàng Hành Vân Lưu Thủy rồi thở dài.
“Hai người đã nghe tin chưa? Kẻ mới trở thành thủ lĩnh của Hoàng Tự Phái, cái tên Ô Tích Sinh gì đó đang định đuổi chúng ta đi và xây một thanh lâu ở đây đó.”
“Không đời nào! Chúng ta mà dễ dàng bị đuổi như thế à?”
Câu Thúc vừa nói xong thì đột nhiên giật mình.
“Ôi chao!”
Ở cuối con hẻm, đám người của Hoàng Tự Phái cũng xuất hiện. Trường hợp này quả thực đúng với câu nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Dẫn đầu đám người là Ô Tích Sinh.
“Bọn kia từ sáng sớm đã làm gì thế?”
Câu Thúc thì thầm trong sự sợ hãi khi nhìn thấy dáng vẻ hung tợn của họ.
“Lũ khốn đó!”
Hai người kia trông đầy hoảng sợ, Xích Tú Lân thì tỏ ra điềm tĩnh. Mỗi khi có chuyện gì xảy ra ở khu chợ này, người ta luôn tìm đến Xích Tú Lân. Mặc dù hắn không giỏi võ công hay chiến đấu, nhưng hắn luôn giải quyết được những tình huống khó khăn. Chính vì vậy, không chỉ hai người này mà người dân trong chợ cũng rất tin tưởng vào phu phụ nhà Xích Tú Lân.
Ô Tích Sinh hét lên.
“Chủ cửa hàng Hành Vân Lưu Thủy là ai?!”
Xích Tú Lân bước ra một cách kiên định.
“Là ta.”
Bốp!
Ô Tích Sinh lao vào và đá mạnh vào Xích Tú Lân.
Cú đá vào ngực khiến Xích Tú Lân bay ngược ra sau.
Rầm!
Xích Tú Lân ngã xuống, đập vào quầy trái cây và làm hỏng đồ đạc.
“Tên khốn!”
Rầm! Rầm! Rầm!
Ô Tích Sinh ném thùng trái cây vào Xích Tú Lân đang nằm dưới đất. Trái cây vỡ vụn, nằm rải rác trên mặt đất.
“Cái gì đấy?”
Lúc đó, từ trong cửa hàng, một nữ nhân lao ra với một cây gậy giặt đồ và hét lớn.
Nữ nhân trung niên đó người béo ú, mặt đầy sẹo, vẻ ngoài trông cực kỳ xấu xí. Nàng ta đúng là nữ nhân xấu xí mà ai cũng phải công nhận.
“Ôi chao! Con mụ này là ai vậy?”
Ô Tích Sinh bất ngờ lùi lại một bước. Sau đó, hắn ta bình tĩnh lại, nhìn kỹ mặt nữ nhân rồi ôm bụng cười phá lên.
“Ha ha ha! Thật là một tiện nhân xấu xí!”
Nữ nhân này chính là nương tử của Xích Tú Lân, Liễu Tuyết Hà (柳雪河).
“Phu quân! Phu quân có sao không?”
Liễu Tuyết Hà vội vã giúp Xích Tú Lân đứng dậy.
Thấy vậy, Ô Tích Sinh lại nhạo báng.
“Làm sao mà ngươi có thể sống nổi với một nương tử xấu như thế này vậy. Cuộc đời ngươi đúng là khổ mà!”
Những nam nhân đi cùng Ô Tích Sinh cũng cười khúc khích.
Mã Hùng đứng cạnh, mặt đầy vết bầm. Hắn lên tiếng với vẻ mặt tội lỗi.
"Xích huynh, ta xin lỗi."
Nói rồi, hắn ta cúi thấp đầu.
Ánh mắt Ô Tích Sinh lóe lên ánh lửa.
"Tên khốn này vẫn chưa chịu tỉnh lại à!"
Bốp! Bốp!
Mã Hùng lại một lần nữa ngã lăn ra đất.
Ô Tích Sinh chỉ tay vào một tên thuộc hạ rồi nói.
"Từ hôm nay, ngươi thay tên này đảm nhận mọi việc!"
Tên kia cười toe toét, cúi đầu nịnh nọt.
"Vâng ạ, tiểu nhân xin hứa sẽ hết lòng phục vụ ngài."
Hắn nói rồi rút thanh chủy thủ ra khỏi thắt lưng, vung vẩy uy hiếp.
"Các ngươi nghe đây, cuối tháng này các ngươi phải dọn sạch chỗ này! Ai mà còn ở lại thì đừng trách ta vô tình!"
Ô Tích Sinh nhíu mày rồi lắc đầu nói.
"Cuối tháng? Ngươi bị ngu à? Ba ngày nữa thôi!"
Tên thuộc hạ của Ô Tích Sinh lại lên giọng.
"Các ngươi đã nghe rõ chưa hả! Ba ngày nữa thôi! Ai mà còn lảng vảng đây thì đừng có mà trách! Nếu còn ở lại, bọn ta sẽ cho các ngươi biết cái kết của việc chống đối là gì!"
Những người bán hàng trong chợ đều lắc đầu ngao ngán.
Ô Tích Sinh nhìn về phía Liễu Tuyết Hà.
"Tiện nhân này có mang đi bán thì cũng chẳng được bao nhiêu. Để ta mang đi cho bọn bán thịt còn hơn."
Những tên thuộc hạ của ông ta cười ha hả.
Xích Tú Lân bị đánh ngã trước đó cố gắng đứng dậy rồi trầm giọng nói.
"Các ngươi không có quyền đuổi bọn ta."
"Hả?"
Lần này, tới lượt Liễu Tuyết Hà hét lên giận dữ.
"Bọn ta sẽ không nhượng bộ đâu!"
Ô Tích Sinh nhếch mép.
"Đám người chán sống này. Được rồi, ta sẽ cho các ngươi biết tay."
Xoẹt!
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
Ô Tích Sinh rút kiếm ra.
Thấy vậy, Câu Thúc sợ hãi kêu lên.
"Ôi trời ơi! Xin ngài hãy tha cho bọn ta!"
Lương Thúc cũng van xin.
"Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng mà."
Bốp! Bốp!
Ô Tích Sinh tát hai lão nhân một cách tàn nhẫn. Hai người ngã lăn ra đất, kêu la thảm thiết.
Thấy phụ thân bị đánh, nhi tử Câu Thúc là Câu Kiến lao vào tấn công bọn thuộc hạ của Ô Tích Sinh.
Dù là đứa con hư, nhưng Câu Kiến không thể đứng nhìn phụ thân mình bị đánh đập như vậy.
Thấy cả Câu Kiến cũng bị đánh, Liễu Tuyết Hà cầm cây gậy vụt đánh tới tấp vào đám thuộc hạ của Ô Tích Sinh.
"Lũ khốn! Đừng có mà động vào ai nữa!"
Thấy Liễu Tuyết Hà đánh quá dữ dội, Ô Tích Sinh lùi lại và nhếch mép chế giễu.
"Tiện nhân xấu xí này điên rồi. Thật là một mớ hỗn độn."
Những tên thuộc hạ ùa vào định bắt lấy Liễu Tuyết Hà.
Nhưng Liễu Tuyết Hà nhanh chóng vung cây gậy liên hồi, không cho chúng lại gần.
"Chết tiệt, chuyện quái này là sao? Mau bắt hết bọn chúng đi!"
Thấy nương tử mình đang đánh nhau, Xích Tú Lân thở dài. Hắn ta ngước nhìn lên trời. Mưa vẫn rơi không ngừng.
Xích Tú Lân khẽ lắc đầu, trong mắt hắn ta thoáng qua một nỗi buồn man mác.
Mọi người trong chợ đứng xem, có người chửi rủa Ô Tích Sinh, có người cầu xin Ô Tích Sinh dừng lại. Nhưng vì bọn chúng quá đông và hung hãn nên chẳng ai dám ra tay can ngăn.
"Tránh ra! Để ta tự xử!"
Ô Tích Sinh đi tới chỗ Liễu Tuyết Hà với vẻ mặt hung dữ. Hắn ta định chặt đứt cánh tay của nàng để làm gương cho những người khác.
Két.
Một tiếng kêu quái dị vang vọng từ trên trời.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook