Con Trai Út Của Kiếm Thánh
Chapter 18: Chính Xác Thì Tâm Nhãn Là Gì ? (1)

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 18: Chính Xác Thì Tâm Nhãn Là Gì (1) 

 

Đầu mùa hè, năm 1794.

Bốn năm đã trôi qua kể từ khi Jin quay về nhà chính.

"Chúng ta sẽ kết thúc buổi huấn luyện tại đây. Hôm nay cậu làm tốt lắm, thưa thiếu gia."

"Phù, đã đến giờ rồi sao, Garon?"

Garon Altemiro.

Vị Kị Sĩ bảy sao trẻ tuổi này dạy Jin những điều cơ bản và nền tảng kiếm thuật tại Lâu Đài Kiếm Viên.

Học trò của anh là những đứa trẻ nhà Runcandel khi chúng mới đặt chân đến nhà chính, và những gia tộc đang luyện tập để trở thành kị sĩ. Mọi người Runcandel phải theo Garon học những điều cơ bản.

"Ha ha, chắc hẳn là ngài đang đùa rồi. Xin hãy nhìn những kị sĩ xung quanh ngài đi, Thiếu gia. Họ đều đang ở ngưỡng cửa tử thần."

Jin đảo mắt nhìn quanh một lượt. Có những cậu nhóc và cô nhóc trạc tuổi cậu. Đúng như Garon đã nói, tất cả bọn họ đều đổ mồ hôi, thở hổn hển và gục xuống để lấy lại sức.

'Mình nghĩ anh ta nói đúng. Tình trạng của mình sẽ sớm giống như họ thôi.'

Hai năm trước, khi Garon được giao cho công việc này, chế độ luyện tập của anh ấy nhanh chóng mang tiếng là khắc nghiệt và khốc liệt.

Các binh sĩ hộ vệ là những học viên trẻ ưu tú, nổi bật trong số những học viên khác và được chọn để trở thành Kị Sĩ Hộ Mệnh trong tương lai. Sự cạnh tranh để trở thành một Kị Sĩ Hộ Mệnh rất khốc liệt, và các học viên phải trải qua quá trình đào tạo gian khổ để đạt được vị trí đó.

Tuy nhiên, bất chấp chuyên môn và kinh nghiệm của họ, nhiều binh sĩ hộ vệ đã bỏ học do không thể chịu đựng được quá trình huấn luyện khắc nghiệt của Garon.

Trong tiền kiếp của mình, Jin cũng làm như vậy. Cậu đã không thể theo kịp chế độ tập luyện của Garon, và thay vào đó, cậu đã nhận được sự huấn luyện từ các anh chị của mình. Nghe có vẻ giống như một sự đối xử đặc biệt, nhưng đối với người nhà Runcandel, không còn gì có thể hổ thẹn hơn điều này nữa.

Mặc dù đúng là những đứa trẻ khó có thể chịu đựng được những bài học của Garon, nhưng chuyện một đứa trẻ Runcandel bỏ học và để anh chị mình dạy dỗ là điều một không thể chấp nhận được. Chưa kể Jin cũng không thể theo kịp được những bài học của anh chị, và cuối cùng bị mọi người bỏ rơi.

Khi quá khứ không vui đó bất chợt ùa về, Jin lắc đầu để ngừng nghĩ về nó.

"Hơn nữa, hôm nay ngài sẽ phải tham gia buổi huấn luyện của tiểu thư Luna vào buổi chiều ạ."

Jin gật đầu.

Dạo này, Jin tập luyện dưới sự chỉ đạo của Garon lẫn chị cả, "Bạch Ngư Cự Kình" Luna Runcandel.

Tuy nhiên, không giống như tiền kiếp của cậu, đây không phải là sự đối xử đặc biệt đáng hổ thẹn ngày trước. Nhận thấy tốc độ phát triển kinh hoàng của Jin, nên Luna mới tình nguyện tự mình dạy cậu. Vậy nên, phải coi đây là một thành tựu mới đúng.

Tuy nhiên, nó cũng đã mang lại cho Jin cả sự ngưỡng mộ từ các binh sĩ hộ vệ lẫn sự ghen tị từ các anh chị khác của cậu.

"Phải rồi. Vậy thì bây giờ ta sẽ đi ăn trưa."

"Hôm nay ngài lại đi ăn với các binh sĩ hộ vệ khác sao? Phu nhân Rosa có đang vẻ chán nản vì không thể dùng bữa cùng ngài lần nào đấy..."

"Ta thà dùng bữa với những binh sĩ hộ vệ mà ta cùng huấn luyện hàng ngày, thay vì anh chị, những người đó có vẻ không hài lòng về sự tồn tại của ta."

"Tôi hiểu, thưa thiếu gia."

Những người hầu bắt đầu mang bữa ăn đến sân tập.

Có một cái nồi cơm rất to, với rau và thịt. Một bữa ăn đơn giản và thô sơ, nhưng được làm từ những nguyên liệu thượng hạng.

Các binh sĩ đang đứng xếp hàng chờ phát đồ ăn. Jin không đi cùng bọn họ vì Bellop phụ trách việc lấy thức ăn cho cậu.

"Cảm ơn."

"Không có gì đâu, thưa thiếu gia."

"Làm như ta biết ơn lắm. Ngồi xuống, ăn cơm đi."

Bellop Schmitz. Một cậu bé thường dân mười ba tuổi, nhỏ hơn Jin một tuổi.

Cậu ta đã được định sẵn là sẽ không theo kịp khóa huấn luyện của Garon và đã mất tư cách binh sĩ hộ vệ, bị đuổi khỏi Kiếm Viên.

Ít nhất, đó là trước khi Jin tái sinh.

"Ngon không?"

"Ngon lắm ạ. Tôi luôn biết ơn gia tộc Runcandel vì đã cho chúng tôi được thưởng thức những miếng thịt ngon như vậy, cũng như Thiếu gia đã chia sẻ phần thịt của ngài với tôi..."

"Đ-đủ rồi. Haizz, làm sao mà cậu có thể trả lời như vậy mà không mắc lỗi nào thế? Cậu đã thuộc lòng những cụm từ hay sao?"

Bellop ho một cái và đỏ mặt vì xấu hổ.

"Cậu cần học cách nói đơn giản và ngắn gọn thôi, Bellop. Những người khác đang phớt lờ cậu vì mỗi lần cậu mở miệng là y như đọc diễn văn đó biết không?"

"V-Vậy ạ..."

"Thẳng vai lên! Tự tin lên xem nào. Cậu là binh sĩ hộ vệ nhà Runcandel đấy."

"Nhưng tôi luôn đội sổ trong lớp và vẫn chưa trở thành kị sĩ một sao nữa..."

"Geez, ngươi nghĩ rằng bất cứ ai cũng có thể trở thành một binh sĩ hộ vệ của Runcandel sao? Đạt được vị trí như hiện tại cũng được coi là một thành tựu rồi."

Cậu ta khá rụt rè, và hoàn toàn mất tự tin. Một cậu bé ngây thơ và trong sáng nhất một người có thể tưởng tượng ra.

Đó là lý do tại sao Jin vẫn còn khó hiểu.

'Mình có thể hiểu tại sao gia tộc lại tống cổ cậu ấy khỏi đây. Nhưng mình không thể hiểu nổi làm thế nào mà một cậu bé ngây thơ như vậy lớn lên lại trở thành một cận vệ hoàng gia khét tiếng của Đế quốc Vermont.'

Trước khi tái sinh, cuộc sống của Bellop đã có một bước ngoặt ngoạn mục kể từ khi bị đuổi khỏi gia tộc Runcandel.

Sau khi suýt soát vượt qua kỳ thi để trở thành binh sĩ hộ vệ, Bellop Schmitz luôn nằm trong số những học viên kém nhất, trước khi bị buộc rời đi... Nhưng sau đó, cậu đã lọt vào mắt xanh của một gia tộc kiếm sĩ khác, Gia tộc Hairan.

Gia tộc Hairan là gia tộc kiếm sĩ vĩ đại nhất của đế chế Vermont, và là một trong những gia tộc quý tộc hùng mạnh nhất.

Thiên phú kiếm thuật của Bellop là một bông hoa nở muộn trong Gia tộc Hairan. Sau đó cậu đã trở thành cận vệ hoàng gia và được mệnh danh là "Con chó săn trung thành của Vermont".

Chó săn trung thành của Vermont.

Jin không biết Bellop đã trải qua những gì tại Gia tộc Hairan để thay đổi nhiều như vậy.

Khi Bellop nhận được biệt danh đó, cậu ta không còn là Bellop ngây thơ và hiền lành mà Jin biết. Cậu ta tuân theo mệnh lệnh của hoàng đế, dẫn các binh lính hoàng gia ra trận, và tàn sát vô số người dân mà không thương tiếc.

Nhưng một năm trước khi Jin qua đời, Bellop đã tự kết liễu cuộc đời bất hạnh tanh tưởi của mình, để lại tờ di chúc cùng với một lời sám hối.

'Mình đã bị sốc khi biết tin cậu ta trở thành cận vệ hoàng gia, và cảm thấy bực bội khi nghe tin cậu ấy tự sát.'

Jin liếc nhìn xung quanh. Sau khi chắc chắn rằng không có ai khác đang nhìn về phía mình, cậu nhanh chóng gắp hết những miếng thịt còn lại của mình cho Bellop.

"Ơ, thiếu gia?"

"Suỵt. Ta không cảm thấy đói."

Jin giả vờ ăn cho đến khi giờ ăn trưa kết thúc trong khi nhìn Bellop một cách đờ đẫn.

'Bellop Schmitz... Lần này, ta sẽ chăm sóc cậu để cậu không bị tụt lại phía sau và bị đuổi đi nữa.'

Không chỉ là vì Jin muốn giữ viên kim cương thô này trong gia tộc.

Cậu cũng cảm thấy có phần đồng cảm với cậu bé này. Cả hai đều đã phát hiện ra tài năng thực sự của mình một cách muộn màng, và đã trải qua những cái chết đau đớn.

'Nếu cậu ta có tiềm năng trở thành cận vệ hoàng gia, thì việc giữ cậu ta bên cạnh mình cũng rất có lợi. Dù sao mình cũng sẽ phải giữ các Kị Sĩ Hộ Mệnh xung quanh mình và chỉ huy họ trong tương lai.'

Thay vì trở thành một con rối sát nhân của Đế quốc Vermont, việc nuôi dạy cậu ta như một Kị Sĩ Hộ Mệnh của nhà Runcandel đều có lợi cho cả Bellop và Jin.

Khi bữa trưa kết thúc, Jin đứng dậy và Garon tiến tới chỗ cậu:

"Tôi sẽ gặp lại ngài vào ngày mai, thưa thiếu gia. À, ngày mai trong lúc huấn luyện sẽ có thêm phần đấu kiếm nữa."

"Được rồi. Hôm nay làm tốt lắm, Garon."

"Cảm ơn thưa thiếu gia."

Khi Jin trở về phòng, Gilly đã đứng đó từ lâu cầm trên tay một bộ quần áo và đằng sau cô là một bồn tắm nước nóng.

"Hôm nay cậu tập luyện vất vả rồi, thiếu gia. Tiết học của đại tiểu thư sẽ bắt đầu sau ba giờ nữa ạ."

"Được rồi. Cảm ơn, Bánh Dâu t―"

Bắt gặp bản thân đang nói điều kỳ lạ, Jin chết lặng.

"Trời ơi, Murakan gọi cô là Bánh Dâu thường xuyên quá đến nỗi bây giờ tôi sắp bị lây luôn rồi...!"

"Ơ, nhóc con về rồi đấy hả?"

Jin quay đầu lại và thấy Murakan đang nằm ườn trên ghế sofa lật giở một cuốn tạp chí khiêu dâm.

"Con rồng điên này, ông đang đọc cái quái gì giữa ban ngày vậy hả?"

"Cái này á? Một tạp chí khiêu dâm phiên bản giới hạn. Khó khăn lắm mới lấy được cái này đó. Ha ha, đừng ngần ngại nói cho ta biết nếu nhóc cũng muốn một cuốn. Mười bốn là độ tuổi thích hợp để nư..."

"Với cả. Không phải. Tôi. Đã. Nói. Ở. Nhà. Ông. Phải. Ở. Dạng. Mèo. Nhiều.Nhất. Có thể. Sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó nhìn thấy ông đây?"

"Ta sẽ không bị bắt đâu, đừng lo lắng. Ta cũng có quyền tự do mà? Lại đây coi cái này đi. Ta có nên bắt cóc kẻ đã vẽ ra cái này không?"

Nhìn thấy con rồng cười khẩy và tiếp tục lướt cuốn tạp chí khiêu dâm trên tay, Jin đột nhiên muốn đấm vào mặt ông ta một cái.

Tuy nhiên, việc đấm vào một con rồng đã sống hàng nghìn năm tuổi rồi là không được. Jin thở dài thườn thượt rồi ngồi xuống bên cạnh Murakan.

"Tôi đoán nó không tệ nhỉ. Ông đã mua nó với giá bao nhiêu?"

"Ta nghĩ là khoảng 100 đồng tiền vàng...?"

"Trời, vậy ư? Ông nói một trăm đồng tiền vàng? Một trăm... đồng tiền vàng. Ông tìm ra số tiền đó ở chỗ quái nào thế?"

"Ta đã vay tiền của Bánh Dâu bé bỏng. Trời ơi, lương của bảo mẫu Runcandel không phải dạng vừa đâu."

Jin hướng mắt nhìn về phía Gilly, người không biết nên làm gì nên chỉ ho một cái.

"Haizz, lúc nào ông cần tiền cứ bảo tôi. Đừng làm phiền Gilly."

"Thật không? Vậy thì 1000 đồng tiền vàng nha, cảm ơn~"

"Tôi sẽ cho ông 1000 đồng tiền vàng nếu ông viết một báo cáo giải thích lý do tại sao ông cần số tiền đó. Và hãy chuẩn bị một bữa ăn đơn giản cho tôi đi, Gilly."

Murakan gập lại và cất cuốn tạp chí đi bằng tốc độ ánh sáng và quay ra viết báo cáo. Ông này thậm chí còn bắt đầu lẩm bẩm một mình. Cảnh tượng đáng lo ngại về sự kiên trì tột độ này khiến Jin không thể nói nên lời.

"Tưởng nhóc ăn rồi?"

"Tôi ăn rồi, nhưng tôi đang ở tuổi ăn tuổi lớn."

"Cậu muốn ăn gì?"

“Một chiếc bánh sandwich đơn giản là được."

"Bánh Dâu, ta muốn một chiếc bánh dâu."

Một tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ khi Jin ăn xong.

Trong suốt hai tiếng đồng hồ còn lại trước khi giờ học của Luna bắt đầu, Jin ngồi trong phòng và luyện tập giải phóng Ảnh Năng của mình.

'Mình sắp đạt hai sao trong giải phóng năng lượng tâm linh ... Bốn sao trong mana và hai sao trong kiếm thuật.'

Đây là thành quả của bốn năm huấn luyện sau khi rời khỏi Lâu đài Storm.

Tốc độ phát triển trong việc giải phóng năng lượng tâm linh của cậu vượt xa những gì Murakan mong đợi. Tuy nhiên, lượng mana tăng quá chậm so với tiêu chuẩn của Jin.  Nhưng cũng không ngạc nhiên lắm do cậu không thể sử dụng ma thuật trong Lâu Đài Kiếm Viên.

Tuy nhiên, đạt được mana bốn sao ở tuổi mười bốn là một thành tích đáng nể so với những thiên tài của gia tộc Zipfel.

Kiếm thuật của cậu cũng sẽ đạt ba sao trước năm mười sáu tuổi, tức là sớm hơn một năm so với “một người Runcandel trung bình”.

Sự phát triển của Jin đang tiến triển một cách thuận lợi.

***

Cảm nhận được bản thân đang trở nên mạnh mẽ hơn qua từng ngày là cảm giác tuyệt vời nhất.

Có chế độ tập luyện khắc nghiệt của Garon, cuốn sổ mà cậu học mỗi ngày, và Ảnh Năng của cậu mà cậu sẽ tăng cường bất cứ khi nào cậu có thời gian.

Tất cả những hoạt động đó thú vị hơn nhiều so với giờ nghỉ ngơi đối với cậu bé mười bốn tuổi này.

Tuy nhiên, buổi đào tạo của Luna... đúng là hoàn toàn cực nhọc, ngay cả đối với Jin, người luôn tham công tiếc việc.

'Ngay cả những anh chị khác, những người sẽ ghen tị với mình vì nhận được sự hướng dẫn từ chị ấy sẽ ngay lập tức nghĩ lại nếu họ đang ở trong hoàn cảnh của mình.'

Jin cười khổ trong lòng trước khi nhìn lên Luna.

"Em trai yêu quý của ta."

"Vâng thưa chị?"

"Buổi tập hôm nay sẽ giống như ngày hôm qua."

"Em biết."

"Nhưng em sẽ phải thay đổi cách tiếp cận và phương pháp của mình mỗi ngày trong quá trình huấn luyện lặp đi lặp lại này."

"Vâng."

Luna đi về phía Jin và nhắm mắt lại. Jin bắt chước cô ấy và cũng nhắm mắt lại.

Sau đó, câu nói đã nghe đi nghe lại suốt tháng qua lại vang lên trong đầu cậu.

"Em trai à… Tâm Nhãn...... Hãy dùng tâm nhãn quan sát đi..."

Đây chính là nỗi cực nhọc được nói tới đây.

Các bài học của Luna không hề bài bản, trực quan hay đau đớn về thể chất như của Garon.

Nó luôn luôn là về... Tâm Nhãn!

Chị ấy suốt ngày nói về cái đó.

'Cái này khiến mình điên mất.'

Jin thường nghe các kị sĩ tám sao trở lên đề cập đến “Tâm Đao”...

Nhưng thông thường mà nói, một người sẽ bắt đầu luyện Tâm Đao sau khi đạt đến giai đoạn bảy sao. Và cũng sẽ không thông qua những bài học kín đáo như thế này, mà là ... bằng cách cố gắng phân tán aura ra mọi hướng một cách tự nhiên.

'Tại sao chị cả không làm hay nói gì khác vậy? Lúc nào cũng chỉ đứng yên, rồi bảo mình hãy mở tâm nhãn.'

Cậu chưa bao giờ nghe nói về một khóa đào tạo như thế này.

"Đối với những người sử dụng lưỡi kiếm để thăng tiến trong cuộc sống, đạt được Tâm Nhãn là điều quan trọng nhất. Đừng bao giờ mở đôi mắt thông thường của em trong buổi huấn luyện của chúng ta."

Tuy nhiên, Jin vẫn nghe theo sự hướng dẫn của chị cả và nhắm mắt, cậu biết tính cách của chị ấy. Hơn nữa, chị còn được biết đến rộng rãi là người mạnh nhất trong số mười ba người con nhà Runcandel.

Nếu bất kỳ anh chị nào khác dạy Jin như Luna hiện đang làm, cậu sẽ nghĩ rằng họ đang cố gắng cản trở sự phát triển của Jin bằng thứ lý thuyết nhảm nhí nào đó. Hoặc có thể họ đã trở thành một kẻ cuồng tín của một tôn giáo dỏm nào đó.

'Chắc chắn sẽ có ngày mình hiểu được sự hướng dẫn của chị cả.'

Hai người đứng đối mặt với nhau, mắt nhắm nghiền, cho đến tận khi trời tối. Khi bài học của họ kết thúc, Luna nở một nụ cười tươi rói.

"Hôm nay em làm tốt lắm. Bây giờ em về được rồi, em trai."

Jin hoàn toàn không biết mình làm tốt chỗ nào, nhưng cậu chỉ có thể gật đầu trước câu nói của chị.

Luna nhìn theo bóng lưng Jin bước đi và dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

'Sự tập trung đáng kinh ngạc mà em ấy thể hiện khi nhắm mắt, và sự kiên trì để duy trì tư thế đó trong vài giờ... Với tiềm năng đó, em ấy sẽ giác ngộ được trong vòng vài năm nữa thôi. Cố gắng lên nhé, Jin.'

Luna nở một nụ cười mãn nguyện và nhắm mắt lại một lần nữa.

Ngay cả khi là một kị sĩ chín sao, cô vẫn chưa có được giác ngộ thứ hai cần thiết để đạt đến cảnh giới của tâm nhãn.

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương