Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 21: Kế hoạch đối phó

Lumian nhìn lá thư cầu cứ đã được phục chế, cậu rơi vào im lặng.

Tuy rằng đây vẫn chưa chắc là nội dung chính xác của lá thư, bởi vì nếu không câu nệ về vấn đề ngữ pháp, thì những từ này vẫn có thể ghép thành một câu khác. Chẳng hạn như “Người xung quanh cần phải mau chóng được giúp đỡ, chúng tôi cảm thấy ngày càng kỳ quái” vân vân. Thế nhưng cậu vẫn cảm thấy lòng nặng trĩu khó nói nên lời, tựa như đang có vật gì đó nặng đè ở đáy lòng vậy.

Nếu là trước đây, có lẽ cậu sẽ cho rằng lá thư này chỉ là trò đùa của một ai đó, nhưng bây giờ làng Kordu xảy ra ngày càng nhiều chuyện kì lạ, mà chuyện lần này chỉ là một phần nhỏ bị cậu phát hiện ra.

“Không thể giả vờ như không thấy gì, cũng không thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

“Chị mình đã từng nói, một người bình thường phải biết cách tránh né nguy hiểm, không thể thấy tường sắp sập mà còn ráng đứng kế bên.”

Lumian xốc lại tinh thần, mau chóng đưa ra quyết định: Phải mau chóng cùng chị rời khỏi làng Kordu!

Còn về sự kì lạ của nơi đây, đương nhiên sẽ có người của phía chính phủ đến xử lý. Người dân ở đây ắt hẳn cũng sẽ được họ bảo hộ. Lumian vốn không cần phải gánh vác trách nhiệm cho chuyện này, huống hồ chi cậu cũng không có đủ năng lực cần thiết.

“Ngoài ra, phải nhanh chóng thăm dò tàn tích trong mơ. Tranh thủ trong thời gian ngắn cố gắng đạt được sức mạnh phi thường để còn có thể đối phó với những thứ phát sinh ngoài ý muốn trong lúc rời khỏi đây…”

Đầu óc của Lumian bỗng vô cùng tỉnh táo, trong lòng nôn nóng như lửa đốt.

Điều cậu sợ nhất là chẳng may cả cậu và chị gái còn chưa kịp rời khỏi làng Kordu thì mối hiểm họa dị thường kia đã nổ ra. Nếu vậy, ít nhất cậu không được để bản thân liên lụy đến chị gái, mà điều kiện tiên quyết chính là phải trở lên mạnh mẽ hơn.

Nghĩ đến đây, Lumian bèn đặt quyển sổ xanh của nhà mình về vị trí cũ rồi cầm theo tờ giấy có những câu từ nọ, bước nhanh xuống lầu. Cậu cố tình đi vòng qua lò bếp, ném tờ giấy vào trong đám lửa.

Sau khi bước ra cửa, Lumian đi thẳng đến quán rượu cũ.

Cánh cửa quán rượu đóng chặt, ông chủ kiêm pha chế - Morris Bennett có lẽ đã đến tham dự lễ tang của bà Naroka.

Cơ mà với một quán trọ kiêm nhà ở như thế này, không thể nào lại có chuyện đóng kín tất cả cửa vào ban ngày, khiến khách khứa không thể ra vào được.

Lumian lẻn vào hẻm nhỏ, đẩy cánh cửa sau của quán ra. Bước tới cầu thang, cậu nhìn về phía phòng khách nhưng chẳng thấy bóng dáng một ai.

“Cộp, cộp, cộp…”

Lumian bước lên lầu hai rồi dừng lại trước cửa phòng của cô gái thần bí kia.

Thấy chốt cửa không treo tấm bảng “Đang nghỉ ngơi, xin đừng quấy rầy”, Lumian hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra. Cậu co tay, khẽ gõ lên cánh cửa gỗ.

“Cộc, cộc, cộc…”

Cậu gõ liên tục ba lần nhưng trong phòng vẫn yên lặng như cũ.

“Cộc, cộc, cộc…”

Lần này Lumian gõ mạnh hơn nhưng vẫn chẳng có ai đáp lại. Cậu lại gõ thêm vài cái, căn phòng vẫn yên tĩnh.

“Đi đâu rồi à?”

Lumian nhíu mày.

“Chắc là đi xem lễ tang của bà Naroka?”

Cậu không lãng phí thêm thời gian, bước xuống lầu rồi rời khỏi quán rượu, đi thẳng đến khu mộ nằm cạnh giáo đường.

Trên đường đi, cậu ghé ngang ngôi nhà của bà Naroka. Lúc bây giờ, nhóm người đến thăm viếng đều đã đến khu nghĩa trang hết rồi.

Lumian đừng nhìn từ xa, đúng lúc thấy Ponce Besne - em trai của linh mục, bước ra từ trong nhà.

“Kia là…”

Cậu vô cùng kinh ngạc, bất giác bước đến gần ngôi nhà rồi nấp sau vật chắn.

Chẳng phải lúc cử hành lễ tang thì không được phép bước vào nhà, kẻo gây ảnh hưởng cung hoàng đạo bị hút mất vận may sao?

Ponce Besne đứng trước cửa nhà của Naroka nói chuyện với đứa con út của vị phu nhân kia. Người đàn ông trung niên tên Arno Andre nọ nhỏ giọng nói chuyện vài câu với hắn ta. Đợi sau khi Ponce Besne rời đi, Arno khóa cửa lại rồi đi về phía nghĩa trang.

“Cái chết của bà Naroka đúng là có điểm kì lạ…”

Lumian nhíu mày, tự nhủ.

Giờ đây cậu lại nghĩ rằng cái chết của bà Naroka chưa hẳn là do con cú mèo nọ gây ra, mà rất có khả năng liên quan đến những việc lén lút của đám linh mục giáo đường kia.

Con cú mèo nọ có lẽ là do vâng theo sứ mệnh của nó, bay đến làng Kordu để mang linh hồn người chết đi, trên đường đi dừng lại quan sát Lumian chốc lát mà thôi.

Đương nhiên Lumian cũng có một suy đoán khác đáng sợ hơn: Đám linh mục giáo hội kia có khi lại dính líu đến con cú mèo kia!

Sự kì lạ của bọn họ, những việc làm lén lút, ngọn nguồn ban đầu có lẽ chính là thứ do vị phù thủy kia để lại.

“Trước khi rời khỏi Kordu, nên tìm cơ hội nói hết những suy đoán của mình cho nhóm Ryan, Leah để bọn họ có thể nhanh chóng tra rõ sự thật, mau mau giải quyết vấn đề.”

Lumian dời ánh mắt đi, vừa đăm chiêu nhủ thầm trong lòng vừa rảo bước đi về phía giáo đường Vĩnh Hằng Liệt Dương.

Trong suốt lễ tang, Lumian trông thì có vẻ như đắm chìm trong sự trầm lặng và nghiêm túc, nhưng thật ra là đang quan sát mỗi một dân trong làng, hi vọng sẽ phát được điểm nào kì lạ từ nét mặt của họ.

Đáng tiếc là cậu chẳng thu hoạch được gì. Cơ mà cũng chính vì thế mà giờ đây cậu lại sinh ra ảo giác: Phải chăng có một bộ phận dân làng đang mang mặt nạ…

Mà cô gái bí ẩn đã cho cậu lá bài Tarot kia vẫn chưa xuất hiện ở khu mộ.

***

Lúc chạng vạng, trong ngôi nhà hai tầng kiểu bán ngầm.

“Em đã làm bài tập chưa thế?”

Aurora nhìn cậu em trai đang bước tới, thuận miệng hỏi.

“Mau đưa chị xem nào.”

Lumian đáp lời bằng nét mặt nghiêm túc:

“Em có chuyện muốn nói với chị.”

Aurora liếc nhìn gương mặt cậu:

“Có con thú hoang nào trong làng gặm mất vở bài tập của em à?”

“Không phải.”

Lumian trầm giọng nói.

“Em nghe được một số chuyện từ nhóm người ngoại lai.”

Aurora không cười nữa, gật đầu ý bảo cậu nói tiếp.

Lumian bắt đầu từ câu chuyện nhóm người Ryan đi tìm tung tích của lá thư cầu cứu kia, rồi kể đến những điều kì lạ trong quyển sổ xanh, sự nghi ngờ của cậu về phu nhân Poualiss. Cậu kể cả chuyện mình đi mượn quyển sổ xanh nhà Raymond để đối chiếu phục chế lại nội dung của lá thư cầu cứu.

Cuối cùng, cậu đưa ra lời đề nghị:

“Chúng ta hãy mau rời khỏi làng. Đến Darliege, à không, đến Bigorre sống một khoảng thời gian đi.”

Aurora không vội trả lời ngay, cô suy tư khoảng hơn mười giây mới đáp:

“Trước mắt, đây đúng là lựa chọn tốt nhất.”

“Nhưng vấn đề ở đây là nếu ngay lúc chính phủ đang cho người đến điều tra, chúng ta lại vội vàng rời khỏi Kordu, liệu có khiến bọn họ nghi ngờ rồi bị chặn lại và liệt vào diện tình nghi hay không?”

“Nếu chị không phải là người siêu phàm thì không sao rồi, nhưng chị của em lại chính là bọn người siêu phàm hoang dã không được chính phủ công nhận, chắc chắn bị tòa án bắt đi thanh tẩy.”

Dù sao kinh nghiệm sống của Lumian vẫn chưa đủ, thế nên trước đó đã bỏ sót vấn đề này. Cậu không biết nên đáp lời chị gái như thế nào, lát sau cậu bèn nói:

“Cứ làm liều xông ra, sau đó trốn sang thành phố hoặc quốc gia khác thì sao?”

“Có phải em đề cao chị quá rồi không?”

Aurora vừa nghe đã phì cười.

“Theo như chị thấy, ba kẻ ngoại lai kia đều rất mạnh. Nếu như chỉ có một người, vậy thì chị còn có thể đối phó, thế nhưng đây lại có tận ba người. Hơn nữa sao em biết chắc có quân lính mai phục ngoài làng, chực chờ bắt những ai có tật giật mình, bỏ chạy khỏi làng hay không?”

Lumian bị hỏi đến á khẩu không thể trả lời được.

Cậu phải thừa nhận rằng, so với chị gái thì cậu vẫn còn quá non nớt ngây ngô. Trong giờ phút quan trọng, suy nghĩ của cậu vẫn chưa đủ kỹ càng tỉ mỉ.

“Em đó, vẫn còn bốc đồng quá đi.”, Aurora đưa ra nhận xét.

“Nhưng mà cũng là chuyện bình thường, có thanh niên nào mà không hừng hực máu hiếu thắng?”

Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Sáng mai, em đến chỗ viên quản lý giúp chị gửi bức điện tín cho Tuần Báo Tiểu Thuyết, nội dung hỏi về thời gian tổ chức buổi họp mặt các nhà văn mà lần trước nhắc đến.”

Aurora là nhà văn chuyên viết cho Tuần Báo Tiểu Thuyết, rất được các khán giả yêu thích.

Ở làng Kordu, chỉ có viên quản lý và linh mục giáo hội mới có máy điện tín, phụ trách việc liên lạc khẩn cấp với bên ngoài làng. Người dân bình thường đương nhiên có thể sử dụng nhưng phải trả đầy đủ felkin.

Thấy biểu cảm khó hiểu của Lumian, Aurora chỉ cười rồi giải thích đơn giản:

“Tuần Báo Tiểu Thuyết luôn muốn mời chị tham gia một ít hoạt động ở Trier, nhưng đều bị chị từ chối, bao gồm cả buổi họp mặt gần đây giữa các nhà văn.”

“Nếu chị chủ động hỏi thăm việc này, họ chắc chắn sẽ rất nhiệt tình mời chị tham gia, thậm chí còn chịu chi trả toàn bộ chi phí đi lại bằng tàu lửa.”

“Như vậy thì việc chúng ta rời khỏi làng sẽ vô cùng bình thường, dù cho bị âm thầm theo dõi, nhưng cũng sẽ không tới nỗi bị đối đãi như kẻ bị tình nghi.”

“Đến lúc đó, chị sẽ có cách qua mắt được họ. Chỉ cần hai chị em chúng ta không dính phải tiếng xấu từ chuyện bất thường nào đó, thì rất có khả năng có thể thuận lợi rời khỏi làng Kordu.”

“Tốt quá.”

Lumian bèn thở phào nhẹ nhõm, vài giây sau cậu lại tò mò hỏi:

“Aurora, à không chị à, người siêu phàm là từ dùng để gọi những ai có sức mạnh phi thường sao?”

“Đúng vậy.”

Aurora không nói gì thêm, cô chỉ cười đáp:

“Chẳng ngờ em lại đồng ý từ bỏ những người bạn kia để rời khỏi làng Kordu.”

“Người khác sống hay chết thì có liên quan gì tới em?”

Lumian “hứ” một tiếng. Chuyện quan trọng nhất hiện tại là phải bảo đảm an toàn cho chị!

Aurora cười khúc khích:

“Nào nào nào, nói lại lần nữa đi nào, chị của em thích nghe lắm đấy.”

“Lúc trước chẳng phải cũng hay nói mấy câu tương tự lắm sao? Nhưng lần nào cũng lặng lẽ giúp đỡ hoặc giả vờ vô tình nhắc nhở bọn họ đó thôi.”

“Đấy là những chuyện vặt vãnh.”

Lumian chỉ giải thích bằng một câu. Những sự việc kỳ lạ hiện tại rất có thể sẽ đe doạ đến an nguy của chị gái.

“Được rồi được rồi.”

Aurora tỏ vẻ không thèm chấp trẻ con.

“Đến lúc chuẩn bị bữa tối rồi, hôm nay đến phiên em đấy.”

Lumian “Ừ” một tiếng rồi bước đến bếp lò.

***

Ánh trăng đỏ bị tầng mây che khuất khiến buổi tối trở nên tối tăm u tối.

Lumian rửa mặt xong rồi trèo lên giường, gương mặt cậu tràn đầy vẻ sầu lo.

Cách của Aurora không phải là không tốt nhưng Lumian lại lo rằng trong lúc chờ đợi Tuần Báo Tiểu Thuyết hồi âm, sự kiện kỳ lạ trong thôn sẽ đột nhiên bùng phát.

Thế nên cậu rất muốn cải thiện sức mạnh của mình, mà cách dễ thực hiện nhất chính là tìm kiếm sức mạnh phi thường tại khu tàn tích trong mơ kia.

Thật đáng tiếc là cả ngày hôm nay cậu không gặp được cô gái bí ẩn kia, chẳng có lời khuyên nào thích hợp cả, đành phải tự mình thử trước xem sao.

Đối với cậu mà nói, tình thế hiện tại rất nguy cấp, chẳng khác gì tên đã lên dây, đã kéo dây cung thì chỉ còn cách bắn ra mà thôi.

Lumian không chút do dự, gạt bỏ những suy nghĩ bên lề, dần dần chìm vào giấc ngủ.


Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương