Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chapter 89.

 



Ba lão nhân này đều mặc trang phục như nông phu bình thường, ba lão nhân đó chính là Dương Hoa Anh, Lãnh Y Thường và Thiên Vũ Nhạc.

Ba lão nhân này đang che giấu hoàn toàn thân phận của mình.

Ngay cả những cao thủ lừng lẫy trong võ lâm cũng không thể đoán được họ là ai.

Tuy nhiên, phong thái đáng gờm của họ vẫn bộc lộ ra, khiến cho lão nhân trong lều cảm thấy căng thẳng.

‘Cao thủ!’

Không phải vì ông ta có thể nhìn thấy được nội lực của họ, mà là do một kinh nghiệm lâu năm trong giới giang hồ giúp ông ta nhận ra.

Lão nhân không khỏi lo lắng.

Dương Hoa Anh mỉm cười hiền hậu và chào hỏi.

"Các vị làm việc vất vả thật."

"Xin chào, mời vào."

"Nghe nói có trò vui ở đây nên bọn ta đến để thử chút vận may."

"Vậy thì ngài tìm đúng chỗ rồi. Càng lớn tuổi rồi thì càng cần tìm những niềm vui thú vị để tận hưởng. Đó là cách giữ cho bản thân không bị già đi."

"Ha ha, không sai không sai."

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)


 

"Vậy các ngài muốn cược vào ai?"

"Ứng cử viên vô địch là ai vậy?"

"Ứng viên vô địch của cuộc thi này là đại hiệp Lý Thanh Dương của Đại Đao Môn và Ma Đao Thần Vũ Cực Tấn."

"Ta không biết những cái tên này."

Dương Hoa Anh lắc đầu. Những cao thủ như ông ta hầu như không thể tìm ra ai có thể nhận ra mình, và ngược lại.

Lão nhân hỏi tiếp.

"Vậy các ngài muốn cược vào ai? Vào một trong những ứng cử viên vô địch chăng?"

Dương Hoa Anh lắc đầu.

"Không. Bọn ta muốn cược vào Xích Lợi Can."

Khi nghe đến tên Xích Lợi Can, đôi mắt của lão nhân lộ ra vẻ bất ngờ.

"Xích Lợi Can?"

Lão nhân giữ vẻ mặt bình thản và hỏi tiếp.

"Vậy các ngài muốn cược bao nhiêu?"

Dương Hoa Anh lấy ra một tấm ngân phiếu nhàu nát từ trong áo.

"Thấp nhất vẫn là hai trăm lượng đúng không?"

"Ha ha, đó là chuyện của năm mươi năm trước rồi."

"Vậy hiện nay là bao nhiêu?"

"Ba nghìn lượng."

Cuối cùng, Dương Hoa Anh thúc giục Lãnh Y Thường và Thiên Vũ Nhạc.

"Các ngươi cũng lấy tiền ra đi."

Ba người cùng nhau đặt cược, và số tiền của họ vừa đủ để đặt mốc tối thiểu là ba nghìn lượng.

"Ha ha, thật may mắn."

Dương Hoa Anh cười vui vẻ.

Lúc này, Thiên Vũ Nhạc lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong áo.

"Bọn ta có thể dùng cái này để đặt cược không?"

Trong hộp là Tị Độc Châu, lão nhân kiểm tra một hồi rồi gật đầu.

"Đúng là Tị Độc Châu rồi. Dĩ nhiên là ngài có thể dùng nó để đặt cược rồi. Tuy nhiên, ta cần phải thẩm định kỹ lưỡng. Thứ này hẳn tồn tại đã lâu rồi, giá trị có thể lên đến tám nghìn lượng."

Dương Hoa Anh híp mắt lại.

"Ngươi giấu món này từ bao giờ vậy?"

"Ta đã mang theo nó từ lâu rồi. Giờ có lẽ không cần nữa..."

Nghe vậy, lão nhân bất ngờ nhíu mày.

Lời nói của Thiên Vũ Nhạc thật sự rất đáng ngờ, Tị Độc Châu mà ông ta bảo không cần sao?

"He he. Dù sao thì càng cược nhiều càng tốt."

Nhìn Dương Hoa Anh hào hứng, Thiên Vũ Nhạc lạnh lùng đáp.

"Ta sẽ không đặt cược vào Xích Lợi Can."

Lúc này, Dương Hoa Anh và Lãnh Y Thường ngạc nhiên.

"Vậy thì ngài muốn cược vào ai?"

Thiên Vũ Nhạc nhìn lão nhân và nói.

"Ta muốn cược vào Vô Danh Khách."

Lão nhân lại lật giở cuốn sổ.

" Vô Danh Khách. Đây rồi. Hắn đã đánh bại Phi Đao Vô Song trong vòng sơ khảo. Nhờ đó mà rất nhiều người đã đặt cược vào hắn."

"Ta cũng sẽ cược vào hắn."

"Hiểu rồi. Xin đợi một chút."

Lão nhân lại mang ngân phiếu và Tị Độc Châu đi đâu đó để xác minh giá trị.

Dương Hoa Anh và Lãnh Y Thường nhìn nhau nghi hoặc.

"Vô Danh Khách là ai vậy?"

Sau một lúc im lặng, Thiên Vũ Nhạc mới đáp.

"Chính là ta."

"Hả?"

"Ha ha ha ha!"

Dương Hoa Anh ôm bụng cười không ngừng.

"Vậy là lúc nãy ngươi đi nhà xí lâu như vậy là do đi thi đấu vòng sơ khảo à?"

"Đúng vậy."

Dương Hoa Anh cười lớn hơn.

Lãnh Y Thường ngơ ngác nói.

"Này, ngươi đã là một trong Thiên Hạ Thập Đại Cao Thủ của võ lâm rồi, đâu cần phải tham gia loại giải đấu này."

Lúc này, Thiên Vũ Nhạc trầm giọng nói.

"Ta chỉ muốn thử sức với Xích Lợi Can mà thôi."

Nói xong, Thiên Vũ Nhạc bước ra ngoài.

Lãnh Y Thường nhìn theo bóng lưng của Thiên Vũ Nhạc rồi nói với Dương Hoa Anh.

"Hắn cũng háo thắng thật."

"Đúng vậy. Sau khi biết rằng Xích Lợi Can đã thừa hưởng tất cả võ công của ‘họ’, làm sao hắn ta có thể chịu nổi."

"Ngươi nghĩ ai sẽ thắng?"

"Dù ai thắng ai thua, trận đấu cũng sẽ không dễ dàng kết thúc. Võ công của Xích Lợi Can thực sự rất mạnh mẽ. Nhưng như ngươi đã biết, Thiên Vũ Nhạc cũng không phải là kẻ dễ bị đánh bại."

"Hừm."

"Dù sao thì trận này sẽ rất thú vị đây."

Vào lúc đó, lão nhân quay lại.

"Đã xác minh xong rồi. Của các ngài đây."

Ông ta đưa cho họ hai tấm ngọc bài. Hai người nhận lấy và rời đi.

Ngay khi họ biến mất, một nam nhân tiến lại gần Trang Chủ Quỷ Kim Trang.

"Điều tra về Xích Lợi Can đi."

"Rõ."

Ngay lúc đó, Dương Hoa Anh đột ngột thò đầu vào trong lều.

Ông ta liếc nhìn Trang Chủ Quỷ Kim Trang, đôi mắt sáng rực giữa những nếp nhăn.

Vù vù vù!

Một luồng sát khí mạnh mẽ bùng lên.

"Khực!"

Một thanh niên đứng bên cạnh Trang Chủ Quỷ Kim Trang ho ra máu và ngã xuống.

Sát khí Dương Hoa Anh tỏa ra quá mạnh mẽ, đến mức ngay cả lão nhân Quỷ Kim Trang cũng cảm thấy khó có thể chống đỡ được.

Dương Hoa Anh mỉm cười nhẹ nhàng, dường như sát khí cũng biến mất cùng nụ cười đó.

Sát khí nhanh chóng tan biến trong chớp mắt.

Trang Chủ Quỷ Kim Trang thở dài.

Dương Hoa Anh lên tiếng.

"Đừng làm vậy."

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)


 

Chỉ một câu nói, nhưng lời cảnh cáo đó đã đủ.

Trang Chủ Quỷ Kim Trang cúi đầu đáp.

"Ta hiểu rồi."

Dương Hoa Anh mỉm cười hài lòng và rời đi.

Nam nhân ho ra máu lúc nãy, giờ ôm lấy ngực và đứng dậy.

"Thuộc hạ sẽ gọi tất cả các trưởng lão của bổn trang ngay lập tức."

Trang Chủ Quỷ Kim Trang lắc đầu.

"Không cần đâu."

"Sao ạ?"

"Xích Lợi Can và những lão nhân đó không phải là người chúng ta có thể đối đầu."

Trang Chủ Quỷ Kim Trang lắc đầu và nói.

"… Năm nay chúng ta sẽ phải chịu lỗ một chút rồi."

***

"Chỉ ăn cái này thôi sao?"

Xích Lợi Can làm vẻ mặt buồn bã khi nhìn xuống đĩa rau dại.

"Ngươi ăn thịt nhiều quá rồi."

"Ăn cái này rồi làm sao mà thi đấu được! Không được đâu! Ăn uống thiếu dinh dưỡng thế này sẽ bị đánh chết đấy!"

"Ừ. Thà chết trong trận đấu còn hơn. Chết vì bệnh thì chẳng được gì, chết khi thi đấu thì còn có chút danh dự."

Tư Liên không chịu nhượng bộ.

Xích Lợi Can nhăn mặt, cầm đũa lên.

"Ọe! Không ngon gì cả."

"Cứ ăn mãi rồi sẽ thấy ngon thôi."

"..."

"Ngươi cứ ăn cho thoải mái, ta mời ngươi bữa này."

"Hừ! Ngươi quên rồi à? Ta rất giàu đó! Rất là giàu!"

"Không có sức khỏe thì dù có nhiều tiền cũng chẳng làm gì được."

"Ta đã học được võ công chuyển thịt thành rau trong cơ thể rồi!"

Xích Lợi Can như vậy thực sự rất đáng yêu.

Tư Liên mỉm cười.

Nếu Xích Lợi Can kiên quyết thì Tư Liên cũng không thể ngăn cản được.

Nhưng Xích Lợi Can không làm vậy. Hắn không làm Tư Liên cảm thấy khó xử. Tư Liên cảm thấy biết ơn vì điều đó. Dù có vẻ bướng bỉnh, nhưng hành động bướng bỉnh của Xích Lợi Can luôn có lý do rõ ràng.

"Vậy trận đấu tiếp theo sẽ diễn ra vào khi nào vậy?"

"Ngày mai có hai trận. Ngày mốt một trận. Vậy là vòng sơ khảo sẽ kết thúc."

"Hừm, vậy là còn ba trận nữa là đến vòng trong. Ngươi đã biết đối thủ là ai chưa?"

Xích Lợi Can lắc đầu.

"Cần phải biết trước à?"

Thái độ của hắn rất thản nhiên.

Bỗng có người đến gần hai người. Đó là Vô Ảnh.

Sau khi chào hỏi Tư Liên với vẻ thân thiện, hắn ngồi xuống.

"Thuộc hạ vừa mới thu thập được một thông tin ạ."

"Ngươi hãy nói là những người ăn rau dại đã bị mắc một căn bệnh chết người đi."

"Ha ha ha!"

Vô Ảnh cười lớn một hồi rồi nghiêm túc nói tiếp.

"Vừa rồi bên Ám Tiễn Thương đã liên lạc với thuộc hạ. Hiện có người đang giao dịch một số lượng rất lớn Bạo Thiên Lôi ạ."

"Bạo Thiên Lôi?"

Vẻ mặt của Xích Lợi Can trở nên nghiêm túc.

"Cái đó là gì vậy?"

Tư Liên hiểu rằng đó là một thứ nguy hiểm nhưng vẫn muốn nghe rõ hơn.

Vô Ảnh giải thích.

"Đó là một loại hỏa dược mà Chính Đạo Minh thường sử dụng. Chỉ cần một quả là có thể phá hủy hoàn toàn một khu vực có bán kính khoảng năm trượng. Thường thì chỉ có những đội quân tinh nhuệ như Thiên Long Đoàn hay Diệt Ma Đoàn mới sử dụng loại hỏa dược này."

"Số lượng bao nhiêu vậy?"

Xích Lợi Can hỏi, Vô Ảnh nghiêm túc đáp.

"Ba trăm quả."

Đôi mắt của Xích Lợi Can lóe lên.

"Hừm, thú vị đây. Một vật nguy hiểm như vậy mà lại có đến ba trăm quả bị tuồn ra ngoài. Hơn nữa chỉ trong một lần thôi sao?"

"Họ sẽ giao dịch vào hôm nay."

"Vậy thì chúng ta phải đi thôi."

"Ta cũng đi à?"

Tư Liên ngập ngừng hỏi, Xích Lợi Can lắc đầu.

"Không, ngươi về trước đi."

Xích Lợi Can trước giờ luôn mang Tư Liên đi cùng. Nhưng lần này Xích Lợi Can lại không muốn mang nàng đi. Tư Liên hơi thất vọng hỏi.

"Tại sao?"

"Ăn rau dại rồi, ta không đủ sức mang ngươi đi đâu."

Vậy mà cũng nói được á?

Tư Liên có chút giận dỗi nhưng rồi đột nhiên hiểu ra.

"Việc này nguy hiểm lắm à?"

Xích Lợi Can không để ý đến câu hỏi của Tư Liên.

"Tại vì ta chỉ được ăn rau dại thôi."

Lúc đó Vô Ảnh mới lên tiếng.

"Bạo Thiên Lôi rất nguy hiểm."

Câu nói ngắn gọn của hắn đã giải thích rõ ràng. Có lẽ Xích Lợi Can đang lo lắng rằng đến hắn cũng khó mà bảo vệ được cho bản thân chứ đừng nói là bảo vệ thêm cả Tư Liên.

"Cẩn trọng."

Tư Liên suýt nữa đã nói sẽ nướng thịt cho Xích Lợi Can khi hắn trở về bình an, nhưng nàng đã cố nín lại.

Dù sao thì nàng cũng không thể để hắn tiếp tục ăn thịt nhiều như vậy được.

***

Hai canh giờ sau, hai nam nhân đội trúc lạp bước ra khỏi Ám Tiễn Thương.

Khi rời khỏi khu phố sầm uất, một trong hai người nói.

"Cũng may là chúng ta nhận được số tiền xứng đáng."

Nam nhân cảm thấy nhẹ nhõm vì đã hoàn thành xong giao dịch.

"Một nơi chuyên về vũ khí như Ám Tiễn Thương thì không thể nào lại không muốn có Bạo Thiên Lôi cả."

Nam nhân lớn tuổi thì cho rằng giao dịch này là kết quả tất yếu.

Tên ông ta là Liễu Bạch Phàm, người đã từng là Phó Đoàn Chủ của Bạch Hổ Đoàn thuộc Chính Đạo Minh. Nam nhân đi cùng ông ta là Từ Văn Xương, cánh tay phải của ông ta và cũng là một võ giả trong Bạch Hổ Đoàn.

Điều này có nghĩa là chính người của Chính Đạo Minh đang tuồn Bạo Thiên Lôi ra ngoài và bán nó.

Tất nhiên, còn có một chuyện bí mật mà Từ Văn Xương không hề hay biết.

Liễu Bạch Phàm vốn là một thành viên của một tổ chức khác trước khi gia nhập Chính Đạo Minh.

Đó chính là Phi Yên Hội.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)

 

Liễu Bạch Phàm gia nhập Phi Yên Hội từ tám năm trước.

Lúc đó, ông ta phụ trách quản lý tài sản của Chính Đạo Minh và do lòng tham, ông ta đã thường xuyên ăn chặn hàng hóa. Ông ta làm việc một cách kín đáo và thu lợi từ việc này trong vài năm liền.

Nhưng không biết vì sao Phi Yên Hội đã phát hiện ra và bắt đầu đe dọa ông ta. Liễu Bạch Phàm không còn cách nào khác đành phải gia nhập Phi Yên Hội.

Từ Văn Xương lo lắng nói.

"Nếu họ biết được, chúng ta không còn đường sống đâu."

"Chắc chắn rồi. Nhưng đến lúc đó, chúng ta sẽ trốn ở nơi không ai tìm thấy được."

Từ Văn Xương chỉ nghĩ rằng Liễu Bạch Phàm đang giao dịch hàng hóa với Bắc Thiên Bá Gia, sau đó ông ta sẽ bán cho Ám Tiễn Thương và bỏ trốn. Hắn có mơ cũng không biết rằng còn có Phi Yên Hội đứng sau điều khiển mọi thứ.

Nếu Từ Văn Xương tinh ý đến mức nhận ra có một tổ chức đáng sợ đứng sau Liễu Bạch Phàm thì Liễu Bạch Phàm đã không chiêu mộ hắn rồi.

Ngay từ lúc gia nhập hội này, Liễu Bạch Phàm đã quyết tâm một ngày nào đó sẽ phản bội hội. Bởi ông ta căm ghét Phi Yên Hội vì chúng lợi dụng điểm yếu của ông ta.

Cuối cùng ngày này cũng đã tới.

Phi Yên Hội đã ra lệnh cho Liễu Bạch Phàm phải lấy ba trăm quả Bạo Thiên Lôi và giao cho người nào đó ở Vũ Hán.

Chuyện này cũng có ngày mọi chuyện sẽ bị phơi bày. Dĩ nhiên, Phi Yên Hội đã lên kế hoạch để đổ hết mọi tội lỗi lên người khác.

Tuy nhiên, Liễu Bạch Phàm đã nghĩ rằng rồi một ngày tội lỗi của mình sẽ bị phơi bày.

Bởi trong giang hồ này, không có bí mật nào là vĩnh cửu.

Vì thế, ông ta đã quyết định giao hàng cho Ám Tiễn Thương và biến mất.

Số tiền nhận được từ Ám Tiễn Thương lên đến hai vạn lượng. Với số tiền đó, ông ta có thể quên hết Phi Yên Hội và Chính Đạo Minh, bắt đầu một cuộc sống mới với thân phận mới. Ông ta sẽ có thể sống cuộc sống an nhàn suốt đời. Chỉ cần thận trọng, ông ta tin rằng sẽ không bị ai phát hiện.

Từ Văn Xương đã đồng ý nhận năm nghìn lượng trong số đó. Chỉ với năm nghìn lượng thôi, hắn cũng đủ để sống an nhàn cả đời.

Hai người đến nơi là một trang viên gần đó, nơi họ đã thuê ở trong vài ngày.

Vừa vào phòng, Liễu Bạch Phàm lấy từ trong người ra một chồng ngân phiếu.

Từ Văn Xương há hốc miệng nhìn vào chồng ngân phiếu với những tờ ngân phiếu trị giá một trăm lượng.

"Ngươi lấy phần của ngươi đi."

Từ Văn Xương bắt đầu đếm ngân phiếu. Khi hắn ta đang đắm chìm trong việc đếm ngân phiếu thì...

Phập!

Một con dao sắc nhọn cắm vào lưng Từ Văn Xương.

 

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương