Nguyên Chấn Hiệp hệ liệt
-
Chapter 17
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Cám ơn đã xem trại truyen66.com
Khoảng một tháng trước, Nguyên Chấn Hiệp từng thấy người này trên truyền hình. Nguyên Chấn Hiệp nhớ tên ông ta.
Chỉ nhớ người này là một nhà khảo cổ. Tối đó trên truyền hình, người mặt đầy râu này, tuyên bố với giọng điệu rất hưng phấn, đội khảo cổ của ông ta, ở khu vực Hokkaido, phát hiện một ngôi miếu cổ, không chỉ có rất nhiều vật tuẫn táng, còn có nhiều bộ xương hoàn chỉnh. Và theo ghi chép trên bia mộ, chứng minh người chôn trong mộ, đều thuộc năm 97 Công Nguyên, là một đại tướng bộ tộc Hùng Tập bị Thiên Hoàng Cảnh Hành đương thời của Nhật Bản, đích thân dẫn quân đội san bằng. Ông ta sau khi thua binh, chạy đến Hokkaido, sau đó vẫn tiếp tục thống trị bộ lạc, mới xây cổ mộ này.
Nguyên Chấn Hiệp nhớ ra thân phận của người này, nhưng chưa nghĩ đến nhà khảo cổ này có quan hệ gì với mình. Anh ta thấy ly rỗng, muốn gọi thêm hầu bàn thêm rượu, đột nhiên nghe tiếng la lớn. Anh ta vội nhìn ra, thấy có một người, lấy cặp hồ sơ của nhà khảo cổ, đang chạy nhanh ra ngoài. Người la thất thanh là cô phục vụ, nhà khảo cổ cũng đứng lên, há hốc mồm la không thành tiếng.
Người đã cướp cặp hồ sơ chạy rất nhanh, Nguyên Chấn Hiệp vừa vào bar đã thấy. Người này đầu trâu mặc ngựa, vừa nhìn là biết không phải người tốt lành gì. Sau khi Nguyên Chấn Hiệp uống không lâu, từng chú ý người này cứ luôn nhìn chằm chằm mình, có khả năng ban đầu là nhắm vào anh ta. Nhưng sau đó khẳng định anh ta chỉ là một sinh viên nghèo, không ra tay nữa. Cặp hồ sơ của nhà khảo cổ đúng là quá nổi bật, mới thành mục tiêu của hắn.
Nguyên Chấn Hiệp ban đầu, cũng không chú ý gì người này lắm, anh ta vừa uống vừa suy nghĩ, Hoàng Quyên có chuyện gì thế? Chắc chắn là một gì đó ngoài ý muốn xảy ra với cô ấy! Hoàng Quyên giỏi giang, quyết đoán, có điều gì làm cô ta phải trốn tránh mình?
Nguyên Chấn Hiệp một mặt lo an nguy của Hoàng Quyên, một mặt cũng nổi nóng vì cô ta không tin tưởng mình, vì thế không chú ý tên đầu trộm đuôi cướp kia.
Lúc này, hắn tông mạnh một người phục vụ muốn cản hắn lại, sau đó chạy rất nhanh ra ngoài, khi sắp ra ngoài cửa, thì đụng phải một cái ghế. Nguyên Chấn Hiệp phản ứng rất nhanh, anh ta la lớn, tiện tay nhặt lấy chai bia, ném thẳng về trước, chính lúc người này sắp ra ngoài, chai bia trúng sau lưng hắn.
Người đó vẫn không dừng lại, đẩy cửa bỏ chạy. Nguyên Chấn Hiệp cũng bật người đuổi theo.
Vừa ra ngoài, Nguyên Chấn Hiệp thấy hắn tông phải một người say rượu đang lảo đảo. Nguyên Chấn Hiệp la lớn: “Đứng lại! Này! Đứng lại!”
Anh ta vừa la, vừa đuổi theo. Ngoài đường rất yên tĩnh, người đó và Nguyên Chấn Hiệp đều chạy rất nhanh, chớp mắt đã ra đường cái, Nguyên Chấn Hiệp càng gần với hắn hơn.
Nguyên Chấn Hiệp lần nữa la lớn, vài người trên đường đứng lại xem. Nguyên Chấn Hiệp chạy nhanh hơn, tay duoxi ra tóm lấy áo hắn. Tên đó vùng mạnh, quay người ném cặp hồ sơ vào thẳng mặt Nguyên Chấn Hiệp.
Nguyên Chấp Hiệp đưa hai tay giữ cặp lại, đồng thời đá mạnh, đạp hắn la oai oái, hắn bỏ chạy vào một con hẻm. Nguyên Chấn Hiệp thở hồng hộc, đã dừng lại.
Cám ơn đã xem trại truyen66.com
Anh ta khá bất ngờ, cặp nhìn bề ngoài là đầy hồ sơ, nhưng khá nhẹ. Và chất liệu của cặp da này rất mềm mại, Nguyên Chấn Hiệp cảm giác được, bên trong là một vật thể hình tròn.
Nguyên Chấn Hiệp đang nghĩ: Tên đó chắc chắn không biết, cặp này là của một nhà khảo cổ, nếu không, hắn sẽ không ra tay cướp. Trong cặp của nhà khảo cổ, sẽ không phải là vật gì đáng tiền. Nguyên Chấn Hiệp lúc này, cũng phát hiện dây kéo của cặp đã rách vì tranh chấp lúc nãy. Anh ta nhìn vào bên trong cặp, đèn đường khá sáng, anh ta vừa nhìn thì giật bắn người, bên trong cặp thì ra là một đầu lâu người chết!
Lúc này, nhà khảo cổ và vài nhân viên quán bar, cũng đã đuổi đến. Nhà khảo cổ nhìn thấy cặp còn trong tay Nguyên Chấn Hiệp, thì nói lớn: “Tốt quá! Tốt quá! Vật vẫn còn!”
Nguyên Chấn Hiệp ngẩng đầu nói: “Là… một đầu lâu!”
Nhà khảo cổ lên giật cặp hồ sơ lại, hai tay nắm rất chặt, mắt nhìn Nguyên Chấn Hiệp nói: “Là di hài của Khám Bát Tướng Quân!”
Ông ta vừa nói, vừa cung kính đưa cặp cao hơn đầu, miệng đọc lẩm bẩm, như đang cầu nguyện gì đó.
Nguyên Chấn Hiệp vừa bực vừa tức cười, quay người đi. Nhà khảo cổ chợt gọi: “Cậu thanh niên, cậu tên là gì? Cậu là sinh viên y khoa? Năm thứ mấy?”
Nguyên Chấn Hiệp đang mặc đồng phục trường yu, anh ta quay lại, trả lời nhà khảo cổ. Nhà khảo cổ vội lấy danh thiếp ra nói: “Tôi có một chuyện, muốn thỉnh giáo anh, anh có thể theo tôi về nhà được không?”
Nguyên Chấn Hiệp lòng đang buồn bực, đã liên tiếp nhiều đêm mất ngủ, nửa đêm đến quán bar, chính là vì không biết làm cách nào qua đêm dài đằng đẵng. Vừa nghe lời mời của nhà khảo cổ, không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay.
Tên của nhà khảo cổ là Hải Lão Trạch. Khi Nguyên Chấn Hiệp nhìn thấy danh thiếp ông ta, sau đó thấy người cong như con tôm, suýt nữa không nhịn được phá lên cười. (Hải Lão trong tiếng Nhật ý là con tôm)
Nơi ở của Giáo sư Hải Lão, hỗn loạn khó tưởng tượng nổi. Một căn phòng khá tinh tế, còn có một khu vườn nhỏ, nhưng vừ vào cửa thì bên trong đầy những vật thể không biết tên là gì. Sau khi bước qua, Nguyên Chấn Hiệp mới phát hiện một quan tài đá rất lớn, không biết là cổ vật thời đại nào.
Nơi này đã lâu chưa sắp đặt lại, vừa vào thì bên trong đầy những vật kỳ diệu, không cách nào đặt chân xuống dược. Nhưng giáo sư Hải Lão đã quen với sự hỗn loạn này, không cần nhìn vẫn đi vào được, và không hề đạp lên tạp vật dưới chân.
Nguyên Chấn Hiệp thì không được, anh ta rất cẩn trọng, mới tránh né những thứ không biết là gì này.
Vào phòng khách, tình hình cũng không khá hơn là bao. Giáo sư Hải Lão bật đèn, đặt cặp hồ sơ xuống, trịnh trọng lấy đầu lâu ra đặt trên bàn, quay lại nói: “Nào, vị bác sĩ tương lai, cậu hãy xem,nguyên nhân cái chết của tướng quân Khám Bát là gì nào?”
Nguyên Chấn Hiệp ngây người ra, chỉ dựa vào một cái đầu lâu, để xem nguyên nhân cái chết của chủ nhân đầu lâu này, là chuyện không làm được. Nhưng anh ta lúc này, đúng là không làm được.
Trước hết, nhìn đầu lâu để đoán nguyên nhân cái chết, là một môn học chuyên biệt, không phải y học thông thường, thuộc phạm vi pháp y. Thứ nữa là cho dù là pháp y, cũng không thể nhìn là nói ngay được nguyên nhân dẫn đến cái chết. Còn phải có nhiều máy móc hỗ trợ.
Vì thế khi Nguyên Chấn Hiệp nghe ông ta nói, lắc đầu nói: “Xin lỗi, giáo sư, không ai trả lời được câu hỏi này ngay, ông nên..”
Giáo sư Hải Lão lắc đầu nói: “Đừng dạy tôi phải làm gì, một tháng nay, tôi ôm đầu tướng quân, đi không biết bao nhiêu nơi! Ôi, tất cả mọi người, hình như chẳng biết tưởng tượng gì cả! Khi họ gặp chuyện như là không khả năng, họ khẳng định điều đó là không khả năng, không ai chịu đi tìm hiểu nguyên nhân!”
Xem ra, Hải Lão Trạch vì bộ xương này đã chịu nhiều uất ức, vì thế than vãn không thôi. Nguyên Chấn Hiệp kiên nhẫn đợi ông ta nói xong, khoác tay nói: “Sự thật là…”
Giáo sư Hải Lão quay lại nói lớn: “Sự thật là, chắc chắn phải có gì đó rất lạ! Nghe nói, ông ta chắc chắn chết dưới một đoa chém vào đầu, một phần của đao còn kẹt lại trong xương đầu của ong ta, nhưng ông ta rõ ràng đã trúng đao, lại sống nhiều năm sau đó! Vẫn còn sống trong hoàn cảnh không thể nào sống được…”
Câu nói này làm Nguyên Chấn Hiệp giật bắn người, anh ta ngắt lời của giáo sư Hải Lão: “Ông nói…”
Hải Lão ra dấu nói: “Cậu tự xem đi!”
Nguyên Chấn Hiệp đến gần, ngồi xuống bàn, nhìn về đầu lâu, nhìn một lượt, ánh mắt khựng lại, không di chuyển nữa. Giáo sư Hải Lão lúc này, dời một ngọn đèn đến gần, chiếu thẳn vào, để anh ta nhìn rõ hơn.
Cám ơn đã xem trại truyen66.com
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook