Tuyệt Thế Quân Lâm
-
Chapter 83
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chapter 83.
Xích Lợi Can cười lạnh lùng và đáp lại.
“Đó là giấc mơ vĩnh viễn không bao giờ tan biến.”
Trung Tiêu ngồi khuỵu xuống tại chỗ.
Xích Lợi Can thấp giọng hỏi.
“Tên đó đang ở đâu?”
“Cái gì?”
“Ta hỏi Trương Nhân Kiệt đang ở đâu? Chẳng phải hắn cử ngươi đi cùng là để mang Liên Nhi về cho hắn sao?”
“Chuyện đó... làm sao mà ngươi...?”
“Chắc hắn đang chờ ở gần đây nhỉ?”
Đúng là như vậy. Trương Nhân Kiệt đang chờ Tư Liên ở khu rừng gần đó, hắn sẽ cưỡng hiếp Tư Liên rồi giết nàng tại chỗ.
Xích Lợi Can không chút do dự giẫm lên chân Trung Tiêu.
Rắc!
Cổ chân của Trung Tiêu gãy nát.
“Áaaaa!”
Rắc!
Xích Lợi Can không ngần ngại giẫm lên cổ chân còn lại của hắn. Trung Tiêu thét lên đau đớn khi cả hai cổ chân của hắn bị gãy trong tích tắc.
Xích Lợi Can quỳ xuống, thì thầm vào tai Trung Tiêu.
“Ngươi không cần phải nói gì nữa. Vẫn còn rất nhiều xương cần được bẻ gãy.”
Trung Tiêu không còn sức chịu đựng.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
“Trương công tử... đang chờ ở khu rừng phía Nam gần đây ạ!”
Xích Lợi Can gật đầu rồi đứng dậy.
Phập!
Kiếm của Xích Lợi Can cắm vào trái tim Trung Tiêu.
Vậy là tất cả những kẻ xâm nhập vào Chính Kiếm Môn đều đã chết.
Bầu không khí trong phòng lặng đi.
Mọi người đều ngạc nhiên trước công phu của Xích Lợi Can và sự tàn nhẫn của hắn.
Tư Liên đứng dậy và bước về phía Xích Lợi Can.
Như mọi lần, Xích Lợi Can lại một lần nữa đứng giữa đống xác chết vì nàng.
Dù thế gian có chửi rủa hắn tàn nhẫn, nàng vẫn không nghĩ vậy. Nàng hiểu hắn không phải vì bản thân hắn mà ra tay, mà là vì nàng, nàng giờ đã thực sự hiểu Xích Lợi Can.
Xích Lợi Can mỉm cười và nói.
“Xin lỗi vì đến muộn.”
“Ngốc! Ngươi đâu cần phải xin lỗi?”
Lúc Xích Lợi Can mới đến, hắn đã hỏi Tư Liên câu này. Lần này, Tư Liên lại hỏi Xích Lợi Can.
“Ngươi... vẫn ổn chứ?”
Dù là thế, Tư Liên vẫn lo sợ rằng Xích Lợi Can có thể thay đổi, bị tác động bởi những hành động tàn nhẫn mà hắn phải làm.
Xích Lợi Can từ từ nắm lấy tay phải của Tư Liên. Hắn nhẹ nhàng nắn lại xương bị trật của nàng. Thay vì cơn đau, nàng cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của Xích Lợi Can.
“... Đa tạ.”
“... Thật may vì ngươi vẫn an toàn.”
Nàng cảm nhận được sự ấm áp từ trái tim của Xích Lợi Can cũng như là đôi bàn tay ấm áp của hắn.
Trong lúc đó, Lâm Vô Duyệt cùng các người bị thương đã đưa Trịnh Lý Thu và những người khác vào phòng bên. Tư Liên cũng nằm xuống giường để chăm sóc vết thương.
***
Một lúc sau, Vô Ảnh đưa Trương Nhân Kiệt tới.
Trương Nhân Kiệt bị áp chế và không thể cử động, bị Vô Ảnh ném ra trước mặt Xích Lợi Can.
Xích Lợi Can nắm chặt gáy Trương Nhân Kiệt, kéo hắn đứng dậy.
“Xin tha mạng!”
Mặt Trương Nhân Kiệt đầy vết bầm, hắn cầu xin trong sự sợ hãi.
“Xin hãy tha cho ta.”
“Được, ta sẽ không giết ngươi.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Ánh mắt Xích Lợi Can lóe lên sát khí lạnh lẽo.
“Người như ngươi, sao có thể dễ dàng chết được.”
“Hả?”
Bốp!
Xích Lợi Can điểm huyệt Trương Nhân Kiệt. Khiến hắn từ từ chìm vào giấc ngủ.
Xích Lợi Can bình tĩnh nói.
“Vô Ảnh!”
“Vâng!”
“Đưa những người trong này đến Tân Phong Trang. Nhờ Xú Quái chữa trị cho họ.”
“Rõ!”
“Và chuẩn bị đi. Tối nay, Chưởng Tâm Bang sẽ phải trả giá.”
***
Chắc chắn, đây là lần đầu tiên kể từ khi Trương Đại Sơn xuất hiện trong giang hồ mà ông ta cảm thấy choáng váng như vậy.
Mọi chuyện bắt đầu từ một lá thư đến vào khoảng một giờ trước.
"Ai đã mang lá thư này tới thế hả?"
"Thuộc hạ tra hỏi người đưa thư thì hắn không biết gì hết ạ."
Trong thư viết rằng Trương Nhân Kiệt bị bắt làm con tin, và yêu cầu ông ta một mình đến gặp người đó với mười vạn lượng bạc, nếu không, mạng sống của Trương Nhân Kiệt sẽ khó mà bảo toàn.
"Tên điên!"
Ban đầu, Trương Đại Sơn nghĩ rằng ai đó đang đùa giỡn với mình. Làm sao có thể có người dám đùa giỡn với nhi tử của ông ta ngay trên đất Vũ Hán được? Vậy nên ông ta không nghĩ lời đe dọa trong thư là thật.
Tuy nhiên, vì lo lắng, ông ta đã phái người đi tìm nhi tử, nhưng nhi tử đã ra ngoài. Mặc dù ông ta đã ra lệnh cho hắn không được ra ngoài vì chuyện của Chính Kiếm Môn, lòng ông ta vẫn cảm thấy bất an.
Ông ta đã phái người đi tìm Trương Nhân Kiệt, nhưng không thể tìm thấy hắn, dù là trong nhà hay xung quanh khu vực đó.
Sau một thời gian tìm kiếm, lại có một vật phẩm khác được gửi đến ông ta. Đó là chiếc nhẫn mà Trương Nhân Kiệt luôn mang theo bên mình.
Từ đó, Trương Đại Sơn biết rằng mọi chuyện đã trở nên nghiêm trọng.
Một trong các Quân Sư của ông ta, Dương Tất chạy vội vào báo tin.
"Có vẻ như công tử đã nhúng tay vào việc đó ạ."
Trương Đại Sơn bất giác ngẩn người ra rồi nhận ra "việc đó" mà Dương Tất đang nói chính là chuyện của Chính Kiếm Môn.
"Cái gì?"
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
Trương Đại Sơn bật dậy.
"Có người đã nhìn thấy công tử đi ra ngoài cùng với Trung Tiêu ạ."
"Tên ngu đần đó!"
Trương Đại Sơn không kìm được cơn giận, đấm mạnh vào tường, khiến kệ đồ bên cạnh vỡ vụn. Ông ta đã nhiều lần cảnh báo, nhưng nhi tử ông ta lại liên tục làm ra những chuyện ngu ngốc như vậy.
Trương Đại Sơn vội vàng nói.
"Liên lạc ngay với Hứa Tất Chu ngay! Mau lập tức ngừng hành động. Không, ngươi tìm hiểu xem hiện tại bọn chúng đã tiến triển đến đâu rồi!"
“Nhưng có một vấn đề ạ…”
“Vấn đề gì?”
"Hiện tại chúng ta đã mất liên lạc với Hứa Tất Chu ạ."
"Cái gì?"
Dương Tất hoang mang nói tiếp.
"Hiện tại, Chính Kiếm Môn cũng đã vắng tanh, không còn thấy một bóng người."
"Ý ngươi là sao? Hứa Tất Chu đã gặp chuyện gì rồi sao?"
Dương Tất không trả lời được.
Hứa Tất Chu vốn sở hữu võ công cao cường, hắn không thể nào thất bại dễ dàng như vậy được.
Trương Đại Sơn cố gắng trấn tĩnh lại.
"Vậy lá thư này đúng sự thật rồi sao? Nhi tử của ta thực sự bị bắt làm con tin thật à?"
"Thuộc hạ cũng chưa chắc, nhưng khả năng đó là rất cao ạ."
"Là Môn Chủ Chính Kiếm Môn làm sao? Không thể nào, hắn không thể làm được chuyện như vậy. Kể cả khi hắn biết chúng ta can thiệp thì cũng không thể nào làm như thế được."
Trương Đại Sơn hiểu rất rõ về tính cách của Môn Chủ Chính Kiếm Môn.
"Thuộc hạ cũng nghĩ vậy."
Dương Tất nghi hoặc.
"Hứa Tất Chu có thể đã thay đổi lòng dạ."
Trương Đại Sơn lắc đầu. Hứa Tất Chu đã hợp tác lâu dài với Chưởng Tâm Bang, và một người sống dựa vào tin tưởng như hắn thì không thể nào bây giờ lại phản bội ông ta được.
Dù sao thì chỉ cần đến địa điểm hẹn là biết.
"Tiền đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đang chuẩn bị. Chắc chắn chuẩn bị kịp ạ."
Mặc dù gần đây họ đã chịu nhiều thiệt hại tài chính từ vụ Cổ Kiếm Thương và Thiết Bang, nhưng họ vẫn có đủ khả năng để chuẩn bị một số tiền lớn.
"Thuộc hạ nghĩ Bang Chủ không nên đi. Đây có thể là một cái bẫy nhắm vào ngài."
"Đó là đứa con duy nhất của ta."
"Nhưng thật sự rất nguy hiểm. Thuộc hạ sẽ đi thay cho Môn Chủ."
Trương Đại Sơn lại lắc đầu.
"Ta sẽ tự đi."
Trương Đại Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt lạnh lẽo. Ông ta nghiến chặt răng, quyết tâm tìm ra kẻ nào đã dám chọn sai người để đối đầu với mình.
"Chúng sẽ phải trả giá."
***
Một canh giờ sau.
Trương Đại Sơn đến nơi đã hẹn. Địa điểm trong thư là một căn nhà hoang gần Vũ Hán.
Trương Đại Sơn không nghĩ đây là một cái bẫy nhắm vào mình. Nếu thực sự là một cái bẫy, họ có thể đưa ra những yêu cầu khác hợp lý hơn là chỉ có tiền. Hơn nữa, nếu Trương Nhân Kiệt thật sự bị bắt làm con tin, họ chắc chắn sẽ có thêm những điều kiện khác.
Khi Trương Đại Sơn bước vào căn nhà hoang thì có một nam nhân đứng lưng về phía ông ta.
"Ông đến rồi sao?"
Trương Đại Sơn bình tĩnh hỏi.
"Nhi tử ta đâu?"
"Nhi tử của ông vẫn ổn. Ông không cần phải lo lắng."
"Ngươi đúng là to gan, dám làm ra chuyện này với ta sao?"
Trương Đại Sơn cố kìm lại cơn giận, muốn xông vào đánh gục người trước mắt.
Nam nhân từ từ quay lại. Khi Trương Đại Sơn nhận ra khuôn mặt đối phương, ông ta không thể không sửng sốt.
Đó là Nhậm Luân Ngọ, người mà Trương Đại Sơn biết rõ. Hắn có một nốt ruồi lớn ở bên má. Và cũng chính là người đã cướp Cổ Kiếm Thương.
Trương Đại Sơn cảm thấy đả kích nặng.
‘Xem ra đúng là tên này đã cướp Cổ Kiếm Thương của bọn ta đi thật rồi.’
Dù đã đoán trước được điều này, nhưng khi xác nhận có sự tham gia của Bắc Thiên Bá Gia, Trương Đại Sơn vẫn cảm thấy choáng váng. Ông bỗng cảm thấy tức giận, tự hỏi sao mình lại có thể quá lơ là như vậy.
"Quả nhiên là thủ pháp hèn hạ của ngươi!"
Trương Đại Sơn hét lên, Nhậm Luân Ngọ cười nhạt.
"Đúng vậy. Cổ Kiếm Thương và Thiết Bang đều là do ta làm."
Trương Đại Sơn trầm giọng hỏi.
"Tại sao ngươi lại làm vậy?"
Nhậm Luân Ngọ nhún vai.
"Như ông đã biết, ta chỉ là người nhận mệnh lệnh thôi. Còn lý do tại sao hẳn ông là người hiểu rõ nhất."
Mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Bắc Thiên Bá Gia đang âm mưu tiêu diệt Chưởng Tâm Bang.
‘Chết tiệt!’
Trương Đại Sơn cảm thấy cơn giận dâng lên trong người. Ông đã quá chủ quan khi không phản ứng ngay khi Cổ Kiếm Thương bị cướp. Cảm giác tội lỗi và tức giận lấn át ông.
"Thật ra ta không có thù hằn cá nhân gì với ông đâu. Chính vì vậy nên ta mới có thể nói những điều này với ông."
Nhậm Luân Ngọ tỏ vẻ không hận thù mà hắn đơn giản chỉ là thực hiện nhiệm vụ.
Trương Đại Sơn biết rằng giờ đây ông ta phải lợi dụng tình huống này.
Ông ta khẩn thiết nói.
"Nhậm Đường Chủ, nếu ngài biết gì thì hãy nói thêm cho ta."
Nhậm Luân Ngọ cười lớn.
Trương Đại Sơn đưa cho Nhậm Luân Ngọ một số tiền.
"Nhậm Đường Chủ, ta sẽ không quên ơn ngài!"
Ông ta thầm nghĩ có thể Nhậm Luân Ngọ không phải chỉ là người nhận lệnh, mà có thể là kẻ môi giới tiền bạc giữa Chưởng Tâm Bang và Bắc Thiên Bá Gia.
Tuy nhiên, lúc này tiền bạc không phải là điều quan trọng. Bởi Chưởng Tâm Bang đang đối diện với nguy cơ sinh tử.
"Được. Ta sẽ nói cho ông biết. Bàng trưởng lão đã rút khỏi vị trí tứ đại trưởng lão của bổn gia, Quyền Nhân Toản đã lên thay cho vị trí đó. Việc này chỉ mới xảy ra nên chưa tiết lộ ra bên ngoài."
"....!"
Trương Đại Sơn trừng mắt nhìn. Không cần nghe thêm nữa, ông ta đã hiểu được tình hình.
Bàng Thuận Đức, một trong Tứ Đại Trưởng Lão vốn là người hậu thuẫn cho Chưởng Tâm Bang. Và giờ người thay thế ông ta là Quyền Nhân Toản, kẻ có mối quan hệ không mấy tốt đẹp với Trương Đại Sơn.
"Khốn kiếp!"
Quyền Nhân Toản chính là kẻ chủ mưu đằng sau việc loại bỏ Chưởng Tâm Bang và thuyết phục Bắc Thiên Bá Gia.
Nhậm Luân Ngọ lại lắc đầu.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
"Ông có đoán được tại sao ta lại nói bí mật của bổn gia cho ông nghe không?"
Trương Đại Sơn gật đầu.
Nhậm Luân Ngọ cũng biết rằng Trương Đại Sơn có quan hệ gì đó với Bàng Thuận Đức, và mối quan hệ giữa Trương Đại Sơn và Quyền Nhân Toản cũng không tốt. Chỉ cần nhìn vào việc gọi “Quyền Nhân Toản” thay vì “Quyền đại hiệp” là hiểu.
“Bọn chúng quyết đẩy bọn ta ra sao?”
Trương Đại Sơn không nhận được câu trả lời từ Nhậm Luân Ngọ. Chỉ cần nhìn vào biểu cảm của hắn là có thể hiểu việc trục xuất Chưởng Tâm Bang là điều hiển nhiên.
"Ông nên rời khỏi Hồ Bắc ngay, tìm một nơi tốt và sống yên ổn những năm tháng còn lại. Ta sẽ không làm hại ông, chỉ đưa ra lời khuyên vậy thôi."
Nhậm Luân Ngọ vội vàng rời đi.
Trương Đại Sơn đứng ngơ ngác một mình.
"Quyền Nhân Toản! Tên khốn kiếp đó!"
Mọi chuyện đều do tên khốn đó sắp xếp.
Khi Trương Đại Sơn đang tức giận, một người khập khiễng bước vào.
Đó là Trương Nhân Kiệt.
"Nhân Kiệt!"
Trương Nhân Kiệt trong tình trạng thảm hại, khuôn mặt và quần áo của hắn đầy máu, nhưng may mắn là hắn không bị thương quá nặng.
"Ư…
Trương Nhân Kiệt thều thào, không thể nói rõ.
"Áaaaaaaaa!"
Trương Đại Sơn gầm lên trong cơn giận dữ, làm rung chuyển cả ngôi nhà hoang.
Cơn ác mộng của Chưởng Tâm Bang chỉ mới bắt đầu.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook