Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 24: Thu hoạch

Lumian không dám kéo dài quá lâu, sợ rằng những con quái vật khác sẽ kéo tới đây. Cậu nghỉ ngơi trong chốc lát, ráng chịu đựng con đau ở cổ và sau lưng và cảm giác khó chịu trong cơ thể, ngồi xổm bên cạnh xác con quái vật.

Tay phải cậu vẫn nắm chặt cây rìu, lo con mồi vẫn chưa chết hẳn hoặc có thể giống con quái vật không da lần trước đột nhiên bật dậy. Cậu lục lọi cơ thể con quái vật bằng tay trái, tìm được ba đồng 5 cope vốn còn được gọi là “rick” và một chiếc túi vải rỗng.

"Chỉ thế thôi sao?" 

Lumian thất vọng không phải vì tiền ít mà do không tìm được thứ nào có dính dáng đến sức mạnh phi thường.

Nếu không phải vì thứ sức mạnh kia thì tội gì cậu phải liều mạng mày chết tao sống với con quái vật này cơ chứ? Nếu không phải do cậu sở hữu điều đặc biệt khi ở trong mơ thì có khi cậu đã nằm trong bụng nó từ lâu rồi.

Lumian chống người ngồi dậy, nhìn về phía cái đầu của con quái vật dùng súng đã lăn sang một bên kia và thầm cầu khẩn thứ mình muốn tìm đang nằm ở đấy.

Ngay lúc này, cậu thấy trên cơ thể tràn đầy vết thương của nó loé lên ánh sáng màu đỏ. Chúng trông giống như đom đóm, ồ ạt bay về cùng một phía.

Lumian hai mắt nhìn đăm đăm, trong lòng dần trở nên vui sướng. Hiện tượng này chắc chắn có liên quan tới sức mạnh phi thường!

Chẳng bao lâu sau, ngực con quái vật xuất hiện một mảng sềnh sệch màu đỏ thẫm, xung quanh chẳng còn ánh sáng nào nữa.

Lumian cẩn thận cúi người xuống, đưa tay cầm lấy vật nọ.

Nó rất trơn, cậu trượt tay hai lần mới cầm lên được, Lumian nhìn vào lòng bàn tay rồi ước lượng một chút: Rất nhẹ, có cảm giác chắc chắn và co dãn, bề mặt thì vô cùng trơn nhẵn...

"Đây rốt cuộc là thứ gì?" 

Lumian một lần nữa nhận thức được bản thân đối với thần bí học thật sự dốt đặc cán mai.

Trong lúc thầm nhủ, cậu mơ hồ ngửi thấy mùi máu tản ra từ thứ kỳ quái màu đỏ thẫm này. Bản thân chợt trở nên cáu kỉnh, cảm giác nóng nảy khó diễn tả thành lời dần bùng lên trong cơ thể cậu.

Trong nháy mắt, Lumian muốn nhấc rìu lên chém thêm vài nhát vào xác con quái vật kia để phát tiết hết sự cáu kỉnh của mình.

Cũng may là Aurora vẫn luôn nhấn mạnh việc truy tìm sức mạnh phi thường là rất nguy hiểm, cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho lần này, luôn theo dõi gắt gao trạng thái của bản thân. Cậu không hề vì vui mừng mà buông lỏng cảnh giác nên sớm đã phát hiện điều không ổn.

"Nó gây ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của mình ư?" 

Lumian cất thứ đỏ thẫm nọ vào cái túi vải tìm được trên người con quái vật.

Khi sự tiếp xúc bị gián đoạn, cậu lập tức lấy lại được bình tĩnh sau trận chiến sống còn ban nãy và cảm giác phấn khích vẫn chưa lắng xuống. Cơ thể cậu vẫn còn hơi run rẩy.

"Quả nhiên là thế!"

Lumian vui mừng thốt lên sau khi khôi phục lại trạng thái bình thường. Cậu lập tức cột chặt cái túi lại, treo nó vào cái khoá trên thắt lưng.

Suy nghĩ một hồi, Lumina lại gỡ chiếc túi xuống rồi nhét nó vào chiếc túi bên trong jacket da.

Như vậy mới không dễ mất và cậu cũng có cảm giác an toàn hơn!

Quần áo trút xuống, quyển sách được lót sau lưng của Lumian cũng theo đà lịch bịch rớt xuống. Mặt sách thủng lỗ, gần như là nát vụn hoàn toàn.

Đây là sách bài tập mà Aurora biên soạn cho Lumian, tên là “Tuyển tập đề thi mẫu kỳ thi tuyển sinh đại học”, bìa sách mềm, khổ to có thể dùng làm lớp bảo vệ và che đậy những phần để hở.

Hôm nay, vào thời khắc quan trọng, nó đã cản được một phát súng cho Lumian. Đương nhiên, đây không phải là công lao của quyển sách.

Lumian nhặt quyển sách bài tập nọ lên, đi đến bên cạnh xác con quái vật, cười ha hả với nó nói: 

"Nhìn đi, tri thức là sức mạnh đấy!" 

Nói xong câu đó, cậu vốn định tiện tay ném cuốn sách bài tập sách xuống mặt con quái vật, nhưng nghĩ đến chị gái tốn biết bao công sức để biên soạn ra thì lại cảm thấy không nỡ.

Cậu bèn nhét cuốn sách bài tập vào thắt lưng ở sau lưng, cúi người xuống, kéo xác quái vật tới cạnh cái hố bẫy rồi ném xuống và đá luôn cái đầu của nó xuống hố.

Sau khi dọn dẹp sơ chiến trường, Lumian cố chịu đựng cơn đau và cảm giác khó chịu, giắt rìu gọn gàng rồi cầm cây súng săn đã hết đạn cùng cây xiên thép và xẻng của mình lên, bước về khu vực hoang vu.

Cậu vừa đi vừa chú ý phía sau, không dám có chút lơ là.

Cuối cùng thì cậu cũng đi qua hết khu vực hoang vu, sau khi trở vào nhà, cậu bước lên lầu hai rồi đi vào phòng ngủ.

Đến lúc này đây, Lumian mới hoàn toàn thả lỏng, cơn đau đớn, cảm giác khó chịu và sự mỏi mệt mãnh liệt ập đến cùng lúc.

Cậu ngồi ở mép giường, ngồi đờ đẫn một hồi lâu mới lấy lại sức cử động, nhưng cậu không vội chìm vào giấc ngủ để rời đi ngay, mà cởi quần áo ra, cất quyển sách rồi bước tới trước tấm gương toàn thân trên mặt tủ quần áo để kiểm tra vết thương.

Cổ của cậu sưng tấy, in rõ dấu năm ngón tay màu máu, trên lưng đầy những vết bầm, còn mấy vết trầy, vết xước thì chẳng thể nào đếm xuể.

"Thậm chí có cả nội thương mà chị Aurora từng nhắc đến, chẳng biết lần sau đến có hồi phục lại không đây?" 

Lumian không khỏi nhớ lại cảnh chiến đấu trước đó, tự đánh giá về bản thân.

“Không đạt yêu cầu lắm nhưng cũng không quá kém.”

Thật ra, ở nửa trận đầu, cậu có thể chấm điểm cao một chút. Bởi vì không những lợi dụng điểm yếu về trí tuệ của con quái vật để dẫn dụ nó vào cái bẫy thứ hai, mà còn nghiêm túc tuân theo kế hoạch đã vạch ra trước đó, kéo dài thời gian khiến nó rơi vào trạng thái vết thương vô cùng nghiêm trọng. Điểm trừ duy nhất chính là cậu vẫn còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu, thay vì dùng xiên đâm con quái vật dưới hố thì có thể dùng đá tảng khối lượng lớn ném thẳng vào là xong.

Đến nửa sau trận, sự mừng sớm khi sắp thắng, kinh nghiệm chiến đấu có hạn và việc xem thường chỉ số thông minh của đối thủ đã khiến cậu mắc bẫy của nó, xém chút là mất mạng.

Như vậy tất nhiên là chưa đạt. Cũng may là sự thành công ở nửa trận đầu đã đẩy con quái vật đến bờ vực giới hạn, không thể lập tức giết chết cậu nên mới tạo cơ hội để cậu thiền định, triệu hồi điều “đặc biệt”.

Nói thẳng ra, trước đó Lumina hoàn toàn không ngờ rằng điều “đặc biệt” lại có tác dụng lớn như vậy, khiến cho con quái vật rơi vào nỗi sợ không thể kiểm soát, bị tấn công cũng chẳng phản kháng được.

Cậu vốn còn lo rằng, nếu triệu hồi điều “đặc biệt” thì bản thân sẽ rơi vào trạng thái kề cận tử vong, và kẻ địch sẽ dễ dàng kết liễu mình hơn.

"Đúng là đặc biệt thật, cũng rất mạnh nữa..." 

Cậu thầm cảm thán, bỗng nhiên, Lumian có một ý nghĩ.

Lý do những con quái vật trong tàn tích không dám vào nhà mình và biến nơi đây thành “khu vực an toàn” là vì trong nhà có sự tồn tại của thứ gì đó càng kinh khủng hơn. Ví dụ như chủ nhân của giọng nói kì bí cậu đã nghe thấy khi triệu hồi điều “đặc biệt”!

Nghĩ đến đây, Lumian hít một hơi thật sâu.

Theo bản năng, cậu định lục soát mọi ngóc ngách trong nhà để tìm ra thứ kinh khủng kia nhưng rất nhanh đã bỏ đi cái ý định này.

Đó là kẻ mà ngay cả quái vật súng săn cũng không đấu lại, tốt hơn hết đừng nên chọc vào cái thứ kinh khủng khiến quái vật cũng phải sợ hãi bỏ chạy đó!

Nếu trong nhà đã bình yên thế này thì cần chi phải bới móc thêm, cứ cố gắng duy trì trạng thái an toàn này là được. Được thêm ngày nào thì hay ngày đó, còn những nguy hiểm sau này thì cứ để sau này tính tiếp.

"Không, không phải sau này, mà là chờ đến khi mình thành người siêu phàm và trở nên mạnh mẽ hơn.”

Lumian nhìn chiếc túi cậu đang cầm trong tay trái.

Dù cho bán khỏa thân đứng trước gương kiểm tra vết thương, thì cậu cũng không muốn rời tay khỏi nguồn sức mạnh phi thường mình vất vả lắm mới lấy được.

“Thứ này dùng thế nào nhỉ?”

Lumian mở túi vải ra nhìn khối đỏ thẫm kia. Nó nằm lẳng lặng ở đáy túi, tuy hình thể không cố định nhưng rõ ràng là không có sức sống.

Sự thiếu hụt kiến thức về mặt thần bí học khiến Lumian không biết nên ăn trực tiếp, hay cử hành nghi thức hợp nhất, hay phải hiến tế cho quý ngài bí ẩn kia.

Hai cách sau là nhờ đọc “Bức Màn Bí Ẩn” nên cậu mới nghĩ ra được, chứ đổi lại là trước kia thì Lumian chỉ nghĩ ra được một chữ: “Ăn!”

Lumian không vội vàng đưa ra quyết định, cậu sẽ đến quán rượu cũ để xin lời khuyên từ cô gái bí ẩn kia.

Cậu có cảm giác đối phương sẽ chỉ dẫn mình nên sử dụng thứ đỏ thẫm này như thế nào để đạt được sức mạnh phi thường. Tuy rằng cậu cũng không biết vì sao cô ấy lại đồng ý, nhưng trực giác đã mách bảo cậu như vậy. Còn nếu thực sự không được, thì cậu vẫn có thể tìm chị gái để hỏi.

Lumian mặc quần áo vào, cất thứ đỏ thẫm kia và toàn bộ số tiền lấy được vào túi, rồi sau đó cậu trèo lên giường nằm.

Sự mỏi mệt kéo đến, lấn át cơn đau ở cổ, sau lưng và cảm giác khó chịu trong người. Lumian mau chóng chìm vào giấc ngủ.

***

Khi Lumian tỉnh giấc, ánh mặt trời đã xuyên qua rèm cửa, chiếu sáng cả gian phòng.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức tựa như trong mơ bị người ta đánh cho một trận.

Thì cũng đúng là bị đánh cho một trận thật… Vậy là vết thương trong mơ thật sự sẽ được phản ánh ra ngoài hiện thực, nhưng nhẹ hơn rất nhiều.

Lumian thử cử động tay chân, ngoại trừ cảm giác khá đau nhức ra thì không cảm thấy bị ảnh hưởng gì cả. Điều này khiến cậu yên tâm.

Sau đó, cậu lục hết các túi trên người mình.

"Không có...... Không có!" Lumian không tìm thấy thứ đỏ thẫm kia.

Chuyện này khiến vẻ mặt cậu trở nên nghiêm trọng, cậu cau mày chẳng biết nên làm gì.

Thứ có dính líu đến sức mạnh phi thường - thứ đỏ thẫm kia không theo cậu trở về hiện thực, điều này không giống với những gì mà cô gái bí ẩn trong quán rượu cũ đã nhắc đến!

Lumian lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng.

Cánh cửa phòng tắm mở toang, Aurora đang chăm chú đứng đánh răng trước gương.

“Chào buổi sớm.”

Lumian cất tiếng chào.

“Không còn sớm đâu, em trễ quá đấy…”

Aurora nói không rõ chữ.

“Ùng ục ùng ục”, theo sự chuyển động của mái tóc vàng được buộc đuôi ngựa, cô phun nước súc miệng ra. Sau đó, cô nghiêng đầu nhìn Lumian:

“Tối hôm qua em lại lén ra ngoài gây chuyện gì à?”

“Con cú mèo kia vẫn đang ở ngoài, em nào dám đi ra chứ?”

Lumian rất bình tĩnh đáp lại.

“Nói cũng đúng.”

Aurora cũng không tiếp tục chủ đề này, cô nói rằng.

“Đợi lát nữa nhớ lấy 5 đồng felkin đi tới nhà quan thẩm phán đánh điện tín đấy.”

Lumian gật đầu.

Đây chính là mấu chốt quan trọng để cậu và Aurora rời khỏi làng Kordu, cậu chẳng dám quên nó dù chỉ một giây.

Ăn xong bữa sáng, Lumian đi thẳng đến quảng trường làng, nơi làm việc của quan thẩm phán nằm trong một tòa nhà hai tầng. Lúc cậu đến, quan thẩm phán Beost vẫn còn ở nhà nhưng những nhân viên khác thì đã bắt đầu làm việc.

Sau khi đóng phí sử dụng và đánh xong điện tín, Lumian xoay người đi về phía quán rượu cũ. Tuy rằng giờ này cô gái bí ẩn kia có lẽ vẫn chưa thức giấc nhưng cậu vẫn bằng lòng đến đợi.

Cậu đã chờ đợi bấy lâu nay để truy tìm sức mạnh phi thường, tất nhiên không ngại chờ thêm một lát nữa.

 

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương