Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chapter 934: Ta không có lãng phí
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Ba quầy cửa sổ số đầu tiên một, hai, ba không có ai xếp hàng tự nhiên là có lý do của nó. Quân công trong Huyết Thần quân đoàn, vốn là căn cứ theo giá trị cống hiến mà có được. Trên căn bản, một phần đồ ăn ở cửa sổ số 1, tương đương với lượng quân công đạt được ở một trận chiến đấu cường độ thấp. Nói dễ hiểu hơn là số quân công cho một bữa ăn tại quầy cửa sổ số một có thể đủ để một tên tam đẳng binh thăng cấp lên nhị đẳng binh. Mặt dù về sau, việc thăng cấp quân hàm, ở mỗi một cấp đi lên thì lượng quân công yêu cầu cũng ngày cách biệt cực lớn, nhưng từ đó cũng có thể nghĩ mà biết, đồ ăn tại cửa số một này đắt đỏ đến chừng nào.
Mặt dù cần quân công để mua đồ ăn ở Thực đường, nhưng lượng đồ ăn cho một phần ăn luôn rất nhiều, một phần ăn như vậy có thể đủ cho một người có dạ dày cực lớn ăn no. Nhưng lúc này,trên bàn đã mang ra được mười mấy phần rồi. Ngay cả Giang Ngũ Nguyệt vốn đã là Trung tá cũng cảm thấy có một chút ăn không tiêu.
"Tiểu tử, ngươi muốn nháo cái gì?" Giang Ngũ Nguyệt âm thanh phẫn nộ quát.
Khuôn mặt vô hại của Đường Vũ Lân xoay về hắn, đáp lại: "Trưởng quan, ngài không phải nói đãi ăn no sao?"
Khí thế Giang Ngũ Nguyệt chậm lại, nói "Đãi ăn no thì không sai, nhưng cũng không có thể lãng phí như vậy. Ngươi có biết không, tham ô cùng với lãng phí là phạm tội nặng nhất không."
Đường Vũ Lân lập tức nghiêm nghị nói: "Trưởng quan yên tâm, ta tuyệt đối không lãng phí."
"Ngươi ăn hết được sao? Ta nói cho ngươi biết, thức ăn ở cửa số một, toàn bộ đều có thêm vào thiên địa linh vật, dinh dưỡng tràn trề, đừng nói là ngươi thật sự ăn không hết, xem như có ăn hết đi nửa cũng có thể tiêu hóa được hết không, không sợ no chết ngươi sao?"
Đường Vũ Lân mỉm cười nói: "Trưởng quan, nếu là như vậy, chúng ta lại lần nữa đánh cược, nếu ta ăn hết vậy thì bữa sau...."
"Hỗn đản, ai cá cược cùng với ngươi. Mau trả lại đồ ăn" Giang Ngũ Nguyệt có một chút bạo nộ quát
Âm thanh khàn khàn từ trong quầy cửa sổ số một truyền đến "Đã bán rồi, không được trả lại hàng. Giang doanh trưởng mời mau chóng thanh toán, theo như ngài nói dám chơi dám chịu."
Giang Ngũ Nguyệt khóe miệng giật giật một lát thầm nghĩ, "Muốn từ Trung tá thăng lên Thượng tá, lượng quân công yêu cầu cực kỳ khổng lồ. Hắn ta đã tích lũy hơn một năm nay, vậy mà hiện tại vẫn còn thiếu hai phần ba số đó. Mà ăn một bữa như vậy, toàn bộ quân công tích lũy của hắn đều coi như trống rỗng, như vậy không cảm thấy đau tim mới là kỳ quái đó."
Đường Vũ Lân đã không còn quan tâm tới hắn, đứng ở trước quầy đang mở miệng ăn như hổ đói.
Đường Vũ Lân hắn không biết là những món ăn này là dùng nguyên liệu gì làm nên, chỉ cảm giác được hương vị thật sự mà nói là quá tuyệt, tuyệt đối so với món mà Mục Dã lão sư làm ra không phân cao thấp. Đặt biệt là phần nước thịt tươi ngon, non mềm của một loài chim, sự tươi ngon của nước súp đó thật sự khiến người ta phảng phất cảm giác được một sự kích thích thèm ăn vô cùng mạnh mẽ, thậm chí như muốn cắn ngay đầu lưỡi của mình vào trong vậy.
Giang Ngũ Nguyệt cũng nhịn đau thanh toán, đang khi hắn xoay người lại nhìn về hướng Đường Vũ Lân định phát tác, thì nét mặt giận dữ trên khuôn mặt lúc này chớp mắt một cái liền đông cứng lại.
Bởi vì, trong lúc hắn thanh toán, vậy mà ba phần ở quầy số một đã bị ăn hết. Đường Vũ Lân cũng đang nỗ lực ăn đến phần thứ tư rồi.
Một bát lớn súp thịt Tuyết Linh Điểu, nhưng nó bao gồm cả nguyên môn con Tuyết Linh Điểu to lớn bên trong. Trong tầm mắt của Giang Ngũ Nguyệt quan sát, một cái đùi chim đã tiến vào trong miệng Đường Vũ Lân, thoáng chốc một cái xương đầu được nhổ ra. Một bát súp to như vậy, mà trong thời gian vài cái hô hấp thì đã không còn lại cái gì.
Giang Ngũ Nguyệt thầm nghĩ "Hắn ăn nhanh như vậy, vậy mà lại không cảm thấy thô lỗ một chút nào, ngược lại còn có cảm giác giống như nước chảy mây trôi, cực kỳ tao nhã." Trong lúc hắn ta còn đang chìm trong suy nghĩ, Đường Vũ Lân vậy mà lại đã ăn xong thêm một phần nữa.
Ở cách đó, Giang Thất Nguyệt cùng Long Vũ Tuyết thấy được cảnh này cũng choáng váng không thôi
"Tên gia hỏa này, là quỷ đói đầu thai sao? Mặc cho hắn nhìn soái như thế nào, với cái cách ăn uống này có thể nuôi nổi sao?" Giang Thất Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt thầm nghĩ.
Khóe miệng của Long Vũ Tuyết lộ ra một tia ý cười nói, "Nếu như ta nhớ không lầm, hình như có người vừa rồi tham gia đặt cược thêm. Quân công của ngươi liệu có đủ hay không? Nếu không đủ vậy có thể đến vay ở chỗ ta. Ngươi vừa rồi không phải đã nói, không được phá hư quy củ sao, do đó tiền lợi tức hàng tháng là một trăm phần trăm, thấy thế nào?"
"Đừng mà Vũ Tuyết." Giang Thất Nguyệt kêu thảm, "Ta sắp phá sản rồi, đừng làm thế mà! Ta bởi vì muốn thăng cấp lên Thiếu tá mà tích góp quân công đã tốn không biết bao nhiêu thời gian rồi. Ây da, trời ạ! Ngươi là đi đến chỗ nào mà tìm được cái tên quái vật này đến vậy! Ta biết phải làm sao đây! Vũ Tuyết, ngươi nhất định phải cứu ta, hay là ngươi cầu xin hắn giúp ta được không. Dù sao hắn cũng là người mà ngươi mang tới mà. "
Long Vũ Tuyết nhún nhún vai, thờ ơ đáp: "Tự chuốc lấy họa, không cần nói nữa, ta cũng không có cách. Ngươi tự cầu phúc cho mình đi"
Khi ánh mắt của Giang Ngũ Nguyệt đang nhìn Đường Vũ Lân đem mười mấy phần ăn ở quầy số một toàn bộ đều ăn sạch, miệng của hắn đã há ra vô cùng lớn. Sau đó, hắn nhìn thấy Đường Vũ Lân đi tới quầy số một, hướng vào bên trong gọi hỏi đầu bếp, "Còn nữa không?"
"Không còn, hôm nay chỉ có bấy nhiêu thôi." Đầu bếp từ trong cửa số một đáp.
Giang Ngũ Nguyệt thất thanh nói: "Ngươi vẫn còn có thể ăn nữa sao?"
Đường Vũ Lân vừa hướng đến quầy cửa sổ số hai vừa đáp lại: "Vậy thì miễn cưỡng ăn ở quầy số hai vậy."
Hắn ta rất lâu rồi không được đại khai sát giới như vậy, nhưng mà bữa ăn hôm nay thật sự quá thống khoái đi, mặc dù hắn không muốn làm cho Giang Ngũ Nguyệt phá sản, nhưng thực sự có chút không quản nổi miệng này.
Đồ ăn vừa ngon, lại có số lượng nhiều như vậy, hắn ta hiện tại cảm thấy những mệt mỏi trong suốt một ngày qua dường như đều bị xua tan hết. Toàn thân cảm thấy ấm áp, thoải mái không nói nên lời. Hơn nửa, Tốc độ xoay của vòng xoáy ở ngay trước ngực lúc này đã đạt đến cực hạn, ở bộ phận trung tâm, dường như còn lờ mờ thấy được quang mang của tinh thể nhè nhẹ nhấp nháy.
Sau khi đã ăn hết mười mấy phần ăn ở quầy cửa sổ số hai, Đường Vũ Lân lúc này mới chịu dừng lại, hắn hướng về phía Giang Ngũ Nguyệt, lúc này gương mặt đã cứng đờ như pho tượng, nở một nụ cười lộ ra hàm răng trắng ngà nói, "Đa tạ trưởng quan đã hậu đãi."
Giang Ngũ Nguyệt ngơ ngác đứng ngay tại đó, từ sau bóng lưng nhìn lại rõ ràng thấy ra được một chút suy bại cùng cô quạnh bên trong đó. Sau khi Đường Vũ Lân chào tạm biệt với Giang Thất Nguyệt và Long Vũ Tuyết thì mới đi ra khỏi Thực đường, quay trở về nơi ở của mình.
Bài trí trong phòng của sĩ binh, cũng xem như là không tệ. Đều rộng hơn mười thước vuông, phòng vệ sinh ở trong cũng cực kỳ đơn giản. Tuy nhiên, như vậy đối với Đường Vũ Lân cũng đã đủ thỏa mãn rồi, ít nhất cũng là mỗi người mỗi phòng, không có ở chung phòng với người khác vậy là tốt rồi.
"Cổ Nguyệt à, ta nên làm gì nếu không thể liên lạc được với nàng đây?" Đường Vũ Lân có một chút sầu muộn tự hỏi, thầm tính toán, trong bốn năm hắn không thể chắc chắn có thể thăng lên chức Thiếu tá được."
"Tích lũy quân công để thăng cấp quân hàm, sau một tháng đặc huấn,... Bản thân mình trước hết cần bình tĩnh suy nghĩ xem, làm thế nào thì mới có thể tích lũy quân công mới được."
Ngồi đả tọa ở trên giường, quán chú suy nghĩ tiến vào nhập định. Hắn ta hiện tại muốn nắm bắt từng thời khắc để nỗ lực tu luyện. Nhưng để đột phá cấp sáu mươi, hắn phải dùng mười vạn năm hồn hoàn, tu vi khi đó chắc chắn sẽ thăng lên một tầm cao mới. Hôm nay giao thủ cùng với tên Ma Mị đó, khiến Đường Vũ Lân nhìn nhận rõ được mình vẫn chưa đủ khả năng. Sức mạnh thì đủ, nhưng việc đem sức mạnh chuyển hóa thành tốc độ thì lại là một câu chuyện khác, bản thân vẫn còn có khiếm khuyết. Sau này, nhất định phải cải thiện, nếu không dù có sức mạnh lớn hơn nữa cũng sẽ vô dụng nếu không đánh trúng đối phương.
Vào lúc Đường Vũ Lân đang tiến hành minh tưởng, lúc này ở bộ phận chỉ huy của Huyết Thần quân đoàn, trong phòng tác chiến số ba, tổng cộng đang có mười mấy người đang đứng nhìn vào màn hình trước mặt.
Hình ảnh ở trên màn hình đang chiếu, rõ ràng là quay lại quá trình thí luyện của Đường Vũ Lân bên trong Vô Tận sơn mạch.
Long Vũ Tuyết cũng ở ngay tại đó quan sát, nàng đứng ở phía sau. Mà người có thể ngồi tại đây, ít nhất cũng là trên hàm Đại tá, ngồi ở phía trên cùng còn có hai vị tướng quân có đeo tướng tinh.
Hai vị này đoán chừng là đã ngoài bốn mươi, đều là nam giới, trong đó có một vị thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, tướng mạo đường hoàng, chỉ cần ngồi một chỗ cũng làm cho người ta có cảm giác không giận mà uy.
Còn vị tướng quân còn lại, thân hình cao gầy, tướng mạo tương tự như Long Vũ Tuyết đến sáu phần, rõ ràng là có liên hệ huyết mạch với nhau.
"Tư chất thân thể không tồi." Vị thiếu tướng thân hình to lớn trầm giọng nói.
Long Vũ Tuyết nói: "Đúng vậy, tôi đã kiểm tra qua mấy lần, từ lúc tiến nhập vào Vô Tận sơn mạch cho đến doanh địa, tổng cộng là mất hết tám ngày thời gian. Hơn nửa, hoàn toàn không có dấu hiệu sử dụng hồn lực hay võ hồn. Nhưng mà...."
"Nhưng mà cái gì?" Vị thiếu tướng có tướng mạo giống Long Vũ Tuyết hỏi lại.
Long Vũ Tuyết đáp: "Nhưng mà, hắn ta hình như có một loại sức mạnh đặc biệt nào đó, căn cứ theo phán đoán của tôi, chắc hẳn là bắt nguồn từ huyết mạch. Đợi lát nữa, hai vị Trưởng quan liền có thể qua sát quá trình khảo hạch của hắn. Thì có thể phát hiện ra cái loại sức mạnh này tuy có chỗ kỳ quái nhưng cũng vô cùng cường đại"
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook