Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chapter 84.

 

Nửa canh giờ sau.

Tại thư phòng của Trương Đại Sơn.

Trong thư phòng lúc này có ba người. Đó là Trương Đại Sơn, Trương Nhân Kiệt và Trương Tấn Hoa.

"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?"

Trông thấy vẻ mặt thê thảm của Trương Nhân Kiệt, Trương Tấn Hoa cảm thấy bất an.

Chuyện như thế này chưa bao giờ xảy ra cả. Trương Nhân Kiệt lúc này đang bị băng bó nửa mặt, cổ của hắn bị thương nên vẫn chưa thể nói rõ ràng.

Trương Đại Sơn nói với vẻ mặt u ám nói.

"Bắc Thiên Bá Gia đã bỏ rơi chúng ta."

Vẻ mặt của Trương Tấn Hoa cứng lại. Sau bao năm sống trong bình yên, rốt cuộc thì ngày này cũng đã đến.

Trương Tấn Hoa điềm tĩnh hỏi. Nàng vốn có tính cách khoáng đạt, không giống như những nữ nhân thông thường.

"Vậy giờ chúng ta sẽ làm gì ạ?"

Trương Đại Sơn đứng dậy.

Ông ta luồn tay ra sau kệ sách, bức tường đột ngột mở ra.

Két.

"Vào đi."

Hai người vào trong. Họ không biết rằng trong thư phòng của phụ thân có một không gian bí mật như vậy.

Lạch cạch.

Ông ta nhập ám hiệu trên bàn tính.

Két.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)


 

Thiết môn mở ra một cách trơn tru. Khi ba người bước vào, cánh cửa lại đóng lại.

Nơi đó là kim khố bí mật của Trương Đại Sơn. Không ai biết rằng có một nơi như vậy. Những người đã thiết kế và xây dựng nơi này đã bị Trương Đại Sơn giết hết.

Khi ngọn đèn dầu được thắp sáng, bên trong trở nên sáng sủa hơn. Trên bàn có một chiếc hộp lớn.

Trương Đại Sơn mở hộp ra.

Bên trong hộp có một thứ gì đó tròn tròn được bao bọc cẩn thận.

Ông ta lấy một cái ra. Khi mở ra, Dạ Minh Châu phát ra ánh sáng rực rỡ.

"A!"

Trương Tấn Hoa ngạc nhiên thốt lên.

Đây không phải là Dạ Minh Châu thông thường. Dạ Minh Châu này là hàng thượng phẩm, có giá trị không dưới năm vạn lượng. Trong hộp kia có ít nhất cũng phải một trăm viên.

"Đây là những gì ta đã tích cóp cả đời."

Trương Nhân Kiệt và Trương Tấn Hoa nuốt nước bọt.

Với tham vọng trở thành Bắc Thiên Bá Gia Đệ Nhị trong tương lai, ông ta đã làm đủ mọi việc xấu để kiếm tiền.

Vật có giá trị cao nhất và dễ dàng chuyển thành hiện kim chính là Tị Độc Châu và Dạ Minh Châu này. Mỗi khi có tiền, Trương Đại Sơn đã bí mật mua chúng. Đây là phương án phòng thân cho trường hợp bất trắc.

"Chỉ cần có những thứ này, chúng ta có thể phục hồi bất kỳ lúc nào."

Trương Nhân Kiệt và Trương Tấn Hoa nhìn nhau và cười.

"Các con hãy cầm lấy thứ này và đi tới đây."

Trương Đại Sơn lấy ra một mảnh giấy trong hộp và đưa cho họ. Đó là bản đồ của một nơi trú ẩn bí mật mà ông ta đã chuẩn bị từ mười năm trước, chỉ để sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.

"Các con đã nhớ vị trí chính xác của nó chưa?"

"Rồi ạ."

Trương Đại Sơn đốt tấm bản đồ trong đèn dầu.

"Đến đó sẽ có người chờ sẵn. Hãy đến đó và chờ ta. Nơi đó an toàn hơn nơi này."

"Phụ thân không đi cùng sao?"

Trương Tấn Hoa lo lắng hỏi, Trương Đại Sơn chỉ im lặng gật đầu.

"Ta còn có việc phải làm. Đừng lo cho ta, các con nhanh chóng rời đi đi."

Trương Đại Sơn cầm ba viên Dạ Minh Châu. Ông ta tin rằng ba viên Dạ Minh Châu này sẽ mở ra con đường sống mới cho mình.

"Phụ thân."

"Đừng lo, ta là Trương Đại Sơn, ta sẽ không dễ dàng chết như vậy."

Một lát sau, Trương Nhân Kiệt và Trương Tấn Hoa thay y phục, vứt bỏ trang phục hoa lệ và mặc đồ bình thường. Họ rời khỏi thư phòng của Trương Đại Sơn qua mật lộ. Hộp Dạ Minh Châu được Trương Nhân Kiệt mang trên lưng.

Họ đội trúc lạp che kín mặt, chọn những con đường ít người qua lại để rời khỏi thành Vũ Hán. Tiến về phía địa điểm trên bản đồ.

***

"Chính là nơi đó!"

Trương Tấn Hoa vui mừng kêu lên. Nhưng ngay lúc đó...

Phắt!

Trương Nhân Kiệt điểm huyệt đạo của Trương Tấn Hoa.

"Ngươi làm gì vậy?"

Lúc này, Trương Nhân Kiệt nhấc chiếc trúc lạp lên, nở một nụ cười ma quái. Hắn nói bằng giọng khàn khàn.

"Chuyển lời cho phụ thân. Từ giờ, ta sẽ tự lập."

Trương Tấn Hoa mở trừng mắt kinh hoàng.

"Ngươi điên rồi sao?"

"Im lặng đi, không người đó lại ra mặt bây giờ."

Trương Nhân Kiệt vốn là một người hay gây rắc rối và làm việc lố lăng từ nhỏ, nhưng Trương Tấn Hoa không thể ngờ rằng hắn lại có thể làm ra hành động điên rồ như vậy.

"Không được! Dừng lại mau!"

Trương Nhân Kiệt không hề dừng lại, quay lưng bước đi.

"Ngươi cứ đi như vậy thì phụ thân sẽ giết ngươi, không, chính ta sẽ giết ngươi đấy!"

Trương Nhân Kiệt không quay lại, chỉ vẫy tay.

"Aaaa!"

Trương Nhân Kiệt quay đi, chỉ có tiếng thét của Trương Tấn Hoa là vang vọng.

Trương Nhân Kiệt dùng khinh công lao nhanh đến con đường lớn, nơi có hai con ngựa đang chờ sẵn. Nhậm Luân Ngọ, người đã gặp Trương Đại Sơn trước đó trong phế gia đang có mặt ở đó.

Trương Nhân Kiệt và Nhậm Luân Ngọ nhìn nhau rồi cười một cách hiểm ác.

Xoẹt!

Cùng lúc đó, hai chiếc Nhân Bì Diện Cụ được xé bỏ.

Trương Nhân Kiệt là Xích Lợi Can, còn Nhậm Luân Ngọ chính là Vô Ảnh.

Việc Vô Ảnh cải trang thành Nhậm Luân Ngọ để lừa Trương Đại Sơn là điều quá dễ dàng.

Chỉ có lớp trang điểm của Trương Nhân Kiệt là khó nhằn hơn một chút. Bởi hắn phải xuất hiện với gương mặt đầy máu và vết thương ở cổ thì mới có thể lừa được Trương Đại Sơn. Vì không hề hay biết chuyện này, Trương Đại Sơn đã bị lừa một cách dễ dàng.

Xích Lợi Can cười lạnh.

“Từ giờ mới chính là ác mộng.”

***

Nửa canh giờ sau, Trương Đại Sơn vẫn không thể tin vào mắt mình, liên tục lặp lại những lời đã nói trước đó.

"Không thể tin được. Không thể nào."

Trước mặt ông ta là Trương Tấn Hoa đầy nước mắt hét lên.

"Tên khốn đó thật sự điên rồi!"

Trương Đại Sơn bắt đầu nghi ngờ liệu Trương Tấn Hoa có giết Trương Nhân Kiệt và lấy đi những viên Dạ Minh Châu hay không. Ông ta không thể tưởng tượng rằng nhi tử của ông ta sẽ làm chuyện này. Nhưng Trương Tấn Hoa lại khác. Nàng có tính cách mạnh mẽ đến mức đôi khi Trương Đại Sơn tự hỏi liệu có phải nàng đã thay đổi tính cách với Trương Nhân Kiệt hay không, vì trí tuệ và sự quyết đoán của nàng hoàn toàn khác biệt với Trương Nhân Kiệt.

"Hức hức!"

Tuy nhiên, điều này cũng rất khó tin. Dù Trương Tấn Hoa có táo bạo đến đâu, nàng cũng không thể nào thực hiện một việc khó cáng đáng như thế và đối mặt với phụ thân mình một cách bình tĩnh như vậy.

Trương Đại Sơn đau đớn ôm lấy gáy, cơ thể loạng choạng. Trông ông ta như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

"Phụ thân!"

Trương Tấn Hoa đỡ lấy Trương Đại Sơn.

"Chúng ta phải đi tìm Nhân Kiệt thôi."

"Nhưng ở đâu? Bằng cách nào?"

"Bằng tất cả mọi cách!"

Lúc đó, có tiếng động ngoài cửa truyền vào.

"Vẫn chưa xong sao?"

Đó là giọng của một nam nhân trung niên.

Trương Đại Sơn vội vàng lau nước mắt của Trương Tấn Hoa và ra hiệu để nàng ta bình tĩnh. Sau đó từ từ mở cửa.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)


 

Người đứng ngoài cửa chính là Mạc Huy, Đội Chủ Bạch Hổ Đội thuộc Nam Nhạc Liên. Người mà Trương Đại Sơn đã đến tìm và đưa ba viên Dạ Minh Châu cho hắn.

Trương Đại Sơn không hề muốn sống một cuộc đời ẩn dật ở nơi nào đó xa xôi như Nhậm Luân Ngọ nói, ông ta muốn tiếp tục chiến đấu.

Trương Đại Sơn thẳng thắn kể với Mạc Huy về tình hình hiện tại và bày tỏ mong muốn báo thù cho Bắc Thiên Bá Gia, mong được gia nhập Nam Nhạc Liên.

Mạc Huy hỏi.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Ha ha! Chẳng có gì đâu."

Trương Đại Sơn cười khà khà, cố tỏ ra bình tĩnh.

Nhưng Mạc Huy ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn. Chỉ cần nhìn vẻ mặt đầy bối rối của Trương Tấn Hoa là biết.

Mạc Huy đã mạo hiểm đến đây bởi vì điều kiện mà Trương Đại Sơn đưa ra là không thể từ chối. Trương Đại Sơn đã đề nghị thỏa thuận với Mạc Huy rằng ông ta sẽ giao 50 viên Dạ Minh Châu thượng phẩm để đổi lấy sự giúp đỡ của Nam Nhạc Liên trong việc báo thù Bắc Thiên Bá Gia.

Trương Đại Sơn vốn đã sống dưới trướng Bắc Thiên Bá Gia trong nhiều năm và chắc chắn ông ta sẽ có nhiều thông tin quý giá.

Mạc Huy có đủ lý do để chấp nhận thỏa thuận này, vì vậy hắn ta không ngần ngại mạo hiểm.

Mạc Huy lạnh lùng hỏi.

"Ngài nói thật đi. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra."

"Chỉ là một chút hiểu lầm sẽ sớm được giải quyết thôi. Ngươi đừng lo."

Ánh mắt của Mạc Huy trở nên sắc bén, sát khí tỏa ra từ cơ thể hắn.

"Ngài đang định giở trò à?"

Phản ứng dữ dội của Mạc Huy khiến Trương Đại Sơn bắt đầu lo lắng.

"Đừng hiểu lầm, thứ ta đã hứa ta sẽ sớm đưa cho ngươi."

"Sao giờ ngài lại nói khác ban nãy rồi?"

Bỗng có ai đó hớt hải chạy vào.

Tên đó là thuộc hạ của Mạc Huy. Hắn vội vàng thì thầm điều gì đó vào tai Mạc Huy.

Ngay sau khi nghe xong, vẻ mặt của Mạc Huy trở nên vô cùng dữ tợn.

“Cái gì?”

Ngay lúc đó…

Rầm!

Ngay lúc đó, ngoài cửa có một tiếng động lớn.

Cùng lúc đó, Mạc Huy lao tới. Mục tiêu của hắn chính là Trương Đại Sơn.

Phắt!

Chưởng lực của hai va chạm mạnh trong không trung.

Trương Đại Sơn bị công lực đẩy lùi, máu trào ra miệng, ông ta gào lên đầy tuyệt vọng.

"Ngươi làm cái gì vậy?"

Mạc Huy nghiến răng, tức giận hét lên.

"Ngươi dám lừa ta!"

"Ngươi nói gì vậy?! Ta thề trên trời, ta không lừa ngươi!"

Mạc Huy cười khẩy.

"Vậy thì đám Bắc Thiên Bá Gia đang vây quanh bên ngoài là sao?"

"Cái gì!"

Trương Đại Sơn sững sờ. Ông ta bất ngờ đến nỗi Mạc Huy cũng phải hoang mang.

Bốn tên thuộc hạ của Mạc Huy từ Bạch Hổ Đội nhanh chóng xông vào.

"Chúng ta đã bị bao vây rồi."

"Chết tiệt!"

Mạc Huy quát lớn.

"Trông chừng lũ khốn này!!"

"Rõ!"

Thuộc hạ của Mạc Huy ngay lập tức chia thành hai nhóm, chĩa kiếm vào cổ Trương Đại Sơn và Trương Tấn Hoa.

Trương Đại Sơn dù bị nội thương nhưng vẫn có thể đối phó với ba người của Bạch Hổ Đội. Tuy nhiên, ông ta không phản kháng. Nếu ông ta làm vậy, ông ta sẽ chỉ chết một cách vô nghĩa mà không hiểu rõ được tình hình.

Mạc Huy cảm thấy nghi hoặc.

Nếu Trương Đại Sơn thực sự định lừa hắn, thì tại sao nhi nữ của ông ta lại có mặt ở đây? Hơn nữa, Trương Đại Sơn sẽ không ngốc đến mức để chính bản thân rơi vào bẫy như vậy.

"Chết tiệt! Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?"

Rầm!

Cánh cửa bị đập vỡ, một vài người bước vào.

Người đi đầu chính là Nhậm Luân Ngọ, dĩ nhiên, hắn là Nhậm Luân Ngọ thật của Bắc Thiên Bá Gia. Sau lưng hắn là những cao thủ của Bắc Thiên Bá Gia.

Nhậm Luân Ngọ nhìn quanh phòng rồi cười lạnh.

"Quả đúng như báo cáo."

Câu nói đầy ẩn ý khiến biểu cảm của Trương Đại Sơn trở nên cứng đờ.

"Ngươi?!"

Chẳng phải chính người này đã khuyên ông ta nên im lặng rời đi hay sao? Tại sao Nhậm Luân Ngọ lúc này lại nhìn ông ta bằng ánh mắt hoàn toàn khác như vậy.

"Là ngươi gài ta!"

Trương Đại Sơn hét lên, Nhậm Luân Ngọ kinh ngạc.

"Ngươi đang nói cái gì vậy!"

Sau khi liếc nhìn Mạc Huy, Nhậm Luân Ngọ mới hỏi lại.

"Ta nghe nói ngươi định phản bội bọn ta để gia nhập Nam Nhạc Liên, nhưng sẽ không dễ dàng như vậy đâu."

Sát khí từ cơ thể của Nhậm Luân Ngọ tỏa ra. Bắc Thiên Bá Gia sẽ xử lý tội phản bội như một tội ác lớn.

Mạc Huy nhận ra rằng mọi chuyện đang đi theo một hướng rất kỳ lạ. Hắn ta giữ im lặng, quyết định xem tình hình như thế nào.

Nhậm Luân Ngọ tiếp tục chất vấn Trương Đại Sơn.

"Đã có tin báo nói rằng ngươi phản bội bọn ta."

"Tin báo?"

"Đúng vậy. Chuyện này quả thực rất khó tin."

Trương Đại Sơn tức giận quát lên.

"Đúng là nực cười! Chẳng phải là ngươi đã dàn dựng tất cả hay sao? Người phản bội chúng ta chính là các ngươi mà!"

Nhậm Luân Ngọ thầm kinh ngạc.

"Ngươi đang nói cái quái gì thế?"

Nhậm Luân Ngọ nghĩ rằng Trương Đại Sơn chỉ đang nói lung tung khi bị dồn vào đường cùng, nên hắn cười nhạt rồi hỏi lại.

"Ngươi không tò mò là ai đã báo cáo sao?"

Với vẻ mặt kỳ lạ của Nhậm Luân Ngọ, Trương Đại Sơn bất chợt cảm thấy bất an. Lời nói tiếp theo của Nhậm Luân Ngọ đã khiến ông ta bị đả kích nặng.

"Chính là nhi tử của ngươi đấy!"

"Hả?"

Trương Đại Sơn ngạc nhiên đến mức không thể nói thành lời.

Trong khi đó, Trương Tấn Hoa quát lên đầy giận dữ.

"Tên khốn đó! Hắn đang ở đâu?"

Nhậm Luân Ngọ lạnh lùng đáp lại.

"Bọn ta đã để hắn ở nơi an toàn rồi."

Trương Đại Sơn vội vã nói.

"Xin hãy cho ta gặp Nhân Kiệt."

Nhậm Luân Ngọ ra hiệu bằng ánh mắt, quyết định sẽ cho hai phụ tử gặp mặt nhau để Trương Đại Sơn không thể biện minh.

Với một cái nhìn, người của Bắc Thiên Bá Gia đã dẫn Trương Nhân Kiệt tới. Hắn vẫn trong trạng thái mơ màng. Điều này cũng dễ hiểu thôi, bởi người đã báo tin Trương Đại Sơn phản bội chính là Xích Lợi Can đã cải trang thành Trương Nhân Kiệt.

Hắn đã cố tình tìm đến Nhậm Luân Ngọ và trong quá trình đến đây đã tráo đổi Trương Nhân Kiệt thật. Trương Nhân Kiệt bị đánh ngất trong trận giao đấu, khi tỉnh lại, hắn thấy mình bị các thuộc hạ của Bắc Thiên Bá Gia lôi đi đâu đó. Dù hắn có la hét phản kháng, thì bọn chúng vẫn điểm huyệt để lôi hắn đi.

Trương Đại Sơn quát lớn.

"Mọi việc là do ngươi làm sao?"

Trương Nhân Kiệt hoang mang vì không biết chuyện gì đang xảy ra, và không hiểu tại sao mọi thứ lại thành ra thế này.

"Con thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra cả."

Hắn thẳng thắn bày tỏ cảm xúc của mình, nhưng điều đó lại khiến Trương Đại Sơn và Trương Tấn Hoa càng cảm thấy đó như một lời biện minh.

“Tên khốn đó điên rồi! Cả tiền hắn cũng đã lấy hết rồi!"

Trương Tấn Hoa hét lên trong cơn điên cuồng. Trương Nhân Kiệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bực tức nói.

"Ngươi nói vớ vẩn cái gì thế?!"

"Tên khốn!"

Trương Đại Sơn vung tay đánh, mắt ông ta đỏ ngầu.

Rầm!

Khoảng cách ở quá gần nên Trương Nhân Kiệt không thể nào tránh đòn.

Bốp!

Trương Nhân Kiệt bị đánh trúng ngực, ngã ngửa ra sau. Cú chưởng bất ngờ khiến những người xung quanh định lao vào Trương Đại Sơn, nhưng bị Nhậm Luân Ngọ ngăn lại. Dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi.

"Khụ khụ!"

Trương Nhân Kiệt ngã xuống và thổ huyết. Đòn đánh vừa rồi thật sự rất chí mạng.

"Phụ thân…"

Nhìn thấy ánh mắt đầy đau đớn của Trương Nhân Kiệt, Trương Đại Sơn đột nhiên nhận ra có điều gì đó đã sai lầm trầm trọng.

Rầm!

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)


 

Nhưng đã quá muộn rồi.

Cơ thể của Trương Nhân Kiệt run rẩy mấy hồi cuối cùng trở nên mềm nhũn. Người đã làm vô số việc ác, cuối cùng lại mất mạng dưới tay phụ thân mình.

Mạc Huy khoanh tay quan sát mọi chuyện, sau đó từ từ mở miệng.

"Giờ thì có vẻ vấn đề gia đình của các ngươi đã được giải quyết xong, chúng ta đi thôi."

Nhậm Luân Ngọ cười khẩy.

Dù sao thì, lý do họ đến đây hôm nay không phải để chiến đấu với Nam Nhạc Liên.

"Đừng có tự tiện xen vào, đó là một lời cảnh cáo dành cho các ngươi."

Mạc Huy và thuộc hạ của hắn không nói gì và rời đi.

Trương Đại Sơn nhìn vào thân thể dần lạnh đi của Trương Nhân Kiệt rồi đột nhiên tỉnh táo lại. Ông ta nghĩ mình phải sống sót bằng mọi giá.

"Đi thôi. Ta sẽ đi gặp Gia Chủ và kể hết mọi chuyện, sau đó xin ngài ấy tha thứ."

Nhậm Luân Ngọ cười nhếch mép.

"Tha thứ? Ngươi có còn tỉnh táo không vậy?"

Đột nhiên, Trương Đại Sơn cảm thấy gáy mình lạnh toát.

Khi ông ta quay lại…

Phập!

Một lưỡi kiếm lạnh như băng xuyên qua cổ Trương Đại Sơn.

"Aaaa!"

Trương Tấn Hoa hoảng hốt kêu lên.

Người vừa vung kiếm chính là Đoan Nguyệt, cái bóng của Nhậm Thiên Thế.

Đoan Nguyệt liếc nhìn Trương Tấn Hoa rồi ra lệnh.

"Giết."

Phắt!

Rồi hắn biến mất ngay trước khi nghe thấy Nhậm Luân Ngọ trả lời.

Nhậm Luân Ngọ hét lớn.

“Thiêu rụi nơi này đi!”

 

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương