Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 933: Đặt cược một bữa ăn?
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chân mày Đường Vũ Lân khẽ nhíu, đừng nói là, vị này đã xem mình thành tình địch rồi sao?
Từ trong nhãn thần vị Trung tá này đối với Long Vũ Tuyết, hắn liền có thể phán đoán ra được, người này dường như là đã thích Thiếu tá. Mà mình rõ ràng là đã gặp phải họa từ trên trời rớt xuống!
"Lực lượng." Đường Vũ Lân nhỏ tiếng nói, hắn ta không muốn chuốc lấy phiền phức, điều đó cũng không có nghĩa là hắn sẽ nhẫn nhịn bất thứ gì mà hắn gặp phải. Quân đội, vẫn là phải dựa vào thực lực mà nói chuyện.
Trung tá cười lớn, "Lực lượng? Được! Chúng ta cùng luận bàn một chút. Nếu ngươi có thể kiên trì được ba giây trong tay ta, ta sẽ tin tưởng ngươi có khả năng sẽ được thăng lên thành nhất đẳng binh"
Đường Vũ Lân khuôn mặt lạnh lùng nói, "Ngài nghĩ ta có khả năng thăng hàm hay không, điều này dường như không có liên hệ gì đến ta. Ta tại sao lại phải luận bàn với ngài."
Giang Thất Nguyệt mở to đôi mắt quan sát, Long Vũ Tuyết ở trước cũng không khỏi phải xoay đầu lại nhìn.
Tục ngữ nói nghé con mới sinh không sợ hổ, tân binh thường khi mới đến đây cảm thấy bản thân đã rất ưu việt nhưng về sau lại ra về với nhiều cái kết thảm hại.
Trung tá ngược lại cũng không có tức giận, chỉ nhìn Đường Vũ Lân với vẻ thích thú nói: "Vậy ngươi cảm thấy, nên làm thế nào thì mới chịu luận bàn cùng ta?"
Đường Vũ Lân đột nhiên cười lớn, nụ cười rất ấm áp, nếu như hiện tại có những người khác của Học viện Sử Lai Khắc ở đây, thấy được cái điệu bộ cười này của hắn, nhất định là có thể đoán được, cái tên gia hỏa này khẳng định là đang muốn hố người ta. Vào lúc bụng dạ càng đen tối, nụ cười trên mặt của Đường Vũ Lân lại càng chân thành.
"Trưởng quan, ta là người mới đến, cũng không có có quân công để đổi lấy thức ăn. Vậy thì, chúng ta đặt cược một bữa cơm thế nào. Nếu như ta thắng, vậy ngài phải đãi ta ăn thỏa thích ở bất cứ quầy cửa sổ nào. Sau khi ta ăn xong ngài phải thanh toán."
Trung tá đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, "Được! Vậy quyết định như vậy đi. Nếu như ngươi thua, ta cũng không làm khó ngươi, hãy đến chỗ của ta, giặt y phục cho ta trong một tháng. Thế nào?"
Yêu cầu này xác thật là không quá đáng, ác cảm của Đường Vũ Lân đối với vị Trung giáo này cũng giảm đi vài phần, chí ít vị này cũng làm việc không quá phận. Có điều, đối phương liệu có thật sự biết bản thân đang đặc cược cái gì với mình không?
Trong lòng Đường Vũ Lân hiện tại không khỏi sinh ra một chút lòng trắc ẩn nói, "Theo ngài thấy, chúng ta nên luận bàn như thế nào đây?"
"Rất đơn giản, bắt tay thì thế nào. Cho đến khi một bên nhận thua thì dừng" vừa nói Trung úy hắn vừa dương cách tay to như cái quạt hương bồ ra.
Đường Vũ Lân hướng về phía Giang Thất Nguyệt và Long Vũ Tuyết nói: "Nhờ hai vị trưởng quan giúp ta chứng kiến cho."
Giang Thất Nguyệt nhẹ thở dài nói, "Tiểu soái ca, giặt y phục cho ca ca của ta trong một tháng cũng không phải là chuyện gì xấu, đến lúc đó, hãy theo ca của ta học thêm nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn một chút."
Đường Vũ Lân mỉm cười đáp, "Trưởng quan, ngài chắc chắn là ta sẽ thua sao? "
Giang Thất Nguyệt cười hì hì nói, "Thấy ra được ngươi rất tự tin vào bản thân mình nha! Vậy chi bằng ta thêm một phần đặt cược của ta, ta cược nếu ngươi thắng, ta cũng sẽ đãi ngươi một bữa cơm, nếu thua vậy thì cũng phải giặt y phục cho ta trong một tháng. Ngoại trừ, tiểu.... ó "
Lời này vừa nói ra, đám sĩ binh xung quanh thấy náo nhiệt đồng thời cùng cười rộ lên.
Đường Vũ Lân cũng không tức giận, vui vẻ cười nói: "Được thôi."
Vừa nói, hắn đồng thời cũng đưa tay ra, bắt lấy tay của Trung tá.
Chân mày Trung tá khẽ nhíu, "Tân binh, nhớ cho kỹ tên của ta, ta tên là Giang Ngũ Nguyệt."
Đường Vũ Lân khóe miệng giật giật, trong lòng thầm nói, cả gia đình này đặt tên thật là đơn giản dễ nhớ a!
Tay của Giang Ngũ Nguyệt cùng với tay Đường Vũ Lân cách biệt về kích thước là rất rõ ràng, chỉ là độ dài bàn tay cùng ngón tay của Đường Vũ Lân đại khái là vẫn dài hơn, nhưng nắm tay của Giang Ngũ Nguyệt lại đặc biệt thô to hơn, giống như là cánh tay của một con gấu vậy, nó hoàn toàn trái ngược với nắm tay của Đường Vũ Lân vốn lại rất thon dài, trắng trẻo, tươi
Hai tay song phương đan vào nhau, nhanh chóng nắm chặt lấy nhau.
"Quào! Chỉ giao phong bằng sức mạnh thuần túy, cả hai không dùng hồn lực cũng không dùng võ hồn" Giang Thất Nguyệt ở một bên hứng thú khen ngợi, nói một cách sôi nổi.
Trên mặt Giang Ngũ Nguyệt lộ ra nụ cười không có ý tốt, đồng thời nắm tay đã bắt đầu chầm chậm phát lực. Đáng tiếc, có điều hắn ta không có nghĩ đến là, cái vị Long Vũ Tuyết đứng một bên không nói nửa lời nào, bên trong mắt của nàng hiện giờ chớp động quét qua vài phần tiếc thương cho hắn.
"Đi đấu sức mạnh với một tên chỉ dựa vào lực lượng nhục thể đã có thể đánh bại được Ba An, Giang Ngũ Nguyệt thật sự không hổ là đồ đầu heo mà." Giang Ngũ Nguyệt thầm nghĩ.
Đường Vũ Lân đồng thời trên mặt cũng mang theo ý cười, nhưng tay phải của hắn rất tự nhiên cùng với tay của Giang Ngũ Nguyệt nắm chặt.
"Hả?" Một lúc sau, trên mặt Giang Ngũ Nguyệt vậy mà phát sinh ra một chút biến hóa, hắn chỉ cảm giác được, cái mình đang nắm không chỉ là một cái tay mà giống như là một khối kim loại hiếm có vô cùng rắn chắc, dù hắn có phát lực như thế nào đi nữa, bàn tay của đối phương vậy mà không có một chút biến hóa nào, trên mặt cũng một dạng như vậy, bình tĩnh không biến sắc.
Tên gia hỏa này.....
"Không có sự ba động của hồn lực, đó chỉ là lực lượng thuần túy của nhục thân. Sức mạnh của tên tiểu bạch kiểm này, đừng nói là....."Giang Ngũ Nguyệt thầm nghĩ
Các chiến sĩ của Huyết Thần quân đoàn xung quanh đang ồn ào nghị luận cũng thấy ra được có cái gì đó không đúng, ba giây sao? đến giờ cũng đã qua mười giây rồi đó. Trước đó Giang Ngũ Nguyệt có nói qua, nếu tên Đường Vũ Lân này có thể kiên trì được ba giây vậy xem như hắn giành được chiến thắng.
Tại bên trong quân quan dưới cấp Tá ở Huyết Thần quân đoàn, nói sức mạnh của Giang Ngũ Nguyệt đủ để xếp vào trong top ba đứng đầu. Nhưng lúc này tên tân binh đang chính diện đối kháng với hắn, thấy có vẻ như một chút biến hóa cũng không có. Điều này cũng có nghĩa, lực lượng của người này chí ít cũng không hề thua kém so với Giang Ngũ Nguyệt.
"Trưởng quan, ngài xem, lúc này đã quá thời gian giao ước rồi!" Đường Vũ Lân với vẻ mặt vô tội nói ra.
Giang Ngũ Nguyệt không cam tâm, tay phải lúc này cũng toàn lực phát huy, biểu tình trên mặt cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc. trong lòng Giang Ngũ Nguyệt nghĩ, "Ở đây có nhiều người chứng kiến như vậy, mặt mũi ta còn biết bỏ đi đâu chứ!"
Đường Vũ Lân nhẹ thở dài một tiếng, ý định ban đầu của hắn là muốn cho Giang Ngũ Nguyệt một cái bậc thang để leo xuống, nhưng xem ra cái vị này trong lòng vẫn còn không cam tâm! Bàn tay của hắn cuối cùng cũng đã bắt đầu phát lực, năm ngón tay chầm chậm siết chặt vào nhau.
Giang Ngũ Nguyệt chỉ cảm thấy bàn tay mình phảng phất như có thêm một tầng khóa chặt vậy, dần dần siết chặt lại mà cái này căn bản là không thể dựa vào ý chí thì có thể xoay chuyển tình thế được, sức mạnh của hắn ở trước mặt đối phương, giống như một cái cây khô mục rửa không ngừng bị côn trùng gặm nhấm rồi nuốt chửng. Từng cơn đau nhức từ trong cốt tủy truyền đến.
Trên mặt mặt đã bắt đầu tái xanh, Giang Ngũ Nguyệt lúc này mới thấy rõ được, tên tân binh trước mắt này, trên phương diện sức mạnh xác thực vượt xa so với mình.
Vậy mà lúc này, lực bị bóp trên tay đột nhiên giảm nhẹ, bàn tay của Đường Vũ Lân lại khôi lại bộ dạng trước đó, đồng thời cũng hóa giải hết áp lực, tinh thần của Giang Ngũ Nguyệt cuối cùng cũng đã được thả lỏng, ngay lập tức hắn cũng hiểu rõ ý của đối phương, dù sao hắn cũng không phải thật sự là đồ đầu heo như lời đồn.
Trước tiên thả lỏng tay ra, Giang Ngũ Nguyệt nhíu mày nói, "Rất tốt, có khả năng ở trong tay ta kiên trì được lâu như vậy, cũng xem như là nhân tài có thể đào tạo. Ta có thể nói với cấp trên, tiểu đoàn cận chiến chúng ta muốn có được ngươi." hắn vừa nói vừa đặt tay lên vai của Đường Vũ Lân vỗ mạnh hai cái.
Hai cái vỗ này thật sự là không có nhẹ, nhưng Đường Vũ Lân lại mỉm cười tiếp nhận.
"Đa tạ Trưởng quan. Trưởng quan người xem, Bữa cơm hôm nay của tôi thì...?" Đường Vũ Lân hỏi.
Giang Ngũ Nguyệt hào phóng phất phất tay, "Dám chơi dám chịu! Cứ ăn tận hứng ăn. Đồ ăn ở quầy có số hiệu nhỏ là tốt nhất đó, ta kiến nghị ngươi có thể đi đến cửa số hiệu một bên đó để lấy thức ăn. "
Người này tính cách ngược lại rất sảng khoái, hơn nữa lại còn hảo tâm giúp mình chỉ ra nơi có đồ ăn tốt nhất, điều này khiến cho cảm quan của Đường Vũ Lân đối với vị Trung tá này lại tốt hơn vài phần, có điều, đúng là như vậy nhưng hắn không thể miệng hạ lưu tình được a...
Rong ruổi nhiều ngày như vậy, đã rất lâu rồi không được nếm qua đồ ăn ngon, đặc biệt là sau khi tiến nhập vào Vô Tận sơn mạch, thậm chí chỉ có thể nhai lương khô vừa cứng vừa nguội, khảo hạch trước đó đối với tinh thần của hắn quả thật cũng đã tiêu hao không ít.
Nếu như có thể dùng bốn chữ để hình dung về tình trạng hiện giờ của Đường Vũ Lân lúc này, thì đó là, vô cùng cùng hung cực ác mới có thể thích hợp.
"Trưởng quan, trước tiên hôm nay không cần vay ở chỗ ngài nữa. Xin đa tạ trưởng quan." vừa nói Đường Vũ Lân vừa đi đến cửa số một.
Giang Thất Nguyệt lúc mới hướng nhìn về ca ca, trong mắt cũng lộ ra vẻ thắc mắc khó hiểu. Những sĩ binh khác đứng xem náo nhiệt cũng lần lượt giải tán, mặc dù đối với cái tên Đường Vũ Lân có chút hiếu kỳ, nhưng trong giờ ăn cơm, cũng không còn việc gì quan trọng khác ngoài ăn cơm.
Giang Ngũ Nguyệt cười khổ nói: "Tiểu tử này đúng là quái vật mà, sức mạnh lại lớn như thế, còn mạnh hơn cả ta"
"Sao có thể." Giang Thất Nguyệt phồng miệng lên nói, "Ta nhớ rằng, lần trước ca ca trắc thí sức mạnh, đã vượt qua ba vạn cân rồi mà. Ca không phải là đã thủ hạ lưu tình rồi đó chứ?"
Giang Ngũ Nguyệt khóe miệng giật giật một chút, "Thủ hạ lưu tình sao? muội thấy ta là cái loại người đó sao? Có điều, tiểu tử này không tồi, lực lượng mạnh đến như vậy, nên đặt ở tại cận chiến đội của chúng ta thì mới có thể phát huy hết tiềm năng được. Quyết định vậy đi, đợi lát nửa ta tìm cấp trên đi xin đi chiêu mộ người về"
"Hắn ta là người của Sở Đặc Cần bọn ta. Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ." Long Vũ Tuyết thanh âm lạnh lùng truyền tới.
"Sở Đặc Cần sao?" Giang Ngũ Nguyệt kinh ngạc nói: "Vũ Tuyết à, ngươi cũng muốn tiểu tử này ư? Nhưng Sở Đặc Cần các ngươi bình thường làm nhiều nhiệm vụ trinh sát, chú trọng vào công kích tầm xa hơn là cận chiến, hắn liệu có được không?"
Long Vũ Tuyết không có giải thích với hắn, chỉ chỉ tay vào quầy cửa sổ số một bên đó, "Tình huống của ngươi dường như không quá tốt rồi."
Giang Ngũ Nguyệt theo phản xạ quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ số một, chớp mắt một cái sắc mặt của hắn liền đại biến, "Cái tên tiểu tử này, đây là muốn chết sao" vừa nói hắn ta vừa hùng hổ tiến đến.
Quầy cửa sổ số một ở Thực đường, đĩa đồ ăn không ngừng từ phía bên trong được chuyển ra, trên bục tại trước cửa sổ quầy ăn đã bày ra một hàng dài cán món ăn, hơn nửa vẫn còn đang tiếp tục bổ sung thêm.
Thoáng một chốc, vậy mà đã có mười mấy phần ăn được đưa ra.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook