Con Trai Út Của Kiếm Thánh
-
Chapter 15: Sự Thật Được Vén Màn
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 15: Sự Thật Được Vén Màn?
Một bầu không khí căng thẳng bao trùm lên mọi thứ.
Những giọt mồ hôi đang chảy dài trên cổ của mọi người.
Sau trận đối đầu với những kẻ giả mạo, những lính đánh thuê Hắc Đế cuối cùng lại trở thành hộ vệ mới của Jin. Toàn đội đi theo hộ tống Jin đều phải nín thở trước bầu không khí đáng sợ bao quanh cậu. Các pháp sư Yuta bây giờ đã đi rồi, giờ chỉ còn lại họ ở bên chăm sóc đứa trẻ đáng sợ này.
‘Một cậu bé mới mười tuổi lại hành động như thế ư?'
Đội phó của đội 3 thuộc Lực lượng lính đánh thuê Hắc Đế tự hỏi - một câu hỏi mà toàn bộ những người trong đội cũng đều đang thắc mắc.
Lính đánh thuê của Hắc Đế! Đó là những chiến binh hoàn toàn có khả năng lật ngược tình thế trên chiến trường. Đổ máu, cơ thể bị thương nặng hay thịt nát xương tan! Không gì có thể ngăn cản những người lính đầy sẹo này chiến đấu.
Chứng kiến cảnh tượng những tù binh bị tra tấn dã man và giết hại không thương tiếc là chuyện thường ngày đối với bọn họ. Họ cũng cảm thấy không mấy bất ngờ khi nhìn thấy Jin ra lệnh cho Gilly giết hai kẻ Jerome và Holtz giả mạo kia một cách tàn nhẫn như vậy.
Tuy nhiên, những tên lính đánh thuê quỷ quyệt này đã sớm có sự cảnh giác với Jin do độ tuổi nhỏ của cậu.
Liệu còn đứa nhóc mười tuổi nào hành xử như vậy với sát thủ không? Mặc dù cậu là một thành viên của Runcandel, nhưng trên thực tế cậu chỉ đơn giản là một đứa trẻ vừa rời khỏi Lâu đài Storm và đặt chân đến một thế giới mới.
Mọi giác quan của họ dường như cảnh báo rằng phải thật cẩn thận mỗi khi thấy Jin hạ lênh cho Gilly. Lời nói và hành động của cậu không đơn thuần chỉ là của một đứa trẻ, chưa kể đến cách xử lí tên sát thủ còn đang sống dở chết dở kia.
Những tên lính đánh thuê chỉ có thể coi Jin là Bá Vương Runcandel – tuy cậu có chiều cao hơi khiêm tốn.
“Chúng ta không được phạm sai lầm nào cho đến khi hộ tống thành công thiếu gia đến cánh cổng dịch chuyển. Những hành động coi thường, hời hợt đều bị nghiêm cấm tuyệt đối, mọi người đã hiểu chứ?”
"Vâng, đội phó Murka."
Những tên lính đánh thuê của Hắc Đế — nổi tiếng với cách cư xử tàn bạo và thô lỗ — nhưng giờ lại hành xử như những quý ông thực thụ. Tất cả dường như trở nên đơ cứng hoàn toàn và cực kỳ căng thẳng, như thể đang khoác lên mình một bộ y phục bó sát, không thoải mái.
Tuy nhiên, bọn họ đã không thể ứng xử như vậy nữa chỉ vì sợ hãi một đứa trẻ mang tên Jin Runcandel. Trong mắt họ cũng có chút ngưỡng mộ và khâm phục cậu bé nguy hiểm này.
"Thiếu gia."
Gilly cất tiếng gọi Jin đang vừa đi vừa đá tuyết dưới chân. Cô ấy toát lên sự điềm tĩnh nhưng Jin đã nhanh chóng bắt được vẻ u sầu thoáng hiện trong chốc lát.
“Khoảng hai giờ nữa chúng ta sẽ đặt chân đến ngôi làng. Ở đó, chúng ta sẽ đợi đến khi tuyết ngớt rồi sẽ tiếp tục cuộc hành trình, và đó là cách tốt nhất rồi.”
"Được rồi."
Jin phủi đi lớp tuyết trên bờ vai của mình.
"Này, Gilly?"
"Vâng, thưa thiếu gia?"
“Đừng lo lắng về những gì đã xảy ra. Đó không phải là lỗi của cô."
Sâu thẳm trong trái tim, Jin đã thực sự tin vậy. Ngay cả Khan cũng bị lừa gạt bởi Jerome và Holtz giả mạo ở Lâu đài Storm, vì vậy không lý nào Gilly có thể phát hiện được.
Ngoài ra, việc Jin hiểu rõ về các quy tắc và lễ nghĩa của Kị Sĩ Hộ Mệnh hơn bảo mẫu của cậu cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Ít nhất cậu không nghĩ vậy, nhưng Gilly thì có.
"Tôi xin lỗi."
Cô trả lời cậu và Jin thoáng cười cay đắng khi nhớ lại một vài kỉ niệm không vui.
Gilly không bao giờ nói dối.
Chưa bao giờ cô ấy đưa ra những lời bào chữa như "Sau mười năm chung sống yên bình trong Lâu đài Storm khiến tôi bị mất đi sự nhạy bén." hay "Các giác quan của tôi đã bị lu mờ dần bởi sức khỏe của tôi đang không được ổn.”.
'Ở kiếp trước của mình… Gilly vẫn vậy, vẫn luôn xin lỗi về những việc mà cô ấy không làm sai. Khiến mình cảm thấy vô cùng có lỗi. Sau tất cả những đau khổ mà cô ấy đã phải trải qua…'
Trước khi tái sinh, Gilly là người duy nhất trong gia tộc dành cho Jin sự quan tâm vô điều kiện. Cuộc đời cô đã phải trải qua vô vàn sóng gió đau khổ khi phải đối mặt với bước ngoặt khủng khiếp khi Jin bị trục xuất khỏi nhà Runcandel. Nhưng cô lại chưa hề một lần oán trách thiếu gia của mình.
Kể cả khi aura bảy sao của cô bị phong ấn hay khi bị trục xuất ra khỏi gia tộc cùng Jin, cô vẫn luôn nói như vậy.
Tôi xin lỗi.
"Tôi sẵn sàng chịu bất cứ hình phạt cho…"
"Đủ rồi. Tôi đã nói với cô là đừng bận tâm về việc đó cơ mà? Đây là mệnh lệnh."
Gilly cúi đầu.
"Tôi hiểu."
“Cô là một bảo mẫu, nhưng ngay lúc này cô đã xuất hiện với vai trò là Kị Sĩ Hộ Mệnh duy nhất bên cạnh ta. Cô sẽ không thể lo cho sự an nguy cho ta một cách tuyệt đối nếu như cô vẫn cứ dằn vặt mãi một lỗi lầm nhỏ nhặt như vậy. Ta hi vọng bản thân sẽ không phải nhắc lại những điều này."
Jin thực sự không muốn thể hiện sự hống hách như vậy khi trò chuyện với Gilly, nhưng đó là cách duy nhất để cô ấy chịu lắng nghe.
Kiếp này, đã đến lượt cậu phải bảo vệ bảo mẫu của mình. Dù cho Jin có phải ra tay tàn độc, máu lạnh đi chăng nữa thì cậu vẫn nhất quyết đảm bảo rằng trái tim nhân hậu và ấm áp của cô ấy sẽ không bị làm tổn thương bởi thực tại khắc nghiệt.
“Mong muốn của cậu là mệnh lệnh của tôi, thưa thiếu gia.”
Gilly vừa cắn môi vừa trả lời. Cô hiểu rằng giọng điệu thờ ơ của Jin xuất phát từ lòng tốt của cậu dành cho cô.
'Tại sao một thiếu gia thông minh lanh lợi như vậy lại bị mắc kẹt với một cô bảo mẫu vừa đần độn vừa chậm chạp như mình cơ chứ? Mình nên tỉnh táo lại và đảm bảo sẽ khai trừ mọi rắc rối ập đến với thiếu gia kể từ ngày hôm nay.'
Để trở thành người hoàn toàn xứng đáng với thiếu gia!
Gilly siết chặt đôi bàn tay và ngẩng cao đầu tự hứa với chính mình. Jin đã phần nào nhẹ nhõm trước vẻ mặt kiên quyết của cô và chuyển sang nghĩ về những tên sát thủ.
Jerome và Holtz giả mạo.
Chúng là những phần tử cực đoan thuộc những tín đồ Zipfel đã ngụy trang một cách hoàn hảo nhằm lừa gạt tất cả mọi người ở Lâu đài Storm.
Không thể tạo ra một lớp ngụy trang hoàn hảo bằng ma thuật. ‘Biến hình’ là một đặc quyền chỉ riêng loài rồng mới có, và ngay cả với sức mạnh đó cũng không thể sao chép và bắt chước hoàn toàn một cá thể khác.
Vậy mánh khóe nào giúp lũ sát thủ tái tạo lại diện mạo của kị sĩ mà không để lộ bất cứ lỗ hổng nào?
Giờ Jerome và Holtz đã chết, ngay lập tức dinh thự chính nhà Runcandel đã điều động Đoàn lính đánh thuê Hắc Đế đang ngày đêm túc trực ở Vương quốc Mitel đến để điều tra danh tính của những tên giả mạo.
Tuy nhiên, Jin lại không đặt bất cứ kì vọng nào vào đội quân lính đánh thuê đó. Cả lục địa này nơi đâu cũng thấy tín đồ của Gia tộc Zipfel. Sẽ thật vô ích nếu như đổ tội và xử tử tất cả, xét trên cả phương diện thực tế và chính trị.
Hơn nữa, nếu như tiết lộ âm mưu ám sát Jin và phát lệnh khám xét trên toàn lục địa sẽ không có lợi cho nhà Runcandel.
Vì vậy chắc chắn rằng nhà Runcandel sẽ hành động như thường lệ, bắt sống một nhóm ngẫu nhiên trong đó bao gồm những kẻ theo phe Zipfel và trừng trị chúng để làm gương, đồng thời gieo rắc nỗi sợ hãi cho mọi người.
Tuy nhiên, Jin đã biết kẻ chủ mưu là ai.
'Bouvard Gaston.'
Nói một cách cơ bản, hắn ta không phải là kẻ chủ mưu… mà là thủ phạm đằng sau những màn ngụy trang hoàn hảo.
Theo như Jin biết, Bouvard Gaston là kẻ duy nhất trên thế giới này có khả năng tạo ra màn biến hình hoàn hảo thành công.
Vào năm Jin tròn hai mươi tuổi, danh tính của Bouvard đã được tiết lộ với toàn thế giới. Mười năm sau đó, hắn đã bị bắt bởi nhóm lính đặc chủng được phái đến bởi đế chế Vermont - tên tội phạm với cái danh “phù thuỷ hoá hình”.
Jin vẫn còn nhớ những tin tức liên quan đến tên tội phạm biến hình Bouvard được lan truyền rộng khắp thế giới trong kiếp trước của mình.
Trong tương lai, mọi người có thể sẽ biết đến danh tiếng của Bouvard. Tuy nhiên ở hiện tại, Jin là người duy nhất biết về hắn.
‘Nếu có những màn biến hóa hoàn hảo của hắn ta thì sẽ khá hữu dụng. Nếu mình có thể đánh bại Bouvard và sử dựng các kỹ năng của hắn…’
Nhưng sau đó Jin liền lắc đầu.
'Tên đó là là một kẻ mất trí. Khi Bouvard bị giam cầm ở Vermont, hắn dã không ngừng tuyên bố rằng mình là một nghệ sĩ và hoàn toàn vô tội. Vậy nên, tốt nhất là nên loại bỏ hắn. Và ngay tại thời điểm này, hắn ta đã giơ lưỡi kiếm lên chống lại mình rồi.'
Sự tồn tại của Bouvard trên thế giới này chỉ khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn. Hỗn loạn vì lợi ích của hỗn loạn. Đó là nguồn cảm hứng và ‘phong cách nghệ thuật’ của hắn.
Jin đã nhớ lại mọi ký ức khủng khiếp về tên mất trí này, và điều đó thật đau đầu .
May mắn thay, Jin không cần phải tốn hàng năm trời để tìm hiểu Bouvard nữa vì cậu đã thừa biết hắn đang giả dạng làm một công dân và nhớ cả địa điểm của ‘xưởng làm việc phân mảnh’ mà hắn đang quản lý.
“Chúng ta sẽ đến nơi sớm thôi. Nếu cậu cần gì, xin đừng ngần ngại mà ra lệnh cho cấp dưới của tôi.”
Vừa khi một trong số những người hộ tống của Jin dứt lời, mặt trời bắt đầu ló rạng.
Jin đã có một bữa sáng đạm bạc với súp và trứng trong nhà trọ, sau đó nghỉ ngơi trong phòng. Mặc dù đã được huấn luyện ma thuật, võ thuật và linh thuật tại Lâu đài Storm, việc đi bộ dưới lớp tuyết rơi dày trong vài giờ đồng hồ vẫn là một nhiệm vụ quá sức đối với cơ thể của một đứa trẻ.
"Meoow."
"Meo."
"Meo!"
Ngày 2 tháng 11 năm 1790. 3 giờ chiều.
Trận tuyết rơi dày đặc kéo dài đến tận trưa, nhưng giờ không còn dấu vết nào cả, tựa như chưa từng xuất hiện. Bỗng có một con mèo đen từ đâu đó xuất hiện kêu meo meo.
Con mèo ở bên ngoài ô cửa sổ tầng ba của quán trọ và lặng lẽ ngắm nhìn cậu bé đang ngủ trên giường.
Con mèo nhỏ nhắn đáng yêu giơ đôi bàn chân trước lên và đạp vào cửa sổ. Trông nó không khác gì mấy con mèo bình thường khác .
"Ưm."
Jin ngồi dậy và dụi mắt, giấc ngủ liên tiếp mấy tiếng đồng hồ đã cho cậu cảm giác nhẹ nhõm tựa lông hồng.
"Meo~ Meo!"
Thấy cậu đã dậy, nó bắt đầu cào kính một cách thô bạo bằng cả hai bàn chân trước, khẩn khoản muốn được cho vào.
Phụt.
Có ai ngờ rằng một chú mèo siêu đáng yêu như này lại thực sự là Hắc Long Murakan vĩ đại?
‘Chết tiệt… thật dễ thương. Mình có nên chọc ông ta một chút không nhỉ? '
Sự ham chơi của Jin đã được bộc phát. Cậu đang giả bộ như không biết chuyện gì và cầm lấy cốc nước ấm bên cạnh giường, thì bỗng dưng…
Xịt! Xịttttttt!
Murakan bắt đầu mất kiên nhẫn và trở nên cáu kỉnh. Jin biết rằng nếu cậu cứ tiếp tục làm ngơ sẽ khiến cho chú mèo giận dữ. Sau đó cậu đã ngừng trêu đùa và mở cánh cửa sổ ra.
“Rồi-rồi. Tôi hiểu rồi. Tôi chỉ đang nói đùa thôi, không cần phải nổi điên như vậy…”
Bụp!
Murakan ngay lập tức biến trở lại dạng con người và ngã sấp mặt trên sàn nhà.
Bẹp!
Căn phòng rung chuyển, bảo mẫu và những người túc trực bên ngoài cửa ngay lập tức lao vào trong.
"Thiếu gia!"
Keng!
Ngay khi nhìn thấy một tên vô danh đang nằm dưới sàn, cô nhanh chóng rút ra chiếc móng vuốt được bao phủ bởi một lớp aura màu xanh thẳm, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
‘Chết tiệt. Chúa ơi, tại sao…’
Tiêu rồi. Tình huống bất ngờ này đã phá hỏng hoàn toàn kế hoạch của cậu, và đặt cậu vào một tình thế khó khăn…
Jin và Murakan chưa kịp thốt ra lời nào thì Gilly đã phi đến và ghìm chặt móng vuốt vào cổ ông ta.
“Ai phái ngươi tới đây?! Khai mau trước khi ta xé ngươi ra thành trăm mảnh…!
Cô hoàn toàn nhầm tưởng rằng Murakan là một sát thủ.
Jin há hốc mồm kinh hãi, cậu cảm thấy có gì đó đang bay mất. Đó là hi vọng của cậu về một tương lai tươi sáng...
"G-Gilly."
“Lùi lại, thiếu gia! Hắn ta là một tên sát thủ cực kỳ điêu luyện. Không ngờ hắn lại lẻn được vào phòng của cậu mà không để lộ bất cứ dấu vết nào…!”
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi Gilly không cảm nhận được sự hiện diện của Murakan mặc dù cô đã đứng gác trước cửa phòng suốt thời gian Jin đang ngủ. Bởi chỉ vài giây trước, Murakan… vẫn chỉ là một chú mèo nhỏ.
Ngay lập tức, trong đầu Jin nảy ra hàng ngàn lý do để giải quyết tình huống bất ngờ này một cách hòa bình.
… Chẳng tìm ra một lời bào chữa chính đáng nào.
“Hết cách rồi. "
Haiz!
Jin hít một hơi thật sâu trước khi mở miệng.
“Gilly, hắn không phải là sát thủ. Rút lại móng vuốt của cô đi.”
Gilly tròn mắt, nhanh chóng đứng dậy và lùi lại vài bước. Murakan, người đã bị trẹo cánh tay về phía sau cách đây vài phút, giờ đang ho và nằm quằn quại trên sàn.
“Thiếu gia, đây là…”
“Xin lỗi đàng hoàng đi đã, rồi hãy cung kính chào ông ta. Đây là Hộ Mệnh Long của gia tộc, Hắc Long Murakan.”
Gilly không thể tin vào tai mình nữa.
Người đàn ông rách rưới với vẻ ngoài thảm hại này - người vẫn đang rên rỉ trên sàn nhà - là Hắc Long Murakan? Người này, người vẫn đang đau đớn vì cái cánh tay bị vặn đó, thật sự là Hộ Mệnh Long của gia tộc sao?
Lý do khiến Murakan đau đớn không phải do sức mạnh của Gilly, mà là do tác dụng phụ trong quá trình biến hình của ông ta. Nhưng dĩ nhiên điều này Gilly không biết. Thực tế, ngay cả Jin cũng không được thông báo về những tác dụng phụ này.
Sau khi quan sát biểu cảm của Jin, Gilly ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh của cậu.
“Là một người hầu hèn mọn của Gia tộc Runcandel, tôi đã thể hiện sự thiếu tôn trọng đối với người bảo hộ của gia tộc. Xin ngài hãy lượng thứ.”
“Ức…”
Murakan quay lại và nhìn chằm chằm vào Gilly.
"Ta tha thứ cho cô... bánh dâu bé nhỏ."
Bánh Dâu!
Nghe những lời đó, Gilly cuối cùng cũng nhận ra sự thật.
Lý do tại sao Jin luôn thèm ăn bánh nướng dâu tây, luôn đi xuống hang ở sân sau của Lâu đài Storm và luôn mang theo những chiếc bánh đó bên mình.
Tuy cô không có bằng chứng xác đáng nhưng trực giác cô đang mách bảo như vậy.
Vù vùu…!
Một cơn gió lạnh lùa vào cửa sổ. Trong không khí mùa đông tĩnh lặng, ba người sáu mắt nhìn nhau một cách gượng gạo.
"Gilly."
“Vâng… thưa thiếu gia.”
"Tôi sẽ kể cho cô toàn bộ sự thật, vì vậy có thể đóng cửa lại không?"
Cạch.
Jin bắt đầu kể lại và tường thuật những năm gần đây của mình ở Lâu đài Storm. Mặc dù cậu không đề cập đến việc tái sinh, nhưng cậu có kể việc cậu sao chép lại các tư liệu mật, và cả địa vị của cậu với tư cách là khế ước giả của Solderet.
Đáng ngạc nhiên là Gilly vẫn tỏ ra bình tĩnh và điềm đạm trong suốt câu chuyện của Jin. Tuy nhiên, cô ấy cứ liên tục gật đầu lia lịa.
“Vậy là, bây giờ, cô cũng là đồng phạm. Tôi không thể cho gia tộc biết về sự thức tỉnh của Murakan, cũng như về mối quan hệ của tôi với ông ta."
“Hãy để ta chăm sóc cô từ bây giờ, Bánh Dâu.”
Kể từ đây, nhóm ba người nhà Runcandel không chính thức–gồm một cô bảo mẫu, một đứa trẻ và một con rồng– đã được thành lập.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook