Nguyên Chấn Hiệp hệ liệt
-
Chapter 16
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Cám ơn đã xem trại truyen66.com
Nguyên Chấn Hiệp không nói gì thêm nữa, lúc này trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Hoàng Quyên đang gạt mình! Câu trả lời của Hoàng Quyên không phải là sự thật, cô ta đang che giấu sự thật!
Anh ta hít một hơi dài nói: “Chúng ta không tiến hành tiếp được, Kars sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào. Chúng ta cũng không thể nào rời khỏi đây, rời khỏi đất nước này!”
Anh ta vừa nói xong, trong bóng tối, đã nghe được tiếng rên của Kars.
Hoàng Quyên vội đẩy Nguyên Chấn Hiệp. Nguyên Chấn Hiệp nghe được âm thanh vang lên, anh ta vội hỏi: “Ông ta tỉnh rồi sao?”
Hoàng Quyên vội lấy súng ở hông Kars, nói: “Đúng vậy, ông ta đã tỉnh, anh mở đèn lên, hoàn cảnh của chúng ta không được tốt lắm!”
Nguyên Chấn Hiệp sờ soạng, ở đầu giường có một ngăn kéo nhỏ, tìm được một cây nến. bật lửa thắp sáng. Ánh sáng tuy còn mờ, nhưng đã đủ thấy Kars vẫn ngồi dưới đất, nhưng người đã ngồi thẳng, nét mặt co lại, đang rất giận dữ, nhìn chằm chằm Hoàng Quyên. Trong hai mắt của ông ta, ánh nhìn như sói hoang trong bóng tối. Và nét mặt của Hoàng Quyên thì rất kiên định, hai tay cầm súng, họng súng từ từ chĩa về mặt của Kars, cách mặt chỉ năm mươi centimet.
Nguyên Chấn Hiệp tuy trời không sợ đất không sợ, nhưng lúc này, tim đập liên hồi, đang nuốt nước bọt, mới lên tiếng được: “Tướng quân, ông chắc biết, cò súng mà bóp thì mặt ông nát như tương!”
Hoàng Quyên tay cầm chặt súng, rất cứng cỏi. Ánh mắt cho thấy, nếu Kars nói gì sai sót, thì cô ta nổ súng chẳng hề do dự.
Gân cơ trên mặt Kars đang giựt. Nguyên Chấn Hiệp đưa điện thoại đến chỗ Kars nói: “Bảo La Huệ đến! Chúng tôi không muốn làm gì ông cả, chẳng qua là muốn rời khỏi đất nước ông an toàn mà thôi!”
Kars nhìn với ánh mắt cực oán độc, mắng vài câu nhưng Nguyên Chấn Hiệp nghe không hiểu, tay cầm lấy điện thoại. Nguyên Chấn Hiệp đã đến bên cạnh Hoàng Quyên, đứng song song với Hoàng Quyên.
Mười hai phút sau, La Huệ đến, khi ông ta vào nhà hàng, mặt tái xanh. Kars giận dữ nói: “Tốt lắm, bọn này là mày giới thiệu đến!”
Nguyên Chấn Hiệp cười nhạt nói: “Ở đây là phòng của cô Hoàng, ông vào đây làm gì?” Anh ta chuyển người nhìn La Huệ: “Chuẩn bị xe, máy bay, chúng tôi muốn cùng đi với tướng quân!”
Anh ta nói xong, đã tháo súng của La Huệ xuống. Anh ta thở phào, ít ra là đến lúc này, anh ta và Hoàng Quyên đang nằm kèo trgeen, sự tình xem như còn thuận lợi.
Sự tình vẫn rất thuận lợi, Kars cứ mắng không ngớt miệng, nhưng cũng sợ họ bất chấp tất cả nổ súng.
Sắp xếp ra sân bây, lên máy bay, Kars và La Huệ, bị họng súng uy hiếp chỉ còn cách làm theo.
Hai ngày sau, Nguyên Chấn Hiệp và Hoàng Quyên đã đến Paris, mới biết trong nước của Kars có nổ ra chút sóng gió chính trị. Cố vấn cao cấp người da trắng La Huệ, từ cố vấn cao cấp, bị giáng cấp làm tài xế cho tướng quân, ngoài ra bảy ký giả thông tấn phương Tây, được xem là nhân vật không được chào đón, bị đuổi về nước.
Nguyên Chấn Hiệp và Hoàng Quyên không thấy vui lắm khi nghe tin này. Trong hai ngày qua, Hoàng Quyên tìm trăm phương ngàn kế, như tránh né một vấn đề. Và vấn đề này, chính là mục đích họ mạo hiểm.
Khi họ cùng đến sân bay Paris, Nguyên Chấn Hiệp nhìn khuôn mặt xinh xắn của Hoàng Quyên, nói: “Chúng ta không còn cơ hội, để kiểm tra đầu của tướng Kars nữa rồi!”
Thần thái của Hoàng Quyên rất lạnh lùng. Trong hai ngày này, Nguyên Chấn Hiệp nghĩ: là cô ta đang đóng kịch. Nhưng Hoàng Quyên tại sao lại ra vẻ lạnh lùng sau khi hai người đã cùng trải qua sinh tử? Nguyên Chấn Hiệp không tìm ra nguyên nhân.
Hoàng Quyên nói: “Vậy sao, không còn cơ hội nữa rồi!”
“Vậy, câu đố mà chúng ta tìm hiểu…” Nguyên Chấn Hiệp đến một góc khác, Hoàng Quyên lại tránh ánh mắt.
“Câu đố?” Cô ta thở dài: “Có khả năng là không có câu đố gì, chỉ là chúng ta suy nghĩ lung tung thôi!”
Nguyên Chấn Hiệp, cảm thấy giận vì bị gạt. Anh ta muốn nổi nóng, nhưng lúc này, chợt thấy Hoàng Quyên lóe lên nét mặt hoang mang bị thương. Nguyên Chấn Hiệp không nói tiếp nữa: “Anh còn tưởng chúng ta đã làm bạn thân!”
Hoàng Quyên nhìn về Nguyên Chấn Hiệp, khóe miệng động nhẹ, không nói ra tiếng. Tiếp đó, cô ta tránh tầm nhìn, ra vẻ không bận tâm đến, giọng điệu cũng trở nên lạnh nhạt: “Con gái hay thay đổi, anh chắc biết điều này!”
Nguyên Chấn Hiệp nói: “Anh không biết!”
Hoàng Quyên trả lời rất nhanh: “Vậy bây giờ anh biết rồi đấy!”
Nguyên Chấn Hiệp đứng thẳng người: “Phải, đã biết… Anh nghĩ anh không cần ra khỏi sân bay, anh đổi chuyến bay, trở về Tokyo!”
Hoàng Quyên vẫn tiếp tục bước đến trước, tóc bay phấp phới: “Em không có ý kiến, tạm biệt!”
Cô ta thậm chí không quay lại nhìn Nguyên Chấn Hiệp, Nguyên Chấn Hiệp nhìn theo bóng cô ta, đúng là rất muốn bước nhanh lên đuổi theo, ôm chặt cô ta lại. Nhưng lòng tự tôn đã cản anh ta làm thế. Một đoàn du khách đang đi đến, ngăn tầm mắt lại, và sau khi đoàn du khách đi qua, Nguyên Chấn Hiệp không thấy Hoàng Quyên đâu nữa.
Trở về trường, tiếp tục lên lớp, ngày tháng trôi qua lại rất bình yên. Nguyên Chấn Hiệp không kể với ai chuyến đi mạo hiểm của mình. Sự thật là cho dù có nói với người khác, sợ người ta không tin, vì quá ly kỳ. Anh ta tiếp tục đợi, hi vọng Hoàng Quyên liên lạc lại, đợi hơn mười hôm sau, anh ta không nhịn nổi nữa, dự tính sau khi tan học sẽ gọi điện thoại đường dài.
Tiếng Pháp của Nguyên Chấn Hiệp không giỏi lắm, gọi đến khu nghệ thuật của Hoàng Quyên, bên kia lặp lại mấy lần anh ta mới hiểu: “Cô Hoàng? Cô ta là người phụ trách trước đây, mười ngày trước cô ta đã từ chức. Xin lỗi, chúng tôi không biết địa chỉ cô ta.”
Nguyên Chấn Hiệp sững sờ. “Mười ngày trước”, đó là ngày hôm sau khi cô ta đến Paris. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, làm Hoàng Quyên vội vã từ chức, không rõ tung tích? Anh ta phát hiện mình hiểu rất ít về Hoàng Quyên, có thể nói, anh ta không còn cách nào liên lạc Hoàng Quyên nữa!
Tối đến, Nguyên Chấn Hiệp buồn bã, đến một quán bar nhỏ, uống rượu không ngừng. Trong bar ít người, dù âm nhạc chói tai, nhưng Nguyên Chấn Hiệp cảm thấy rất lạnh lẽo, anh ta đến gần một góc nhìn vu vơ.
Anh ta mở cửa, một cô gái phục vụ đang kéo một người mặt đầy râu, tóc tai rũ rượi vào. Nguoiwf bị kéo vào, trong tay cầm cặp hồ sơ vải mềm, cặp hồ sơ căng lên, không biết là đựng gì bên trong. Nhìn nét mặt người này, như không muốn vào, miệng nói: “Tôi đang có việc, thật đấy!”
Cô gái phục vụ kéo ông ta vào, nói: “Đã lâu không gặp, anh không muốn thăm em sao? Vào đây ngồi một lát thì có sao đâu chứ?”
Nguyên Chấn Hiệp thấy tình cảnh này, vốn không muốn nhìn tiếp, vì trong bar này, đó là chuyện rất bình thường, nhưng người đó cuối cùng bị cô gái kéo vào, ngồi đối diện Nguyên Chấn Hiệp, Nguyên Chấn Hiệp nhìn rõ dung mạo người này chợt nghĩ: “Thì ra là y!”
Cám ơn đã xem trại truyen66.com
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook