Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn
-
Chapter 26
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 26: Mật báo
Cô gái ăn chiếc bánh sừng bò, lát sau mới đáp lời Lumian:
"Biết."
Cô ấy thực sự biết... Lumian vui mừng khôn xiết bèn lựa lời nói tiếp:
“Liệu tôi có thể trả một số tiền nhất định để nhờ chị giải quyết những chuyện xảy ra ở Kordu không?”
Cậu lại chuyển sang dùng kính ngữ.
Theo cậu thấy, cô gái bí ẩn này chắc chắn mạnh hơn nhóm ba người Leah rất nhiều. Nếu cô ấy chịu giúp đỡ thì chuyện ở làng Kordu sẽ không còn là vấn đề gì đáng lo ngại, khi ấy cậu và chị gái cũng không cần phải mạo hiểm rời đi. Vấn đề duy nhất chính là số tiền cần trả chưa chắc cậu chi nổi.
Còn đối phương có đồng ý hay không thì Lumian cũng không dám chắc, thậm chí không có chút lòng tin nào. Chẳng qua cậu nghĩ rằng hiện tại cần thử một phen, nếu bị từ chối thì cũng chỉ hơi mất mặt thôi. Dù sao cậu cũng không mấy quan tâm đến chuyện thể diện.
Cô gái liếc nhìn Lumian rồi bình tĩnh đáp lại:
"Tôi quả thật có thể giải quyết vấn đề trong làng, nhưng cái giá phải trả chính là hủy diệt tất cả bao gồm cả cậu.”
"Nếu muốn có một cái kết tốt hơn thì cậu chỉ có thể dựa vào chính mình."
Vấn đề nghiêm trọng đến thế sao? Đồng tử của Lumian lập tức giãn ra, cố gắng nhìn rõ biểu cảm của đối phương xem cô ấy có đang nói đùa hay không.
Lời từ chối của cô gái nọ không khiến cậu ngạc nhiên hay thất vọng. Cậu chỉ sốc khi biết rằng vấn đề của làng Kordu nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì cậu tưởng, thậm chí có thể dẫn đến kết cục cả làng bị diệt vong!
Nếu cô ấy có thể giải quyết được, vậy thì tại sao cả làng lại chết? Trong khi những người bình thường như cậu hay người siêu phàm không quá mạnh lại có thể tìm ra giải pháp tốt hơn?
Cậu quyết định, nếu ngày mốt vẫn không nhận được hồi âm từ “Tuần Báo Tiểu Thuyết", cậu sẽ hối thúc chị gái rời khỏi làng Kordu ngay lập tức. Dù cho rủi ro lớn thế nào, thì cũng không thể chậm trễ hơn được nữa!
“Rốt cuộc thì vấn đề đó là gì?”
Lumian trước giờ chẳng hề chú trọng sĩ diện, cậu tiếp tục hỏi.
Cô gái liền cười:
“Trường hợp tôi nói ra và tự cậu điều tra được sẽ cho ra hai kết cục hoàn toàn khác nhau.”
Lumian theo bản năng nghiến răng, cậu không thích cái kiểu chỉ nói mập mờ không rõ ràng này.
Không biết vì sao, nhưng cậu cảm thấy thứ cảm xúc kì quái trong mắt đối phương lại trở nên rõ ràng hơn.
"Được."
Lumian suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp:
"Vậy cô có biết phu nhân Poualiss không? Bà ấy cũng là một phù thủy, à không, người siêu phàm sao?"
“Tạm coi là thế.”
Cô gái cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm.
Vậy là thật rồi... Lumian hỏi thêm:
"Thuộc phái nào cấp bao nhiêu thế?"
Ngay tức khắc, cậu thấy vẻ mặt của cô gái ấy nghiêm túc hẳn:
"Không phải phái bình thường."
“Không phải phái bình thường nghĩa là sao?”
Lumian hỏi. Cô ấy lại cười:
"Sau này cậu sẽ biết."
Nhưng tôi muốn biết bây giờ cơ... Lumian cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình. Cậu đứng lên vốn định rời đi, chợt nghĩ đến một câu hỏi, một câu hỏi rất quan trọng.
"Thưa chị, làm thế nào để mang những nguyên liệu đó vào cõi mơ?"
Với trạng thái của khu tàn tích trong mơ, thì nhiều lắm cậu cũng chỉ có thể kiếm được trong nhà những loại gia vị mà các gia đình khá giả chắc chắn sẽ có như rượu vang đỏ và cây húng quế. Còn hoa dẻ đỏ và lá cây bạch dương phải lấy từ thế giới hiện thực mang vào.
Mặc dù cả hai đều không khó tìm, thậm chí Lumian đã nghĩ đến việc sẽ "mượn" ở đâu đấy, nhưng dù cho lấy được thì cũng sẽ vô ích nếu không có cách nào đưa chúng vào cõi mơ.
Cô gái cười rồi nói:
"Tôi sẽ giúp cậu miễn phí lần này.”
"Cậu đi tìm những nguyên liệu đó trong thực tế, đặt chúng lên bàn trong phòng ngủ trước khi đi ngủ, rồi tôi sẽ giúp cậu đưa chúng vào trong mơ."
Cô ấy có thể gửi những thứ đó vào trong mơ của mình ư? Lumian vô cùng ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy nhẹ nhõm vì vấn đề đã được giải quyết. Cậu không ngờ rằng có một người khác có thể "tiến vào" giấc mơ mà cậu luôn cho là rất đặc biệt này.
Cậu đoán rằng, sở dĩ bản thân có thể tiến vào khu tàn tích trong mơ là do ký hiệu kỳ lạ trên ngực mình, thế nên cậu nghi ngờ cô gái trước mặt cũng có liên quan đến những ký hiệu hoặc giọng nói kỳ lạ, đáng sợ kia.
Sau khi rời quán rượu cũ, Lumian định lập tức đi thu thập hoa dẻ đỏ và lá bạch dương ngay. Đúng lúc đó, cậu nhìn thấy Ryan, Leah và Valentine bước ra từ con đường dẫn đến cửa sau của quán rượu, họ vẫn mặc bộ quần áo y hệt như trước đây.
Một suy nghĩ chợt loé lên, Lumian mỉm cười đi đến chào hỏi:
"Chào buổi sáng, các bắp cải của tôi."
Leah nghiêng đầu sang, tiếng cười lanh lảnh xen với tiếng chuông bạc:
"Chào buổi sáng Lumian."
Lumian lập tức ra vẻ lén lút, ngó nghiêng tứ phía rồi mới nhỏ giọng nói:
"Hôm qua tôi phát hiện ra một chuyện rất kì lạ.”
Biểu cảm của Ryan trở nên nghiêm túc, anh ta nhìn Valentine và Leah rồi hỏi:
"Là gì thế?"
Lumian nói một cách sợ hãi:
"Tôi nghi ngờ cái chết của Naroka có điều bất thường, người mà các anh đã đến xem đám tang ngày hôm qua ấy."
Ánh mắt của Ryan tỏ ý khích lệ cậu tiếp tục nói.
Lumian thở ra và nói:
"Chẳng phải tôi từng kể với các anh về phong tục tang lễ ở vùng Darliege sao? Sau khi mọi người đều đến nghĩa trang, Ponce Besne đã đi vào nhà của Naroka mà chủ nhà chẳng hề phản đối.”
"Làm như vậy không phải sẽ phá hoại hoàng đạo của gia đình họ và lấy đi vận may à?”
"Chắc chắn là có vấn đề!"
“Ponce Besne là em trai của linh mục giáo đường à?”
Ryan suy nghĩ vài giây rồi mới hỏi.
Lumian gật đầu thật mạnh. Cậu nhớ đến sự kì quặc của bọn linh mục giáo đường, rồi lại nghĩ rằng mình và chị gái sắp rời khỏi làng Kordu, không cần phải lo sẽ bị diệt khẩu hay trả thù, thế nên cậu bèn nói thẳng:
"Linh mục giáo đường không phải người tốt đâu!"
“Sao cậu lại nói vậy?”
Leah cười hỏi. Cô không hề ngạc nhiên khi Lumian buộc tội linh mục giáo đường.
Lumian không chút nể nang, kể lại sự việc mất tích của một dân làng nọ sau khi đến Darliege để mật báo, cậu tập trung đưa ra những lời tố cáo chỉ đích danh vị linh mục giáo đường kia.
Cậu kết luận rằng:
"Tôi thực sự nghi ngờ liệu lão ấy có phải là thành viên của giáo hội hay không.”
“Có lần tôi phải trốn tạm trong nhà thờ vì kể chuyện thật quá, khiến người ta khó chịu đuổi đánh.”
“Lúc tôi sắp ngủ quên sau đài tế, thì linh mục và phu nhân Poualiss bước vào làm chuyện bậy bạ ngay trước mắt thần linh.”
“Trong cuộc đối thoại sau chuyện ấy, ông ta còn than thở với bà Poualiss là ‘Tại sao đàn ông không thể kết hôn với chị em gái của mình?’.”
“Bà Poualiss không thể chấp nhận được những lời này và cho rằng đây là điều vô cùng tội lỗi, nên yêu cầu linh mục mau chóng xưng tội.”
"Linh mục bèn nói: ‘Rất nhiều gia đình giàu có rơi vào cảnh sa sút do con gái đi lấy chồng, con trai thì ra ngoài lập gia đình. Nếu con trai có thể cưới chị em gái của mình, những vấn đề này sẽ không còn tồn tại nữa. Thật đáng tiếc là pháp luật và đạo đức không cho phép'..."
Nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng của Valentine tái mét:
"Ông ta là tôi tớ của Chúa hay là tôi tớ của ma quỷ vậy?"
Ryan gật đầu như đang suy tư điều gì đó:
"Thảo nào Ponce Besne kết hôn lâu vậy rồi mà vẫn không được phép ra ở riêng.”
Leah nhìn Lumian rồi nhẹ nhàng cười bảo:
"Quả nhiên cậu đã biết trước chuyện bà Poualiss vụng trộm với linh mục, thế nên hôm đó mới muốn lợi dụng chúng tôi.”
Lumian thoạt đầu ngượng ngùng cười, sau đó đáp lời một cách chính trực:
"Là một tín đồ của Vĩnh Hằng Liệt Dương, tôi không tài nào chấp nhận một người như vậy lại được phép đứng trong nhà thờ."
Khuôn mặt lạnh lùng của Valentine dịu lại, anh ta gật đầu tán thành:
"Sẽ thật tuyệt nếu có nhiều người như cậu ở làng Kordu".
Thêm vài người như tôi ấy hả? Lumian khó mà tưởng tượng được ngôi làng Kordu sẽ ra sao nếu chuyện đó xảy ra. Sau đó cậu còn nói thêm:
"Lần đó tôi còn nghe được linh mục nói với phu nhân Poualiss, rằng ông ta đang dự định làm một việc gì đó có thể sẽ bị chính phủ theo dõi, nên dặn dò bà ta cẩn thận một chút đừng lỡ miệng nói ra.”
Nét mặt của Ryan trở nên nghiêm nghị:
"Có nói cụ thể đó là gì không?"
“Không.”
Lumian không bịa đặt gì cả.
Nói đến đây là được, nếu tiết lộ thêm nữa, chỉ e vấn đề sẽ bùng nổ ngay trong đêm nay mà khi ấy cậu vẫn chưa kịp trở thành người siêu phàm.
Sau khi chào tạm biệt ba người ngoại lai, Lumian đã dành rất nhiều thời gian để thu thập hoa dẻ đỏ và lá bạch dương.
Gần trưa, cậu đến quảng trường rồi đi về hướng tòa nhà hai tầng nơi quan thẩm phán làm việc. Lúc bấy giờ, hầu hết dân làng đều đã tập trung tại đây để chờ chọn ra Tinh Linh Mùa Xuân. Một phần của lễ mừng Mùa Chay sẽ bắt đầu diễn ra vào ngày mai.
Lumian tìm thấy hội Raymond và Ava, bèn chen vào dòng người.
“Ava có tên trong danh sách không?”
Cậu hỏi.
Ava không đáp lời, rõ ràng đang rất bồn chồn, còn Raymond thì lắc đầu:
"Không biết nữa."
“Nhất định phải có Ava, những cô gái chưa chồng trong làng ngoại trừ chị gái của cậu ra thì Ava là người xinh đẹp nhất, huống hồ chi tuổi của chị gái cậu cũng không phù hợp.”
Guillaume Berry đứng bên cạnh nói xen vào.
Cậu ta là chính là Guillaume Bé mà nhóm Lumian vẫn hay nhắc đến, và cũng là một trong những người bạn họ hay chơi cùng. Guillaume Bé có mái tóc nâu hơi xoăn, trên mặt có những đốm tàn nhang và đôi mắt nhỏ màu xanh trông cứ như đang nheo mắt lại.
Azeyma, em họ của Ava cũng ở đây. Cô bé so với Ava thì nhỏ con hơn và ngoại hình cũng trông không mấy nổi bật.
Lúc này đây, cô bé chẳng nói lời nào. Lumian hiểu nỗi lòng của cô bởi cô bé cũng muốn được làm Tinh Linh Mùa Xuân.
Trong vùng Darliege, được chọn làm Tinh Linh Mùa Xuân không chỉ là sự công nhận về ngoại hình và tính cách mà còn có được một số lợi ích ngầm.
Nghe thấy Guillaume Bé nói như vậy, Lumian cười bảo:
"Nếu không có, vậy thì khi quan thẩm phán đọc xong danh sách tôi sẽ hét lên: 'Tôi chọn Ava!'."
Ava chợt cảm thấy xấu hổ:
"Không cần đâu mà."
Thực ra đây là chuyện bình thường, sau khi quan thẩm phán đọc hết danh sách ứng cử viên cho Tinh Linh Mùa Xuân, nếu dân làng có ứng cử viên của riêng mình thì họ có thể đề cử ngay tại chỗ và thêm tên người đó vào hàng ngũ bình chọn. Có điều cũng ít ai mặt dày dám làm như vậy, Lumian là một trong số ít đó.
Cậu cảm thấy chuyện này rất đỗi bình thường: Dù sao chính Ava mới là người xấu hổ chứ không phải mình.
Không lâu sau, cánh cửa sổ trên tầng hai được mở ra và quan thẩm phán Beost xuất hiện sau cánh cửa nọ.
Xét về ngoại hình, ông ta ưa nhìn hơn linh mục rất nhiều. Mái tóc nâu được chải chuốt phủ phấn gọn gàng, đôi mắt xanh lam nhạt được ôm trọn bởi hàng mi đen nhánh, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng và hàng ria mép được tỉa tót kỹ lưỡng làm tôn nên ngoại hình nổi bật của ông ta. Chiếc áo khoác dạ có hai hàng khuy càng làm nổi bật thêm địa vị của ông ta.
Beost nhìn xuống đám đông:
"Thưa quý vị, thời gian đã hết, những người đến muộn sẽ mất quyền biểu quyết.”
"Sau đây tôi xin công bố danh sách được chọn cho Tinh Linh Mùa Xuân.”
"Ava Lizier..."
Nghe đến đây Ava cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Mọi chuyện không nằm ngoài dự đoán. Trong cuộc biểu quyết giơ tay, cô đã giành được sự đồng tình của hơn 80% dân làng. Sau khi cuộc bỏ phiếu kết thúc, Lumian không đi ăn mừng với bốn người bạn của mình mà trực tiếp rời khỏi quảng trường với lý do trong nhà có chuyện.
Vừa về đến nhà, cậu liền hỏi chị gái:
"Đã nhận được hồi âm chưa?"
Nếu có điện tín phản hồi, nhân viên điện báo sẽ gửi nó về nhà và tiện thể thu một khoản phí nho nhỏ.
“Vẫn chưa.”
Aurora lắc đầu. Cô xoay sang nói:
"Gần đây sóng ngầm mãnh liệt, em chớ có lơ là việc luyện tập chiến đấu, chiều nay chị và em sẽ tập nhé.”
Lumian đau hết cả người, cậu thầm kêu than khi nghe thấy điều này.
Một suy nghĩ chợt nảy ra, cậu cố ý bày ra vẻ mặt đau khổ và nói:
"Không biết có phải do gần đây luyện tập quá mức hay không mà toàn thân đều đau nhức. Aurora, à không, chị gái à chị xoa bóp giúp em được không? Chị chuyên nghiệp nhất mà!”
“Được thôi.” Aurora nhẹ gật đầu.
***
Vào buổi tối, sau khi được chị gái xoa bóp giãn cơ và nghỉ ngơi đầy đủ, cơ thể Lumian gần như đã hồi phục lành lặn.
Trước khi đi ngủ, cậu đặt ba bông hoa dẻ đỏ và bột lá bạch dương được chứa trong chiếc lọ lên trên bàn ở trước cửa sổ. Lumian nhìn chúng chằm chằm, rồi leo lên giường trong sự mong đợi và lo lắng.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook