Con Trai Út Của Kiếm Thánh
Chapter 17: Lâu Đài Kiếm Viên (2)

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 17: Lâu Đài Kiếm Viên (2) 


 

Beradin Zipfel đã làm y như Jin muốn.

Cậu ta không nói một lời nào cho đến khi cổng dịch chuyển được kích hoạt. Thỉnh thoảng cậu liếc nhìn Jin để kiểm tra xem tên nhóc nhà Runcandel đang định làm gì.

'Jin Runcandel… Chắc chắn trong vài năm nữa, cậu ta sẽ làm rung chuyển cả thế giới và tên tuổi cậu ta sẽ lan rộng khắp cả lục địa. Ưm, tò mò quá đi mất! Giá như có thể nói chuyện với cậu ta thêm một chút, nhưng bị cấm mất tiêu rồi.'

Đôi mắt của Beradin ánh lên vẻ tò mò, cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu bé mười tuổi này. Họ chỉ có với nhau một cuộc trò chuyện ngắn, nhưng đó là một cuộc gặp gỡ đầy thú vị và mới mẻ.

Vì thế, trong cái nhìn tò mò của Beradin còn ánh lên cả thiện chí.

'Nếu không phải là nhà Runcandel thì bọn mình có thể đã là bạn tốt của nhau rồi... Hầy, tìm ra một kẻ thù xứng tầm thế này đáng ra phải cảm thấy hài lòng chứ. Có khi, cậu ta lại trở thành kỳ phùng địch thủ truyền kiếp của mình cũng nên!'

Beradin khẽ cười khúc khích khi thả trí tưởng tượng của cậu trôi lên tận chín tầng mây xanh. Trong lúc đó, Jin cũng đang tự nghĩ.

'Cho dù có là một người nổi tiếng trong giới pháp sư trong tiền kiếp của mình, không thể phủ nhận cậu ta cũng là một người thật phiền toái.'

Hơn thế nữa, bất cứ khi nào Beradin nhìn chằm chằm vào Jin mà Jin nhìn lại, cậu nhóc Zipfel ấy sẽ đỏ mặt rồi quay đầu đi.

(T/N: Đừng nói đây là cặp đam mỹ nhé??? Hay thằng bé này là trap vậy????)

(PR/N: Ohoho~? Máu hủ trong tôi lại trỗi dậy rồi đấy– )

‘Khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt đó… Chắc chắn đây là một tên có vấn đề. Hầy, có nên rút vài ngón tay của cậu ta để cảnh cáo không nhỉ?"

Jin không tài nào tập trung nổi khi có một ánh mắt đáng lo đang nhìn về phía mình như vậy được. Cuối cùng, cậu chỉ có thể gập vở lại cất đi. Suốt quãng thời gian đợi cổng dịch chuyển được kích hoạt, Jin ngồi vuốt ve con mèo Murakan.

"Cảm ơn quý khách đã kiên nhẫn đợi. Xin hãy yên vị tại chỗ ngồi, phòng trừ những tác dạng phụ của việc dịch chuyển tức thời, chẳng hạn như nhức đầu buồn nôn… ”

Vùuuu!

Mana xanh thẳm bắt đầu nhuốm lên cả sảnh chờ. Sau đó, nó nhẹ nhàng bao trùm tất cả mọi người bên trong.

"Ta đã rất vui. Phải gặp lại nhau đó, Jin Runcandel! ”

Beradin nói lớn với giọng đầy phấn khích. Vì điểm đến của họ khác nhau nên đây là cơ hội duy nhất để cậu chào tạm biệt Jin.

"Ừ, sao cũng được."

Nhưng Beradin không thể nghe được câu trả lời của Jin.

Cậu ta đã được đưa tới điểm đến của mình và phải giải quyết các thủ tục để nhập cảnh của đất nước này, trong khi Jin và những người bạn đồng hành thì được trực tiếp đưa đến một phòng chờ hạng nhất khác.

Gia tộc Runcandel nắm giữ quyền lực tối thượng trong Liên minh Hufester cùng với danh tiếng lâu đời. Mặt khác, gia tộc Zipfel lại bị phản đối mạnh mẽ, vậy nên mới có sự phân biệt đối xử trong cách tiếp đón họ.

Hầu hết khắp nơi trên thế giới này đều ưa chuộng một gia tộc và phản đối một gia tộc khác, và ngược lại. Trên thế giới không có nhiều quốc gia thoát khỏi được cái hiệu ứng “hai gia tộc” này.

“Ọeee, ưmm…!”

Bịch, bịch.

Gilly lúng túng vỗ lưng Murakan, không biết phải giúp đỡ thế nào.

"Trời ơi, ngài là một con rồng đáng thương..."

"Oẹee, ư, ực! Ở thời đại của bọn ta chưa phát minh ra những thiết bị như thế này. Hự, cảm giác như tim gan phèo phổi đều bị xáo động vậy."

Cũng đã một trăm năm kể từ khi các pháp sư bắt đầu phát triển cổng dịch chuyển.

Nhưng vì cổng được phát minh dành cho con người nên không thể hoàn toàn phù hợp với rồng. Vật vã được một lúc, Murakan thở ra thật sâu như thể cuối cùng ông ta cũng đã hô hấp được bình thường.

"Không sao chứ, ngài Murakan?"

"Không sao. Cũng đã một nghìn năm kể từ lần cuối ta nôn mửa rồi. Trước đây, thậm chí còn có một số kẻ ngốc lấy bãi nôn của rồng làm nguyên liệu cho nước hoa."

"Đến tận bây giờ họ vẫn làm như thế đấy. Nếu ngài thu lượm lại những gì ngài vừa thải ra và đưa chúng cho lũ quý tộc, họ sẽ ngay lập tức mua lại với tiền vàng đấy."

"Ơ, thế à? Cô muốn thứ gì không, Bánh Dâu? Ta có thể đi bán cái này và ..."

"Được rồi thôi đi. Chỉ cần ném nó vào lò đốt ở đằng kia là được. Bây giờ có lẽ đám tùy tùng mà gia tộc gửi đã đến nơi rồi."

Khi vừa bước khỏi sảnh chờ, một khung cảnh tĩnh mịch ở cổng chuyển dịch của Liên minh Hufester hiện ra trước mắt họ.

Đáng lẽ bình thường khu vực này sẽ đông đúc lắm, nhưng vì hôm nay phải chào đón con út nhà Runcandel, nên hiển nhiên bộ phận hành chính phải đặt ra quy định nghiêm ngặt hơn nhiều.

Lạch, cạch!

Một nhóm kị sĩ tiến về phía Jin và nhóm bạn đồng hành của cậu. Đó là những Kị Sĩ Hộ Mệnh nhà Runcandel.

"Chúng tôi đã rất mong đợi ngài, thưa thiếu gia. Rất vui được gặp cậu. Tôi là Petro, quản gia thứ hai của dinh thự."

Một người đàn ông trung niên đứng giữa đám kị sĩ lên tiếng.

Jin và những người khác bước lên cỗ xe bằng thép đã được chuẩn bị trước và hướng về Lâu Đài Kiếm Viên.

 ***

Lâu Đài Kiếm Viên.

Nơi biểu tượng và đại diện cho gia tộc Runcandel.

Nghe tên cũng hình dung ra được, đây là một khu vườn bao la rộng lớn nơi mà kiếm cắm xuống đất còn nhiều hơn cả lá hoa cây cỏ.

Hàng nghìn thanh kiếm thuộc về con cháu và những thành viên đã khuất của gia tộc, nhưng không phải cứ là thành viên gia tộc Runcandel thì sẽ có tư cách được trồng thanh kiếm của họ trên khu vườn này.

Đây là một đặc quyền chỉ dành riêng cho những thành viên có đóng góp lớn tới sự phát triển và thịnh vượng của gia tộc.

Khi họ vừa đặt chân đến Lâu Đài Kiếm Viên, cỗ xe thép bắt đầu giảm tốc độ. Jin ngắm nhìn vô số thanh kiếm lướt qua bên ngoài khung cửa sổ, rồi bắt đầu hồi tưởng về quá khứ.

'Được trồng kiếm trong khu vườn này từng là ước mơ lớn nhất của đời mình.'

Tại sao hồi đó cậu lại ngây thơ và ngốc nghếch như vậy?

Nếu Jin học được cách chấp nhận hoàn cảnh của mình sớm hơn, có lẽ cậu đã rời khỏi gia tộc sớm hơn trong kiếp trước rồi. Mọi người sẽ không đời nào cho phép “nỗi ô nhục của gia tộc” - người hai mươi lăm tuổi mới trở thành kiếm sĩ một sao - được trồng kiếm trong vườn.

'Tại sao... Tại sao hồi đó mình lại ngây thơ và ngốc nghếch thế nhỉ?'

Đây là lần thứ hai Jin tự vấn bản thân. Cậu từ lâu đã biết rõ đáp án, nhưng lần này tự hỏi là để khắc ghi những sai lầm trong quá khứ, để chuẩn bị một tâm thế tốt hơn một khi đã trở về dinh thự chính của gia tộc.

'Mình từng là một người yếu đuối. Người ta bảo khỏe thì dùng sức, yếu thì dùng mưu, nhưng đó cũng không phải là trường hợp của mình.'

Jin nhếch mép cười và nhắm nghiền hai mắt lại.

Thiên phú kiếm thuật mà cậu nhận được sau khi ký kết khế ước với Solderet, thiên phú ma thuật mà cậu vốn sở hữu, những thủ đoạn mà cậu tích lũy được trong suốt ba mươi tám năm qua và sự trưởng thành của cậu theo năm tháng, sự liều lĩnh và gan dạ mà người ta chỉ có thể có được sau một lần chết đi, những thông tin trong tương lai mà chỉ một người hồi quy mới có thể biết được.

Cuối cùng là Gilly và Murakan. Những đồng minh mạnh mẽ mà cậu có thể thoải mái chia sẻ bí mật cùng. Hơn nữa, một trong hai còn là Đại Hắc Long trong truyền thuyết .

'Phải rồi. Lần này mình sẽ sống sót và giẫm nát thứ địa ngục trần gian chết tiệt này.'

Đây mới chỉ là khởi đầu.

Jin tưởng mình sẽ rất lo lắng trên đường đến Lâu Đài Kiếm Viên, nhưng nhìn thấy những thanh kiếm được trồng trong vườn ngược lại còn tiếp thêm cho cậu sự tự tin và tinh thần kiên định.

"Muôn năm!"

"Muôn năm!"

Xe ngựa dừng lại ở ngay giữa khu vườn. Những Kị Sĩ Hộ Mệnh rút kiếm ra và cung kính cúi chào Jin.

Còn đứng trước họ là mười hai anh chị của Jin và ... cha mẹ cậu.

Những chủ nhân gia tộc Runcandel và mọi thành viên có tiềm năng kế vị đều đang tập trung tại đây. Không phải lúc nào cũng có cơ hội được chứng kiến tất cả những người mang dòng máu Runcandel tề tựu lại một chỗ.

Kẹt...

Quản gia Petro mở cửa xe ngựa. Jin nhẹ nhàng bước xuống với Gilly và Murakan trên tay. Vừa khi bước xuống, Gilly cúi gập người chào Cyron, còn Jin thì khẽ cúi đầu.

"Đã lâu không gặp, con trai của ta."

Mẹ của Jin, Rosa Runcandel là người đầu tiên cất tiếng chào.

"Vâng, thưa mẹ."

Cộp, cộp.

Jin từ từ sải bước về phía cha mẹ mình. Càng tiến lên, cậu càng cảm nhận rõ hơn những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, của những anh chị đang xếp thành hàng từ cả hai phía.

Murakan là thủ phạm của chuyện này. Người em trai nhỏ tuổi nhất của họ - một người đang được cha đặc biệt quan tâm - lại đang dành sự quan tâm đặc biệt cho một chú mèo. Trên mặt họ có thể nhìn thấy cả sự ngạc nhiên, sửng sốt, xen lẫn bối rối.

Cyron cau mày, hỏi Jin:

"Con nhặt được nó sao?"

Lại nữa, lại là về Murakan.

Jin thừa biết cha mình sẽ hỏi câu này trước tiên. Và cậu cũng biết cách để thỏa mãn người cha hay bới lông tìm vết này, người vô tình là kẻ mạnh nhất thế giới.

"Con bắt được nó đấy, thưa cha."

"Con không nhặt nó về, mà là bắt được nó sao...?"

Khóe miệng Cyron nhếch lên, khẽ cười.

"Một câu trả lời táo bạo và đầy tự tin. Ta thích đấy. Phải rồi. Đây là thái độ thích hợp của một người Runcandel khi họ có được thứ gì đó.”

Biểu cảm của một số anh chị của cậu trở nên nặng nề trông thấy. Có lẽ là vì trước đây họ từng bị cha phạt nặng vì mang một con vật cưng về nhà.

Hoặc đơn giản chỉ là vài người trong số họ không thích Jin.

Đứa nhóc mười tuổi quay đầu lại nhìn từng anh chị của mình.

'Trong số những người này... có người từng nguyền rủa mình.'

Là ai nhỉ?

Kể từ ngày tận mắt chứng kiến lời nguyền bò vào cũi của mình chín năm trước, Jin vẫn luôn tự hỏi như vậy.

Và tại sao họ lại nguyền rủa cậu?

Tại sao lại nguyền rủa một đứa nhỏ chưa đầy một tuổi trong khi nó không có tội tình gì chứ? Tại sao lại cố gắng nguyền rủa cậu - giáng lên một lời nguyền sẽ khiến cậu sống không bằng chết với tư cách cùng là một người nhà Runcandel?

'Chẳng lẽ chỉ vì mình đã chọn Barisada trong Nghi lễ Lựa Chọn? Hay họ đang cố gắng loại trừ từng đối thủ tiềm năng, và mình tình cờ trở thành một mục tiêu dễ hạ?'

Jin muốn hỏi tất cả anh chị của mình như thế ngay lúc này, nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp.

Hiện tại không ai trong số mười hai anh chị của Jin yếu hơn cậu. Ngay cả cặp song sinh Tona–những tên ngốc mà cậu từng bắt nạt khi còn ở Lâu đài Storm - cũng đã mài giũa kiếm thuật suốt hai năm ở đây, vì vậy rất có thể họ đã mạnh hơn Jin rồi.

'Hơn nữa, hôm nay là một dịp vui vẻ mà cả gia đình cuối cùng cũng đoàn tụ, không phải sao?'

Những ngày đổ máu chuẩn bị bắt đầu.

Khi Jin cười mỉm với một chút ác ý, cậu đặt Murakan xuống.

"Meo."

Con mèo nhảy vào vòng tay của Rosa. Đáng ngạc nhiên thay là bà ấy lại lập tức đón lấy và bắt đầu bình tĩnh vuốt ve bộ lông của nó.

"Con trai, đứa trẻ này tên là gì nhỉ?"

"Tên nó là Nabi Runcandel, thưa mẹ."

(T/N: “Nabi” nghĩa là “con bướm” trong tiếng Hàn.) 

Phụt.

Rosa không thể nhịn được mà cười một cái, những anh chị của Jin trở nên cáu kỉnh, còn Cyron thì nhìn Jin mà không nói lời nào.

"Cha, mẹ! Thằng bé còn nhỏ, nhưng chuyện này không thể chấp nhận được."

"Sao nó dám dùng họ Runcandel để đặt tên cho một con thú thấp hèn như vậy! Con cũng đồng ý với anh."

"Gilly! Đồ xảo quyệt, mày giáo dục thằng út kiểu quái gì thế? Sao mày có thể để nó đặt cho một con mèo cái tên như vậy ...!"

Toàn là lời lẽ công kích. Nhưng ngay khi Cyron mở lời, mọi người lập tức im thin thít.

"Vậy sao con lại đặt cho nó cái họ Runcandel?"

Jin đưa mắt nhìn Cyron và trả lời:

"Đó là để tạo cho bản thân con một tinh thần trách nhiệm. Nó có thể chỉ là một con mèo, nhưng nó là sinh vật sống đầu tiên mà con có được. Con nghĩ rằng con nên đặt cho nó một cái tên mang nhiều ý nghĩa và có sức nặng."

Ánh mắt của những anh chị xung quanh đều nhuốm màu kinh ngạc, còn Cyron thì bình tĩnh gật đầu:

"Thật thú vị. Nhưng con trai... Con có có nhận ra rằng cái tên Runcandel thực sự mang bao nhiêu sức nặng không?"

Một câu hỏi khó nhằn, nhưng Jin gật đầu mà không hề do dự:

"Con nhận thức được sức nặng mà nó có. Và cái tên cho thấy rằng nếu ai đó cố gắng làm tổn thương Nabi, con sẽ đích thân khiến họ phải trả giá."

Cái nhìn đầy sát ý của cặp song sinh Tona nhanh chóng chuyển thành cú sốc.

Họ còn tưởng chúng sẽ không còn phải sợ Jin nữa, nhưng nhìn thái độ hiện tại của cậu , nỗi ám ảnh của họ khi còn ở Lâu đài Storm lại bất giác ùa về.

"Con dường như rất có năng khiếu trong việc gây thù chuốc oán đấy con trai. Anh chị của con đang trừng mắt nhìn con kìa, con có nghĩ vậy không?" 

Đây là một lời cảnh báo.

Không phải cho Jin - người đã gây náo loạn ngay khi vừa bước chân đến dinh thự chính - mà là cho những người còn lại. Một lời cảnh cáo vì dám để lộ sát khí trước mặt trưởng tộc.

Cả hai anh em lập tức điều chỉnh lại biểu cảm và tư thế của mình.

"Có vẻ là như vậy. Nhưng con tin rằng con cũng có năng khiếu giết kẻ thù của mình, thưa cha."

"Ha ha ... Vậy thì tất cả các con ở đây hãy nên lưu ý điều đó khi có ý định đối phó với đứa em trai mạnh mẽ của mình nhé."

Những đứa trẻ của Cyron, ngoại trừ Jin, đều cúi đầu trước câu nói của cha mình.

Ngay sau đó, Runcandel có mặt ngày hôm nay đều tiến vào trong dinh thự, và bữa tiệc chào mừng Jin đã bắt đầu.

Suốt bữa ăn, hầu như tất cả anh chị đều nhìn chằm chằm vào cậu em út lố lăng của mình với nhiều cảm xúc phức tạp.

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương