Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nếu không phải bởi vì tuổi của hắn còn quá nhỏ, có lẽ Bạch Hổ công tước đã nghi ngờ hắn từ lâu rồi. Trong mắt Bạch Hổ công tước, Hoắc Vũ hạo rất có thể là người đệ tử đã cứu hắn ta. Có lẽ, người cứu hắn ta đến từ học viện Sử Lai Khắc.

Chờ đợi là một loại cực hình. Đám người Từ Tam Thạch đã chờ đợi ở chỗ này rất lâu rồi. Khi bọn họ ở cách đó không xa, có một cổng ánh sáng màu đen. Hoắc Vũ Hạo nói cho bọn họ biết, nếu trong vòng một canh giờ mà không nghe thấy hắn gọi thì bọn họ sẽ lao ra từ cánh cửa ánh sáng này.

Hiện tại nửa canh giờ đã trôi qua, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.

“Tam sư huynh, Vũ Hạo có thể xảy ra chuyện gì không? Tại sao ta luôn cảm thấy nơi này có gì đó không ổn vậy?” Giang Nam Nam nhỏ giọng hỏi Từ Tam Thạch ở bên cạnh.

Từ Tam Thạch sửng sốt một chút, nói: “Có gì không ổn? Nếu như Vũ Hạo dám để chúng ta tham gia hành động lần này thì sẽ không có vấn đề gì. Ngươi xem, ở chỗ chúng ta còn có hơn mười vị Phong Hạo Đấu La. Nhiệm vụ lần này phải dựa vào thực lực của bọn họ mới có thể hoàn thành được! Vũ Hạo sẽ không gạt chúng ta.”

Giang Nam Nam cười khổ: “Cũng là vì có hơn mười vị Phong Hào Đấu La này ta mới cảm thấy có gì đó không ổn! Nếu như hành động lần này của Vũ Hạo thất bại thì thế nào? Không có hắn triệu tập, chúng ta sẽ bị phong tỏa ở chỗ này hoàn toàn sao? Chắc có lẽ là không. Bởi vì hắn đã để lại cánh cổng ánh sáng màu đen này. Thế nhưng cánh cổng ánh sáng màu đen này sẽ thông với nơi nào? Một khi hành động này của hắn thất bại, tất nhiên không thể để hơn mười vị Phong Hào Đấu La này xuất hiện ở trong hỏa lực của kẻ địch. Ta chỉ sợ, đi qua cánh cổng ánh sáng này, chúng ta sẽ trực tiếp trở về doanh trại!”

Nghe thấy lời Giang Nam Nam nói, Từ Tam Thạch hơi sửng sốt một chút, một lúc sau sắc mặt hắn dần trở nên khó coi.

Hắn quay đầu nhìn về phía Giang Nam Nam gầm gừ: “Sao ngươi không nói với ta sớm hơn?”

Vẻ mặt Giang Nam Nam ủy khuất nói: " Ta cũng vừa mới nghĩ đến. Hình như tiểu tử Vũ Hạo này cũng không chắc chắn! Chúng ta đều bị lừa, khó trách lúc đó hắn thoải mái đồng ý ta đã cảm thấy có gì đó không ổn. Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Từ Tam Thạch nắm chặt nắm đấy: "Chờ đợi, chúng ta chỉ có thể chờ đợi. Nếu như sau cánh cổng ánh sáng này thật sự là đại doanh, nếu bây giờ chúng ta ra ngoài thì sẽ mất khả năng giúp đỡ hắn. Bây giờ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện hành động lần này của hắn thành công, tên nhoc thối tha này lại tự mình mạo hiểm.”

Tinh La Đế Quốc, tập đoàn Tây Bắc, soái trướng.

Trong lều soái trướng, hơn mười vị hồn sư lẳng lặng đứng ở đó. Bạch Hổ công tước đang ngồi ở vị trí cao nhất, bên cạnh là công chúa Cửu Cửu.

Bọn họ đều đang yên lặng chờ đợi tin tức.

Cách Bạch Hổ công tước không xa, có một cánh cổng ánh sáng màu đen lẳng lặng đứng ở đó. Đây là đồ Hoắc Vũ Hạo để lại trước khi đi. Hắn nói với Bạch Hổ công tước, cho dù hành động lần này của hắn không thành công, cũng sẽ không có bất kỳ tổn thất nào cho đại quân. Tinh La Đế Quốc chỉ có thể trực tiếp thực hiện kế hoạch bảo thủ.

Bạch Hổ công tước biết rõ, khi Hoắc Vũ Hạo nói những lời này hắn đã không quan tâm đến sinh tử nữa rồi. Khi những vị Phong Hào Đấu La bước ra khỏi cánh cửa ánh sáng này, điều đó có nghĩa là Hoắc Vũ Hạo đã phải trả giá bằng mạng sống của mình trong hành động lần này.

Hành động tiếp theo sẽ do quân đoàn hồn sư hoàn thành. Tám quân đoàn hồn sư cũng đã chuẩn bị xong, bây giờ đang chờ tín hiệu ở phía trước.

Hứa Cửu Cửu cố gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh, nàng ngồi bên cạnh Bạch Hổ công tước, không nói lời nào. Nhưng mỗi người đều cảm nhận được bầu không khí này khiến người ta hít thở không thông.

Người chịu áp lực lớn nhất chắc chắn là Bạch Hổ công tước và công chúa Cửu Cửu, bởi vì chỉ có bọn họ mới biết được tin tức từ Thiên Hồn Đế Quốc. Nếu hành động thất bại lần này, Tinh La Đế Quốc sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Tất cả những giờ họ có thể làm bây giờ là cầu nguyện cho Hoắc Vũ Hạo.

Hai huynh đệ Đới Thược Hành và Đới Lạc Lê đứng đằng sau Bạch Hổ công tước. Đới Thược Hành khẽ cau mày như đang suy nghĩ gì đó, lúc này, tâm trạng của Đới Lạc Lê có chút phức tạp.

Bạch Hổ công tước và công chúa Cửu Cửu biết rõ bí mật của Thiên Hồn Đế Quốc, hắn ta còn biết một bí mật khác - bí mật về thân thế của Hoắc Vũ Hạo.

Sáng hôm nay, Hoắc Vũ Hạo đã tìm gặp hắn ta.

“Lạc Lê, gần đây ngươi thế nào? Tu luyện thế nào rồi?”

“Ca, sao huynh lại đến đây? Huynh muốn dạy bảo ta gì sao?” Đới Lạc Lê nhìn Hoắc Vũ Hạo mở cửa lều đi vào.

Hắn ta không khỏi hưng phấn nói.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười lắc đầu, nói: “Thế nào? Ngươi lại muốn bị đánh sao?”

Mặt Đới Lạc Lê đỏ lên, nói: “Thật ra bị đánh cũng không phải chuyện gì xấu. Khoảng thời gian bị huynh đánh đó ta đã tiến bộ nhanh nhất. Ca, trước kia huynh đã đồng ý với ta, huynh sẽ cho ta một hồn linh, đến khi trận chiến này kết thúc thì đi đi. Mặc dfu vì thiếu Hồn Hoàn nên ta bị áp chế ở cấp 40 nhưng ta có thể cảm nhận được gần đây tốc độ tiến bộ của mình rất nhanh.”

Hoắc Vũ Hạo cười haha nói: "Vậy thì tốt rồi. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi chịu cố gắng thì linh hồn không phải là vấn đề. Đúng rồi, ta tới tìm ngươi là có một số chuyện muốn nói với ngươi.”

"Có chuyện gì vậy?" Đới Lạc Lê tò mò hỏi.

Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh nói: "Đêm nay ta sẽ đi làm một nhiệm vụ, có khả năng quay về cũng không có khả năng sẽ không quay lại nữa. Ta còn chưa quyết định, nếu như ta không quay về thì ngươi có thể nói chuyện của ta cho hắn biết.”“A..? Ca, huynh muốn thực hiện nhiệm vụ gì? Có phải rất nguy hiểm hay không? Nói chuyện đó cho ai biết?”

Hoắc Vũ Hạo đi tới trước mặt Đới Lạc Lê, xoa đầu hắn ta nói: "Không nguy hiểm, ý ta là nói thân phận của ta cho cha ngươi biết."

Thân thể Đới Lạc Lê chấn động: "Ca, huynh đã nghĩ thông rồi sao?"

Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười nói: "Nếu như ta không trở về, chính là nghĩ thông rồi, chỉ là ta không muốn đối mặt với hắn."

Đới Lạc Lê vội vàng hỏi: “Nhưng nếu huynh muốn rời đi, khi nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau?”

Hoắc Vũ Hạo dừng một chút, nói: "Nếu như có duyên, chúng ta sẽ gặp lại."

Đới Lạc Lê nhớ lại từng lời Hoắc Vũ Hạo nói, lúc này trong lòng cảm thấy chua xót.

Nhiệm vụ lần này thật sự không nguy hiểm sao? Nếu như không nguy hiểm, tại sao phụ thân hắn lại bày ra thế trận chiến lớn như vậy rồi đợi ở đây? Ngay cả hắn và Đới Thược Hành cũng không biết mệnh lệnh tiếp theo của phụ thân là gì. Nhưng hắn có thể đoán được, tất cả trước mắt đều có liên quan đến nhiệm vụ mà ca ca nói.

Ca, huynh không thể xảy ra chuyện gì đó!

Xung quanh là ánh sáng màu đỏ sậm, lực lượng kỳ dị từ mọi hướng tràn vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo. Trong nháy mắt, Hoắc Vũ Hạo cảm giác được vô số oan hồn đang muốn xé nát thân thể của hắn, muốn nuốt chửng linh hồn của hắn.

Ngoại trừ ánh sáng màu đỏ sậm xung quanh, hắn không thể cảm nhận được sự tồn tại nào khác. Đúng vậy, đây chính là sức mạnh của hồn đạo khí tử thần. Mặc dù đây không phải là trạng thái mạnh nhất của nó nhưng cũng đủ để đối phó với mình rồi.

Thậm chí Hoắc Vũ Hạo còn có thể cảm giác được thân thể mình đang bị lực lượng quái dị đáng sợ này giải thể, sinh mệnh lực đang nhanh chóng tiêu hao, Tinh Thần Chi Hải cũng dần dần sụp đổ.

Hắn sẽ chết sao?

Giờ phút này, trong đầu Hoắc Vũ Hạo hiện ra vô số cảnh tượng - ánh mắt ôn nhu và bất đắc dĩ của mẫu thân trước khi chết; bộ dạng kiêu ngạo của Đông Nhi khi cải trang thành nam, rồi đến vẻ ngoài dịu dàng của nàng; bộ dạng của phụ thân hắn…

Không biết, cái chết của hắn có khiến ông thương tâm không. Tự tay mình đưa nhi tử của mình đến điểm không thể quay lại có thể là cách trả thù tốt nhất. Nếu như ông quan tâm.

Hoắc Vũ Hạo nắm chặt nắm đấm, răng nanh kia dường như đâm vào lòng bàn tay hắn.Thế nhưng lúc này, Hoắc Vũ Hạo lại không hề hối hận.

Mọi chuyện cứ kết thúc như vậy sao? Mẫu thân, ta tới tìm người.

Đột nhiên, một hơi thở lạnh như băng đột nhiên bốc lên, trong lúc tuyệt vọng Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy lực lượng mạnh mẽ bộc phát trong cơ thể mình, mạnh mẽ trục xuất những oan hồn đã xâm nhập vào cơ thể hắn.

Lực lượng kia xuất hiện ở ngực Hoắc Vũ Hạo đầu tiên, sau đó lan rộng toàn bộ lồng ngực. Một luồng sinh mệnh lực dâng trào, nhân cơ hội này bắn ra khỏi cơ thể hắn. Đố là sức mạnh của Sinh Linh Thủ Vọng.

Đen xì như lân phiến nhanh chóng lan khắp cơ thể hắn, ánh sáng màu đỏ sậm đã biến mất từ lâu. Hoắc Vũ Hạo cũng không hóa thành tro bụi mà bay thăng đến ngọn núi cách đó không xa rồi rơi xuống.

Chiến giáp đan binh đã biến mất từ lâu, giờ phút này trên người hắn chỉ còn lại một tầng lân giáp màu đen. May thay, lần này đi không đem theo giới chỉ ngọc bích Tinh Quang - lúc này trong đầu hắn chỉ hiện lên ý nghĩ này.

Rừng Tinh Đấu Đại Sâm, hồ Sinh Mệnh.

Nước hồ trong vắt đột nhiên chuyển sang màu đen, ngay sau đó vang lên một tiếng rồng gầm đầy kích động.

Một cái đầu rồng khổng lồ có đường kính hàng chục mét bất ngờ nhô ra khỏi mặt hồ. Đầu rồng đen sì như mực nhưng đôi mắt lại có màu vàng rực rỡ.

xen lẫn màu tơ máu nhàn nhạt.

“Ah…” Miệng con rồng há thật to, một luồng không khí màu đỏ sậm phun ra.

Sau khi luồng khí màu đỏ sậm này được phóng ra, hình ảnh của vô số oan hồn xuất hiện tán loạn trên bầu trời. Khi đang tán loạn, họ phát ra những tiếng hét thê lương trong không trung.

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương