Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn
-
Chapter 20
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 20: Phong tục
Lumian vô thức nín thở, rụt người về sau một chút.
Naroka không đi về hướng này mà từ từ tiến vào khu rừng rồi biến mất trong màn đêm sâu thẳm.
“Trạng thái của bà ấy không ổn lắm... Có chuyện gì sao?” Lumian hơi lo lắng.
Gần đây, trong làng ngày càng nhiều chuyện bất thường xảy ra. Cậu lại nhìn ra bên ngoài một lúc, màn đêm đã trở nên yên tĩnh, chỉ có những chiếc lá đong đưa chứng tỏ sự tồn tại của gió.
“Em đang nhìn gì thế?” Giọng Aurora đột nhiên vang lên từ sau lưng.
Thay vì ngạc nhiên, Lumian quay lại và nói với người chị gái đang mặc bộ đồ ngủ hai mảnh:
“Chị cũng phát hiện ra chuyện bất thường rồi à?”
“Không có.” Mái tóc vàng của Aurora rối xù, có vẻ vừa mới ngủ dậy.
Ngay sau đó, cô tức giận nói:
“Chị không thấy gì bất thường cả, chỉ biết có một kẻ nửa đêm không ngủ mà cứ quanh quẩn bên cửa sổ thôi.”
“Cùng lắm là một giờ nữa là trời sáng rồi, sao có thể gọi là nửa đêm được...” Lumian lẩm bẩm theo thói quen, sau đó mới hỏi, “Chẳng phải chị đến bên cửa sổ vì con cú lại bay đến à? Không thấy Naroka ở bên ngoài sao?”
“Naroka?” Aurora hiếm khi lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Lumian không giấu giếm điều gì, cậu thuật lại từ lúc mình tỉnh dậy và thấy một bóng đen bên ngoài cửa sổ cho đến khi Naroka, người đang ở trạng thái kỳ lạ, bước vào khu rừng.
Đối với những đặc điểm do thiền mộng mang lại, cậu dự định hỏi ý kiến cô gái bí ẩn trước rồi mới cân nhắc nên nói với Aurora theo cách nào, hoặc là giấu giếm một thời gian tránh trường hợp chị gái sẽ ngăn cậu có được sức mạnh phi thường.
Đôi lông mày màu vàng kim xinh đẹp của Aurora cau lại:
“Có thể Naroka đã gặp vấn đề…”
“Sau khi trời sáng, em đến nhà bọn họ xem sao.”
“Có vấn đề gì sao?” Lumian vô thức hỏi.
“Làm sao biết? Chị có thấy đâu, nên không thể phán đoán chính xác được.” Aurora tức giận đáp.
“Chị thực sự không nhìn thấy à?” Lumian còn tưởng chị gái đã theo dõi toàn bộ quá trình.
Aurora kêu lên một tiếng:
“Em tưởng muốn nhìn cái gì là nhìn cái đó à? Nhìn trúng thứ không nên nhìn thì em nên cân nhắc đến việc chọn phần mộ nào cho chị rồi.”
“Chị sẽ không vô duyên vô cớ nhìn ra bên ngoài, vì theo dõi trạng thái của em có gì đó bất thường nên mới tỉnh lại thôi.”
Chị gái mạo hiểm đến như vậy để chăm sóc mình... Lumian sững người một lúc, không nhịn được mà chớp mắt.
Auror nghiêm túc bổ sung:
“Cho nên chị mới nói với em, cái gì không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nghe thì đừng nghe, theo đuổi sức mạnh phi thường là một chuyện cực kì nguy hiểm.”
“Vâng.” Lumian trịnh trọng gật đầu.
Đồng thời trong lòng thầm nói:
“Chính vì nguy hiểm, em mới không thể để cho chị đi một mình.”
***
Sau khi ăn sáng, Lumian đến thẳng nhà Naroka theo lời dặn của chị gái.
Còn chưa đến gần, cậu đã nhìn thấy nhiều dân làng đứng bên ngoài cửa, bao gồm cả mấy đứa bạn cũng như cha của Ava Guillaume Lizier, cha của Raymond Pierre Craig, em trai của linh mục Ponce Besne.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lumian cẩn thận đi vòng qua Ponce Besne và mấy tên côn đồ đang vây quanh hắn ta, đến bên cạnh Raymond.
Raymond trả lời với giọng khá buồn bã:
“Naroka qua đời rồi.”
“Hả?” Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần là Naroka xảy ra chuyện, nhưng Lumian không ngờ là bà ấy đã chết.
Raymond lải nhải:
“Trước khi trời sáng, linh mục đãđến để an ủi bà ấy trong lúc hấp hối.”
“Hai ngày trước lúc chúng ta đến hỏi về truyền thuyết phù thủy, bà ấy vẫn khỏe khoắn và tràn đầy năng lượng, sao lại lại đột ngột qua đời chứ...”
Sáng nay khi mặt trời vẫn chưa ló dạng? Lumian sửng sốt.
Lúc ấy cậu đã nhìn thấy bóng dáng của Naroka, còn việc linh mục an ủi trước khi bà nhắm mắt xuôi tay cũng khoảng thời gian ấy, không chênh lệch quá nhiều.
Vậy là thứ mình nhìn thấy thực ra là hồn ma của Naroka? Chuyện đó xảy ra sau khi con cú kia đến nhìn mình sao... Nó có thể mang linh hồn con người đi thật ư? Hừm, Naroka là một trong những nhân chứng vẫn còn sống trong sự việc phù thủy ngày xưa... Nếu không nhờ nghe theo lời khuyên của chị, không ra ngoài sau khi trời tối, có lẽ người mà linh mục an ủi trước phút lâm chung sẽ biến thành mình. Ha, chắc ông ta sẽ nhổ nước bọt để an ủi trước khi mình nhắm mắt xuôi tay... Các luồng suy nghĩ liên tục lướt qua tâm trí Lumian.
Raymond cũng không trò chuyện với cậu, mà đứng bên ngoài ngôi nhà hai tầng, lặng lẽ thương tiếc cho Naroka.
Sau khi ổn định suy nghĩ của bản thân, Lumian nhìn thấy ba người ngoại lai là Leah, Ryan và Valentine đang tiến lại gần.
“Có chuyện gì xảy ra ở đây à?” Leah hỏi mà chẳng đợi Lumian chào.
Họ nhìn thấy nhiều người tụ tập trên đường.
Lumian thở dài đáp:
“Các bắp cải của tôi, một lão phu nhân đáng kính đã qua đời.”
“Vậy tại sao các mọi người đều đứng ở ngoài cửa?” Leah không thể hiện sự thương xót, bởi vì lời Lumian nói không đáng tin lắm
Cô vẫn mặc bộ quần áo lúc trước.
Lumian ngay lập tức thực hiện động tác đánh giá từ trên xuống dưới một cách rõ ràng, điều này khiến Leah cảm thấy hơi bối rối.
“Sao thế?” Ryan lên tiếng hỏi.
Lumian mỉm cười:
“Chắc chắn ba người không phải là dân bản địa Darliege.”
“Chúng tôi đến từ Bigorre.” Ryan thẳng thắn đáp.
Bigorre là thủ phủ tỉnh Reston của Cộng hòa Intis, còn Darliege là một thành phố ở biên giới phía nam của tỉnh Reston, quản lý một khu vực rộng lớn bao gồm cả làng Kordu.
“Khó trách các anh không biết phong tục của vùng Darliege.” Lumian gật đầu.
Trước đây cậu nghĩ rằng ba người ngoại lai này là viên chức đến từ Darliege, nhưng hóa ra họ đến từ thủ phủ Bigorre.
Có vẻ thân phận còn cao hơn so với tưởng tượng của mình... Lumian âm thầm thay đổi đánh giá của mình về nhóm Leah.
“Phong tục gì cơ?” Leah hứng thú hỏi han, “Có thể nói cho chúng tôi biết không?”
Lumian vốn muốn xây dựng quan hệ tốt đẹp với bọn họ nên cười nói:
“Ba người là bắp cải của tôi, sao tôi không cho ba người biết được?”
“Như ba người đã biết, mọi người đều có chòm sao của riêng mình và ở vùng Darliege chúng tôi còn tin rằng mỗi gia đình đều có chòm sao riêng, tạo ra vận may tương ứng, và cái chết của người trong gia đình, đặc biệt là gia chủ sẽ lấy đi may mắn ấy.”
“Để không ảnh hưởng đến chòm sao và giữ được may mắn, trước khi chôn cất chúng tôi sẽ để người quá cố ở vị trí trung tâm của gia đình, tức là căn bếp. Sau đó cắt một phần tóc và móng tay của họ, giấu chúng ở nhà mãi mãi nhưng không được để khách biết.”
“Vào thwofi điểm này, nếu người dự tang lễ vào nhà sẽ ảnh hưởng đến chòm sao tương ứng, lấy đi mất một phần vận may. Vì vậy, khi dự tang lễ chúng tôi chỉ đứng thương tiếc bên ngoài cửa, sau đó đến nghĩa trang bên cạnh giáo đường chờ đợi.”
“Thế à.” Ryan nhẹ nhàng gật đầu, “Chuyện này giống với việc đại giáo đường của mỗi khu vực đều ẩn giấu thánh cốt vậy, ‘nơi cất giấu một phần thánh thể sẽ luôn luôn có thánh tồn tại’.”
Anh ta quay lại, đối diện với nhà của Naroka, cởi chiếc mũ đội đầu, đặt lên trước ngực và bắt đầu mặc niệm.
Leah và Valentine cũng bày tỏ lời lòng thương tiếc.
Đợi bọn họ xong việc, Lumian mới nói:
“Tôi đến trước cửa ngó thi thể một cái đây, lát nữa gặp lại nhé các bắp cải của tôi.”
“Được.” Ryan nhẹ nhàng gật đầu.
Lumian hạ giọng và nói thêm:
“Tôi sẽ giúp anh tìm cuốn sách nhỏ màu xanh lam đó.”
Không đợi đám người Leah phản ứng, cậu bước sang bên cạnh một bước, cười nói:
“Sao ngày nào ba người cũng mặc cùng một bộ quần áo thế?”
“Nếu muốn ở lại một vùng đất xa lạ trong một khoảng thời gian thì cậu không thể quan tâm quá nhiều đến thể diện được.” Ryan trả lời đơn giản, Leah thì vô thức chạm vào chiếc chuông bạc treo trên mạng che mặt.
Tạm biệt nhóm Valentine, Lumian bước đến trước cửa nhà Naroka.
Xếp hàng một hồi, cuối cùng cũng đến lượt cậu.
Cậu đứng bên cửa nhìn căn bếp phía trước. Thi thể của Naroka vẫn chưa được đặt vào quan tài, nằm lặng lẽ trên chiếc giường thô sơ được ghép từ nhiều chiếc ghế dài. Móng tay của bà đã được cắt sạch, mái tóc bạc trắng lưa thưa đã gọn gàng hơn trước rất nhiều. Khuôn mặt bà ấy tái nhợt và nhăn nheo, ngay cả một thanh niên dũng cảm như Lumian cũng không dám nhìn quá lâu.
“So với khi mình nhìn thấy trước lúc bình minh, mặt bà ấy xanh hơn nhiều…” Lumian thì thầm, khẽ cúi người rồi rời khỏi cửa.
Trên đường cùng Raymond đến nghĩa trang, cậu đột nhiên vỗ đầu:
“Ấy chết, tôi quên thông báo cho Aurora.”
“Vậy cậu đi mau đi.” Raymond tỏ vẻ thông cảm.
Phần lớn thời gian Aurora không thích ra ngoài, nếu không nhờ vào em trai thì cô thật sự không cách nào biết trong làng đã xảy ra chuyện gì.
Lumian thuận thế đáp:
“Vừa khéo nơi này cách nhà cậu không xa, cho tôi mượn cuốn sách lam hai ngày, cuốn ở nhà tôi có vài trang bị chuột gặm, cần phải chép lại.”
“Được.” Raymond đồng ý.
Dù sao, vẫn còn một khoảng thời gian dài trước khi việc chôn cất diễn ra.
***
“Naroka đã qua đời.” Lumian giấu cuốn sổ nhỏ màu lam, trở về nhà và báo với Aurora.
Aurora không khỏi thở dài:
“Quả nhiên đã xảy ra chuyện.”
“Không biết có phải do con cú đó gây ra không…”
“Em cũng nghi ngờ việc ấy.” Lumian hùa theo chị gái.
Aurora “ừm” một tiếng:
“Sau khi trời tối em không được ra khỏi nhà.”
“Em cũng phải tìm cách cảnh báo người đang truy tìm truyền thuyết phù thủy với em đi.”
“Vâng.” Lumian vừa dùng câu “Naroka bị hỏi về truyền thuyết phù thủy chưa tới hai ngày mà đã chết rồi” để hù dọa Raymond, nhắc nhở cậu ta khoảng thời gian này không được ra ngoài sau khi trời tối.
“Naroka là người tốt, chị thay quần áo đi dự tang lễ của bà ấy.” Aurora vừa đi về phía cầu thang vừa hỏi, “Em sang đó cùng chị hay là đọc sách làm đề rồi mới đi?”
Lúc này rồi còn làm đề gì nữa? Đôi khi, Lumian không thể hiểu nổi suy nghĩ của chị gái mình.
Suy nghĩ đến việc phải đối chiếu cuốn sách lam, cậu nói với Aurora:
“Em làm vài đề trước rồi đi.”
“Rất tốt.” Aurora tương đối hài lòng.
Sau khi nhìn chị gái mình đi ra ngoài, vẻ mặt của Lumian trở nên nghiêm túc.
Cậu lên tầng hai, vào phòng làm việc và lấy ra cuốn sách màu xanh mượn của gia đình Raymond ra, so sánh nó với cuốn có vài từ bị cắt mất của nhà mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua, từng chữ tương ứng lần lượt được tìm ra và viết lên trang giấy trắng.
Lumian cẩn thận sắp xếp lại một lúc, sau đó điều chỉnh theo khối lượng từ của hai câu.
Chẳng mấy chốc, nội dung của lá thư cầu cứu đã xuất hiện trước mắt cậu:
“Chúng tôi cần nhanh chóng có được sự giúp đỡ.”
“Những người xung quanh càng lúc càng kỳ lạ.”
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook