Con Trai Út Của Kiếm Thánh
-
Chapter 16: Lâu Đài Kiếm Viên (1)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 16: Lâu Đài Kiếm Viên (1)
“Ý tôi là, sao trước đây ông chưa từng cho tôi biết về tác dụng phụ của việc biến hình?”
Một tiếng đã trôi qua sau khi biệt đội Runcandel được thành lập.
Bên ngoài khu trọ, quân Hắc Đế đang bận rộn chuẩn bị lên đường. Trong khi đó, ba người Runcandel này thì đang tụ trong phòng của Jin và có một trò chuyện như những người bạn.
“Nhóc con, lần sau ngủ cho đủ vào. Lúc nãy ngươi tỉnh dậy rồi nhưng óc vẫn có vẻ có vấn đề, nhỉ? Bỏ đi, ta cũng quên béng mất việc nhắc ngươi về đống tác dụng phụ. Hơn nữa, ta đã ở thể mèo quá lâu để tiếp tục duy trì hình dạng.”
“Con rồng điên. Suýt chút nữa thì ông trở thành một con mèo thật sự rồi!”
Một đặc ân chỉ dành riêng cho rồng, đó là biến hình.
Mặc dù gọi là đặc ân, nhưng điều đó không hẳn là được “ban phước”. Trên thực tế, khả năng này còn có một vài hạn chế nguy hiểm chết người.
Thứ nhất, rồng ở trạng thái biến hình sẽ vô cùng yếu ớt.
Nếu biến thành một con mèo, thì họ cũng chỉ sở hữu sức chiến đấu ngang với thực lực của một con mèo. Tương tự với người biến thành sư tử, cá, chim hay bất kỳ loài động vật nào khác.
Thứ hai, nếu kéo dài quá trình biến hình vượt xa thời gian cho phép sẽ khiến rồng không thể quay trở lại hình dạng vốn có.
Khi đạt giới hạn như trên thì họ sẽ dần mất đi bản năng và ý thức ban đầu của một mãnh thú hùng mạnh. Thay vào đó, cả tâm trí và sức mạnh sẽ dần dần chuyển sang giống như loài động vật mà họ biến hoá thành.
"Suýt nữa thì là vậy rồi, sợ vãi. Trong quá khứ, ta đã từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng một con rồng biến thân thành cá nhưng xui xẻo thay, nó đã bị một ngư dân bắt được khi đang tận hưởng cuộc sống nhàn rỗi. Chỉ riêng chuyện đó cũng đã khiến ta không thể không bật cười trong suốt khoảng 200 năm~ Chết tiệt, suýt nữa thì ta cũng đi theo nó…”
“Ha ha ha! Không thể ngờ trên đời lại có con rồng ngốc nghếch đến thế!”
Gilly đã nhanh chóng lộ ra bản chất thật và trở nên thích nghi với không khí này.
“Xin lỗi, thiếu gia, Hắc Long Murakan.”
"Tại sao cô lại xin lỗi, Bánh Dâu?"
“Bật cười là hành động vô phép trong lúc đang thực hiện nhiệm vụ chăm sóc thiếu gia.”
“Xì, cô là golem à, Bánh Dâu? Sao con người lại không được cười chứ? Oi, lẽ nào từ trước đến nay nhóc thậm chí không cho bảo mẫu của mình cười sao?”
“N-Ngài Murakan, không liên quan gì đến thiếu gia. Cậu ấy đối xử rất tốt với tôi.”
“Nếu nó dám đối xử tệ với cô từ giờ phút này trở đi, đừng ngần ngại nói cho ta biết. Ta sẽ dạy cho nó một bài học. "
"Cũng hợp nhau đấy nhỉ…"
Jin khẽ cười. Đã lâu rồi cậu không thấy Gilly năng động hoạt bát như vậy.
“Nhân tiện, Murakan, vậy khi ông biến hình người thì là ngoại lệ à?”
"Đúng vậy. Không có bất kỳ giới hạn nào khi ta biến hình thành một con người cả. Trên thực tế, ở dạng người là thoải mái nhất. Vì ở hình dạng rồng cũng sẽ tốn rất nhiều mana để duy trì cơ thể to lớn như vậy.”
"Nhưng sao lại không có giới hạn nào đối với dạng người?"
“Loài rồng luôn nhận được sự quan tâm đặc biệt từ các vị thần. Bọn ta đều được sinh ra dưới hình dạng trông giống con người, hiểu chưa? Sẽ rất khó khăn trong việc nhân giống và đáp ứng những đòi hỏi khác nhau của bọn ta bởi lẽ..."
"Được rồi, nhiêu đó là đủ để hiểu rồi."
Vì một lí do nào đó. Murakan đã cười phá lên như thể vừa nghe thấy một trò đùa hài hước. Đáng ngạc nhiên thay, Gilly bắt đầu run lên vì đang cố gắng nhịn cười.
'Thật bất lực với nhóm này.'
Suy nghĩ ấy bỗng dưng hiện ra trong tâm trí Jin. Mặc dù nhóm ba người này chỉ mới được thành lập nhưng Jin lại cảm thấy yêu quý cuộc trò chuyện và bầu không khí kì lạ này. Jin thực sự rất muốn ở bên cạnh họ vì đây những người đồng đội đáng tin cậy có thể thoải mái chia sẻ những bí mật cùng.
“Dù sao đi nữa thì bọn tôi sẽ sớm rời đi và ông lại phải biến lại mèo lần nữa đấy.”
Murakan càu nhàu khi ông ta phải trở lại bộ dạng của một chú mèo đen đáng yêu. Và ông ta sẽ tiếp tục phải làm như vậy cho đến khi Jin đủ mạnh.
Trong hai ngày tới, đội lính đánh thuê của Hắc Đế sẽ hộ tống Jin tới thủ đô của Vương quốc Mitel. Cũng không hề quá lời khi so sánh họ với những kị sĩ thực thụ bởi đức tính và cung cách đáng kinh ngạc mà họ thể hiện với khách hàng.
Tuy nhiên họ sẽ chẳng bao giờ hiểu được tại sao khách hàng của mình lại mang theo một con mèo đen trong cuộc hành trình dài dằng dẵng này.
Quân Hắc Đế đã đưa ra kết luận rằng vị Bá Vương trẻ tuổi nhưng tàn nhẫn được biết đến với cái tên Jin kia hóa ra cũng có một khía cạnh giống với một đứa trẻ.
“Cảm ơn đội phó Murka của đội 3 đoàn lính đánh thuê Hắc Đế. Gia tộc Runcandel sẽ trả ơn các người hậu hĩnh vì đã hộ tống bọn tôi – một phần không nằm trong kế hoạch ban đầu – nên sẽ là một số tiền khác.”
“Nhiệm vụ lần này cũng mang đến cho chúng tôi không ít những trải nghiệm mới mẻ, Gilly. Ta thực sự rất nóng lòng được trông thấy đứa trẻ Runcandel mà cô chăm sóc sẽ trưởng thành thế nào trong tương lai đấy.”
Gilly và Murka trao nhau lời từ biệt trong khi Jin đang đứng đằng xa quan sát với một con mèo trên vai.
“À nhân tiện, Gilly McRolan.”
"Chuyện gì vậy, Murka?"
“Có thể hơi bất lịch sự, nhưng từ sau khi chứng kiến cô trong trận chiến ấy thì ta đã đem lòng ngưỡng mộ cô. Với tư cách là một chiến binh kiếm kế sinh nhai bằng công việc chiến đấu, ta vẫn luôn muốn hỏi rằng tại sao Gia Tộc McRolan lại làm điều đó với c-”
Ngay tức khắc mặt Gilly tối sầm lại. Thấy vậy Murka nhanh chóng chắp tay lại và ho lớn.
“Cho ta xin lỗi, đáng lẽ ra ta không nên hỏi vậy. Giá mà lúc nãy ta có thể tự đấm bản thân mình một cái.”
“Không sao. Xin hãy bảo trọng.”
Gilly lén thở dài, ngay sau khi lính đánh thuê Hắc Đế rời đi. Sau đó cô chỉnh trang lại ngoại hình rồi cùng Jin và Murakan đến văn phòng hành chính của cổng dịch chuyển tới Vương quốc Mitel.
“Chào mừng đến với Cổng dịch chuyển Mitel. Cô có đem theo giấy tờ tùy thân không?”
Gilly đưa ra một thanh kiếm mang biểu tượng của Runcandel, ‘Hắc Kiếm”.
“Ồ, thì ra cô thuộc gia tộc Runcandel. Rất vinh dự khi được gặp cô. Cô đang trên đường tới Thành phố Karlon của Liên minh Hufester sao?”
Dinh thự chính của Runcandel, Lâu Đài Kiếm Viên nằm ở địa phận thành phố Karlon. Ngoài ra, Liên minh Hufester là một hiệp hội các quốc gia dưới trướng cai trị của Runcandel.
"Phải."
“Vậy vui lòng đi lối này. Tôi sẽ đưa cô đến khoang hạng nhất.”
Vì Vương quốc Mitel là một phần của Liên minh Hufester, nên về cơ bản nó cũng là một phần của lãnh địa nhà Runcandel. Người quản lí Cổng dịch chuyển vừa cười rạng rỡ vừa tiếp Jin và những người bạn đồng hành, như thể đây là dịp long trọng của cuộc đời ông ấy vậy.
“Hai giờ nữa chúng ta sẽ khởi hành và sẽ đến nơi trong chớp mắt thôi. Hi vọng mọi người có một chuyến đi thoải mái.”
Không một vị khách nào khác có thể sử dụng phòng chờ khoang hạng nhất sang trọng như phòng khách của một gia đình quý tộc giàu có thế này.
Jin nhảy cẫng lên chiếc ghế sofa mềm mại, ôm lấy cuốn sổ rồi đắm chìm trong nó. Cậu đã hình thành thói quen đọc sách mỗi khi rảnh rỗi từ khi còn là một pháp sư trong tiền kiếp.
"Haiz, thiếu gia."
"Chuyện gì?"
“Thành thật mà nói, tôi cảm thấy khá lo lắng. Nếu gia tộc phát hiện ra thì chúng ta nhất định sẽ tìm ra cách giải thích về khế ước giữa cậu với một vị thần, cùng với đó là danh tính thực sự của Ngài Murakan, nhưng mà…”
“Ma thuật của tôi mới là vấn đề chính, đúng không?”
“Vâng. Gia tộc Runcandel sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó.”
“Đừng lo lắng. Tôi sẽ đảm bảo giữ kín chuyện này –”
Bỗng dưng cánh cửa phòng chờ hạng nhất được mở ra.
Bước vào là một cậu bé xuất thân từ một gia đình quý tộc với nước da nâu sáng màu, cao hơn Jin chừng hai mươi xen ti mét và bên cạnh là hai người hộ tống.
Bầu không khí trong căn phòng thay đổi từ lúc họ bước vào. Khi Gilly và những người hộ tống cậu bé kia trừng mắt nhìn nhau thì bầu không khí lại càng thêm căng thẳng.
Thật khó để tránh khỏi tình huống này, Runcandel và Zipfel đang trực tiếp đối mặt nhau.
‘Thành viên của Gia tộc Zipfel? Chính xác hơn thì những tên khốn này là ai?’
Jin lấy lại bình tĩnh và quan sát khuôn mặt cậu bé Zipfel đó rồi bắt đầu suy nghĩ. Nét mặt ấy có vẻ quen thuộc nhưng cậu không tài nào nhớ nổi đó là ai. Trong tiền kiếp của mình, Jin không được tiếp xúc nhiều với nhà Zipfel lắm.
“Bảo sao ta lại thấy không muốn đến Hufester. Hóa ra là vì trực giác mách bảo rằng chúng ta sẽ gặp những kẻ khó ưa này.”
Cậu bé Zipfel vẫn đứng ngoài lối vào, cách xa vị trí của Jin và lẩm bẩm một cách rõ ràng. Thuộc hạ của cậu ta cũng bắt đầu để mắt đến Jin sau khi đánh giá xong Gilly.
Một trò khiêu khích trẻ con.
Gilly có vẻ đã bắt đầu sôi máu, nhưng vì Jin chỉ đang lặng lẽ quan sát nên cô cũng không dám làm gì.
"Meo meo ~"
Murakan vẫn đang bình thản đi vòng giữa hai nhóm quân thù, ngầm cho rằng tình huống này thật thú vị.
“Ồ, ít ra thì chú mèo họ đang nuôi vô cùng dễ thương. Lũ hèn nhát đó thật không xứng đáng nuôi một con thú cưng đáng yêu thế này. Lại đây, mèo con~”
"Meo!"
Murakan bé ngọ nhảy vào lòng cậu bé và để cậu vuốt ve một lúc, cho đến khi….
"Kyaa!"
Con mèo giương bộ móng và cào cho cậu bé một vệt ở mũi trước khi nhảy ra khỏi lòng cậu.
Phụt!
Chứng kiến cảnh tượng này, Jin không thể nhịn cười.
"Hức!!"
"Bát thiếu gia!"
Vừa khi những tên hộ tống rút kiếm ra thì cậu bé đã giơ tay ra lệnh ngăn cản.
“Không sao, ta ổn. Chỉ là một vết xước nhẹ. Không cần phải làm quá lên chỉ vì một con mèo. Ta xứng đáng bị như vậy vì đã chọc tức họ."
(T/N: Đúng vậy, không ai được đánh mèo nhé~~!)
Vừa lau vệt máu trên sống mũi, cậu bé vừa nói.
“…Và trên hết là, rút kiếm trước thành viên của gia tộc Runcandel là một hành động ngu xuẩn.”
Cậu bé nhún vai và hướng mắt về phía Jin.
‘Có vẻ mình đã lầm. Cậu ta không phải là một kẻ hèn nhát, cậu ta đang bình tĩnh quan sát chúng ta. Không, có lẽ chẳng qua cậu ta chỉ là chẳng thèm để ý?’
Ngay từ khi bước vào phòng chờ, cậu bé đã cố tình khiêu khích để thử lòng Jin.
Cậu đang muốn xem xem liệu rằng đứa con út của gia tộc Runcandel – người chỉ vừa mới rời khỏi Lâu đài Storm - có triển vọng cỡ nào. Nhưng có vẻ đứa trẻ này không hèn như cậu nghĩ.
“Chà, cậu có vẻ là người thú vị nhỉ, Jin Runcandel?”
Cậu bé tiến lại gần Jin và chìa tay ra.
“Tôi là Beradin Zipfel. Lúc nãy tôi đã muốn thử khiêu khích cậu, cho tôi được trịnh trọng xin lỗi.”
Beradin Zipfel!
Cậu bé vừa dứt lời, Jin cuối cùng mới nhớ ra tại sao mình lại cảm thấy cậu ta trông quen thuộc đến thế.
Trong tiền kiếp của cậu, Beradin đã trở thành một pháp sư chín sao trước tuổi ba mươi, và gần như được mọi người đồng ý lựa chọn để trở thành trưởng tộc Zipfel đời kế tiếp. Vì là một nhân vật nổi tiếng và tầm cỡ nên khuôn mặt cậu ta thường xuyên xuất hiện trên báo chí cùng với những tin tức về chiến tích của cậu.
Vừa có tài vừa có đức, cậu đã trở nên vô cùng nổi tiếng và và được hàng ngàn pháp sư trẻ tuổi trên khắp thế giới ngưỡng mộ.
Jin – người chỉ vừa mới trở thành một pháp sư năm sao – cũng từng đem lòng ngưỡng mộ Beradin và coi cậu như một cái đích mà bản thân sẽ không bao giờ có thể đạt tới.
"Vậy sao? Tôi cũng đang lặng lẽ quan sát để xem cậu là người như thế nào, thật nhẹ nhõm khi nhận ra rằng cậu cũng không phải là một kẻ ngốc.”
"Oho, sao cậu lại nghĩ vậy?"
“Dù chỉ là một trò đùa nhưng nếu cậu cho thuộc hạ của mình rút kiếm ra như vậy thì lát nữa cậu sẽ phải chu du khắp Hufester một mình đấy. Hoặc có khi đến cậu cũng sẽ cụt mất vài chiếc ngón tay.”
"Ha ha, thú vị thật đấy."
“Thấy tôi trông giống đang đùa không?”
Nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Jin, Beradin giật mình và mím miệng lại.
“… Tốt thôi. Trông cậu có vẻ tự tin đấy. Nhưng để tôi khuyên cậu vài điều với tư cách là một người có hoàn cảnh tương tự với cậu. Lần sau nếu cậu gặp một tên Zipfel hống hách làm trò phản cảm như vậy, đừng có tùy tiện cắt ngón tay họ. Điều đó sẽ chỉ dấy thêm rắc rối giữa cả hai gia tộc thôi, không phải sao?”
Beradin cảnh báo Jin không được tùy tiện châm ngòi cho cuộc chiến tranh giữa hai gia tộc.
Đó là một lời khuyên thực sự nghiêm túc đến từ thành viên của gia tộc phe đối lập.
“Đó mới là một trò đùa thực sự đấy, Beradin Zipfel.”
“Hửm? Tại sao chứ? Nếu cuộc chiến giữa Zipfel và Runcandel đối đầu nhau đến chết vì những vấn đề chúng ta gây ra mỗi khi gặp nhau, thế giới sẽ chìm đắm trong biển máu. Tôi mong cậu hãy ghi nhớ những mối hiểm họa tiềm tàng và sự hỗn loạn mà dân chúng vô tội có thể sẽ phải chịu đựng chỉ vì chúng ta.”
“Cha tôi, Cyron Runcandel, và cha của cậu, Kelliark Zipfel.”
Jin nhếch mép cười một cái trước khi nói tiếp:
“Cậu nghĩ chỉ vì một cuộc cãi vã nhỏ nhặt giữa những đứa trẻ mà họ sẽ huy động toàn bộ gia tộc của mình hay sao?”
Beradin tròn mắt, cứng miệng trước Jin.
“Kể cả hôm nay ngón tay cậu có bị cụt thì nhà Runcandel và Zipfel cũng không tuyên chiến đâu. Thay vào đó, bọn tôi sẽ chỉ phải đền bù vài nghìn lượng vàng hay đại loại vậy thôi.”
Beradin sững sờ, chớp mắt liên tục rồi gật đầu:
“Ngạc nhiên thật. Sau này tôi sẽ trả nợ cho cậu vì lời khuyên hữu ích này.”
“Sau trước gì, trả liền đi.”
"Được thôi, cậu muốn gì?"
“Chỉ cần im lặng chờ đợi cho đến khi cổng dịch chuyển kích hoạt. Đừng làm phiền khoảng thời gian yên tĩnh của tôi. "
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook