Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 23: Trí tuệ chiến đấu

Tinh thần Lumian cực kỳ tập trung.

Khi mọi chuyện thật sự xảy ra, cậu chẳng hề cảm thấy sợ hãi như vừa nãy, mặc dù cho cơ thể vẫn đang run rẩy không ngừng. Nhưng ít ra không đến mức cảm giác như sắp đổ gục đến nơi.

“Đáng lẽ năm năm trước mình đã chết rồi, nhờ có chị Aurora mà mình mới sống đến được bây giờ. Đã ăn may được năm năm này rồi thì còn có gì phải sợ nữa chứ?”

Lumian cắn răng, tự cổ vũ mình trong lòng.

Giây tiếp theo, cậu nhìn thấy lớp đất phía trên cái bẫy đầu tiên vốn có tia sáng lờ mờ, bỗng trở nên âm u hẳn đi. Có một cái bóng xuất hiện bên cạnh nó, che khuất đi chút tia sáng xuyên thấu từ làn sương mù trên cao.

Cái bóng đó chính là con quái vật nửa người nửa thú lưng đeo súng săn, cặp mắt đỏ tươi như máu quan sát mặt đất, “đầu gối” khuỵu xuống. Ngay sau đó, con quái vật với chiếc áo jacket sẫm màu và chiếc quần dài lấm bùn bỗng tháo cây súng trên lưng xuống rồi nhảy dựng lên. Với độ cao thích hợp, nó phóng thẳng qua cái bẫy kia, đáp xuống mặt đất thô cứng đã xuất hiện vài đường rạn nứt.

Cùng lúc đó, cái đầu với mái tóc đen nhớp nháp của nó xoay lại, nhìn về phía đang phát ra âm thanh khe khẽ.

Ngay lập tức, con quái vật bắt gặp Lumian với vẻ mặt hoảng sợ, đang vội vàng đứng dậy cố gắng nhích về phía sau bức tường. Con quái vật gầm gừ, lại một lần nữa nhảy bật lên, bổ nhào về phía mục tiêu.

Vị trí mà nó nhắm đến cách chỗ đứng của Lumian một khoảng để đề phòng đối phương xoay người lại, lợi dụng lúc nó không đứng vững mà tung một đòn trí mạng.

Còn Lumian thì lo nhào đầu chạy trốn đến phía sau bức tường.

Khi con quái vật kia đáp xuống, lớp bùn đất dưới chân không chịu nổi trọng lượng lớn như vậy bèn sụp xuống. Con quái vật chẳng thể đứng vững, thế nên cũng theo đà rơi xuống cái hố sâu bỗng nhiên xuất hiện.

“Ầm!”

Âm thanh vật nặng rơi xuống đất vang lên, xen lẫn tiếng kiêu thảm thiết nghe như loài chuột. Lumian đang núp sau tường trông thấy cảnh này, khó mà đè nén được niềm vui sướng hớn hở.

Bước đầu đã thành công!

Việc này khiến cho nỗi sợ còn sót lại giảm đi một nửa, cậu nhặt cây súng dưới đất lên rồi chạy tới bên cạnh chiếc bẫy kia.

Con quái vật không da với sức sống ngoan cường lần trước đã để lại cho cậu ấn tượng sâu sắc, hơn nữa mục tiêu bây giờ còn có thêm khẩu súng săn, vậy nên cậu cũng không dám trực tiếp xuất hiện bên miệng hố mà đứng cách một khoảng, dùng cây xiên thép đâm vào cái hố một cách loạn xạ.

Đột nhiên, cây xiên trở nên nặng trịch, mắc kẹt tại một chỗ. Rồi ngay sau đó, một lực khổng lồ tác động vào Lumian thông qua cây xiên, lôi cậu xuống cái hố bẫy.

Lumian bất ngờ không kịp đề phòng bèn bị kéo lê về phía trước. Cậu chẳng có tâm trí để quan sát tình hình bên trong hố, dứt khoát buông cây xiên ra rồi xoay người chạy về phía bức tường vẫn chưa đổ sụp.

Ầm!

Lumian cảm giác lưng mình nặng trĩu, tựa như bị cây búa to nện xuống thật mạnh. Cổ họng Lumian tanh nồng, cảm giác được vị gỉ sét của máu trào lên.

Lại “Ầm” một cái, cậu mất thăng bằng té nhào, phải lộn mấy vòng mới điều kiển chân tay trở lại được rồi lập tức bò dậy.

Cũng ngay lúc này, cậu thấy con quái vật nửa người nửa thú kia đã nhảy ra khỏi cái hố sâu.

Trong tay nó cầm khẩu súng shotgun, vải áo jacket ở ngực và bụng rách tả tơi, để lộ ra những vết thương đáng sợ chạy dọc cơ thể. Máu tươi đỏ sậm xen lẫn huyết tương tuôn ra ồ ạt, loáng thoáng thấy được nội tạng bên trong cơ thể.

Rõ ràng là con quái vật này đã bị thương nặng bởi cái bẫy của Lumian nhưng vẫn chưa tới mức hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.

Lúc rơi xuống hố sâu, nó đã kịp thời điều chỉnh tư thế để che chắn vị trí trọng yếu như đầu và ngực, và cũng không để chân tay bị tổn thương quá nhiều, nếu không thì bây giờ nó đã không thể nào nhảy ra khỏi cái hố đó được.

Lumian thấy bộ dạng này của nó bèn không hề do dự, lập tức chạy nhanh vào vào căn nhà tàn ở ngay bên cạnh.

Đây không phải là ý tưởng ngẫu hứng của cậu, mà là kế hoạch đã chuẩn bị từ trước.

Dẫu sao thì cậu cũng không biết chắc được liệu cái bẫy kia có thể kìm hãm được con quái thú này hay không. Nếu được thì cũng chưa chắc liệu có đủ khiến nó mất đi khả năng chiến đấu hay không. Còn nếu đáp án là không, con quái chỉ bị thương nặng thì Lumian cũng đã chuẩn bị tiếp tục chơi trò trốn tìm với nó.

Nói cách khác, lợi dụng địa hình để kéo dài thời gian đến mức tối đa, khiến vết thương của nó ngày càng nghiêm trọng, vậy thì cả sức lực và phản ứng của nó đều sẽ giảm đi rõ rệt.

Đến lúc đó, cơ hội sẽ tới.

Bằng!

Một tiếng súng nổ lên, chỗ Lumian đứng xuất hiện thêm một viên đạn khiến bùn đất xung quanh bắn tung tóe lên.

Lumian núp sau một bức tường đã sập phân nửa, cậu không hề đứng yên đó mà lách người đi qua các khe hở của tàn tích để đến vị trí khác.

Vẫn chưa kịp đứng dậy, Lumian đã nghe có tiếng gió rít.

Con quái vật kia đang phóng về phía này.

Lumian bèn xoay người, men theo khe hở để trở lại chỗ bức tường bị sập phân nửa nọ.

Cứ thế, cậu mượn thế kiến trúc ngoằn nghèo ở đây để ẩn nấp, không hề đối mặt trực tiếp cùng con quái mà chỉ đơn thuần là lẩn tránh công kích từ nó.

Chơi trốn tìm là thứ mà Lumian giỏi nhất.

Rất lâu về trước, nhờ vào thứ tài lẻ này mà cậu đã thoát nạn bị cho ăn đấm mỗi khi cậu bày trò nghịch ngợm.

Kẻ thì đuổi người thì chạy, kẻ thì đánh người thì trốn, cứ thế chẳng mấy chốc thời gian đã trôi qua được một lúc. Lumian cũng dần thở dốc, còn tốc độ, độ cao khi nhảy lẫn sức mạnh và phản ứng của con quái vật kia đều yếu đi thấy rõ.

“Chờ thêm chút nữa, chỉ chút nữa thôi, bây giờ mình vẫn chưa đánh lại nó, …”

Lumian lại trốn về vị trí cũ, dựa lưng vào bức tường sập phân nửa, buộc bản thân kìm chế cái suy nghĩ muốn lập tức đánh trả.

“Bằng!”

Lưng cậu vừa đau điếng, cả người bổ nhào về phía trước.

Bức tường sập phân nửa mà cậu dựa vào khi nãy vỡ thành mảnh nhỏ bay tung tóe, hoàn toàn sập đổ.

Con quái vật không đuổi theo nữa, nó trực tiếp nghiêng người đâm sập những chướng ngại vật cản bước nó. Khi nó tung hết sức mạnh, bức tường sập phân nửa vốn đã lung lay kia tất nhiên không thể chống trụ nổi.

Có điều cũng bởi vì thế mà con quái vật chảy càng nhiều máu hơn, vũng máu đỏ sậm lan khắp mặt đất.

Mặc dù Lumian không ngờ lại bị “đâm” bay, nhưng bản thân cũng không bị thương tích nặng nề gì. Cậu phản ứng nhanh nhẹn, mượn thế lăn người trốn vào sau một ngôi nhà hoang toàn chỉ còn lại đống đá chất chồng.

Bằng!

Tiếng súng đạn theo sát phía sau nhưng vẫn chậm một bước.

Sau khi con quái đâm ngã bức tường, thời gian để nó điều chỉnh lại tư thế cũng lâu hơn so với trước đó.

Nó sờ vào chiếc túi bên hông thấy đã hết đạn bèn vứt luôn khẩu súng săn, bổ nhào về phía Lumian.

Lumian đã sớm đã di chuyển đến chỗ khác, tiếp tục chơi trò trốn tìm.

Tất nhiên cậu cũng không dám chơi tới mức khiến vết thương của nó bộc phát hay khiến chính mình ngã khuỵu. Bởi vì nếu như thế, hoặc là con quái nọ sẽ bỏ trốn ngay sau khi phát hiện ra tình hình bất lợi, hoặc là cứ kéo dài thời gian khiến những con quái vật khác kéo đến.

Lại lăn thêm vài vòng, Lumian nhạy bén nhận ra hành động của con quái vật đã có chút chậm chạp.

“Cơ hội đã đến!”

Cậu thầm kêu, giả vờ chạy về phía căn nhà sắp sập. Sau đó cậu đứng trong đấy, rút cây rìu sau lưng ra rồi điều chỉnh lại nhịp thở.

Chỉ trong nháy mắt, con quái vật kia liền chạy vào, xuất hiện trước mắt Lumian.

Cậu vô cùng quyết đoán, nhân lúc nó vẫn chưa kịp nhìn rõ mọi thứ xung quanh lập tức bổ rìu xuống mà chẳng hề có chút do dự.

Cậu sải bước dài, nghiêng người rồi hạ vai xuống, định sử dụng chiến thuật “áp sát” mà chị gái đã dạy để đánh lùi con quái vật kia, sau đó thì thuận thế chém rìu vào cổ của nó.

Ầm!

Lumian xông vào vòng tay của quái vật, áp sát ngực nó. Nhưng mọi thứ lại nằm ngoài dự đoán của Lumian, con quái vật vẫn đứng vững như bức tường kiên cố, chẳng thể nào khiến nó xê dịch.

“Sao lại…” 

Lumian vô cùng căng thẳng, cậu mượn thế lùi lại, quay trở về mặt đất, cố gắng thoát khỏi phạm vi tấn công của nó.

Đúng lúc này, tay của con quái vươn tới nhanh như chớp, nắm chặt lấy cổ của cậu. Trạng thái lúc này của nó trông chẳng có vẻ gì là hành động chậm chạp!

“Thôi không, mắc mưu rồi!”

Cổ Lumian đau nhói, cậu bị con quái xách thẳng lên, lơ lửng giữa không trung.

Thanh âm ken két vang lên, rất nhanh sau đó, cậu liền cảm thấy choáng váng.

Cây rìu được vung bừa trong lúc nguy cấp chẳng những không thể chém trúng mục tiêu mà còn bị đánh rớt sang một bên.

Lumian rốt cuộc cũng nhận ra, cậu mắc mưu của con quái vật này.

Con quái đúng thật là đã kiệt sức nhưng vẫn rất liều mạng, vì vậy mới giả vờ suy yếu, dụ cậu tấn công nó thay vì tiếp tục ẩn nấp. Mà cậu thì lại xem thường trí tuệ chiến đấu của nó, chẳng hề nghĩ đến trường hợp này, thế nên rơi vào tình cảnh giãy dụa như hiện tại.

Con quái vật kia cũng sắp gục ngã. Tuy không thể dứt khoát bóp gãy cổ của Lumian, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến kết cục, chỉ là tốn thêm chút thời gian mà thôi.

Cái cổ như sắp gãy. Trong cơn đau không thở nổi, đầu óc Lumian bắt đầu đờ đẫn, gần như là trống rỗng.

Giây phút cận kề cái chết, Lumian bỗng nhớ lại lời nói của cô gái bí ẩn kia: Cô ấy nói rằng hãy lợi dụng điều đặc biệt của bản thân trong cõi mơ.

Điều đặc biệt… Trong trạng thái cảm xúc trống rỗng và không bị tạp niệm quấy nhiễu, Lumian nhanh chóng bắt đầu thiền định.

Vầng mặt trời đỏ rực lập tức xuất hiện trong đầu cậu. Khác với mục đích ổn định cảm xúc như những lần ngồi thiền trước đó, cậu không để vầng mặt trời biến mất ngay sau khi thành hình, mà cố sức duy trì để nó tiếp tục tồn tại.

Chỉ chốc lát sau, trong đầu Lumian bỗng vang lên một âm thanh, âm thanh nọ dường như vọng đến từ một nơi rất cao, nhưng đồng thời cũng có cảm giác giống như đang quanh quẩn bên tai.

Cơn đau kịch liệt ập đến, kéo theo cảm giác kinh khủng tựa như trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực khiến Lumian quên mất việc bản thân đang bị con quái vật siết cổ, xương sắp gãy đôi, cậu quên cả hơi thở đã đứt quãng và đại não bắt đầu thiếu oxy của mình.

“Bịch!”, cậu bị ném xuống đất. Thiền định bị gián đoạn, âm thanh kỳ dị khó hình dung nọ cũng biến mất.

Nhưng Lumian vẫn cực kỳ đau đớn, chẳng thể kiểm tra trạng thái hiện tại của bản thân hay xác nhận tình huống chung quanh.

Thời gian trôi qua chẳng biết đã bao lâu, cậu mới dần dà thoát ra được cảm giác cận kề cái chết này. 

Lumian bất chấp việc kiểm tra vết thương ở cổ, cậu chống hai tay ngẩng đầu lên và nhìn về phía trước. Con quái vật nửa người nửa thú kia đang ngồi xổm cách đó không xa, cánh tay chống xuống đất, đầu nó buông thõng. Lúc bấy giờ, những vết thương trên phần bụng của nó vẫn đang rỉ máu tươi trộn lẫn với huyết tương, cơ thể run bần bật.

Nó làm sao vậy? Thấy trạng thái “đặc biệt” của mình nên hoảng sợ sao?

Lumian vừa suy nghĩ vừa nhặt cây rìu bên cạnh rồi bước đến gần. Cậu không để con quái vật có cơ hội bình tĩnh lại, hai tay cầm rìu chém mạnh lên gáy của nó.

“Bặc!” một tiếng, cây rìu cắm sâu vào thịt của nó và bị đầu khớp xương chặn lại.

Lumian ra tay hung ác, cậu rút lưỡi rìu ra rồi tiếp tục bổ xuống. 

Một nhát, hai nhát rồi ba nhát, đầu con quái vật rơi xuống lăn sang một bên, máu tươi bắn tung toé. Cơ thể của nó khựng lại một giây rồi đổ ầm xuống.

Trong suốt quá trình đó, con quái vật chẳng hề phản kháng, mà cứ run rẩy không ngừng.

Sau đó, Lumian chúi người về trước, hai tay rủ xuống để mặc cho máu tươi trên cây rìu nhỏ xuống lách tách.

Phù, phù, phù. Cuối cùng cậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.





Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương