Toàn Quân Liệt Trận
-
Chapter 3: Bồ Tát và cái tên (3)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Những người đang đi quay đầu nhìn cậu thiếu niên kia, trong mắt đầy nộ ý.
Người ở cả Vân Châu đều biết Bồ Tát tên là Lưu bà bà, ngươi nói họ Lâm thì là họ Lâm chắc?
Huyện lệnh đại nhân là người cuối cùng rời đi, ông ta ngồi bên cạnh thiếu niên một hồi lâu, thiếu niên quỳ trước mộ hồi lâu.
Huyện lệnh hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Thiếu niên không trực tiếp trả lời mà nói: “Bà bà từng hỏi ta, Thủ Thiện Khố có lớn không? Ta nói lớn, đồ trong Thủ Thiện Khố nhiều đến mức đếm không hết.”
Hắn nhìn huyện lệnh đại nhân: "Bà bà nói, Thủ Thiện Khố quả thực lớn, đè ép một bà già như bà ấy không thể đứng thẳng lưng, muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được, bởi vì ai nấy đều nhìn bà ấy, bà ấy phải chống đỡ."
“Bà bà nói, Thủ Thiện Khố không lớn, nếu nhốt con trong khố này, cả đời con cũng không thể thoát ra khỏi mấy chục mét vuông này."
“Bà bà nói, ta mệt rồi, lúc nào cũng mệt, vì vậy con đừng mệt như vậy, con đi cầu công danh, đi làm quan, đi hưởng thụ vinh hoa phú quý, có người nói hành thiện có thể tích đức, tích đức có phúc báo, ta không cần, đều cho con hết đấy."
Huyện lệnh đại nhân im lặng, cúi đầu, ngón tay run rẩy.
Một lúc lâu sau, huyện lệnh mới nói: “Ta sẽ viết cho ngươi một lá thư giới thiệu, ngươi đến Vân Châu Thành đi, nếu lá thư này có chút tác dụng, ít nhất ngươi có thể làm người phụ trách văn thư dưới trướng vị đại nhân vật ở đó."
Ông ta hỏi thiếu niên: "Ngươi có biết chữ không? Có biết viết không?"
Thiếu niên gật đầu: "Biết, thế nhưng..."
Tuy nhiên, những từ phía sau không được nói ra, bởi vì huyện lệnh đại nhân đã ngăn hắn lại.
Huyện lệnh đại nhân nhẹ nhàng dùng tay vỗ nhẹ lên nấm mộ: “Bà ấy chắc chắn chưa từng nói cho ngươi biết, ta cũng là người được bà ấy nuôi dưỡng, năm đó ta bị bệnh, nếu không có bà bà cứu mạng ta, nuôi ta một năm thì nào có ta bây giờ chứ, chỉ là bà ấy từ trước đến nay luôn không muốn nói nhiều làm gì."
Thiếu niên sững sờ.
Thực ra, huyện lệnh đại nhân biết hết, bởi vì bà bà đã từng nhờ người gửi cho ông ta một bức thư, chính là cách đây không lâu.
Bà bà nói: Trong mười bốn năm qua, ta đã nuôi hàng trăm đứa trẻ lớn nhỏ, nhưng chỉ giữ lại Yêu Nhi, không phải là để ta nuôi nó mà là để nó nuôi ta.
Bà bà nói, Yêu Nhi đã chịu khổ ba năm, thứ nên phân thành mấy trăm phần rồi chia cho các ngươi san sẻ, một mình nó gánh vác hết rồi, các ngươi sau này xem đó mà làm.
Huyện lệnh đại nhân nói: “Bà ấy nói cho ngươi cả, vậy thì sẽ cho ngươi cả, bà ấy nuôi sống hàng trăm đứa trẻ, mấy trăm phúc báo, nếu ngươi có thể nhận thì toàn bộ là của ngươi, lời bà ấy nói, không ai có thể hoài nghi."
Thiếu niên không từ chối nữa, bởi vì khi hắn nhìn vào mắt huyện lệnh đại nhân, hắn không thể nói ra được câu từ chối.
Huyện lệnh đại nhân đứng lên, lại vỗ vỗ vào vai thiếu niên: "Nếu như ta có thể hạ thủ được, ta cũng muốn tận tay giết chết bà ấy, ta đã từng thử, niệm khởi từ tâm, lòng như dao cắt, ta đã thua vì lòng như dao cắt."
Người thiếu niên gật đầu: “Ta tin.”
Chỉ có những đứa trẻ do bà nuôi mới biết bà khổ sở như thế nào, bà luôn thích sạch sẽ như thế là bởi vì bà nói mình phải trông đàng hoàng.
Không thể để người khác nói, các ngươi xem, người hành thiện tích đức mà luộm tha luộm thuộm, không ra người ra ngợm, thật không có chút thể diện gì cả.
Bà còn nói, người hành thiện tích đức sao có thể không có thể diện được chứ?
Huyện lệnh muốn viết thư giới thiệu ở trước ngôi mộ này, ông ta vậy mà lại mang theo giấy bút, rõ ràng là sớm đã nghĩ đến rồi.
Nhưng trước khi hạ bút, ông ta sững người, nghiêng đầu hỏi: "Lão Yêu, sau này ngươi dùng cái tên gì?"
Thiếu niên cũng sững người vì chợt nhớ đến cách đây một năm, bà bà vừa trải qua cơn đau đó, dáng vẻ kiệt sức nằm trên giường thật sự rất khó coi.
Có lẽ bà biết mình rất xấu xí nên muốn tìm một đề tài để tránh đi bộ dạng xấu xí này.
Bà nói: “Ta là Bồ Tát, con có phải sẽ nghe ta không?"
Thiếu niên gật đầu: "Người không phải là Bồ Tát thì con cũng sẽ nghe lời người."
Bà bà cười, vậy mà bà vẫn có thể cười và nói: “Cũng chỉ có con, luôn không coi ta là Bồ Tát."
Cậu thiếu niên vốn có tên là Diệp Phù Dao, Bồ Tát nói, cái lá vốn rất nhẹ, một cơn giáo là đã cuốn đi rồi, quả thực không hay.
Vì vậy, bà muốn đổi tên cho thiếu niên, bà nói: "Con đổi tên thành Diệp Tri Lạc, lúc nên hạ xuống thì phải biết hạ xuống, thế nào?"
Thiếu niên nói: “Thật ra thì không phải là tên không hay mà chủ yếu là họ Diệp không hay, nên không bằng đổi họ đi."
Bồ Tát nói: “Đổi họ tức là quên gốc, là bất kính, là bất hiếu”.
Thiếu niên nói: “Con chỉ nói đổi họ chứ không nói không cần chữ Diệp, giữ lại chữ Diệp làm tên đi, con tên là Lâm Diệp."
Trước đây, người ta chưa bao giờ nghĩ thế giới này sẽ ra sao nếu không có Bồ Tát.
Bồ Tát đã ra đi.
Tháng đầu tiên, có người tới Thủ Thiện Khố lấy đồ rồi trả lại.
Tháng thứ hai, có người đến Thủ Thiện Khố lấy đồ nhưng không trả lại nữa.
Tháng thứ ba, người người đến Thủ Thiện Khố lấy đồ, không phải là cướp, thế là Thủ Thiện Khố không còn nữa.
Hóa ra đây chính là dáng vẻ của thế giới khi không có Bồ Tát.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook