Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

2 giờ chiều một ngày thứ bảy thanh bình.

Brừmm

Một chiếc xe buýt cỡ lớn chạy phăng phăng trên đường cao tốc

Bên trong có khoảng 20 người đang nhậu với nhau.

Dàn karaoke đã mở lên.

Trưởng phòng Kang Chul-soo liền đứng dậy hát hò, quẩy banh nóc với chiếc cà vạt quấn quanh trán

“ Này người ơi có biết anh nhớ em nhiều lắm~~”

Bốp Bốp Bốp Bốp

Mọi người thi nhau vỗ tay hò hét. Có người còn vơ lấy cái trống lục lạc lắc qua lắc lại liên hồi

Có người thì luôn tay rót soju và bia rồi chuyền qua cho mọi người trong cái không gian chật chội của xe buýt

“ Ê Dojun! Cạn chén đê!”

Một người phụ nữ xinh đẹp với vẻ bề ngoài trông khá trẻ trung, có lẽ khoảng ba mươi ba mốt gì đó, với tay lấy cái cốc giấy rồi đưa cho Dojun

Cô ta nghiêng chai soju, đổ tận ⅓ cái chai vào cốc cho Dojun

Tên cô nàng là Lee Yeon-hee, cũng là một nhân viên thuộc cơ quan quản lý Khe Nứt

Ở văn phòng, cô nàng là người phụ trách chuyện văn thư và quản lý mấy thứ lặt vặt trong văn phòng. Còn ở đây, cô nàng phụ trách hâm nóng bầu không khí bằng cách mời rượu mọi người.

Ực

Dojun lấy tay quẹt nhẹ rượu soju dính ở cổ rồi trả lại chiếc cốc giấy

“ Này làm một cốc đi Cha Yeji… ơ kìa ngủ mất rồi à?”

Lee Yoon-hee định đưa một cốc soju cho Cha Yeji, người đang ngồi ngay cạnh Dojun, nhưng vì cô ấy đã ngủ gật từ bao giờ, cô đành cười trừ rồi nhanh chóng đứng dậy bước về phía đuôi xe

“ Này….Anh trưởng phòng…heheehehe"

Dojun chăm chú nhìn Cha Yeji, cô nàng đang tựa đầu vào vai cậu say giấc nồng

Từ miệng cô nàng chảy ròng ròng một hàng nước dãi, ướt đẫm cả vai áo của Dojun

“...............”

Nó làm Dojun nhớ tới vụ việc mấy hôm trước

***

Mấy hôm trước, chính xác thì là thứ tư

Tại Phòng quản lý vết nứt của toà thị chính Seoul

“ Không!!! Tôi đã đưa hết tiền cho cậu, mà giờ cậu vả vào mặt tôi tin như này sao???”

Giọng nói của Kang Chul-soo phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng chốn văn phòng

Dojun đang gõ máy tính, lập tức dừng lại khi nghe thấy tiếng quát tháo của trưởng phòng Kang Chul-soo

Nghe kĩ thì có giọng nói lí nhí phát ra từ trong chiếc điện thoại mà Kang Chul-soo đang cầm trên tay

“ Chúng tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành nhất tới quý khách. Nhân viên của chúng tôi quên mất rằng quý khách đã gọi điện đặt trước. Chúng tôi sẽ hoàn tiền lại cho quý khách ngay lập tức. Mong quý khách rộng lượng bỏ qua cho sơ suất của chúng tôi"

“ Này, công ty các anh làm hỏng bét kế hoạch của tôi và giờ nghĩ xin lỗi và hoàn tiền là xong à??? Giờ kể cả tôi có muốn thay đổi kế hoạch thì mọi nơi khác đều không còn phòng nào trống cả. Anh nói xem giờ tôi phải làm sao hả?”

“ Chúng tôi thật lòng xin lỗi vì sự bất tiện này, thưa quý khách"

“ Ok vậy tôi cứ đến chỗ các anh như đã đặt trước, đừng có mà kì kèo. Tôi cúp máy đây"

“ Thưa anh…..”

Tút tút tút

Kang Chul-soo dập máy, thở dài đầy phiền não

Cơ quan Quản lý thợ săn thường tổ chức cho nhân viên một chuyến du lịch hai ngày một đêm vào tháng 4 hàng năm, hay như họ gọi là “ chuyến đi thực địa cao cấp" , nhưng vì vài sai sót mà giờ khu du lịch muốn huỷ lịch đặt trước chỗ ở của họ.

Dojun tìm tập tài liệu “ Báo cáo về chuyến đi thực địa Sunjinji" trên máy tính

Địa chỉ của khu du lịch nhanh chóng hiện ra trên màn hình

Nó nằm ở gần biển Mongdol thuộc đảo Geoje

Dojun lại gõ “ khách sạn ở gần biển Mongdol" trên thanh tìm kiếm, bắt đầu nhấc điện thoại lên sau khi chọn ra khách sạn ưng ý trong danh sách dài

“ Xin chào, tôi gọi điện để đặt chỗ. Liệu các anh có đủ phòng cho 20 người vào thứ bảy, ngày mùng 6 tháng 4 không?”

“ Thưa anh, tôi thật lòng xin lỗi nhưng có lẽ anh chậm chân rồi. Cần ít nhất 4 phòng cho 20 người nhưng tất cả các phòng của chúng tôi đều đã được đặt hết cả rồi. Anh thử gọi điện cho các khách sạn khác xem sao”

“ Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh”

Nhưng sau khi gọi cho vài nơi khác, Dojun vẫn nhận được câu trả lời y chang như vậy.

4 đến 5 người có khi còn có chỗ chứa, chứ sát ngày đi thế này mà vẫn chưa tìm được chỗ nào đủ cho 20 người ở thì đúng là gay go thật

Nhưng ngay sau đó

“ Quản lý! Có chuyện gì vậy?”

Cha Yeji bước vào sau khi nghe lời to tiếng của trưởng phòng rồi ngồi xuống ghế mà cô nàng đã xí từ trước ngay bên cạnh Dojun.

Dojun giải thích tường tận câu chuyện cho Cha Yeji nghe.

Bỗng dưng Cha Yeji tỏ ra vô cùng ngạc nhiên rồi chạy ào ra ngoài hành lang

“ Này này đi đâu thế"

Sau một lúc, cô ấy quay lại và tự tin lên tiếng

“ Trưởng phòng! Anh không cần phải cất công tìm khách sạn nữa đâu!”

“ Hở?”

“ Gia đình em có một nhà nghỉ suối nước nóng ở gần chỗ đó. Em vừa hỏi mẹ em rồi và bà nói nhà có thể chứa tận 25 người cơ, mẹ em cũng bảo là cả cơ quan mình có thể qua đó nghỉ và mọi thứ hoàn toàn miễn phí"

Trước những lời nói của Cha Yeji, Kwon Hyuk-Soo đang miệt mài tìm khách sạn cho cả nhóm, quay đầu ra nhìn cô nàng với một ánh mắt nửa tin nửa ngờ

Kang Chul-soo nghe vậy, ngay lập tức nhảy ra khỏi phòng làm việc và chạy về phía Cha Yeji

“ Thợ săn Cha Yeji, không..không lừa tôi chứ hả?”

“ Vâng, chỗ đấy ở gần biển Mongdol mà phải không sếp, nhà nghỉ của gia đình em chỉ cách biển khoảng 200 mét thôi. May mắn sao còn trống đúng 4 phòng luôn. Bố mẹ em bảo là chúng ta có thể chia 2 phòng cho nam và 2 phòng cho nữ. Sếp tra thử ‘Nhà nghỉ suối nước nóng Mongdol’ là thấy ngay ấy mà"

Bất ngờ thay, lời cô nàng nói là thật.

Nhà nghỉ đấy lại còn có tiếng phết nữa chứ, một loạt trang thi nhau đăng về nơi này luôn

Nhưng mà

“ Thế… giá là 400,000won 1 đêm phải không?”

Đồng tử của Kang-soo giãn ra khi thấy bảng giá

Tổng cộng sẽ hết khoảng 1 triệu 600.000 won

Con số vượt xa ngân quỹ mà chúng ta có

“ Không cần phải lo về chuyện tiền nong đâu, cứ coi như là gia đình em mời mọi người tới đi”

“ Nhưng mà dù sao thì…”

“ Đúng là cô công chúa nhỏ của bố mẹ ha"

Cha Yeji phá lên cười trước câu đùa của Dojun

“ Này quản lý! Em đã cứu cả văn phòng một pha trông thấy phải không? Trưởng phòng mau khen thưởng em đi chứ"

Đôi mắt cô nàng sáng long lanh đầy phấn khích

Dám cá là nếu mà cô ấy có đuôi chắc sẽ vẫy không ngừng luôn rồi.

Dojun né tránh cái nhìn đắm đuối từ cô nàng, rồi tặng cô một cái vỗ đầu nhẹ thay cho lời khen. Cha Yeji tỏ vẻ vô cùng thích thú khi mái tóc nằm trong lòng bàn tay của Dojun

***

Chiếc xe buýt vẫn đang băng băng trên đường

Chưa đến 3 giờ chiều mà họ đã tới nơi

Từng người bước xuống khỏi xe buýt đều không giấu được sự trầm trồ thán phục trước một bãi đỗ xe siêu rộng cùng một khu vườn vô cùng xinh đẹp

“ Cảm giác giống nhà nghỉ hồi tôi du lịch Nhật Bản ghê"

Kang Chul-soo lẩm bẩm khi thấy toà nhà rộng lớn hai tầng trước mặt

“ Vâng, thật ra chủ đề của nhà nghỉ này là theo phong cách Nhật Bản mà, nên nhiều du khách người Nhật Bản ghé qua đây lắm. Nào! Chúng ta cùng đi vào thôi"

Cha Yeji mỉm cười rồi bước vào cổng

Tất cả nhân viên của phòng Quản lý thợ săn bắt đầu di chuyển theo cô ấy

Khi họ đẩy cửa bước vào, đập vào mắt họ là những thứ đồ nội thất vô cùng cổ kính và sang trọng.

Một người phụ nữ trung niên bước ra khỏi bàn, thoạt nhìn Cha Yeji rồi cúi đầu chào hỏi tất cả mọi người

“ Xin chào, chào mừng mọi người đến với nhà nghỉ suối nước nóng khu Mongdol. Mọi người tới từ toà thị chính Seoul đúng chứ? Tôi có nghe con gái kể về mọi người trước đó rồi"

Quản lý Lim Deok-bae, người nãy giờ hoà mình trong đám đông, bước lên trước chào hỏi

“ Tên của cháu là Lim Deok-bae thuộc cục Quản lý thợ săn. Chắc bác cũng biết bọn cháu có vài rắc rối với khách sạn và đang đau đầu vì không tìm được chỗ trú chân, may mắn thế nào lại được bác mời tới, cháu thật sự không biêt phải diễn tả lòng biết ơn thế nào cho xiết, thay mặt cả cơ quan cháu cảm ơn bác rất nhiều"

“ Không không, đừng khách sáo như thế, tôi nghe nói rằng mọi người đã giúp đỡ đứa con gái còn nhiều thiếu sót và khuyết điểm của tôi rất nhiều. Tôi nên là người cảm ơn các cô cậu mới phải. Nhưng mà… ai trong số mọi người là Lee Do-joon vậy?”

Yang In-sook, chủ sở hữu của nhà nghỉ suối nước nóng Mongdol nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi

Dojun tiến lên phía trước rồi ngay ngắn cúi đầu chào hỏi

“ Chào bác, cháu là Lee Do-joon, cháu làm việc tại cơ quan quản lý Khe Nứt thuộc toà thị chính Seoul”

“ À , hoá ra là cháu, cháu là quản lý phải không? Con gái bác kể về cháu không ngớt. Bác biết rằng cháu rất hay giúp đỡ mọi người, nhưng bác thật lòng biết ơn cháu đã luôn chỉ bảo đứa con gái ngây dại của bác. Thôi, giờ thời tiết đang lạnh lắm, mời mọi người vào bên trong, tôi sẽ dẫn đường cho mọi người"

Yang In-sook niềm nở rồi dẫn cả đoàn vào nhà theo dọc lối hành lang. Cả đoàn vừa đi vừa ngắm nhìn căn nhà nghỉ và luôn miệng thán phục khen ngợi

Sau đó

Suỵt

Dojun nhìn chằm chằm vào căn phòng phía trước mặt

Có một cái bóng đen vừa vụt qua

Có ai đó đang theo dõi chúng ta

“ Đi nhanh lên nào anh quản lý~”

Cha Yeji vừa nói vừa kéo tay Dojun

Bỗng có một cô gái ló đầu ra sau cánh cửa của căn phòng phía trước

Cô ta đang cắn móng tay nhưng ánh mắt không rời khỏi Dojun một giây nào

“ Hoá ra đó là gã đang ám chị gái mình hả?"

***

Bíp

Kang Chul-soo bước vào căn phòng được chỉ dẫn, bật tung hai cánh cửa sổ ra, hít một hơi căng đầy lồng ngực cái không khí tươi mát trong lành của biển

Hơn thế nữa, căn phòng còn vô cùng rộng rãi và ấm áp, đủ cho tận 10 người nghỉ ngơi sau khi đi một chuyến dài đầy mệt mỏi từ Seoul tới đảo Geoje này

“ À mà, bữa tối của chúng ta sẽ là lúc 6 giờ, nên chúng ta tranh thủ tới suối nước nóng đi"

“ Quản lý, anh vừa mới uống rượu mà, đi tắm ngay thì có ổn không đấy?”

Kwon Hyuk-soo hỏi một cách đầy lo lắng

“ Không sao không sao, chỉ là ngâm nước suối thì có gì mà phải căng. Đi cùng bọn tôi không Dojun?”

“ Hai người cứ đi trước đi, tôi sẽ theo sau"

“ Vậy sao? Thế tôi với Hyuk-soo đi trước nhé. Nhớ phải tới đó nha'’

“ Tôi biết rồi mà"
Hai người họ rời phòng và đi tới chỗ suối nước nóng

Đợi hai người họ đi khỏi, Dojun bước ra ngoài hành lang, quay đầu lại và đứng yên

 Nghe tiếng chân như là có ai đó đang rình mò mình thì phải?

Một cô bé với vẻ bề ngoài của học sinh cấp hai xuất hiện, giật bắn mình khi thấy Dojun và lập tức lùi lại phía sau

“ Úi!”

Dojun thở dài hỏi cô bé

“ Này, anh thấy em đi theo anh từ nãy tới giờ đấy, có gì muốn nói với anh hả?

“ A..ai bảo anh là em đang đi theo anh??”

Cô bé ngại ngùng lắp bắp trả lời, cố gắng không nhìn vào mắt Dojun

Mặc dù Dojun đã bắt được quả tang cô bé đang rình mò mình, nhưng cũng không thể điều tra thêm nữa vì cô gái đã biết rằng mình bị Dojun phát hiện ra rồi

Dojun mặc kệ cô bé rồi đi thẳng tới căn phòng kế bên, và tất nhiên cô bé cũng đi theo cậu luôn

Liếc~

Cô bé đứng trước máy bán hàng tự động, giả vờ như đang chọn một chai nước. Dojun đang ngồi trên ghế mát xa ngay cạnh đó, hai mắt nhắm nghiền

Cô gái đi tới chỗ Dojun

“Này anh…”

Dojun mở mắt nhìn cô gái

“ Sao vậy"

“ Xin anh buông tha cho chị gái em đi"

“... Sao cơ?”

Dojun bối rối nhìn cô bé

Hoá ra cô bé chính là em gái của Cha Yeji

“ Hình như em đang hiểu lầm rồi, bởi vì anh….”

“ Hiểu lầm? Anh tưởng tôi không phát hiện ra cái ý đồ đen tối của anh hả? Ừ thì công nhận chị gái tôi đúng là mẫu phụ nữ trong mơ, mặt xinh dáng đẹp lại còn tốt tính. Chị ấy lại còn đối xử vô cùng ngọt ngào với anh nữa, anh định ăn tươi nuốt sống chị gái tôi chứ gì, tôi biết tỏng rằng anh thèm khát chị gái tôi !”

Bình thường, khi loài người ở trong trạng thái quá ngại ngùng, họ sẽ không biết nên nói gì, và Dojun đang ở trong trường hợp như vậy

“ Nhưng mà anh cũng không chịu bỏ cuộc đâu phải không? Bởi vì anh nỡ lòng nào bỏ lỡ miếng mồi ngon. Nên giờ tôi đề nghị hai chúng ta so tài một trận đi, nếu anh thua, anh phải trả chị lại cho tôi"

Dojun thầm nghĩ lời nói của con bé khá đáng yêu. Chắc do Cha Yeji luôn yêu thương chiều chuộng con bé hết mực nên giờ nó mới nghĩ rằng Dojun đang cuỗm mất người chị dấu yêu của nó

Dojun mỉm cười

“ Thế nếu anh thắng thì sao?”

“ Anh không có cửa đâu"
“ Sao em chắc kèo là anh sẽ thua em vậy?”

Lí do rất đơn giản, Cha Yoonji tuy không phải là thợ săn chính thức nhưng cô bé cũng được liệt kê vào hàng “tiềm năng thức tỉnh"

Hơn thế nữa, cô bé được trao cho thẻ “thợ săn tạm thời" và qua huấn luyện cơ thể để tham dự vào các cuộc đi săn trong Vết Nứt, cô bé tự tin rằng mình đủ mạnh để đứng trong hàng ngũ thợ săn cấp E

Nếu như họ đối đầu về mặt thể lực, cô bé tự tin rằng mình có thể thắng

Nhưng cô bé không nói ra điều ấy

“ Vậy tốt thôi, nếu anh thắng thì tôi sẽ làm mọi thứ anh muốn"

“ Có thật là mọi thứ không?”

Cha Yoonji chỉ tay về phía cái bàn phía trước

“ Chúng ta sẽ chơi bóng bàn, ai được 11 điểm trước thì người đó thắng"

Cha Yoonji nở nụ cười tự tin, hai tay chống hông

Cô bé có niềm tin mạnh mẽ sẽ thắng cuộc với trò này

Nhưng với Dojun thì khác, bởi lẽ cậu ấy đã đụng tới bóng bàn bao giờ đâu

Hoặc là cậu đã từng chơi trước đó, nhưng sự thật là cậu chưa hề đi tới một khu chơi bóng bàn nào kể từ khi quay trở lại Trái Đất

Vậy nên Dojun không biết chút gì về luật chơi

Cạch cạch

Dojun rút chiếc điện thoại thông minh ra từ trong túi quần và gõ vào thanh tìm kiếm

“ Luật chơi bóng bàn"

Cha Yoonji nói

“ Tí nữa khi anh có thua thì đừng có khóc nhè nhé"

Dojun tủm tỉm cười

***

Thịch

Cha Yoonji mắt nhìn Dojun, tay đập quả bóng trên mặt bàn

Mặc dù con bé có hơi lo ngại khi nhìn thấy bắp tay cuồn cuộn của Dojun qua lớp áo, nhưng nó cũng không thể làm con bé chùn bước

Dojun nhìn cái vợt rồi gật đầu như là ra hiệu sẵn sàng

Cha Yoonji cười cợt vẻ ngây thơ của Dojun, vì thật ra con bé là quán quân của giải đấu bóng bàn cấp thành phố, nên nó chắc mẩm rằng mình sẽ không thua

“ Tôi sẽ không nương tay với anh đâu, nên chuẩn bị tinh thần để khóc oe oe đi nhé"

“Được rồi được rồi”

Dojun chuyển từ cách ăn nói lịch sự sang xuề xoà

Bởi vì khoảng cách tuổi tác giữa hai người khá lớn, nhưng dù sao thì cũng lỡ chọc giận con bé rồi

“ Trông anh có vẻ bình tĩnh đấy, để xem như thế được bao lâu nhé"

Thịch

Cha Yoonji bắt đầu trận đấu

Giờ mới là lúc bắt đầu, chưa nên dùng quá nhiều sức làm gì cả

Mà kể cả không dùng mana khi đối đầu với đám tay mơ thì mình vẫn thắng thôi. Gà nhà làm sao đòi so với đại bàng được

Bỗng dưng

Bam!!

“ Hả?”

Dojun nhẹ nhàng xoay cái vợt, sau khi quả bóng nảy một lần trên bàn, nó bị kẹt vào tấm lưới đằng sau Cha Yoonji

Cha Yoonji nhìn quả bóng trượt xuống từ tấm lưới một cách khó tin

Dojun cười lớn, nói

“ Này cô bé, thế là anh hơn điểm em rồi có phải không"

“Nói cho mà biết, đấy là anh gặp may mắn thôi. Nãy giờ tôi chỉ khởi động, giờ chơi thật cho anh xem nha"

Thịch

Một quả bóng nữa lại được ném lên

Cha Yoonji nắm chặt lấy cái vợt, chờ cú phát bóng của Dojun

Đấy là do đầu óc mình hơi trên mây nên mới không đỡ được cú trước thôi, chỉ cần mình tập trung một tí thì đã đỡ được một cách dễ dàng rồi

Nhưng cô bé đã tính toán sai

Bộp

Dojun xoay vợt

Quả bóng bàn nảy một cái trên bàn rồi trong nháy mắt bay vào tấm lưới trong trạng thái xoay mòng mòng

“ Gì.. gì cơ"

Mình không hề thấy cú đó

Rõ ràng là quả bóng bàn đang nảy trên bàn cơ mà

Nhưng mà làm sao nó biến mất khỏi mặt bàn nhanh như thế được?

“Nhường em phát bóng đấy "

Dojun cầm quả bóng trong tay ném qua cho Yoon-ji

Cha Yoon-ji đang cố hết sức dồn mọi sự tập trung của mình vào quả bóng

Cô bé kích hoạt mana, lời hứa của Dojun lảng vảng trong đầu cô bé

Thật là hèn nhát khi phải dùng mana với người thường, nhưng mình cũng không muốn để chị rơi vào tay tên này

Dojun cảm nhận được mana từ trong cơ thể của Yoonji. Anh mỉm cười, siết chặt cái vợt

***

Tỉ số cuối cùng áp đảo vô đối

11:0

Cha Yoonji thậm chí còn không thắng nổi một điểm nào

Tuy nhiên, sau khi nhìn vào bảng điểm đặt cạnh bàn tennis. Cô bé nhìn chằm chằm vào Dojun, người đang đắc chí cười

“ Cái người này… “

“ Này, em nói sẽ làm theo bất cứ thứ gì anh sai khiến nếu em thua phải không?” Dojun nói, tay đặt chiếc vợt lên trên bàn

Cha Yoonji run lẩy bẩy

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương