Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

233. Sự cố thường đi kèm với hành động không mong muốn. (2)

Trần Vũ Nguyên và Lưu Kiến Diệp rời khách điếm từ sáng sớm. Điểm đến tiếp theo của họ là một khu chợ khá lớn ở cuối Tây lộ Thái Nguyên.

Mới sáng sớm nhưng khu chợ đã vô cùng tấp nập thương nhân và người dân tranh thủ mua hàng. Quy mô ngôi chợ này lớn đến nỗi được gọi là Vạn Vật Trường.

Trần Vũ Nguyên dẫn Lưu Kiến Diệp đi dạo quanh khu chợ. Một cậu bé hiếm khi bộc lộ cảm xúc như Lưu Kiến Diệp cũng không giấu được vẻ mặt ngạc nhiên trước sự to lớn của khu chợ này. Sau một lúc đi lòng vòng, Trần Vũ Nguyên cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.

Nơi hắn và Lưu Kiến Diệp dừng lại là một xưởng mộc kế bên một mã tràng. Trần Vũ Nguyên không một chút chần chừ bước vào xưởng mộc.

Bên trong xưởng mộc, những người thợ đang chăm chú làm thứ gì đó. Khi Trần Vũ Nguyên bước vào, một trong những người thợ tiến về phía hắn.

“Khách quan cần gì sao?”

“Ta muốn mua một xe ngựa.”

“Xe ngựa? Chỗ chúng tôi không có xe ngựa làm sẵn.”

“Nếu đóng một cái mới thì phải đợi bao lâu?

“Hừm, nếu cấu trúc đơn giản thì có thể làm trong nửa ngày, còn nếu phức tạp thì có thể phải mất vài ngày.”

“Cũng không cần phức tạp gì đâu. Các vị chỉ cần làm cho ta một cái đơn giản nhưng chắc chắn là được. Giá bao nhiêu?”

“Nếu vậy thì chỉ cần ba lượng bạc là đủ rồi.”

“Được. Đây là tiền đặt cọc.”

Trần Vũ Nguyên đưa trước cho người thợ mộc một lượng bạc, lúc này khuôn mặt của người thợ mộc bỗng chốc giãn ra.

“Ở gần đây có lò rèn nào tốt không. Ta muốn mượn một cái lò.”

“Nếu vậy thì khách quan cứ đi thẳng trên đường này sẽ thấy một lò rèn. Chỗ đó chủ yếu sản xuất nông cụ và phụ tùng cho xe ngựa, cũng là một trong số những khách hàng của chúng tôi. Khách quan cứ nói vừa mua hàng ở chỗ chúng ta thì họ sẽ cho khách quan mượn lò thôi.”

“Đa tạ.”

Trần Vũ Nguyên tìm đến chỗ lò rèn như lời người thợ mộc hướng dẫn. Người thợ rèn cũng rất vui vẻ cho Trần Vũ Nguyên mượn chiếc lò nung. Dù sao thì họ cũng rảnh tay được một lúc, chưa kể Trần Vũ Nguyên cũng đưa cho họ một lượng bạc nữa.

Vì là nơi làm nông cụ nên cái lò nung của lò rèn này rất thô kệch. Nhưng đối với Trần Vũ Nguyên thế này là đủ rồi.

Trần Vũ Nguyên lấy một miếng sắt đặt vào lò nung. Một nụ cười hiếm hoi hiện lên trên khuôn mặt hắn. Từ lúc hai người đi cùng với nhau đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Trần Vũ Nguyên nở nụ cười rạng rỡ đến vậy, thế nên Lưu Kiến Diệp cũng cảm thấy vô cùng hào hứng. Trần Vũ Nguyên đợi miếng sắt nóng lên rồi bắt đầu nện búa.

Keng! Keng! Keng!

Lưu Kiến Diệp cảm thấy bản thân vô cùng háo hức trước những tiếng nện búa có nhịp điệu vô cùng độc đáo của Trần Vũ Nguyên. Mỗi khi Trần Vũ Nguyên nện búa xuống, những tia lửa bắn ra và thanh sắt biến dạng đi. Trần Vũ Nguyên đang nện búa với tốc độ nhanh hơn gấp nhiều lần so với thợ rèn thông thường nhưng Lưu Kiến Diệp hoàn toàn không biết điều đó.

Trần Vũ Nguyên cầm kẹp kéo dài miếng sắt ra và lặp lại việc nện búa một lần nữa.

Qua một lúc lâu, cuối cùng Trần Vũ Nguyên đặt cây búa xuống với một nụ cười mãn nguyện.

“Cái này là?

“Đây là thứ mà sau này còn phải mang trên người.”

Cái Trần Vũ Nguyên vừa làm là một đôi găng tay. Găng tay được chế tác rất công phu, tinh xảo đến từng khớp nối nên cảm giác như bàn tay thật.

“Mang thử xem.”

“Vâng!”

Lưu Kiến Diệp đáp lời, lấy một chiếc găng tay sắt mang vào. Chiếc găng tay vừa khít với bàn tay của Lưu Kiến Diệp, nhưng nó quá chặt nên không dễ dàng cử động các khớp ngón tay.

“Các ngón tay không cử động được ạ.”

“Ta cố tình làm như vậy.”

“Sao ạ?”

“Trừ lúc ăn hoặc ngủ, còn lại không bao giờ được cởi đôi găng tay này ra đó.”

“Vâng ạ.”

Lưu Kiến Diệp không hỏi lý do tại sao. Cậu bé nghĩ phải có lý do chính đáng nên Trần Vũ Nguyên mới làm như thế.

Trần Vũ Nguyên nhìn khuôn mặt Lưu Kiến Diệp rồi thở dài. Một đứa trẻ mà có những suy nghĩ quá sâu sắc cũng không phải là chuyện tốt. Tuy nhiên, nghĩ lại thì bản thân hắn khi còn nhỏ dường như cũng giống như Lưu Kiến Diệp. Có khi Lưu Kiến Diệp là một tấm gương phản chiếu lại thời thơ ấu của Trần Vũ Nguyên cũng nên.

Lưu Kiến Diệp cúi đầu, cử động ngón tay nhưng các khớp găng tay quá chặt nên rất khó để cử động.

“Đi thôi.”

Sau đó, Trần Vũ Nguyên ghé vào chợ mua các vật dụng cần thiết dùng cho việc nghỉ ngơi dọc đường bao gồn nước uống và lương thực. Mặc dù trên ngựa của hắn cũng đã được trang bị đủ các vật dụng cần thiết nhưng bây giờ có thêm người, lại còn là trẻ em cần được chăm sóc. Vậy nên vậy dụng đem theo cũng phải nhiều hơn bình thường.

Trần Vũ Nguyên đang tay xách nách mang đống hành lý thì bỗng nhiên dừng lại trước một hàng quán ven đường. Một lão bà khá lớn tuổi đang bày bàn ghế ra bán mì thịt. Mì lão bà làm tỏa ra mùi hương thơm phức kích thích vị giác của mọi người. Khi hắn quay đầu lại, Lưu Kiến Diệp cũng đang bị mùi hương mê hoặc, nhìn bà lão chằm chằm.

“Chúng ta dừng ở đây ăn sáng thôi.”

“Vâng ạ.”

Lưu Kiến Diệp nhanh nhẹn ngồi xuống một cái ghế nhỏ. Trần Vũ Nguyên cũng ngồi xuống ghế, cất giọng nói với lão bà.

“Lão bà, cho ta hai bát mì, bỏ thêm thịt nhé.”

“Đợi một chút, ta làm ngay đây.”

“Được!”

Lão bà cho mì đã được nhào bột từ trước vào nước sôi và trụng đều. Trần Vũ Nguyên nhân lúc đợi mì bèn nhìn ngó xung quanh. Trên đường phố có rất nhiều người qua lại và phần lớn trong số họ đều là người trong giang hồ.

Trong số đó có một người vô cùng nổi bật. Đó là một kẻ trung niên ngồi vô cùng ngạo mạn bên cái bàn bày ở vệ đường. Bên cạnh người đàn ông to béo đó là lá cờ tượng trưng cho Vân Trung Thiên vô cùng lớn, sau lưng hắn có năm thiếu niên ốm yếu đang đứng. Những thiếu niên này có vẻ chỉ mới mười hai tuổi, đang nhìn ngó xung quanh với vẻ mặt vô cùng lo lắng. Nam nhân trung niên chỉ lo ăn thịt gà đang để trên bàn và không quan tâm gì đến bọn trẻ. Hắn ta ham ăn đến nỗi không chỉ tay, miệng mà cả ống tay áo hắn cũng dính đầy mỡ gà.

“Ực!”

Bọn trẻ nhìn người đàn ông đang ăn thì nuốt nước bọt, có vẻ vô cùng đói bụng. Tuy nhiên, người đàn ông kia còn không thèm liếc mắt nhìn, ăn hết gà trên bàn.

“Ợ!”

Khi Trần Vũ Nguyên cau mày nhìn người đàn ông kia ợ hơi thì bà lão đang nấu mì đột ngột lên tiếng.

“Sao vậy, ngươi cũng muốn bán con à?”

“Bán trẻ con sao?

Trần Vũ Nguyên hỏi ngược lại, lão bà lại chỉ tay vào Lưu Kiến Diệp và nói.

“Ta hỏi có phải ngươi định bán đứa trẻ này không? Nếu vậy thì ta sẽ không bao giờ bán mì cho ngươi.”

“Con người chứ có phải đồ vật đâu, tại sao ta phải bán đứa bé này chứ?”

“Thật vậy thì may quá. Ta ở đây lâu rồi, ngày nào cũng phải chứng kiến những thứ rất khó coi. Ta nghĩ chắc tiệm mì này cũng phải nghỉ sớm thôi.”

“Lão bà nói như vậy có ý gì?”

“Những đứa trẻ này đều bị cha mẹ bán đi. Ta tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ tụi nó bán con lấy mười lượng bạc.”

Đôi mắt Trần Vũ Nguyên tối sầm xuống. Hắn từng nghe Vân Trung Thiên chiêu mộ trẻ mồ côi. Ai cũng biết Vân Trung Thiên đưa bọn trẻ mồ côi về, cho bọn trẻ cái ăn cái mặt, cho chỗ ngủ, dạy võ công và sử dụng bọn trẻ như một lực lượng của Đãng Ma Quân. Tuy nhiên hắn không hề biết những đứa trẻ này là được mua bằng tiền để bổ sung quân lực cho Đãng Ma Quân.

Bản thân việc mua bán trẻ em ở nơi công cộng là đã đủ chấn động lắm rồi.

Một lúc sau, như để chứng minh cho lời nói của lão bà, một nam nhân trung niên xuất hiện nắm tay một cậu bé khoảng chừng mười bốn tuổi. Nam nhân trung niên nhếch nhác kia cẩn thận nhìn ngó xung quanh rồi tiến đến gần tên chiêu mộ đang ngồi cạnh lá cờ Vân Trung Thiên. Bọn họ thương lượng với nhau một lúc rồi nam nhân đó giao cậu bé cho tên chiêu mộ. Đổi lại, nam nhân nhếch nhác kia nhân được mười lượng bạc. Vậy mà nam nhân đó làm như bản thân vẫn còn chút lương tâm, quay lại nói với cậu bé.

“Đợi cha kiếm được nhiều tiền rồi sẽ đến đây đón con về. Hãy tin tưởng và ở đây đợi cha.”

“Vâng.”

Cậu bé gật đầu với vẻ mặt vô cùng bất an. Nam nhân trung niên tạm thời động viên cậu bé rồi biến mất chỉ trong vài bước chân. Cậu bé đứng đó nhìn chằm chằm vào bóng lưng người cha đang dần xa cách.

Cuối cùng, khi nam nhân kia hoàn toàn đi khỏi đó, tên chiêu mộ kia mới đứng dậy, đeo còng chân vào mắt cá chân cậu bé và đe dọa.

“Từ giờ ngươi sẽ là một Đãng Ma Quân. Nếu ngươi dám bỏ trốn, ta không chỉ lấy lại tiền từ cha của ngươi mà còn bắt em trai của ngươi để thế thân. Nếu cảm thấy như vậy cũng không sao thì ngươi cứ chạy đi.”

Cậu bé bất lực cúi gằm đầu xuống. Phải đến lúc này cậu bé mới nhận ra được sự thật phũ phàng đến mức nào. Lão bà nhìn thấy cảnh này thì cất tiếng chửi rủa.

“Ta chưa từng thấy kẻ nào quay lại tìm bọn trẻ cả. Ông trời không biết đang làm cái gì trên đó, sao không giáng sét vào đầu bọn người vô lương tâm này đi chứ.”

Sau đó, tiếng chửi bới của lão bà vẫn tiếp tục.

Trần Vũ Nguyên và Lưu Kiến Diệp im lặng ăn bát mì của mình. Trong suốt thời gian ăn mì, Trần Vũ Nguyên chẳng cảm nhận được gì, sắc mặt Lưu Kiến Diệp cũng không được tốt lắm.

Khi Trần Vũ Nguyên và Lưu Kiến Diệp ăn gần hết bát mì thì một nhóm võ giả xuất hiện. Bọn chúng là võ giả trực thuộc Vân Trung Thiên, sau khi nhận đám trẻ từ tên chiêu mộ kia xong thì biến mất không thấy tung tích.

Đến lúc này Lưu Kiến Diệp mới mở miệng.

“Bọn họ đi đâu vậy ạ?”

“Có thể sẽ được đưa đến một nơi nào đó ở Cam Túc hoặc Thiểm Tây. Ở đó bọn chúng sẽ được dạy võ công đặc thù sau đó đưa ra chiến trường.”

Trần Vũ Nguyên thẳng thắn nói. Chuyện này không có gì phải che giấu, Lưu Kiến Diệp đã quyết tâm học võ công thì cậu bé cần phải biết những điều này.

Lưu Kiến Diệp không nói gì trong một lúc lâu, cả Trần Vũ Nguyên cũng không buồn nói gì thêm. Dù có trưởng thành đến đâu thì Lưu Kiến Diệp cũng chỉ mới sáu tuổi. Ở độ tuổi này, sự thật là thứ không dễ dàng chấp nhận.

Lưu Kiến Diệp vẫn không nói một lời nào từ lúc ăn xong cho đến khi quay lại xưởng mộc. Bên trong sân của xưởng mộc là một chiếc xe ngựa lớn đủ để bốn người có thể ngồi lên. Mặc dù bề ngoài có hơi tồi tàn nhưng vẫn đủ sức che mưa che gió. Sau khi tính toán chi phí còn lại, Trần Vũ Nguyên mua một con ngựa khác từ mã tràng ở bên cạnh và buộc nó vào xe kéo. Hai con ngựa kéo cỗ xe từ từ rời khỏi Vạn Vật Trường, đi về phía ngoại ô Thái Nguyên.

Lưu Kiến Diệp không nói gì trong suốt lúc đi xe ngựa. Vốn dĩ bình thường cậu bé cũng không nói gì nay lại càng trầm mặc hơn, thay vào đó lại loáng thoáng cảm nhận được sát khí. Sát khí vốn chỉ dồn nén bên trong của cậu bé bây giờ lại bắt đầu bộc lộ ra bên ngoài.

Rõ ràng cảnh những đứa trẻ bị bán cho Đãng Ma Quân đã tạo ra sự thay đổi nào đó bên trong con người Lưu Kiến Diệp. Dù không phải vì chuyện này thì bản thân Lưu Kiến Diệp khi sinh ra cũng đã mang sát khí kinh người rồi. Khi Lưu Kiến Diệp bắt đầu tỏa ra sát khí thì việc cậu bé trở nên khác biệt với những đứa trẻ khác sẽ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Bây giờ Trần Vũ Nguyên cần phải đưa ra quyết định của mình.

Tối qua, Trần Vũ Nguyên đã trăn trở rất nhiều, và hiện tại hắn đã có câu trả lời.

‘Dù sao sát khí của đứa trẻ này không phải là thứ có thể dễ dàng kìm nén hay loại bỏ được.’

Nếu đã vậy, hắn nên tối đa hóa sát khí của Lưu Kiến Diệp để chính bản thân cậu bé có thể kiểm soát được.

Đây không phải là thử thách dễ dàng gì.

Diệt Thiên Ma Ảnh Kiếm và Vạn Ảnh Quyết của hắn không phù hợp với Lưu Kiến Diệp. Vậy nên hắn phải tạo ra một môn võ công mới cho cậu bé.

‘Không ngờ mình lại phải chạm tay vào võ công mới bằng cách này.’

Trần Vũ Nguyên bình tĩnh nhớ lại tất cả các thế võ mà mình biết. Những gì mà hắn trực tiếp học được là Vạn Ảnh Quyết, Diệt Thiên Ma Ảnh Kiếm và Kế Lưu Bộ, nhưng vẫn còn rất nhiều võ công khác đang nằm sâu trong tâm trí hắn. Có một số võ công được khắc trên Vạn Ảnh Bích, cũng có vài cái nằm trong võ điển mà hắn đã đọc trong ba năm qua.

Có rất nhiều con đường để đi đến chung cực, nhưng một khi đã đến chung cực rồi người mới có thể thấy rõ con đường mình đã từng đi.

Trần Vũ Nguyên không chắc liệu bản thân đã đi đến cảnh giới cùng cực hay chưa, nhưng bản thân hắn có thể nhìn thấy rõ ràng con đường mình đã đi qua. Đó chính là lý do hắn quyết tạo ra một võ công phù hợp với Lưu Kiến Diệp.

‘Kiến Diệp có vẻ hợp với quyền pháp.”

Nhìn bề ngoài có vẻ bình thường nhưng Lưu Kiến Diệp thuộc dạng cường cốt, khung xương chắc chắn hơn nhiều so với những đứa trẻ khác và vô cùng tinh tế. Hơn nữa, thể lực cũng thuộc dạng tốt, vậy nên học Quyền Công có vẻ phù hợp hơn nhiều so với việc phải cố cầm một vũ khí không vừa tay. Thế nên hắn mới làm cho Lưu Kiến Diệp một đôi găng kim loại.

Những người có sát khí mạnh mẽ thường trên tay sẽ dễ có ‘sát’. Phần lớn những người nói rằng họ chỉ đánh một cú rất nhẹ nhưng đối phương đã lăn ra chết đều bẩm sinh đã mang sát khí nặng nề giống như Lưu Kiến Diệp.

Để đề phòng những chuyện như vậy xảy ra, Trần Vũ Nguyên đã yêu cầu Lưu Kiến Diệp mang găng tay sắt. Một trong những lợi thế của việc đeo găng tay sắt là lực cầm, nắm sẽ trở nên mạnh mẽ vượt trội. Lực nắm mạnh mẽ là điều kiện cần để các võ giả học Quyền Công.

‘Giờ là lúc bắt đầu rồi.’

Ngay lúc Trần Vũ Nguyên đang hạ quyết tâm thì đột nhiên một nhóm người xuất hiện từ phía sau. Hắn quay đầu lại nhìn thì nhận ra những khuôn mặt quen thuộc.

“Là các ngươi?”

Lại gặp nhau rồi, Đoàn thiếu hiệp.”

Kẻ giơ tay tỏ vẻ quen biết là Chung Ly Vũ Hoán. Phía sau hắn là Thái Nhã Lan, Khổng Huấn Xương và có cả bóng dáng của Cao Thiên Hầu.

Cao Thiên Hầu bước lên phía trước.

“Chúng ta cùng đi một đường thế này, tạm thời cũng sẽ không quá buồn chán đâu nhỉ.”

Ánh mắt của hắn giống như tình cờ hướng về phía Lưu Kiến Diệp đang ngồi cạnh Trần Vũ Nguyên.

 

 

 


Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương