Nhà Hàng Địa Phủ
-
Chapter 4: Bần cùng sinh đạo tặc
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Cô gái vẫn đang nhìn chằm chằm vào Kang Jin, đột nhiên mở miệng.
“Vừa rồi… ngươi đang nói chuyện tới ta phải không?”
“Ngoài cô ra còn ai ở đây nữa? Này! cô…”
Kang Jin định bảo cô rời đi nhưng anh dừng lại và nheo mắt.
Đừng từ chối những người không có tiền.
Điều này có nghĩa là anh ta không nên tùy tiện đuổi khách hàng đi. Kang Jin quay lại nhìn cô gái.
“Nhóc có tiền không?”
"Tiền?"
"Vâng."
Cô gái nhìn Kang Jin với vẻ bối rối trước khi tự tin trả lời:
“Tôi không có.”
Câu trả lời thản nhiên và quyết đoán của cô khiến Kang Jin bất ngờ.
“Nhóc có quá tự tin khi gọi đồ uống ở nhà hàng mà không có tiền không?”
Kang Jin khẽ lè lưỡi.
Nếu cô ta có tiền, tôi sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Quy định này nói rằng không được đuổi những người không có tiền, nhưng lại không nói gì đến những người có tiền.
Nghĩ vậy, Kang Jin quan sát khu vực xung quanh.
Có lẽ luật sư Shin đang theo dõi…
Mặc dù anh ta không đề cập rõ đến việc giám sát, nhưng anh ta đã cảnh báo Kang Jin liên lạc với anh ta nếu quán ngừng hoạt động. Vì vậy, có khả năng là có người đang theo dõi mọi thứ hoặc camera CCTV ẩn được lắp đặt ở đâu đó.
Sau đó Kang Jin đi vào trong bếp.
“Ăn chút gì trước khi đi nhé.”
“Tôi muốn uống soju.”
“Hãy quay lại khi nhóc lớn hơn. Không bán rượu cho trẻ vị thành niên.”
“Có vẻ như anh hiểu lầm…”
Rẹt rẹt.
Khi cô gái tiếp tục nói, Kang Jin liếc nhìn cô trong khi vô tình làm đổ tỏi vào chảo rán.
“Tôi sẽ cho cô chút đồ ăn, nhưng nhanh lên về nhà đi. Loại con gái nào lại ra ngoài vào lúc đêm muộn như thế này sau mười một giờ? Cô có biết ngoài kia nguy hiểm thế nào không?”
Xèo xèo! Xèo xèo!
Kang Jin xào tỏi băm trong hai chiếc chảo trước khi cho cơm và thịt vào cùng lúc.
Xèo xèo! Xèo xèo!
Anh ấy khéo léo di chuyển cả hai chiếc chảo, xào cơm và thịt cùng lúc.
Thật tuyệt vời. Nấu ăn thực sự dễ đến thế sao?
Chuẩn bị hai món ăn cùng một lúc không khó. Hơn nữa, mặc dù sử dụng hai chảo cùng lúc, các thành phần không bị phân tán; thay vào đó, chúng được trộn đều và nấu chín trong chảo.
Kang Jin nấu xong món ăn trên hai chiếc chảo cùng lúc và mang ra đĩa kim chi.
“Hả?”
Khi anh mang đồ ăn đến bàn, Kang Jin có vẻ bối rối. Cô gái vừa mới ngồi đó một lúc trước đã không thấy đâu nữa.
"Nhóc ấy vừa đi à?" Anh cau mày khi đặt đĩa lên bàn. Việc đó không khó xử gì... nhưng anh đã mất công làm hai món ăn chỉ để cô ấy rời đi mà không nói lời tạm biệt.
Anh ta mím môi và liếc nhìn lối vào.
“Nhóc ấy nói không có tiền thì đi đâu? Quay lại ăn cơm đi.”
Cô ấy hẳn là đến đây vì đói… nhưng anh thấy khó chịu khi một người không có tiền lại bỏ đi. Hơn nữa, anh đã chuẩn bị đồ ăn rồi.
cạch!
Khi anh đang nhìn về phía lối vào, cánh cửa lại mở ra.
Vèo!
Một người phụ nữ bước vào, cô ấy vô cùng xinh đẹp.
Cô ngồi xuống một chiếc bàn và lên tiếng.
“Cho tôi soju.”
Kang Jin cười khúc khích khi nghe yêu cầu của cô. Sau đó, anh đặt thức ăn trở lại khay và đặt trước bàn của cô.
“Chúc bạn ngon miệng.”
“Anh vừa nói gì với tôi thế?”
“Cô nghĩ là tôi sẽ không nhận ra cô khi cô trang điểm sao?”
Người phụ nữ giật mình mở to mắt, khiến Kang Jin thở dài nặng nề. Ban đầu, anh không chắc chắn, nhưng… giọng điệu thô lỗ của cô đã xác nhận nghi ngờ của anh.
Chắc chắn là cùng một người.
“Và… nếu cô định trang điểm, cô không thể thay quần áo sao? Tại sao lại phải tốn công ngụy trang như vậy?”
“Quần áo?” Người phụ nữ nhìn xuống trang phục của mình khi Kang Jin lắc đầu. Cả cô gái trước đó và người phụ nữ này đều mặc quần áo giống hệt nhau. Mặc dù trang điểm làm thay đổi ngoại hình, nhưng kiểu tóc và cách nói chuyện của họ đều giống nhau. Điều đó xác nhận họ thực sự là cùng một người.
Kang Jin lấy đũa từ trong hộp ra rồi nói: “Ăn cơm trước đi, lớn rồi thì uống rượu.”
“Anh có biết tôi bao nhiêu tuổi không?”
“Rồi, nhưng nhóc vẫn chưa đủ tuổi uống rượu.” Kang Jin ngồi đối diện với người phụ nữ. “Bây giờ ăn đi.”
Người phụ nữ liếc về phía tủ lạnh đựng rượu soju khi nghe Kang Jin nói.
“Rượu Soju.”
“Tại sao một đứa trẻ như nhóc lại tìm rượu? Ăn cơm đi.”
Nói xong, Kang Jin đứng dậy mà không nói thêm lời nào, ra hiệu rằng cô nên thoải mái khi tự ăn một mình.
Kang Jin liếc nhìn cô khi anh bước vào bếp. Cô gái ngơ ngác nhìn đồ ăn trên bàn.
“Ăn cái này trước khi uống.”
Cô gái ngước mắt lên nhìn Kang Jin một lúc.
'Hả?'
Vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt Kang Jin. Ngoại hình của cô đột nhiên chuyển từ già sang trẻ.
“Nhóc… Nhóc tẩy trang từ khi nào thế?”
Trước câu hỏi của anh, cô ngập ngừng rồi nói:
“Ngươi hẳn là người mới nhỉ?”
Kang Jin cau mày trước câu trả lời của cô.
“Tại sao lúc nào nhóc cũng nói chuyện không trang trọng với tôi thế?”
Flick!
Cô liếc nhìn anh, giật mình.
“Bokrae đã nói về ta…”
Snap!
“Á!”
Lời nói tới giữa câu, cô gái ôm trán khi Kang Jin búng nhẹ nó bằng ngón tay.
“Sao nhóc dám xưng hô với người lớn tuổi một cách tùy tiện như vậy! Và xét đến việc nhóc thường xuyên ăn ở đây như thế nào…”
Kang Jin nheo mắt trước sự gián đoạn này.
“Và nhóc nên hỏi thăm sức khỏe của người ta nếu họ không có mặt.”
Cô gái dùng một tay ấn trán, nhăn mặt vì lời nói của Kang Jin.
“Ta hy vọng Bokrae sẽ ổn dù cô ấy ở đâu.”
“Điều này làm tôi khó chịu. Này! Đừng ăn nữa.”
Khi Kang Jin với tay lấy bát, cô gái vội vàng chặn tay anh lại.
“Sẽ không phải phép nếu lấy thứ gì đó được cho miễn phí mà không ăn hết. Hơn nữa, để như vậy chỉ tổ lãng phí thức ăn.”
“Nhóc nói to lắm. Vậy sao nhóc không ăn hửm?”
Nghe Kang Jin nói vậy, cô gái liếc nhìn đồ ăn một cái rồi cầm đũa lên, cắn một miếng thịt, sau đó cũng háo hức ăn hết phần cơm rang tỏi.
'Nhóc ấy ăn rất ngon miệng.'
Kang Jin lẩm bẩm một mình, đặt một cốc nước trước mặt cô gái rồi bước ra khỏi cửa hàng.
Bên ngoài nhà hàng, người đi bộ hối hả trên phố đông đúc. Các cửa hàng và tòa nhà gần đó sáng đèn và mở cửa kinh doanh. Nhìn thoáng qua, cơ sở của Kang Jin có vẻ là nơi duy nhất đang gặp khó khăn về tài chính.
“Khu vực này có vẻ khá ổn… Sao không có khách hàng nào vậy? Chúng tôi thậm chí còn phục vụ rượu nữa…”
Vào giờ này, hầu hết khách hàng sẽ thích uống hơn là dùng bữa tối, nhưng cửa hàng của Kang Jin cũng bán rượu. Mặc dù cơm chiên tỏi đã ngon rồi, nhưng cũng không tệ khi kết hợp thịt lợn xào tỏi với soju.
Đắm chìm trong suy nghĩ, Kang Jin quay trở lại cửa hàng và sững sờ trước những gì anh nhìn thấy.
Cô gái đứng trước tủ lạnh chứa đầy đồ uống có cồn và uống thẳng một hơi từ chai rượu soju.
“Này, nhóc điên à!” Kang Jin kinh ngạc, vội vàng chạy tới giật lấy chai rượu từ miệng cô.
Slurp!
“Có phải nhóc định phá hoại việc kinh doanh của tôi ngay ngày đầu không? Bán rượu cho trẻ vị thành niên có thể đóng cửa hoạt động kinh doanh đấy!”
Kang Jin đã từng làm nhiều công việc bán thời gian trước đây. Trong số đó có một công việc tại một quán rượu, nơi họ bị đình chỉ vì phục vụ nhầm một học sinh trung học. Khách hàng trông như ngoài ba mươi nhưng hóa ra là một thiếu niên. Nhờ sự cố đó, Kang Jin phải tìm một công việc mới.
Đóng cửa ngay ngày đầu tiên kinh doanh… Tất nhiên, không có kiểm tra thì không sao, nhưng bị phát hiện thì xác định ngay từ đầu phải đóng cửa ngay. Đương nhiên, điều này khiến Kang Jin bực bội. Hoạt động bị đình chỉ có nghĩa là anh không thể điều hành nhà hàng của anh, và nếu không có doanh thu, anh có nguy cơ mất toàn bộ tòa nhà.
Cô gái cười khúc khích trước sự bộc phát của Kang Jin.
“Hả!”
Kang Jin nheo mắt khi nhận thấy khuôn mặt cô gái đỏ bừng. Chai rượu soju anh tịch thu từ cô đã gần cạn, và hai chai nữa nằm trên sàn gần đó.
“Nhcs đã uống bao nhiêu khi tôi ra ngoài chỉ một phút vậy?”
“Tôi phải uống vội vì anh không cho tôi uống. Tất cả là lỗi của anh đấy!”
Cảnh tượng cô ấy hành động như một người say rượu khiến Kang Jin nhăn mặt.
Tôi không thể đuổi cô ấy ra ngoài như thế được.
Lương tâm anh không cho phép anh đuổi một cô gái trẻ say xỉn như vậy đi. Nhưng gọi cảnh sát cũng không phải là một lựa chọn.
Thở dài…
Bộ nhóc ấy nghĩ đây là quán rượu sao?
Gọi cảnh sát thì nhà hàng của anh ta sẽ bị đóng cửa ngay.
Sau khi suy nghĩ một lát, Kang Jin đỡ cô gái ngồi xuống ghế, sau đó rót một cốc nước lạnh đưa cho cô rồi hỏi:
“Này! Nhóc sống ở đâu?”
“Nhà của ta?”
“Ừ, nhóc sống ở đâu?”
“Nhà của ta…” Cô gái cười khúc khích một cách vô thức. “Đào dục* của Kim gia ở Jeonju.”
* Dục từ hán việt chỉ thung lũng.
“Nghĩa là gì? Cho tôi địa chỉ của nhóc đi.”
“Hee!” Cô lại bật cười trước lời nói của Kang Jin, đập đầu xuống bàn.
Bụp!
Cô ấy đập mạnh đến mức tạo thành một vết sưng và đứng yên một lúc trước khi bắt đầu sụt sịt.
Rầm! Rầm!
“Chết tiệt.” Kang Jin gãi đầu khi nhìn cô gái ngủ thiếp đi.
Kerchak!
“Xin chào!”
Ngay khi một khách hàng lên tiếng chào anh khi bước vào quán, Kang Jin vội vàng quay mặt cô gái vào tường. Nếu họ phát hiện ra cô ấy, anh có thể bị báo cáo vì phục vụ rượu cho trẻ vị thành niên. Với khuôn mặt của cô gái được che khuất khỏi tầm nhìn, Kang Jin nhìn lên người khách hàng mới.
Người này có vẻ ổn.
Người đàn ông đứng ở lối vào có vẻ là nhân viên bán hàng, mặc vest và xách cặp. Anh ta mỉm cười rạng rỡ.
“Xin mời ngồi ở bất cứ chỗ nào bạn thích.” Kang Jin lịch sự nói.
Đáp lại, vị khách hàng cười toe toét và đưa cho anh danh thiếp của anh ta từ trong ví ra.
“Rất vui được gặp anh. Tôi là Kang Doochi đến từ JS Finance.”
“JS Finance?” Kang Jin tỏ vẻ bối rối khi nhận thẻ.
“Tôi nghe nói về việc thay đổi chủ sở hữu của Nhà hàng Một Bữa Ăn nên tôi đến để giới thiệu bản thân và thảo luận về tài khoản của bạn.”
“Nhà hàng One Meal” là tên cơ sở của Kang Jin. Anh quan sát Kang Doochi, người có thái độ dễ chịu và nói chuyện với nụ cười ấm áp.
“Bạn làm việc đến tận khuya.”
“Công việc của chúng tôi không có thời gian cố định…”
Khi Kang Doochi tiếp tục nói, anh đột nhiên chú ý đến cô gái đang ngủ ở bàn.
“Tôi tự hỏi tại sao ở đây không có khách hàng. Ra lí do là do chị ạ.”
Sau đó Kang Doochi tiến lại gần cô gái.
"Chị."
Chị?
Kang Jin nhìn Kang Doochi với vẻ tò mò.
“Sẽ không ai muốn vào trong khi chị đang gây rắc rối ở đây đâu.”
Cô gái dụi mắt và mỉm cười khi Kang Doochi mắng cô.
“Ồ, là anh đấy à, Doochi.”
“Nếu chị cứ quanh quẩn như thế này thì sẽ làm gián đoạn công việc kinh doanh. Xin hãy rời đi ngay.”
Kang Jin xen vào: “Anh biết cô ấy à?”
"Vâng."
“Nhưng…tại sao anh lại gọi nhóc ấy là ‘Chị’?”
Mặc dù trông đã ngoài ba mươi, Kang Doochi vẫn gọi một cô gái đang học trung học là “Chị”.
“Cô ấy lớn tuổi hơn tôi. Thôi nào, chị!”
“Ôi! Tôi không quan tâm…”
Khi cô gái đột ngột quay đi và tựa đầu vào bàn, Kang Doochi lè lưỡi và liếc nhìn Kang Jin.
“Chị đã uống bao nhiêu soju rồi?”
“Ba chai… hay khoảng đó?”
“Nhiều thật đấy.” Kang Doochi lè lưỡi liếc nhìn cô gái, Kang Jin thận trọng hỏi:
“Vậy…cô ấy không phải là trẻ vị thành niên, đúng không?”
“Vị thành niên?”
Kang Doochi nhìn lại cô với nụ cười trước khi lắc đầu.
“Cô ấy có thể trông trẻ, nhưng cô ấy già hơn anh nghĩ đấy.”
Nghe vậy, Kang Jin thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Ít nhất thì cô ấy cũng không phải là trẻ vị thành niên.
Cảm thấy may mắn về điều đó, Kang Doochi lay cô gái nhiều lần để đánh thức cô, rồi lại thở dài.
"Tôi không nghĩ cô ấy sẽ sớm tỉnh lại đâu."
“Bây giờ chúng ta phải làm sao? Anh có biết cô ấy sống ở đâu không?”
“Nhà cô ấy…” Kang Doochi lắc đầu mỉm cười trước câu hỏi của Kang Jin. “Cô ấy có khả năng tự chăm sóc bản thân, nên đừng lo lắng về cô ấy… Chúng ta hãy thảo luận về tài khoản ngân hàng của anh trước nhé?” Nói xong, Kang Doochi lấy một số tài liệu từ trong cặp ra và đặt lên bàn.
Kang Jin nhướn mày khi nhìn thấy tên công ty được ghi nổi bật trên giấy tờ.
JS Finance? Mình chưa từng nghe đến ngân hàng này trước đây.
Mặc dù Kang Jin không quen thuộc với mọi tổ chức tài chính, nhưng anh chưa bao giờ nghe đến tổ chức nào có tên là JS Finance.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook