Tuyệt Thế Quân Lâm
-
Chapter 86
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chapter 86.
Hai người đến một con phố chỉ toàn là tửu điếm ở Đông Hồ.
Những người đến tìm Vũ Hán thường ghé qua Đông Hồ để chiêm ngưỡng cảnh đẹp của nơi này, vì vậy xung quanh hồ đã hình thành nên các khu thương mại. Trong số đó, các tửu điếm là phổ biến nhất.
Từ những tửu điếm nhỏ chỉ đặt vài chiếc bàn dưới lều cho đến những tửu điếm sang trọng trong các tòa nhà lớn.
"Quào! Hóa ra còn có nơi này sao!"
Tư Liên thán phục và nhìn xung quanh. Lần trước nàng đã lên thuyền ở bến này, nhưng nàng đã không chú ý nhiều đến cảnh vật vì phải lo lắng cho Tam Quan Môn của Long Phụng Yến.
Tư Liên ngẩng đầu nhìn những chiếc đèn lồng treo dọc theo bờ hồ.
"Ơ? Cái đó là gì vậy?"
"Người ta bảo là nếu viết điều ước lên đèn và treo lên, điều ước sẽ thành hiện thực."
"Sao ngươi biết?"
Tư Liên ngạc nhiên hỏi, và Xích Lợi Can trả lời một cách bình thản.
"Ta cũng đã treo một cái rồi."
"Hả?"
Tư Liên nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.
‘Hắn treo đèn từ lúc nào thế?’
"Ngươi cũng muốn treo một cái không?"
"Ta á?"
Tư Liên ngập ngừng.
"Đi thôi!"
Xích Lợi Can kéo tay Tư Liên đi.
Cuối cùng, Tư Liên cũng bỏ ra một lượng để mua một chiếc đèn lồng.
"Đắt quá!"
"Ha ha, nhưng mà không có thì cũng không bán được đâu."
Nam nhân có bộ râu dê cười khúc khích, rồi đưa cây bút cho Tư Liên.
"Xin mời viết điều ước lên đèn."
Sau một hồi suy nghĩ, Tư Liên viết điều ước của mình lên đèn. Nàng ước cho gia đình luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, nàng viết thêm vài chữ vào cuối.
"Đừng có nhìn!"
Nàng giấu kín những lời viết lên đèn, không cho Xích Lợi Can biết rồi cẩn thận đưa cho nam nhân.
Nam nhân lấy một cây gậy dài và treo đèn lên cao.
Nhìn thấy đèn đã được treo, Tư Liên cảm thấy vui vẻ.
Dù biết đây có thể chỉ là trò bày ra để buôn bán, nhưng cảm giác này thật sự khiến nàng rất vui. Mọi người đều biết đó là thủ đoạn thương mại, nhưng cảm giác này lại làm người ta dễ dàng bị cuốn theo.
Lúc đó, Xích Lợi Can nhìn Tư Liên và mỉm cười.
"Đa tạ ngươi."
"Chuyện gì?"
"Vì đã quan tâm đến ta."
Tư Liên ngạc nhiên, rồi ngẩng đầu nhìn chiếc đèn lồng treo cao, nhưng dù có nheo mắt thì nàng cũng không thể nhìn thấy dòng chữ nào.
"Ngươi nhìn thấy rồi à?"
"Đương nhiên là thấy rồi."
Tư Liên đỏ mặt.
Nàng đã viết điều ước cho gia đình mình, và cuối cùng viết thêm một dòng "Chúc Xích Lợi Can thực hiện được giấc mơ làm bá chủ thiên hạ."
‘Trời ơi! Lại còn viết "Chúc Xích Lợi Can làm bá chủ thiên hạ" nữa. Ta đúng là bị điên rồi!’
"Ngươi… nhìn thấy được cái chữ nhỏ xíu đó sao?"
Xích Lợi Can cười khúc khích khi thấy Tư Liên xấu hổ.
"Vậy chúng ta đi đâu tiếp đây?"
Xích Lợi Can chỉ tay về phía xa.
"Đằng kia."
Nơi đó là một tửu điếm nhỏ tên là Nhân Hòa Tửu Điếm.
"Không có ăn thịt đâu đấy!"
"Ta đi tìm hiểu mà."
Khi họ bước vào, một tiểu nam tử chừng mười ba, mười bốn tuổi chào đón họ.
"Kính chào khách quan!"
Vì vẫn còn sớm nên chỉ có một vị khách trung niên ngồi trong quán uống rượu.
"Xin mời khách quan ngồi."
Tiểu nam tử có vẻ ngoài rất dễ thương, ngay từ ánh mắt có thể thấy hắn là người rất hoạt bát và vui vẻ.
"Ở đây có món gì ngon vậy?"
"Trong tất cả các quán ăn ở đây, món há cảo của bổn điếm là không ai có thể sánh kịp."
"Vậy thì làm cho ta một phần há cảo."
"Khách quan không định uống rượu ạ?"
"Tiểu tử thối, bây giờ vẫn còn sớm mà rượu chè cái gì."
"Nhưng nếu ăn món há cảo này cùng rượu thì đúng là mỹ vị nhân gian đấy ạ."
"Chậc, vậy thì cho ta một bình rượu đi."
Mặc dù biết đó chỉ là mánh khóe buôn bán, nhưng vì tiểu nam tử quá dễ thương, Tư Liên đã quyết định gọi một bình rượu.
Tiểu nam tử chạy đến chỗ một nam nhân trung niên đang ngồi uống rượu ở góc quán. Nam nhân lúc này đã hơi say, lảo đảo đứng dậy và bước vào bếp.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
Ban đầu nàng tưởng đó là khách, nhưng hóa ra hắn chính là đầu bếp của tửu điếm này.
Tiểu nam tử nhìn về phía Tư Liên và cười một cách ngượng ngùng. Tư Liên mỉm cười đáp lại. Dù sao thì nàng cũng không đến đây để ăn uống.
Có vẻ như khi thấy Tư Liên phản ứng nhẹ nhàng, tiểu nam tử cảm thấy nhẹ nhõm hơn và vui vẻ bước vào bếp.
Tư Liên thì nhẹ nhàng hỏi Xích Lợi Can.
"Khi nào thì người ngươi cần tìm hiểu sẽ đến?"
"Chúng ta vừa gặp rồi."
"Hả? Ai cơ?"
"Nam nhân lúc nãy."
Tư Liên ngạc nhiên, quay lại nhìn về phía bếp. Màn vải che khuất nên nàng không nhìn thấy bên trong.
Nếu biết thế, nàng đã quan sát kỹ hơn rồi.
"Hắn ta là ai?"
"Người ta đang cân nhắc để thu nhận làm thuộc hạ."
Tư Liên càng thêm tò mò. Người đó có phải là người trong giang hồ không? Thoạt nhìn qua, nàng nghĩ hắn không phải người giang hồ.
Thực ra, nàng hiểu rằng việc đánh giá một người giang hồ chỉ qua vẻ bề ngoài là một điều rất ngây thơ. Về việc này thì nàng đã từng trải nghiệm qua rồi. Và người khiến nàng phán đoán sai lầm chính là Xích Lợi Can, người đang ngồi trước mắt nàng đây.
Lúc này, một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi bước vào quán với một đống nguyên liệu.
Tư Liên lập tức nhận ra nàng ấy chính là mẫu thân của tiểu nam tử ban nãy. Hai mẫu tử họ giống nhau đến mức không thể nhầm lẫn được.
Quả đúng như Tư Liên nghĩ.
"Mẫu thân!"
Tiểu nam tử từ trong bếp ra, mang theo đồ ăn nhẹ và rượu đã chuẩn bị sẵn và chạy đến đón mẫu thân.
Tiểu nam tử nhận lấy đống đồ của mẫu thân, còn mẫu thân hắn thì mang rượu và đồ ăn đến bàn của Tư Liên và Xích Lợi Can.
"Chúc các vị ăn ngon miệng."
Tư Liên quan sát nữ nhân một cách tỉ mỉ. Nàng có vẻ là một nữ nhân bình thường. Tuy nhiên, ánh mắt và nét miệng của nàng ấy cho thấy một sự kiên định rất mạnh mẽ. Tư Liên đoán rằng nàng ấy đã trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống khi nuôi dạy con một mình.
Khi nữ nhân vào bếp, Tư Liên thì thầm hỏi.
"Họ có phải phu phụ của nhau không nhỉ?"
Nàng cảm giác như họ không phải phu phụ, nhưng nàng không chắc chắn.
Xích Lợi Can lắc đầu.
"Nam nhân đó đã mất cả gia đình cách đây năm năm."
"A!"
Xích Lợi Can có vẻ đã tìm hiểu rất kỹ về tửu điếm này cùng nam nhân đó. Nữ nhân chính là chủ quán, tên là Nhân Hòa, còn tiểu nam tử là nhi tử duy nhất của nàng, tên là Thuần Vũ. Nam nhân trong bếp tên là Tống Thiết Vĩnh.
Xích Lợi Can rót rượu ra ly.
"Chúng ta cùng uống một ly nhé. Đây là lần đầu tiên chúng ta uống rượu cùng nhau nhỉ?"
Tư Liên nhận ra đúng là như vậy.
"Tại ngươi lúc nào cũng thích đi tửu điếm một mình mà."
Câu đùa đó chẳng thú vị chút nào!
Tư Liên uống một ngụm rượu và nhăn mặt.
"Ư! Đắng quá! Sao ngươi lại thích uống thứ không ngon này vậy?"
"Những người thích rượu thì ít ai thực sự thích hương vị của nó. Đó là chuyện của những người nghiện rượu."
"Là sao?"
"Phần lớn là họ uống vì thích không khí của những cuộc gặp gỡ với bằng hữu. Đến một giai đoạn, họ uống vì cảm giác say đã trở thành thú vui."
"Cảm giác say là sao?"
"Đó là cảm giác hơi lâng lâng, như thể mọi lo âu, phiền muộn đều tan biến như tuyết."
Vì chưa từng thử cảm giác say bao giờ, nên Tư Liên chỉ có thể đoán mà thôi.
Xích Lợi Can uống rượu một cách tự nhiên.
"Ngươi uống rượu giỏi nhỉ?"
"Có việc gì mà ta không giỏi."
“Hừ!”
Ngay sau đó, Tống Thiết Vĩnh mang món há cảo từ trong bếp ra. Hắn ta đặt nó lên bàn của Xích Lợi Can và Tư Liên rồi quay lại chỗ ngồi ban đầu để tiếp tục uống rượu.
"Chà, ngon thật!"
Nàng không ngờ món há cảo này lại ngon như vậy. Hóa ra đây là lý do tửu điếm này vẫn duy trì được lâu dài. Tay nghề của vị đầu bếp kia thật sự rất giỏi.
Lúc này, một nhóm người bước vào quán. Họ là những nhân sĩ giang hồ, thân hình cường tráng cùng với đao kiếm bên hông.
Khi thấy họ, gương mặt của Nhân Hòa và Thuần Vũ bỗng trở nên căng thẳng, sắc mặt của Tống Thiết Vĩnh cũng có vẻ lo lắng. Biểu cảm của họ đã chỉ ra rằng nhóm người này không phải khách đến vui chơi mà là những kẻ không mời mà đến.
Một nam nhân trung niên, có vẻ là thủ lĩnh của nhóm người đó, tiến tới và chào Nhân Hòa.
"Đệ phụ, lâu rồi không gặp."
Nhìn thấy vẻ mặt của Nhân Hòa và Thuần Vũ, có thể thấy rõ rằng họ rất lo lắng, còn Tống Thiết Vĩnh thì cố gắng tỏ ra lễ phép với họ.
"Mời… mời khách quan vào trong."
Dù vậy, Nhân Hòa vẫn không giấu được vẻ mặt lo âu, còn Thuần Vũ thì có vẻ sợ hãi.
Chỉ có nam nhân trung niên ngồi xuống, còn những người còn lại đứng phía sau.
Có ai đó định bước vào quán nhưng vì bầu không khí căng thẳng lúc này nên rời đi.
Tư Liên thì thầm.
"Trông họ không phải người tốt."
"Ngươi nhìn cho kỹ đi. Người đó tên là Thẩm Dương Cầu, một kẻ cho vay tiền ở Vũ Hán. Hắn có tiếng là độc ác, nên người ta gọi hắn là Thẩm Ác Cầu."
"Sao ngươi biết?"
"Vô Ảnh tìm hiểu cho ta. Vô Ảnh rất đáng tin cậy và làm việc rất cẩn thận. Nếu có ba người như Vô Ảnh, chúng ta sẽ không phải lo lắng gì cả."
Sự tin tưởng của Xích Lợi Can đối với Vô Ảnh khiến Tư Liên cảm thấy rất ngưỡng mộ. Nàng thậm chí còn ghen tị với việc Xích Lợi Can có người mà hắn có thể tin tưởng ngoài gia đình.
"Ngươi ghen tị à?"
Quả thật, Xích Lợi Can có vẻ như đã học được cách đọc thấu tâm lý người khác.
"Không hề."
"Ngươi cũng có mà. Một người như Vô Ảnh mà ngươi có thể tin tưởng."
"Ai cơ?"
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
"Ta!"
Xích Lợi Can cười một cách tinh quái.
"Mơ đi!"
Thực ra thì cũng có lý.
Dạo gần đây, người mà Tư Liên tin tưởng nhất chính là Xích Lợi Can.
Nàng chỉ không muốn thừa nhận điều đó mà thôi. Trước kia, Tư Liên là người không thích dựa dẫm vào ai. Nhưng từ khi gặp Xích Lợi Can, nàng không thể không nghĩ đến hắn đầu tiên mỗi khi gặp tình huống nguy cấp.
Đó không phải điều Tư Liên muốn. Là một nữ nhân, nàng tuyệt đối không muốn sống dựa dẫm vào nam nhân.
"Nhưng sao hắn lại ở đây?"
Tư Liên có một linh cảm rằng chuyện này có thể liên quan đến Tống Thiết Vĩnh.
Nhân Hòa tiến lại gần Thẩm Dương Cầu.
"Ngài muốn dùng gì ạ?"
"Chắc là vẫn món cũ, món đắt nhất ấy. Cho ta một phần."
Tư Liên nghe vậy thì trong lòng thầm khinh bỉ.
Có lẽ vì nghe Xích Lợi Can nói về những kẻ tàn nhẫn như Thẩm Dương Cầu, nàng cảm thấy hắn càng không vừa mắt.
Lúc đó, Tống Thiết Vĩnh đang uống rượu cũng lên tiếng.
"Sao ngươi lại đến đây nữa? Ta đã nói là không có việc gì thì đừng xuất hiện mà?"
Lời kích động của Tống Thiết Vĩnh khiến ánh mắt của Thẩm Dương Cầu trở nên sắc bén, nhưng rồi lại nhanh chóng dịu lại.
"Ha ha! Đừng có vậy mà. Ta chỉ tiện đường đi qua đây, thấy đói nên mới ghé vào thôi."
Tống Thiết Vĩnh không nói gì, lập tức đứng dậy và đi vào bếp.
"Ha ha, tính tình của hắn vẫn không thay đổi gì."
Nhân Hòa khẽ cười gượng và chỉ đáp lại một tiếng "Vâng". Có thể thấy, nàng ấy không cảm thấy thoải mái khi ở cạnh người này.
Nhân Hòa định cho Thuần Vũ vào trong, nhưng Thẩm Dương Cầu lại kéo tiểu nam tử ngồi cạnh và bắt đầu hỏi vặn đủ thứ chuyện. Thuần Vũ sợ hãi chỉ trả lời qua loa.
Một lúc sau, Tống Thiết Vĩnh từ trong bếp mang ra một đĩa há cảo thay vì món mà Thẩm Dương Cầu đã đặt.
"Ăn đi. Không cần trả tiền."
Thẩm Dương Cầu thì thầm.
"Ngươi phải cần tiền đấy."
Tống Thiết Vĩnh khựng lại, quay lại và hỏi một cách lạnh lùng.
"Ý ngươi là gì?"
"Đệ phụ chưa nói gì với ngươi à? Cuối tháng này quán này sẽ phải chuyển nhượng rồi."
"Ngươi nói sao?"
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook