Dị Đồ Lữ Xá
Chapter 7: Kế hoạch thoát thân của Irene

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Irene chửi tục một cách thậm tệ.

Vu Sinh không biết một cô nàng búp bê bị phong ấn trong tranh sơn dầu làm sao có thể có vốn từ phong phú đến vậy – Hơn nữa còn có thể chửi rủa một mạch khi trượt xuống cầu thang mà không hề nghỉ lấy hơi.

Chắc là do bản thể là búp bê nên không có chức năng hô hấp.

Tuy nhiên, Vu Sinh vẫn bình tĩnh. Sau khi Irene trượt từ cầu thang xuống đất, cô muốn chửi thì cứ chửi, hắn vẫn thong thả vịn tay vịn đi xuống – Chủ yếu là do đau lưng nên cũng không đi nhanh được – Đến khi xuống tới tầng một, hắn mới khó nhọc cúi xuống nhấc khung tranh của Irene lên.

"Anh bị điên à?" Irene trong tranh ôm gấu bông, trừng mắt nhìn hắn, quần áo tóc tai rối bù: “Sao anh có thể ném người ta từ trên lầu xuống thế chứ? Nhỡ làm hỏng tranh thì sao?"

"Đau lưng, tranh của cô nặng quá, tôi không ôm xuống lầu được.” Vu Sinh thản nhiên đáp, xách khung tranh chậm rãi đi về phía phòng ăn: “Tôi quan sát rồi, khung tranh của cô chắc chắn lắm, hơn nữa nếu làm hỏng khung tranh thật thì biết đâu cô lại thoát ra được đấy?"

"Nếu thoát ra khỏi đây dễ dàng như vậy thì tôi đã chẳng bị phong ấn đến tận bây giờ?" Irene bực bội ngồi phịch xuống ghế: “A, đầu óc choáng váng quá..."

Vu Sinh bỗng dừng lại, cúi đầu nhìn cô gái trong tranh với vẻ mặt nghiêm túc.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Irene thấy hơi sởn gai ốc: "Anh... anh lại muốn làm gì nữa? Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn dám ném tôi xuống cầu thang một lần nữa thì tôi sẽ không tha cho anh đâu. Tôi sẽ nhân lúc anh ngủ mà chui vào giấc mơ của anh, anh mà nằm mơ thấy đi thi thì tôi sẽ tắt chuông báo thức, anh mà nằm mơ thấy chơi game thì tôi sẽ rút dây mạng, anh mà nằm mơ thấy ra ngoài thì tôi sẽ lái xe tải đuổi theo anh, anh mà nằm mơ thấy yêu đương thì tôi..."

Con búp bê xui xẻo này sao lắm lời thế!

Vu Sinh cố kìm nén cơn bực tức muốn lôi Irene lên tầng hai rồi ném xuống một lần nữa, hắn nghiêm mặt cố gắng tỏ ra nghiêm túc: "Tôi chỉ muốn hỏi, cái 'phong ấn' của cô là dựa trên nguyên lý gì? Cô nói là muốn nhờ người ta giúp đỡ để thoát ra... Vậy thì phải làm sao mới giúp cô thoát ra được?"

Irene không ngờ Vu Sinh lại hỏi câu này, cô ngẩn người ra, sau hai ba giây mới lắp bắp hỏi lại với vẻ khó tin: "Anh... anh đồng ý giúp tôi ra khỏi đây rồi sao?"

"Chẳng phải cô nói muốn nhờ người ta giúp đỡ để thoát ra sao?" Vu Sinh cau mày, rồi bổ sung thêm một câu: “Tôi chỉ hỏi trước thôi, chứ chưa đồng ý đâu..."

Irene dường như không nghe thấy nửa câu sau của anh, chưa đợi hắn nói xong đã vội vàng lên tiếng: "Có ba... không đúng, có hai cách! Cách thứ nhất là tốt nhất, đó là tìm thấy cơ thể của tôi. Tôi không biết bây giờ nó ở đâu, nhưng chắc chắn là ở một nơi nào đó... Có lẽ là không xa bức tranh này. Tóm lại, chỉ cần tìm thấy cơ thể ban đầu là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chỉ cần để tôi đến gần nó, tôi sẽ có thể thoát ra khỏi bức tranh chết tiệt này...

Nhưng nếu không tìm thấy, hoặc cơ thể ban đầu của tôi đã bị phá hủy, thì chỉ còn cách thứ hai thôi, đó là tạo ra một cơ thể mới. Tuy nhiên, cơ thể mới chắc chắn sẽ không tốt bằng cơ thể ban đầu, việc thích nghi cũng sẽ..."

Vu Sinh chăm chú lắng nghe, đến lúc này mới không nhịn được chen vào: "Tạo ra một cơ thể mới? Tạo bằng cách nào? Tôi ra tiệm búp bê mua một con có sẵn được không?"

"Dĩ nhiên là không được!" Irene lập tức đáp: “Tôi là 'búp bê của Alice'! Là búp bê sống được ban phước lành, anh hiểu không? Sao có thể giống với mấy con búp bê ba phần, bốn phần bán ở cửa hàng được?"

Nói đến đây, cô ngừng lại một chút, rồi mới tiếp tục với vẻ mặt hơi nghiêm nghị: "Búp bê sống đều được sinh ra từ khu vườn trong Nhà gỗ của Alice, cơ thể ban đầu của chúng tôi cũng đến từ đó. Nhưng bây giờ tôi đã mất liên lạc với khu vườn, lại không thể rời khỏi bức tranh, vì vậy cũng không có cách nào quay về khu vườn để tái sinh. Tuy nhiên, ngay cả khi không có khu vườn, chúng tôi cũng có một cách tạo ra lớp vỏ tạm thời ở thế giới hiện tại để ứng phó... Nhưng dù chỉ là lớp vỏ tạm thời để ứng phó thì việc tạo ra nó cũng không hề dễ dàng.

Trước tiên, anh cần phải tìm thấy tóc tự mọc, đất biết chuyển động như sinh vật sống, xương người chết có thể gãy rồi liền lại, và một giọt nước mắt của búp bê sống – Hai giọt cũng được, như vậy da của tôi sẽ đẹp hơn một chút – Sau đó, anh phải dùng Luyện kim thuật để kích hoạt lại những nguyên liệu trên một lần nữa, rồi bôi máu của mình lên... Này, sao anh lại làm vẻ mặt đó?"

Vu Sinh nhìn cô gái trong tranh với vẻ mặt sa sầm, sau một hồi lâu mới thở dài: "... Hay là chúng ta cứ bàn về phương án tìm lại cơ thể ban đầu của cô đi?"

Irene chớp chớp mắt: "... Anh không biết Luyện kim thuật à?"

"Cái thứ này ai cũng phải biết sao?" Vu Sinh có vẻ hơi phát điên: “Hơn nữa, đừng nói đến Luyện kim thuật nữa, chỉ riêng đống nguyên liệu vớ vẩn mà cô nói thì tôi phải đi đâu tìm cho cô đây! Cô chắc chắn mấy thứ này không phải là lấy từ một tạp chí tiểu thuyết giả tưởng ba xu nào đó đấy chứ? Còn cả nước mắt của búp bê sống nữa... Nếu tôi mà tìm được một con búp bê sống khác, tôi sẽ trực tiếp giao cô cho nó, cả người lẫn tranh luôn! Để chị em nó đưa cô về nhà chẳng phải tốt hơn là để tôi loay hoay ở đây à?"

Vu Sinh tự nhận thấy mình đến "thế giới" này chưa lâu, vẫn chưa hiểu rõ những cái bóng kỳ quái kia cũng như lĩnh vực siêu nhiên ẩn giấu đằng sau chúng. Nhưng ít ra, dựa trên những kênh thông tin mà hắn tiếp xúc được cho đến nay, thì những "nguyên liệu" mà Irene đề cập chắc chắn không phải là thứ mà người bình thường ở thế giới này có thể chạm tay vào được. Cô nàng này sao có thể nói ra một cách thản nhiên như vậy chứ?

Nhận thấy phản ứng của Vu Sinh, Irene có vẻ hơi lúng túng. Cô khẽ nhích người trên ghế, đổi tư thế rồi hạ giọng xuống: "Thực ra nguyên liệu khác cũng được, ví dụ như mua đất sét, màu vẽ, tóc giả trên mạng chẳng hạn..."

Vu Sinh: "...?"

Hắn nhìn cô gái trong tranh với vẻ mặt "Cô đang trêu ngươi ông đây đúng không?", khiến Irene không nhịn được rụt người lại trên ghế: "Tôi cũng chỉ muốn cái vỏ tạm thời đó hoạt động tốt nhất có thể thôi mà... Nhưng nếu không tạo ra được đồ xịn thì đồ cơ bản cũng được."

"Tuy nhiên, cho dù có dùng những nguyên liệu thông thường đó, thì bước cuối cùng vẫn cần máu của anh và một chút kỹ năng luyệ kim. Tôi có thể dạy anh, rất đơn giản, người bình thường cũng có thể làm được..."

Ban đầu Vu Sinh không nói gì, chỉ im lặng như đang chìm vào suy tư, vài giây sau mới đột nhiên lên tiếng: "Vừa nãy cô định nói là có ba cách đúng không? Sao lại không nhắc đến cách còn lại?"

"... Cách đó không ổn lắm, phải trả giá.” Irene xua tay, vẻ mặt thành thật: “Chắc chắn anh sẽ không đồng ý đâu, mà tôi cũng không muốn anh thử, dù sao thì anh với tôi cũng không thân thiết..."

"Biết không thân thiết thì bớt nói nhảm đi." Vu Sinh thuận miệng nói, trừng mắt nhìn cô gái trong tranh.

Irene mím môi, nhìn Vu Sinh với vẻ dè dặt (giờ thì cô ta biết dè dặt rồi đấy), cẩn thận hỏi: "Vậy... anh có muốn giúp tôi ra khỏi đây không? Cách thứ hai thực ra khá dễ dàng, anh có thể nặn đại một cái thân thể cũng được, tay nghề kém một chút cũng không sao, miễn là làm đúng quy trình là được. Sau khi tôi nhập vào, tôi có thể tự điều chỉnh lại... Chỉ cần đừng quá xấu, ít nhất phải giống người một chút."

Lần này, Vu Sinh không cãi nhau với Irene nữa. Hắn chỉ nghiêm túc suy nghĩ, mãi gần nửa phút sau mới trịnh trọng đưa ra câu trả lời: "Bây giờ tôi chưa thể đồng ý, tôi cần phải suy nghĩ."

Hắn không tin tưởng cô gái trong tranh này, ít nhất là không dám tin tưởng hoàn toàn.

Tuy trông cô có vẻ thật thà chất phác, hơi lắm lời nhưng bản tính không xấu, cá tính rõ ràng lại vô hại và cho người ta cảm giác không có ý đồ xấu, nhưng tất cả những điều này cũng chỉ là ấn tượng bề ngoài sau một ngày quen biết – Nếu bỏ qua những ấn tượng "giống người" này, thì bản chất của Irene vẫn là một thứ kỳ quái bị phong ấn trong tranh sơn dầu.

Vu Sinh cũng không đến nỗi bị vẻ ngoài đáng yêu của cô nàng đánh lừa mà không nói hai lời lập tức tạo ra một cái xác cho "hồn ma trong tranh" này rồi thả cô ra – Nhỡ đâu sau khi ra ngoài, cô lập tức thay đổi sắc mặt, vung tay ném gấu bông rồi chém gục hắn dưới chiếc váy gothic của mình thì sao...

Vu Sinh vừa mới chết một lần cách đây không lâu, tạm thời vẫn chưa muốn chết thêm lần nữa.

Sau khi nhận được câu trả lời, Irene cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn Vu Sinh một lúc, rồi tự nhiên gật đầu: "Ồ, tôi biết rồi."

Vu Sinh rất ngạc nhiên, hắn cứ tưởng mình sẽ phải đôi co với cô gái trong tranh về chuyện này một hồi lâu, không ngờ đối phương lại... dễ chịu đến vậy.

"Dù sao thì chúng ta cũng không thân thiết mà, đúng không?" Như hiểu được thắc mắc trong lòng Vu Sinh, Irene bỗng nhiên cười rộ lên, nháy mắt với hắn: “Đợi khi nào chúng ta thân thiết rồi, tôi sẽ hỏi lại anh."

"... Được, để sau hẵng nói."

Vu Sinh cũng mỉm cười, xách khung tranh của Irene đến phòng ăn, tiện tay đặt nó lên bàn ăn cạnh tường, rồi quay người đi về phía nhà bếp.

"Tôi vẫn chưa ăn tối, tôi đi nấu cơm trước đã."

"Được... Này, anh bật cái TV đối diện bàn ăn lên trước đi, tôi xem TV một lát..."

"Nhiều chuyện thật đấy."

Vu Sinh tiện tay bật TV đối diện bàn ăn lên, sau đó mới cầm túi rau củ và gia vị mua từ siêu thị mà hắn đã để tạm trên giá lên để chuẩn bị bữa tối cho mình.

Thực ra hắn là một người rất thích nấu ăn, từ khi đến "Giới Thành" vừa quen vừa lạ này, hầu như bữa nào hắn cũng phải tự tay nấu nướng ở nhà mới yên tâm – Dù sao thì, chỉ khi ở trong căn nhà lớn này, mới không có những cái bóng kỳ quái kia xuất hiện quấy rầy hắn.

Hắn không ngại gặp phải Slender Man khi đi đường, nhưng khi nấu ăn và ăn cơm thì không được, bởi vì hai việc này là những sự kiện trọng đại trong cuộc đời hắn.

... Mặc dù, bây giờ ngay cả trong "ngôi nhà an toàn" này cũng có thêm một "Irene" kỳ quái.

Nhưng so với những bóng ma lảng vảng trên đường phố, cơn mưa lạnh giá và lũ ếch, thì một cô nàng búp bê xui xẻo chỉ có thể lải nhải trong tranh sơn dầu vẫn đáng yêu hơn nhiều – Ít ra cô sẽ không móc tim hắn ra.

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương