Toàn Quân Liệt Trận
-
Chapter 2: Bồ Tát và cái tên (2)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Mọi người gọi thiếu niên này là Yêu Nhi vì hắn là Yêu Nhi của Bồ Tát.
Trong cuộc đời này, Bồ Tát đã nhận nuôi hàng trăm đứa trẻ, bắt đầu từ mười bốn năm trước, khi tóc của Bồ Tát mới bắt đầu bạc.
Năm đó, bốn người con trai của Bồ Tát lần lượt chết nơi chiến trường, lão đại có chức tướng quân tứ phẩm, có một nghìn hai trăm người ngựa dưới trướng, ai nấy đều là tinh nhuệ trong những tinh nhuệ.
Lão nhị là hiệu uý của Vô Cụ Doanh, trong Vô Cụ Doanh không có kẻ hèn nhát, mọi người đều là lính trinh sát giỏi nhất.
Lão tam không biết võ công nhưng lại học được một thân y thuật, trong quân đội được mệnh danh là Đoạt Mệnh tiên sinh, là người đoạt mệnh với Diêm Vương.
Nói đến địa vị, lão tứ không có tiền đồ nhất, bởi vì hắn chỉ sống được ba mươi mốt tuổi, mới chỉ là thập trưởng, ngày hôm đó, một mình hắn giết chết sáu mươi chín kẻ địch.
Tướng quân đích thân xuất doanh, triệu tập ba trăm người làm đội cảm tử và cướp thi thể của hắn về, trong thi thể đó, khoét ra được một trăm sáu mươi mốt đầu mũi tên.
Các con của Bồ Tát đều đã mất, và Bồ Tát đã thành Bồ Tát vào ngày đó.
Vân Châu là biên cương, ở biên cương có rất nhiều chiến sự, rất nhiều cô nhi.
Năm Bồ Tát sáu mươi hai tuổi, bà bắt đầu bôn tẩu đến những nơi khác, nếu có cô nhi không có cơ hội sống sót, Bồ Tát sẽ nhận chúng về.
Người chồng chết ở quan ngoại trước khi bốn người con chết nơi chiến trường, Bồ Tát vừa mới xây một ngôi mộ cho chồng xong lại lập mộ cho bốn người con trai.
Rất nhiều người nói rằng Bồ Tát đã quá khổ nên Thượng Đế đã quan tâm chiếu cố, để cho Bồ Tát sống đến bảy mươi sáu tuổi, điều hiếm thấy ở nhân gian.
Chỉ có cực ít người cho rằng Bồ Tát cứu quá nhiều người, tranh giành mạng sống với Diêm Vương, Diêm Vương rất tức giận nên trừng phạt bà phải sống thêm mười bốn năm, ngày đêm thương nhớ đến người thân chính là sự dày vò.
Hơn hai năm trước, Bồ Tát nói bản thân không thể nuôi nổi nữa, chỉ nuôi thêm một đứa nữa là được rồi, thế là thiếu niên này liền có cơ hội sống sót.
Vào ngày đưa tang, cậu thiếu niên bước đến trước quan tài, không cúi đầu, không rơi nước mắt, thậm chí không có chút buồn bã nào trên khuôn mặt.
Trong đám người có người thì thầm nói rằng Yêu Nhi này vô cảm, sao có thể không có chút buồn thương vậy chứ?
Người thiếu niên nghe thấy rồi nhưng không cãi lại, chỉ im lặng bước đi.
Vị trí của lăng mộ là do hắn lựa chọn, hắn đã chọn từ lâu rồi, cũng không có gì khó chọn lắm, nó nằm cạnh ngôi mộ của chồng Bồ Tát.
Mộ đã được đào sẵn, các tráng sĩ khiêng quan tài hạ xuống, chàng thiếu niên quỳ xuống lạy từng cái một, lạy đến trán đỏ ửng nhưng vẫn không rơi một giọt nước mắt nào cả.
Sau khi làm xong tang sự, cuối cùng cũng có người đứng ra chỉ trích thiếu niên kia không đủ hiếu kính.
Thiếu niên ban đầu vẫn im lặng không nói, nhưng sau đó người chỉ trích hắn càng nhiều hơn, dù sao hắn vẫn còn trẻ tuổi, không thể kìm nén được chí khí thiếu niên.
“Các ngươi biết bà ấy nằm liệt giường hai năm rưỡi, nhưng các ngươi có biết bà ấy ngày đêm đau đớn đến mức co cụm lại, ta có xoa bóp lưu thông máu cho bà ấy cũng không đỡ không?"
“Các ngươi nói bà ấy hành thiện tích đức nên sống lâu, là phúc báo, nhưng có biết mấy năm nay đêm nào bà ấy cũng nói rằng nhìn thấy chồng và bốn đứa con trai ở bên giường không?”
Mọi người đều im lặng.
Bọn họ đều biết Bồ Tát ưa sạch sẽ, mặc dù nằm trên giường rất lâu nhưng tóc không rối, quần áo không bẩn.
Thế nhưng bọn họ không biết đó đều là thiếu niên này chăm sóc mỗi ngày, mỗi ngày Bồ Tát ngủ rất ít, lúc đau đớn thì như bị kiến cắn, mà người thiếu niên này mỗi ngày lại càng ngủ ít hơn.
Thiếu niên nói: "Bà ấy không phải là Bồ Tát, từ trước đến nay đều không phải, bà ấy chỉ là một người mệnh khổ, nếu không phải ta không xuống tay nổi, ta thực sự đã muốn giết bà ấy rồi, ta đã thử, nhưng không vượt qua nổi cửa đó."
Mọi người vẫn im lặng.
Huyện lệnh đại nhân có mặt trong đám đông, ông ta bước tới trước mặt cậu thiếu niên, giơ tay vỗ nhẹ vào vai thiếu niên.
"Bồ Tát đã không còn, ngươi còn muốn làm người giữ thiện không?"
Thiếu niên lắc đầu: "Không làm, Thủ Thiện Khố kia không liên quan gì đến ta, chỉ là bà ấy có liên quan với ta mà thôi."
Thế là có người lại bắt đầu mắng chửi, nói rằng hắn đã quên gốc rễ.
Huyện lệnh đại nhân quay đầu lại nhìn người đang chửi rủa kia một cái, hỏi: "Hay là ngươi đi giữ đi?"
Người kia lập tức im lặng không nói thêm gì nữa, không phải vì phục mà chỉ là vì đó là huyện lệnh đại nhân.
Huyện lệnh đại nhân nói: “Bà ấy vừa đi, các ngươi đừng gây sự ồn ào, không hay."
Thiếu niên thở mạnh một hơi rồi quỳ xuống lạy đám đông: “Đa tạ các người đã đến tiễn bà ấy.”
Đám đông dần dần giải tán, nhưng có người vẫn đang chửi bới, cho rằng người thiếu niên này thật sự chẳng ra gì cả, Bồ Tát đã giữ Thủ Thiện Khố nhiều năm như vậy, vậy mà hắn lại không muốn giữ.
Thiếu niên nhìn đám đông giải tán, lớn tiếng nói: "Xin các người hãy nhớ rằng Bồ Tát không phải gọi là Lưu bà bà. Dù mọi người ở toàn bộ Vân Châu đều biết bà ấy tên là Lưu bà bà, đó cũng là sai, bà bà trước khi xuất giá mang họ Lâm, các người hãy nhớ bà ấy là Lâm bà bà."
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook