Bắc Kiếm Truyền Kỳ
-
Chapter 232
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Quyển 10 – Tập 7
Chương 3: Sự cố không mong muốn xảy với người đồng hành (1)
Gương mặt của Trần Vũ Nguyên hiện lên trong mắt Thái Nhã Lan.
Rõ ràng là gương mặt chưa từng gặp qua. Cớ làm sao lại cảm giác quen thuộc như vậy. Chính vì thế nàng đã vô thức thốt ra những lời như thế.
Trần Vũ Nguyên lắc đầu.
“Không rõ nữa. Hình như đây là lần đầu ta gặp cô nương.”
“Thật là lần đầu không?”
“Nếu từng gặp qua ta đã nhớ ra rồi. Mỹ nhân như nàng thì càng nhớ rõ hơn nữa.”
Thái Nhã Lan cau mày trước câu trả lời thẳng thắn của Trần Vũ Nguyên. Nàng ta cứ nhìn chằm chằm vào mặt Trần Vũ Nguyên. Nhưng Trần Vũ Nguyên cũng không hề biến sắc mà nhìn trực diện vào cô nàng. Hành động ấy khiến đầu óc cô càng thêm rối bời.
“Chẳng hay cao danh quý tánh của thiếu hiệp là gì?”
“Ta là Đoàn Thiên Vận đến từ Khổng Tước Môn.”
“Thì ra là Đoàn thiếu hiệp. Ta biết rồi. Có vẻ như ta đã nhận nhầm người.”
“Chuyện thường thấy mà. Ta hiểu.”
“Ta mong thiếu hiệp có thể giữ im lặng về chuyện đã xảy ra ở đây. Lí do thì chắc thiếu hiệp cũng biết rồi nhỉ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Ta tin ngài. Mong Đoàn thiếu hiệp sẽ gặp được nhiều may mắn.”
“Cảm ơn cô nương.”
Thái Nhã Lan quay về chỗ ngồi cũ. Chung Ly Vũ Hoán hỏi ngay khi nàng vừa ngồi xuống.
“Sao rồi? Hắn là người quen hả?”
“Không, người giống người thôi.”
“Vậy sao?”
Chung Ly Vũ Hoán ngắm nghía Trần Vũ Nguyên một hồi lâu. Thái Nhã Lan mà y biết không phải là người dễ nhầm lẫn như vậy. Nếu chị ấy cảm thấy có điều gì kì lạ, ắt hẳn có nguyên nhân sâu xa gì rồi.
‘Trông bình thường ghê.’
Đúng là gương mặt đại trà đến mức đi đâu cũng dễ dàng thấy được. Có vẻ như hắn cũng chẳng có võ công gì. Nếu thành thạo Quyền pháp hoặc Chưởng công thì phải có nhiều vết chai sạn trên mu và lòng bàn tay.
Hoặc hắn có dùng kiếm thì cũng sẽ có vết tích như thế. Nhưng tay của Trần Vũ Nguyên thì lại sạch sẽ và thanh mảnh như tay con gái vậy.
Hơn nữa, trên người Trần Vũ Nguyên lại chẳng hề có vũ khí nào. Không có bất kì bằng chứng nào cho thấy hắn là võ giả cả.
‘Không phải là võ giả nhưng cái cảm giác quen thuộc này là gì đây nhỉ?’
Chuyện gì rồi cũng có thể xảy ra mà. Chúng ta có phải là thánh thần đâu mà phải ghi nhớ mọi thứ trên đời này thật hoàn hảo cơ chứ. Mấy người giống nhau như này, nhầm là chuyện quá sức bình thường.
‘Nhưng sao vẫn thấy bứt rứt thế nhỉ.’
Dù vậy, Chung Ly Vũ Hoán không nghĩ ngợi nhiều nữa. Hiện tại, nam nhân lạ hoắc trước mặt đây không phải là vấn đề. Sau khi chiêu mộ được Cao Thiên Hầu, làm sao lấy được lòng hắn để hắn hết mực trung thành với Thiết Kỵ Môn đây.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Chung Ly Vũ Hoán bắt đầu chia sẻ rượu với Cao Thiên Hầu. Khổng Huấn Xương và Thái Nhã Lan cũng tham gia trò chuyện cùng họ. Một bầu không khí ấm áp dễ chịu dần hình thành.
Mặc dù Cao Thiên Hầu có tính cách khá hẹp hòi và kiêu ngạo nhưng y tuyệt nhiên không phải hạng người lật lọng. Y đưa một ly rượu cho Thái Nhã Lan.
“Ngươi là cô gái đầu tiên mà ta thừa nhận đấy. Cầm lấy đi.”
“Nếu ngài đánh hết sức thì người bị thương sẽ là ta rồi. Cảm ơn ngài lúc ấy đã nương tay với ta.”
“Nương tay gì chứ. Dù gì thì đấy cũng là một trận đấu tuyệt hảo.”
Ánh mắt ngưỡng mộ hiện lên rõ ràng trong mắt Cao Thiên Hầu khi y nhìn chăm chú vào Thái Nhã Lan. Thực ra y đã xem thường khi biết đối phương là nữ nhân. Và thêm một sự thật nữa là y đã dùng hết sức mình khi đấu với nàng ta. Vì y đã cố gắng hết sức mình nhưng vẫn thua cuộc thì có gì để nói nữa chứ.
“Ngươi nói là Thiết Kỵ Môn á? Vậy thì Môn chủ quả nhiên là Dung Vô Thanh ư?”
“Đúng như lời ngài nói.”
“Hừm! Ta cứ nghĩ rằng hắn ta chỉ lo cầm đầu mấy băng đẳng rồi tập trung kiếm tiền thôi chứ. Nhưng có vẻ là tham vọng của hắn lớn hơn ta tưởng. Liệu hắn có biết ý nghĩa của việc này là gì không?”
“Vậy nên chúng tôi mới cần sự giúp sức của Cao thiếu hiệp. Ngài hãy trở thành Phụng Công cho môn phái của chúng tôi.”
“Hừm! Cô nương kia, à không…”
“Là phó môn chủ.”
“Ừ ừ, ta đã thua trong trận đấu với phó môn chủ đây nên cũng không có gì để nói nữa. Nhưng mà các ngươi thực sự muốn ta làm Phụng Công thật à?”
“Đúng là như vậy.”
“Ừm!”
Lần đầu tiên, có tia sáng ngưỡng mộ pha lẫn sự cảm thán hiện lên trong ánh mắt của Cao Thiên Hầu.
‘Ái chà, tên này. Đúng là biết cách đối đãi đúng mức với từng hạng người.’
Bọn họ có thể dễ dàng khiến ta nhục nhã nếu muốn, nhưng không. Thay vào đó, bọn họ đưa ra yêu cầu và nhờ vả một cách lịch sự. Việc này không dễ một chút nào.
Cao Thiên Hầu đưa ra câu hỏi.
“Vậy thì ngươi là quân sư ở Thiết Kỵ Môn phải không?”
“Thật xấu hổ nhưng tiểu sinh đúng là quân sư của Thiết Kỵ Môn ạ.”
“Nếu đã sở hữu được quân sư và phó môn chủ như các ngươi thì môn phái này ắt tương lai tươi sáng đấy. Dù tài hèn sức mọn nhưng ta sẽ cố làm hết sức với vai trò là Phụng Công của Thiết Kỵ Môn.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều. Hãy nâng chén ly lên vì Phụng Công của chúng ta nào.”
Cao Thiên Hầu không ngần ngại mà uống cạn ly rượu do Chung Ly Vũ Hoán rót. Sau đó, Khổng Huấn Xương và Thái Nhã Lan mỗi người uống thêm ba ly rượu nữa. Không khí dần trở nên náo nhiệt hơn. Ngay cả Ki San Ha, đệ tử của Cao Thiên Hầu cũng tham gia vào cuộc vui.
Đôi mắt của Trần Vũ Nguyên sáng lên khi nhìn họ.
‘Có vẻ là Dung Đường chủ đang cố gắng lập ra một môn phái. Kiếm tiền cật lực như thế là để tạo nên môn phái mới có liệu có gặp nguy hiểm gì không nhỉ?’
Để một môn phái nắm được vị trí trong giới võ lâm này cần rất nhiều nguồn tài lực. Thì ra đây là lí do Dung Vô Thanh chấp nhận nhiều ủy thác như thế khi còn là Thiết Kỵ Đường chủ.
Trần Vũ Nguyên đứng dậy.
Y gặp lại cố nhân mà không hề ngờ tới. Thế nhưng y không thể cứ như trước mà lại chào hỏi họ một cách thoải mái được.
Người trong nhân thế đều nghĩ y đã chết rồi. Và y cũng muốn che giấu sự tồn tại của bản thân trong thời điểm này.
Y tuyệt vọng nhận ra rằng cứ thể hiện bản thân và tự tin hành động không phải lúc nào cũng là điều tốt. Y cũng biết rằng một mũi tên bắn ra từ nơi tối tăm đáng sợ hơn rất nhiều so với thanh kiếm ở nơi đầy ánh sáng rực rỡ. Trần Vũ Nguyên không hề có ý định sẽ lặp lại sai lầm của bản thân trong quá khứ.
“Đi thôi”
Lưu Kiến Diệp gật đầu và đứng dậy. Cậu liền bước theo ngay sau Trần Vũ Nguyên.
Ngay lúc đó.
“Tiểu gia hoả, cơ bắp của ngươi tuyệt đấy.”
Giọng của Cao Thiên Hầu phát ra từ đằng sau Lưu Kiến Diệp.
Lúc nãy cậu bé ngồi nên không để ý. Khi cậu vừa đứng dậy đi theo Trần Vũ Nguyên, một cơ thể cân đối liền đập vào mắt. Dù chỉ mới 5 – 6 tuổi nhưng thể chất cậu nhóc khá là ổn áp.
Lưu Kiến Diệp quay lại nhìn Cao Thiên Hầu. Cao Thiên Hầu cầm ly rượu lên và nói.
“Tiểu tử kia. Ngươi không có ý định học võ công à? Nếu muốn thì ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ nha.”
Tuy nhiên Lưu Kiến Diệp chỉ nhìn Cao Thiên Hầu rồi cúi nhẹ đầu xuống, sau đó vội vàng chạy theo Trần Vũ Nguyên lên tầng trên của khách điếm.
Bộ dáng không hề ngần ngại của Lưu Kiến Diệp khiến Cao Thiên Hầu khá thích thú.
“Tiếc ghê. Thể chất tiểu tử này rất tốt.”
“Cơ mà không phải Phụng Công ngài đã có đệ tử rồi sao?”
“Có thêm đệ tử thì tốt chứ sao? Người có khí chất càng tốt ta lại càng muốn thu nhận để bồi dưỡng thêm.”
“Vậy ư? Tại hạ chưa có đệ tử bao giờ nên cũng không biết nữa.”
“Một ngày nào đó ngươi sẽ biết. Việc nuôi dạy được một đứa học trò cho tử tế khó khăn đến mức nào. Trên giang hồ này nhân tài không hiếm nhưng không có nhiều người thực sự sở hữu được tài năng xuất chúng đâu. Nếu ngươi tìm được người như thế, phải sở hữu bằng mọi cách.”
“Tại hạ sẽ ghi nhớ lời khuyên của ngài.”
Chung Ly Vũ Hoán với đôi mắt vừa được tiếp thu điều mới mẻ liền quay ra quan sát Lưu Kiến Diệp khi cậu bé đang đi trên hành lang tầng trên.
“Đứa trẻ đó có tài đến vậy sao? Đủ để khiến Quỷ Ảnh Thương cũng phải thèm thuồng ư?”
Lưu Kiến Diệp bước vào phòng, nhưng Chung Ly Vũ Hoán vẫn không thể rời mắt khỏi cánh cửa phòng ấy.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Trần Vũ Nguyên vào phòng rồi nhường chiếc giường duy nhất cho Lưu Kiến Diệp. Y ngồi bên cửa sổ. Một đêm ảm đạm, đến trăng cũng chẳng buồn tỏ. Chỉ có mỗi tiếng gió thổi thật heo hút.
Nhưng chỉ vì ta không nhìn thấy ánh trăng, không có nghĩa là trăng không tồn tại. Ngay cả trong đêm tối đen như mực, vẫn có những ngôi nhà, rồi trong ngôi nhà ấy, vẫn có người đang sống. Những người đó đang sống với mục tiêu và thế giới quan riêng của mình.
Có những người tiêu phí cả ngày trời sống vô âu vô lo. Cũng có những người luôn tràn đầy năng lượng và sống tâm huyết cho mỗi ngày trôi qua. Nhưng bóng tốt đen kịt đã bao trùm tất cả, người cũng như vật, bất kể là ai, cũng biến thành một màu đen u ám.
Đó chính là thời thế hiện nay.
Khi cuộc chiến giữa Vân Trung Thiên và Mật Dạ kéo dài, mọi người chẳng còn lấy chút thời gian để mà nghĩ về ước mơ của họ nữa. Được sống sót, được tồn tại ngay thời điểm này chính là vũ khí tối thượng rồi. Chiến tranh khiến mọi thứ trở nên thật tàn khốc.
‘Vân Trung Thiên, Mật Dạ.’
Cuộc chiến của bọn chúng đã kéo dài hơn dự kiến.
Nếu đúng như Hạ Chẩn Nguyệt dự đoán, cuộc chiến giữa Vân Trung thiên và Mật Dạ không thể kéo dài lâu thêm nữa đâu. Vì càng đổ máu, hai bên càng gặp bất lợi.
Đáng lẽ chỉ nên đấu đá có chừng rồi rút lui là được rồi. Làm thế thì thiệt hại cũng sẽ không đến nỗi nào và còn duy trì được sự đoàn kết trong nội bộ hai bên nữa. Thế nhưng vì cái lí do quái quỷ nào đấy, Vân Trung Thiên và Mật Dạ chiến nhau ngày càng khốc liệt. Thiệt hại cứ ngày một tăng theo cấp số nhân.
‘Mộ Dung Luật Thiên chi phối Vân Trung Thiên trong bóng tối, nhưng hắn vẫn gây ảnh hưởng đến Mật Dạ. Chính vì lí do đó, khi hắn cảm thấy cần, hắn sẽ kích động Mật Dạ và đẩy cả Trung Nguyên vào biển lửa kinh hoàng của chiến tranh.’
Phải hành động tiết chế thôi chứ. Chiến đấu đúng lúc và có chừng mực thì mới tránh bị Mật Dạ gây thiệt hại nặng nề và củng cố quyền cai trị của Vân Trung Thiên ở Trung Nguyên. Nhưng tình hình bây giờ đã không thể cứu vãn nổi nữa. Mật Dạ và Vân Trung Thiên sẽ chiến nhau đến khi một mất, một còn mới thôi.
Để có được kết quả đó, một trong hai điều này phải được diễn ra .
‘Một là Mộ Dung Luật Thiên đánh mất tầm ảnh hưởng với Mật Dạ. Hai là nội bộ Mật Dạ có sự thay đổi không lường trước được.’
Hoặc có lẽ cả hai sẽ diễn ra luôn, ai mà biết được.
Vấn đề là, dù điều gì xảy ra đi chăng nữa, thì những võ sĩ hạ cấp và bách tính đều sẽ chết vô tội vạ.
Thực chất, ngay bây giờ, mấy tỉnh Thiểm Tây, Sơn Tây và Cam Túc gần như bị hủy hoại hoàn toàn. Nhưng Vân Trung Thiên và Mật Dạ vẫn không màng mà tiếp tục tiến quân vào các vùng này.
‘Mộ Dung Luật Thiên’
Thời gian qua, Hạ Chẩn Nguyệt vẫn đang cố gắng lấy được tin tức của Mộ Dung Luật Thiên thông qua những kênh bí ẩn. Nhưng chừng đó vẫn không đủ để tìm hiểu được những thứ khuất trong đêm. Cả Mộ Dung Luật Thiên và Mộ Dung Thế gia đều ẩn mình trong bức màn tối tăm.
Nhưng vẫn có một điều an ủi được chúng ta ngay trong cái tình cảnh khốn khổ này. Từ trước đến giờ, Mộ Dung Luật Thiên và Mộ Dung Thế gia nấp trong bóng tối. Và Trần Vũ Nguyên cũng đang làm điều tương tự. Không ai biết đến việc y còn tồn tại. Trần Vũ Nguyên định sử dụng triệt để điều này.
Sau khi sắp xếp lại toàn bộ dòng suy nghĩ, Trần Vũ Nguyên mở mắt ra và thấy Lưu Kiến Diệp đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Sao con chưa ngủ đi?”
“Vì con vẫn chưa nhận được câu trả lời.”
“Trả lời gì?”
“Câu trả lời về việc người sẽ dạy võ công cho con hay không?”
“Hừm!”
Trần Vũ Nguyên chợt cau mày.
“Người ghét việc dạy võ công cho con đến thế ư?”
“So với ghét thì thực ra, ta nghĩ là mình chưa sẵn sàng để thu nhận một đồ đệ.”
“Con không quan tâm việc mình có được làm đệ tử chính thức hay không. Con chỉ cần được học võ là đủ rồi.”
Lưu Kiến Diệp nhìn thẳng vào mắt Trần Vũ Nguyên. Ánh mắt cậu bé hiện lên niềm khao khát mạnh mẽ được học võ công. Đây là lần đầu tiên Lưu Kiến Diệp thể hiện cảm xúc của mình mãnh liệt như vậy.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Trần Vũ Nguyên nhìn Lưu Kiến Diệp một hồi lâu. Ánh mắt của Trần Vũ Nguyên như muốn nói rằng kể cả y cũng đang cảm thấy nặng nề một khi võ công đã đạt đến đỉnh điểm. Thế nhưng, Lưu Kiến Diệp vẫn mặt đối mặt, không hề trốn tránh trước ánh mắt nặng nề kia.
Đôi mắt của cậu khiến Trần Vũ Nguyên phải đưa ra quyết định thôi.
“Ta sẽ suy nghĩ thêm một chút rồi hẳn quyết định có nên thu nhận con làm học trò hay không.”
“…”
“Nhưng ta sẽ cho con cơ hội để học võ công. Việc nắm bắt hay sử dụng nó như thế nào là tùy thuộc vào con.”
“Như vậy là đủ rồi. Con sẽ chăm chỉ.”
“Thôi ngủ nào. Sáng mai chúng ta sẽ lên đường sớm.”
“Dạ.”
Lưu Kiến Diệp liền về giường ngủ.
Trần Vũ Nguyên chờ cậu bé ngủ say rồi đi ra ngoài.
“Hầyyyy!”
Lồng ngực y trở nên nặng trĩu.
Dù đã nói như vậy, nhưng thực sự dạy dỗ một ai đó không hề đơn giản chút nào. Đặc biệt là đối với những người đã tự luyện võ một mình như Trần Vũ Nguyên lại càng không quen việc dạy người khác.
Trần Vũ Nguyên đã thao thức cả đêm.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook