Con Trai Út Của Kiếm Thánh
-
Chapter 19: Chính Xác Thì Tâm Nhãn Là Gì ? (2)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 19: Chính Xác Thì Tâm Nhãn Là Gì (2)
Chính xác thì Tâm Nhãn là gì?
Bất cứ khi nào buổi huấn luyện với Luna kết thúc, Jin không bao giờ quên tự hỏi mình câu hỏi này. Cậu liên tục ngẫm nghĩ về nó trong nhiều ngày và nhiều tuần kể từ khi khóa huấn luyện bắt đầu, vì thế đầu cậu ngày càng đau và sự thất vọng càng nhân lên trong lòng.
Lần này, tình trạng đáng lo ấy của cậu kéo dài đến tận ngày hôm sau.
Buổi huấn luyện của Luna chắc chắn có hiệu quả và mục đích nhất định. Làm gì có chuyện “thiên tài trong số các thiên tài” nổi tiếng lại vô lý bắt luyện tập nhiều như vậy.
'Hự, cơ thể tự nhiên nặng nề quá. Hẳn là vì hôm qua mình đã dành cả đêm để không ngừng suy nghĩ về câu hỏi đó. Phải thư giãn đầu óc của mình trong buổi tập lúc sáng và ngừng lo nghĩ trong một thời gian mới được.'
Chị cả Luna cũng đã từng làm giống như những gì cô đã ra lệnh cho Jin làm khi cô mười bốn tuổi sao? Khi ra đến sân tập của Garon, Jin nghĩ về quá khứ của chị cả của mình.
Vì họ cách nhau tận mười chín tuổi, nên Jin đã không thể chứng kiến sự trưởng thành và phát triển của Luna. Nhưng cậu từng nghe được rằng trong độ tuổi dậy thì, cô ấy là một đứa trẻ khá nổi loạn.
'Dù thế nào đi nữa, chị cả vẫn bắt mình phải luyện tập thế này vì chị ấy tin rằng mình có thể tìm ra ý nghĩa và mục tiêu đằng sau nó.'
Bảy giờ sáng.
Các binh sĩ hộ vệ đang tập trung tại sân tập. Hôm nay họ sẽ đấu kiếm với nhau, nên giữa mọi người có một tâm trạng khá kỳ lạ.
Kết quả của các lần đấu đánh ảnh hưởng trực tiếp tới điểm số trung bình và đánh giá tổng quan của họ.
Có điểm số cao hơn sẽ mang lại cho họ mức lương cao hơn và khả năng trở thành một Kị Sĩ Hộ Mệnh với sự đối đãi đặc biệt. Không có gì đáng ngạc nhiên khi mọi binh sĩ tập sự đều đang lộ rõ vẻ lo lắng.
'Đúng là một bầu không khí cạnh tranh nặng nề. Những ánh mắt của đó cho thấy rằng họ sẽ không nhân nhượng với bất kỳ đối thủ nào. Còn phía Bellop thì… Haizz. '
Jin hướng sự chú ý của mình vào góc khuất nơi Bellop đang ngồi đực ra một chỗ.
Y như rằng, cậu bé nhát gan này đang nhìn xung quanh với ánh mắt lo lắng. Cậu ta khiến Jin liên tưởng đến một con mồi nhỏ vừa kịp thoát khỏi nanh vuốt của kẻ săn mồi và nhảy thụp vào một cái lỗ.
'Cậu ta bị làm sao vậy? Không, làm thế quái nào mà cậu ta lại vượt qua được kỳ thi đầu vào và trở thành binh sĩ hộ vệ được vậy?'
Sau khi vượt qua kỳ thi, Bellop có lẽ đã được nhiều người bên ngoài Lâu Đài Kiếm Viên gọi là ”thiên tài”. Vì vậy, Jin không tài nào hiểu nổi lý do đằng sau vẻ nhút nhát đó.
'Hừm… Có thể là cậu ta đã từng tin rằng mình là một thiên tài, nhưng phát hiện ra ở đây còn những thiên tài giỏi hơn và mạnh hơn nhiều, điều này khiến cậu mất tự tin. Hay là cậu ta sinh ra đã thế rồi…?'
Nghĩ đến đó, Jin lắc đầu.
'Mình đã đủ bận rộn để suy nghĩ về ý nghĩa đằng sau quá trình huấn luyện của chị cả rồi. Không còn thời gian và năng lượng để hiểu được vấn đề của cậu ta. Mình chỉ cần làm sao để cậu ta không bị đuổi, như vậy là quá đủ rồi!'
Khi Garon đến sân tập, những binh sĩ ngay lập tức đứng thành hàng. Sau một bài khởi động và tập thể dục đơn giản, Garon đã thông báo trình tự đối kháng và lịch trình.
"Sẽ có ba vòng đấu! Mỗi lần sẽ thay đổi một đối thủ. Và mười người chiến thắng nổi bật nhất sẽ có cơ hội thách đấu với Thiếu gia Jin một chọi một."
"Vâng, thưa huấn luyện viên!"
Không một binh sĩ nào trong lớp của Garon có thể đánh bại Jin. Vậy nên, bất cứ khi nào có một phiên đối kháng thế này, Jin sẽ đánh nhiều hơn vài trận so với những người khác.
"Garon, khi nào ta mới có thể chuyển lên lớp đào tạo trung cấp?"
Bắt đầu từ lớp huấn luyện trung cấp, thì người chỉ dẫn sẽ là một trong những kị sĩ kỳ cựu của gia tộc thay vì một huấn luyện viên được mời như Garon. Hơn nữa, trong giờ học, binh sĩ được phép sử dụng aura và kiếm thật - những thứ vẫn đang bị cấm trong lớp sơ cấp.
Jin bây giờ đang muốn chuyển sang cấp bậc tiếp theo.
"Phu nhân Rosa đã ra chỉ thị rằng nếu Thiếu gia Jin có thể hạ gục cả mười đối thủ ngày hôm nay, ngài sẽ được phép tham gia lớp trung cấp vào đầu năm sau."
"Thật sao?"
Mặc dù từ nãy đến giờ cuộc nói chuyện có vẻ đang đánh giá thấp các binh sĩ, họ vẫn là những binh sĩ hộ vệ được chọn ra bởi Gia tộc Runcandel.
Jin cần hạ gục mười binh sĩ xuất sắc nhất. Đối mặt với với mười người liên tiếp sẽ không dễ dàng như vậy đối với Jin.
Những binh sĩ tập sự của Runcandel nằm ở một cấp độ hoàn toàn khác so với những binh sĩ và lính đánh thuê tập sự đến từ kiếm viện của những quốc gia khác.
"Edington, Mark! Hai cậu lên trước. Chuẩn bị sẵn sàng đi!"
Hai cậu bé với vẻ mặt kiên quyết đối đầu với nhau ở giữa sân tập. Khi Garon ra hiệu, cuộc đấu bắt đầu. Jin ngồi quan sát chuyển động của họ mà không mấy bận tâm.
”Mọi người đang làm khá tốt.”
Chuyển động của họ rất linh hoạt và nhanh nhẹn, mà mạnh mẽ. Mặc dù trông có vẻ lo lắng nhưng họ vẫn bình tĩnh tính toán nước đi trong khi dò xét đối thủ. Không phải tự nhiên mà họ trở thành những binh sĩ hộ vệ nhà Runcandel.
Vụt, vụt!
Mặc dù chỉ đang cầm kiếm gỗ, nhưng mỗi cú vung đều chém ra cả gió. Kể cả khi không có những cạnh sắc đi chăng nữa, một cú đánh khéo léo hoàn toàn có thể đập nát được đầu một người bình thường.
"Hự!"
Rắc!
Cậu bé tên Edington hạ đo ván đối thủ của mình bằng một cú đập vào xương sườn. Khi tiếng gãy xương sườn vang lên, Mark gục xuống tại chỗ và run rẩy vì đau đớn.
Đội ngũ trị liệu sư của Runcandel - những người đang chờ sẵn ở một bên sân tập - đặt cậu bé bị thương lên cáng.
"Người chiến thắng, Edington. Hãy ra kia nghỉ ngơi ở đó và chờ được gọi tiếp. Tiếp theo là Phils và Sierra ..."
Và cứ như vậy, chín trận đấu cứ thế tiếp diễn. Thứ mười là Bellop và một cô gái tên là Mesa Milcano.
Jin chú ý đến cuộc đấu của Bellop.
'Bellop dường như vẫn tập trung vào việc phòng ngự như thường lệ.'
Ở phía bên kia, Mesa đang tấn công cậu ta một cách dồn dập. Là một trong những học viên hàng đầu của lớp đào tạo sơ cấp, sức mạnh của cô bé được thể hiện rất rõ ràng.
Nhưng Jin đã quá quen với cảnh tượng này. Đây không phải là lần đầu tiên cậu xem một trong những cuộc đấu của Bellop.
"Đánh đi, Bellop Schmitz! Đừng chạy nữa và dừng lại chiến đấu với tôi như một người đàn ông này!"
Mesa đang tung ra những lời khiêu khích trong khi vung kiếm gỗ một cách điên cuồng.
Đột nhiên, Jin nhận ra rằng chuyển động của Bellop “tốt hơn cậu nghĩ”... Sau đó cậu nhận ra đây là kết quả của sự phát triển “mắt” của mình.
'Bellop, tên ngốc đó. Không phải cậu ta yếu thế. Cậu ta đang nhường nhịn cô nhóc đó!'
Jin bật dậy theo bản năng.
Có vẻ như Bellop chỉ đang chặn những đòn tấn công của Mesa đến tận những giây phút cuối cùng, nhưng Jin có thể thấy rằng chuyển động của Bellop có phần nhân nhượng.
'Trong cuộc giao lưu này - khi mà kiếm của họ đụng nhau tới hai mươi lần - Bellop đã có cơ hội phản công ba lần. Đó cũng không phải là tình cờ. Bellop dường như đã tự tạo ra những cơ hội đó bằng cách điều khiển đối phương chuyển động theo ý mình. Vậy thì tại sao?'
Tại sao cậu ta không đánh trả?
Trong khi Jin đang vắt óc suy nghĩ, thì các binh sĩ khác chỉ đang trực chờ Mesa tung ra đòn kết liễu.
Họ không nghĩ rằng họ có thể học được bất kỳ điều gì từ một trận chiến một chiều như vậy, và đặc biệt là phía đang bị áp đảo là Bellop.
'...Có lẽ nào là...?'
Jin cẩn thận quan sát Bellop một lần nữa. Cậu ta quan sát cách Bellop né và đỡ những đòn tấn công, cả biểu cảm của cậu ta.
Nhìn chung, trông cậu ta có vẻ không ổn. Đôi mắt lo lắng của cậu đang lộ rõ vẻ đau đớn và hàm răng nghiến chặt đó cho thấy cậu đang muốn thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Tuy nhiên, chuyển động của cậu tốt hơn Mesa rất nhiều. Trong khi trông cậu có vẻ như đang bị đẩy lùi, nhưng chuyển động của cậu đôi khi rất vô tư. Tựa như chỉ cần cậu muốn, cậu có thể lật ngược tình thế bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, cậu ta không phản công, một sự thiếu nhất quán khiến cho Jin không khỏi thắc mắc.
Ngoài cậu nhóc nhà Runcandel, những người khác hoàn toàn không để ý gì tới hành động của Bellop.
Không lâu sau, Jin đã tìm ra nguyên nhân của sự thiếu nhất quán này.
'Cậu ta không sợ bị đánh hay cảm thấy đau.'
Không có lý do gì để loài người cảm thấy sợ hãi vì một sinh vật khác rõ ràng là “yếu” hơn họ cả. Và theo quan điểm của Jin, Bellop mạnh hơn Mesa.
'Cậu ta đang lo lắng về việc khiến đối thủ của mình bị tổn thương. Đó là lý do tại sao cậu ta rất bị động trong cuộc chiến này.'
Ngoài điều đó ra, không có cách nào khác có thể lí giải cho cuộc chiến kỳ quặc này hết.
'Với cái tính cách đó thì, không phải là cậu ta đang quá tự tin vào kỹ năng của mình mà nhường nhịn cô ấy. Cậu ta chỉ là đang không biết phải làm gì, và chỉ có thể phòng thủ mà không tấn công, và vì vậy trông giống như cậu ta đang nhường.'
Sau khi Jin vừa nghĩ thông, thanh kiếm gỗ của Bellop rơi xuống đất. Mesa ngay lập tức chạy như bay về phía trước và dùng đầu gối đập mạnh vào cằm cậu ta.
”Dừng lại. Người chiến thắng, Mesa. Ra chờ ở kia."
"Vâng, huấn luyện viên."
Những cuộc đối kháng này đã kéo dài trong hai tiếng tiếp theo, và cuối cùng cũng đến lượt Jin. Trong số hai mươi tư người chiến thắng, Garon đã chọn ra tốp 10.
"Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng, Thiếu gia."
"Được rồi."
Khi Jin đứng ở giữa sân tập, đôi mắt của những học viên khác đã sáng lên. Cậu là đứa con út của Runcandel mà họ sẽ phải phục vụ sau này, và là một con quái vật cực kỳ điêu luyện.
Trong suy nghĩ của bọn họ, việc có thể chứng kiến bộ kỹ năng của Jin là điểm nhấn của buổi đối kháng này.
"Edington, Sierra, David, Mesa ... Mấy đứa sẽ đối đầu với thiếu gia Jin theo thứ tự đó."
Jin nắm lấy thanh kiếm gỗ của mình và đối đầu với người đầu tiên.
'Hừm, vậy là mình cần đánh bại mười binh sĩ.'
Cho đến nay, kỷ lục của cậu là tám.
Chỉ cần tăng con số đó thêm hai, cậu sẽ được phép theo học các lớp trung cấp mà anh chị mình đang theo học vào năm tới.
Nếu đây là thực chiến mà một người phải chết thì thay vì hạ đo ván, cậu có thể dễ dàng hạ gục cả hai mươi người một cách dễ dàng... Nhưng trong một trận đối kháng, cậu không thể sử dụng sức mạnh tâm linh và ma thuật.
Cậu chỉ có thể sử dụng kiếm thuật thuần túy để giành chiến thắng. Hơn nữa, cậu cũng không thể giết đối thủ của mình.
'Ngay cả những tên ngốc như Tona cũng bước được vào lớp trung cấp vào năm ngoái.'
Không nói cũng biết rằng cặp song sinh vào lớp trung cấp nhanh hơn Jin không phải vì họ có kỹ năng tốt hơn cậu.
Trong khi họ có thể mạnh hơn Jin khi cậu lần đầu đặt chân đến Lâu Đài Kiếm Viên, nhưng em trai của họ có thể dễ dàng vò họ thành miếng giẻ trong cuộc đối kháng vào một năm sau đó. Tuy nhiên, họ đã cấu kết với những anh chị khác theo chế độ “nhận ủy thác” và đạt được những thành tích, điều đó đã giúp họ được thăng lên lớp trung cấp.
Hơn nữa, gần đây Jin đã cho rằng vẫn còn một vài điều nữa mà cậu có thể học được từ lớp sơ cấp. Và sau khi nhìn thấu những chuyển động của Bellop ngày hôm nay, Jin nhận ra rằng cậu đã quyết định đúng đắn khi ở lại lâu hơn một chút.
"Nếu ngài cho phép, thiếu gia Jin."
"Ừ, Edington. Ta sẽ để ngươi chăm sóc nhé."
Vụt!
Edington lao về phía Jin và vung thanh kiếm gỗ của mình. Một đòn tấn công bất ngờ. Cậu ta đã tính toán rằng nếu không giành quyền áp đảo ngay từ đầu, cậu sẽ không bao giờ có thể thắng được Jin.
Tuy nhiên, đó là một chuyển động có sơ hở.
Khi nhìn thanh kiếm gỗ bay về phía ngực mình, Jin đẩy người về phía trước thay vì né tránh. Nhưng vào giây phút cuối cùng, cậu bước sang một bên, giẫm vào chân Edington, và kề kiếm sát cổ đối thủ.
Tựa như Edington trở thành binh sĩ hộ vệ nhà Runcandel là do nhờ may mắn đơn thuần vậy. Cậu vặn người theo phản xạ và né đòn tấn công của Jin.
"Hự!"
Nhưng đó không phải là một sự né tránh hoàn hảo. Thanh kiếm của Jin đã đâm vào tai của Edington thay vì cổ.
'Mình đánh trượt, nhưng cảm giác cũng không tệ.'
Sau khi tạo ra khoảng cách giữa hai người, Edington nắm chặt thanh kiếm của mình. Nhưng vì chấn thương, nên màng nhĩ của cậu ta bị rung lên và cảm giác thăng bằng của cậu trở nên tệ hơn trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Nếu Jin chỉ đối phó với một đối thủ duy nhất, thì cậu có thể đợi để Edington hồi phục.
Nhưng cậu còn chín đối thủ nữa. Jin bất ngờ xuất hiện trước mặt Edington và kết thúc trận đầu tiên.
Vì Edington đã mất thăng bằng nên Jin có thể dễ dàng đánh bại cậu ta mà không làm cậu ta bị thương quá nặng.
"...Tôi thua rồi, thiếu gia."
"Chơi hay đấy, Edington Wez. Hãy nhờ đội trị liệu sư kiểm tra tai của ngươi đi."
"Vâng, cảm ơn ngài rất nhiều."
"Tiếp theo, Sierra! Bắt đầu ngay lập tức."
Khi tiếng hét của Garon vừa dứt, trận đấu thứ hai đã được bắt đầu.
"Mong ngài chăm sóc, Thiếu gia Jin."
"Ta cũng thế, Sierra Camaro."
Cuộc chiến thứ hai không kết thúc nhanh chóng như của Edington. Mười người chiến thắng mà Garon đã chọn ra được sắp xếp theo thứ tự từ yếu nhất đến mạnh nhất.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook