Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 25: Cấp bậc và ma dược

Lumian bước vào quán rượu cũ, bất ngờ nhận ra cô gái bí ẩn nọ đã sớm thức dậy, hiện đang ngồi ăn bữa sáng ở vị trí cũ.

Cô lại đổi một bộ trang phục khác, chiếc áo cổ lá sen và một chiếc quần dài màu nâu phối cùng chiếc mũ lông thiên nga sẫm màu được đặt bên cạnh. Trông cô cứ như vừa tham gia một buổi dạ hội của giới thượng lưu trở về vậy.

“Thức sớm vậy sao?”, Lumian điều chỉnh tâm trạng rồi bước đến hỏi.

Cô gái kia ngẩng đầu, nhìn cậu rồi đáp:

“Biết đâu là do tôi cả đêm không ngủ thì sao?”

“Cũng có thể lắm.”

Lumian cũng chẳng xa lạ mấy với tình huống đó. Vào những ngày thời hạn nộp bản thảo cận kề, chị Aurora cũng thường phải thức đêm. Cậu chỉ không rõ tại sao cô gái bí ẩn với mục đích không rõ này lại đột nhiên nói một câu như thế.

Cậu nhìn về phía bàn ăn của đối phương, phát hiện thứ tự sắp xếp món ăn lần lượt là bánh souffle kem rắc quả hạch, một chiếc bánh xốp nướng trông cực kì ngon miệng, một cái bánh sừng bò, một ly cà phê đậm đặc và một miếng bánh quy lưỡi mèo.

Khẩu vị thật không tồi… Có điều những món này không giống những thứ có thể mua được ở làng Kordu, ngoại trừ Aurora cũng chỉ có đầu bếp ở nhà quan thẩm phán là biết làm.

Lumian ngồi xuống, thuận miệng nói:

“Đều là bánh ngọt cả.”

Cô gái kia hiếm khi nghiêm túc gật đầu đáp lại:

“Đồ ngọt ở Intis vừa thơm ngon lại còn đa dạng phong phú. Dù cho mỗi ngày chọn vài món khác nhau thì cả tháng vẫn không bị trùng món.”

Nói xong, cô cắn một chiếc bánh quy lưỡi mèo, khép hờ mắt thưởng thức rồi nói:

“Đây chính là ý nghĩa của việc đi du lịch.”

“Cô không phải người Intis sao?”

Lumian nhân cơ hội hỏi.

Cô gái kia cười đáp lại:

“Tôi đến từ Loen nhưng theo tình hình trước mắt mà nói, chuyện này cũng không quan trọng mấy.”

Cái đất nước Loen ngoại trừ máy chạy bằng hơi nước, nhà xưởng xí nghiệp, quân đội đông người, thì cũng chỉ có ghế bành, tương bạc hà, cá chiên khoai tây và rượu quả mây tạm được xem như đặc sản đó sao? 

Với tư cách là một công dân Intis chính cống, Lumian nhớ lại những lời chế giễu vương quốc Loen mà cậu thường được nghe.

Lumian khẽ “Ừ” đáp lại, rồi lại bảo:

“Tôi đã xử lí hết đám quái vật lưng đeo súng săn kia rồi.”

Cô gái nọ hớp một ngụm cà phê, bình thản khen ngợi.

“Không tệ đấy.”

Không biết tại sao, Lumian lại cảm thấy trong ánh mắt đối phương có thứ cảm xúc kì lạ nào đó. Những lần gặp gỡ trước đây, cậu cũng có cảm giác tương tự như thế. Ngoài mặt thì đùa giỡn cười cợt, nhưng cũng đang che giấu tâm tư nào đấy, chỉ là đến cuối cùng cũng chẳng biết rõ được thứ cảm xúc đó là gì.

Cậu tiếp tục nói:

“Tôi lấy được một thứ đỏ thẫm đầy bất thường từ con quái vật kia, cứ cầm nó lên bản thân lại trở nên cáu kỉnh và nóng nảy.”

“Tôi nghĩ rằng nó có liên quan đến thứ sức mạnh phi thường kia, nhưng nó lại không theo tôi ra ngoài thế giới thực tại.”

Cô gái kia cười đáp:

“Đến đó nhiều lần như thế mà lẽ nào cậu không nhận ra, rằng ngoại trừ trạng thái của bản thân thì cậu không thể mang theo thứ gì khác à?”

“Không phải cô đã nói ngoại trừ sức mạnh phi thường sao…”

Lumian chưa kịp nói hết thì đã dừng lại.

Cậu nghĩ về cảm giác đau nhức hiện tại của cơ thể, nghĩ về những vết thương trong mơ và những kí ức không hề biến mất dù đã trở lại hiện thực. Suy ngẫm hồi lâu, cậu lựa lời nói:

“Ý của cô là, sau khi lấy được sức mạnh phi thường thông qua thứ đỏ thẫm kia, khi tôi đã trở thành người siêu phàm khác với người thường thì có thể mang nó ra ngoài hiện thực ư?”

“Coi như thông minh đấy.”

Cô gái kia không hề ngẩng đầu, vẫn đang thưởng thức chiếc bánh souffle kem như cũ.

“Nhưng sức mạnh sẽ không vì thế mà yếu đi sao?”

Lumian nhíu mày dò hỏi.

“Những vết thương trong mơ của tôi sau khi thức dậy thì đều đã lành lặn không ít.”

“Sự thay đổi trạng thái do đặc tính phi thường thì không.”

Cô gái kia ngẩng đầu lên nhìn về phía Lumian và nói.

“Đó là lí do vì sao tôi lại nói ngoại trừ những thứ siêu phàm ra.”

“Đặc tính phi thường…”

Lumian nghiền ngẫm cụm từ này. Cậu nhớ lại từ “người siêu phàm” mà chị gái đã từng nói. 

Có được đặc tính phi thường thì sẽ trở thành người siêu phàm à? Lumian đại khái đã hiểu được.

Dựa vào lời giải thích của cô gái bí ẩn này, cậu đã có thêm một suy đoán về cõi mơ: Khu tàn tích đó có thật, có lẽ nó vốn dĩ thật sự tồn tại ở một nơi nào đó, sau này lại rơi vào trong giấc mơ của một người nào đó nên vẫn cứ tiếp tục vận hành theo quy luật tự nhiên. Còn giấc mơ của mình thì là một lối dẫn đặc biệt. Phải chăng đấy là do chịu ảnh hưởng từ ký hiệu trên ngực, tạo ra lối dẫn đặc biệt đến khu tàn tích kia?

Dựa theo phỏng đoán này, ngôi nhà xuất hiện trong mơ nọ chính là dấu ấn mình để lại khi hai cõi được liên kết với nhau, là hình ảnh phản chiếu về nơi an toàn nhất sâu trong tiềm thức của mình. Bởi vậy ngôi nhà nhìn chẳng hòa hợp với khung cảnh hoang vu và khu tàn tích xung quanh, trông tựa như lạc vào một thế giới khác lạ…

Bọn quái vật không dám bước vào nhà vì chúng thật sự không thể vào được, chúng là thứ có thật ở tàn tích còn “ngôi nhà” thì lại là sự giao thoa giữa cõi mơ và cõi thực. Nếu không phải là người có ký hiệu đặc biệt thì không thể nào vượt qua được lá chắn.

Ký hiệu đặc biệt chỉ có tác dụng với bản thân cậu, tình trạng bản thân sẽ được lưu dấu lại rồi mang về thực tại. Đồng thời, những yếu tố không liên quan đến đặc tính phi thường sẽ bị giảm đi, những thứ liên quan thì được giữ nguyên, ngay cả cái chết cũng vậy…

Nếu quả thật là như thế thì ở ngôi nhà trong mơ sẽ không có những thứ kinh khủng kia, nhưng lai lịch của kí hiệu trên ngực và ngọn nguồn của thứ âm thanh đáng sợ nọ tượng trưng cho một thứ khủng khiếp nào đó…

Lumian trầm ngâm hồi lâu, nhìn cô gái vẫn đang thản nhiên ăn sáng, chẳng hề quan tâm đến cậu.

Sau khi hồi phục tinh thần Lumian bèn nói:

“Vậy làm thế nào để sử dụng thứ đỏ thẫm đó? Nó là đặc tính phi thường mà chị đã nói đến sao?”

Trong thời khắc quan trọng, cậu sử dụng luôn cả kính ngữ. Cô gái kia buông tách cà phê trong tay, liếc nhìn cậu:

“Tôi có thể cho cậu một công thức điều chế ma dược, cậu cứ theo đó làm là được.”

Sự phóng khoáng này khiến Lumian cảm thấy hơi bất an.

“Sao cô lại giúp tôi?”

Cô gái kia bèn nở nụ cười.

“Nếu như tôi nói là chính là định mệnh thì cậu có tin không?”

Không tin… Lumian vô thức trả lời trong lòng.

Những chuyện kỳ lạ xảy ra trong thôn, cảm giác áp lực như có một cơn bão sắp đổ ập đến và niềm khát vọng đối với sức mạnh phi thường khiến cậu cố đè nén nỗi bất an trong lòng, cậu trầm giọng đáp lời:

“Tôi tin.”

Một khi xuất hiện cơ hội thì phải quyết đoán thử một phen, không chút do dự và cố gắng nắm bắt nó. Tuyệt đối không thể lo này sợ kia!

Cô gái nọ nở nụ cười, thứ cảm xúc trong ánh mắt cô mà Lumian không tài nào lí giải được dường như càng rõ rệt hơn.

Cô lấy một xấp giấy ghi chép và một cây bút máy dáng tròn bằng bạc từ trong chiếc túi xách màu đen ra, rồi bắt đầu viết roẹt roẹt trên đó. Chỉ chốc lát sau, cô dừng bút, xé tờ giấy ghi chú trên cùng rồi đưa nó cho cho Lumian.

Cậu nhanh tay nhận lấy, vội vã đọc:

“Công thức ma dược thợ săn”

Nguyên liệu chính: Một phần đặc tính phi thường cấp thợ săn.

Nguyên liệu phụ: 80ml rượu nho đỏ, một đóa hoa hạt dẻ đỏ (có thể sử dụng hoa khô hoặc dùng 10 giọt tinh dầu để thay thế), 5gr bột lá cây bạch dương, 10gr cây húng quế.

Cách sử dụng: Uống trực tiếp.”

Lumian nhớ kỹ nội dung rồi gấp tờ ghi chú lại, cất nó vào chiếc túi bên trong túi áo khoác màu nâu.

Làm xong cậu mới tò mò hỏi:

“Thợ săn nghĩa là gì?”

Thợ săn có ý nghĩa phi thường sao?

“Nó là tên gọi dùng để chỉ cấp bậc tương ứng.”

Cô gái kia lại nhấp một ngụm cà phê rồi nói.

“Tôi biết cậu không am hiểu về thần bí học, tôi sẽ giải thích đơn giản cho cậu vậy. Sức mạnh phi thường mà thế giới chúng ta thường thấy tổng cộng được chia làm hai mươi hai phái, và để đạt được thì phải thu thập các nguyên liệu có đặc tính phi thường tương ứng và điều chế ra ma dược. Mà mỗi một phái lại có 10 cấp bậc, từ cấp 9 đến cấp 0, con số càng nhỏ thì địa vị càng cao, sức mạnh càng lớn.”

“Đặc tính phi thường mà cậu có được thuộc về phái Thầy Tế Đỏ, chỉ có thể điều chế các công thức tương ứng với ‘thợ săn’ cấp 9.”

Lumian nghe vô cùng chuyên chú, cậu thốt lên:

“Chị gái Aurora của tôi thuộc cấp bậc bao nhiêu của phái nào thế?”

“Cô ấy là ‘phù thủy’ cấp 7 của phái Ẩn Giả.”

Cô gái hững hờ đáp lại. Cô chẳng hề nói làm sao mà mình lại biết được.

Aurora cấp bảy 7 lận sao? Cũng đúng thôi, chị ấy đã đạt được sức mạnh phi thường tận mấy năm rồi mà… Còn mình uống ma dược xong thì cũng chỉ mới cấp 9, vẫn thua xa so với chị. Chỉ mong rằng lúc bỏ trốn khỏi làng Kordu, mình sẽ không làm liên lụy đến chị ấy.

Lumian không kìm được hỏi rằng”

“Có thể trực tiếp uống luôn ma dược cấp cao không? Hoặc là hôm nay uống cấp 9, ngày mai uống tiếp cấp 8?”

“Về lý thuyết thì được.”

Cô gái nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ của Lumian bèn nói thêm.

“Nhưng những người làm như thế đa số đều biến thành người chết hoặc quái vật cả thôi, trong mười triệu người cũng chưa chắc có ai thành công.”

“Biến thành quái vật?”

Lumian kinh hãi.

Cô gái kia cười “Haha” rồi tiếp tục nói:

“Chị cậu không nói với cậu rằng con đường trở thành người siêu phàm rất nguy hiểm sao?”

“Sau khi uống ma dược, nếu không thể khống chế sức mạnh thì cơ thể sẽ nổ tung mà chết, hoặc bị biến thành quái vật. Cậu thử nghĩ xem tại sao những con quái vật cậu gặp lại có hình người?”

Thảo nào… Lumian rốt cuộc cũng đã hiểu rõ “nguy hiểm” mà chị gái vẫn hay nói đến là gì, nhưng cậu vẫn bằng lòng đối mặt với nó.

“Không có cách nào giảm bớt nguy cơ này sao?”

Cô gái kia nhìn cậu chừng hai giây rồi nói tiếp:

“Có. Ý chí kiên định, cơ thể khỏe mạnh và vận may khá ổn, còn về thứ khác thì giờ cậu vẫn chưa cần biết đâu. Bởi vì cậu mới chính là phần ma dược đầu tiên.”

“Một cơ thể khỏe mạnh…”

Lumian vốn còn định trở về ngủ bù một giấc rồi lập tức uống ngay ma dược, sau khi nghe vậy cậu bèn nhíu mày. Bởi vì trong mơ, cậu vẫn đang bị thương nặng.

Cô gái ngồi đối diện khẽ vuốt cằm rồi nói:

“Không cần phải gấp, chờ đến tối khi cơ thể bớt đau nhức rồi hẵng quay lại trong mơ.”

“À…”

Lumian trầm ngâm hỏi.

“Chỉ cần cơ thể trong hiện thực của tôi lành lặn hồi phục, thì khi vào lại giấc mơ các vết thương sẽ khỏi hẳn sao?”

Phải biết rằng ở cõi thực, cơ thể cậu chỉ hơi đau mỏi chút ít, nhưng khi vào trong cõi mơ thì lại hoàn toàn đối lập!

“Đúng vậy.”

Cô gái kia đã đưa ra lời khẳng định cho suy đoán của Lumian. Cô nói tiếp:

“Về ma dược, về các thần phái vẫn còn rất nhiều thứ cần học hỏi. Chờ đến lúc cậu uống xong ma dược trở thành ‘thợ săn’, tôi sẽ nói thêm cho cậu biết.”

Thần phái… Lumian nghi ngờ hỏi:

“Tại sao lại không nói luôn bây giờ?”

Cô gái kia nở một nụ cười rồi đáp:

“Nếu cậu chết hoặc biến thành quái vật sau khi uống ma dược, vậy thì bây giờ tôi nói ra cũng chỉ lãng phí thời gian của mình thôi.”

“Sao cơ?”

“….”

Lumian quả thật không còn lời nào để nói. Cậu đứng lên, chào tạm biệt rồi rời đi.

Trước khi cất bước, cậu lại hỏi thêm một câu:

“Cô có biết gì về những việc bất thường xảy ra trong làng không?”

 

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương