Cửa Hàng Sủng Thú Siêu Thần
Chapter 267 Phát ngôn điên cuồng

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 267: Phát ngôn điên cuồng

 "Được rồi..."

 

Tống Lộ vừa đáp ứng, nghe được nửa câu sau bỗng nhiên sửng sốt.

 

Bảo lãnh... Quán quân sao?

 

"..."

 

Cô ấy có chút ngốc trệ, máy truyền tin trong tay suýt nữa rơi xuống.

 

Theo bản năng cô ấy nhanh chóng bắt lấy, cũng thanh tỉnh lại, nhịn không được hỏi: "Tô, ông chủ Tô, ngài vừa nói không sai chứ, là tôi nghe lầm à, bảo lãnh bao nhiêu?"

 

"Không phải bao nhiêu, là quán quân!"

 

Tô Bình đành phải lập lại một lần, miễn cho cô ấy nhớ lầm.

 

Con ngươi của Tống Lộ có chút phóng đại, lần này cô xác nhận 100% mình không nghe lầm, vị này ông chủ Tô nói không phải xếp hạng, mà là... Quán quân!

 

Trực tiếp bảo lãnh trở thành quán quân sao?

 

Điên rồi đi!

 

Như vậy chẳng phải là nói, toàn bộ danh ngạch đứng đầu của vòng loại thi đấu căn cứ thị Long Giang đều bị ông chủ Tô này nắm giữ sao?

 

Cô có chút mộng.

 

Vị trí quán quân này... Cũng không giống như xếp hạng ở mười vị trí đầu hay năm vị trí đầu. Cho dù là ba vị trí đầu, đều xa xa không cách nào so sánh được, quán quân là duy nhất, cũng là vị trí được quan tâm nhất!

 

Kỳ Tinh Anh Liên Tái trước, cạnh tranh kịch liệt, đừng nói dạng cửa hàng sủng thú như của Tô Bình, cho dù mấy tay anh chị của gia tộc lớn, cũng không dám nói giữ chắc quán quân!

 

Vị trí quán quân này, vẫn luôn là vinh dự tranh đoạt của những người trẻ tuổi tuấn kiệt trong mấy gia tộc lớn. Đã bao giờ đến lượt qua tay người khác chứ?

Lúc trước nghe khẩu khí của Tô Bình, Tống Lộ còn tưởng rằng vị ông chủ Tô này không có nhận ảnh hưởng của tin tức mà cửa hàng sủng thú Phi Phàm tối hôm qua phát ra nhưng bây giờ nghe vậy thì đây không phải là ảnh hưởng nữa, mà là trực tiếp bức điên rồi!

 

Điên đến cực hạn, ngược lại lộ ra vẻ bình tĩnh, nhưng tên điên chính là tên điên, nếu không làm sao lại nói ra những lời điên cuồng như thế?

 

"Tô, ông chủ Tô, ngài cần phải thận trọng, vị trí quán quân này khó mà nói đấy, tranh mười vị trí đầu đã rất mạo hiểm, quán quân là vị trí mà mỗi gia tộc lớn tranh đoạt, lời này nếu như thả ra, toàn bộ căn cứ thị đều phải nổ tung!" Tống Lộ run giọng nói.

 

Trong nội tâm cô ấy vô cùng khẩn trương, sợ ông chủ Tô đang lâm vào trạng thái 'Điên dại' này sẽ một lòng muốn làm vậy.

 

Nếu Tô Bình thật sự kiên trì, cô thật sự không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể bồi tiếp tên điên này cùng một chỗ thuyền đắm tự hủy.

 

"Tôi biết, nếu như tranh tài, vậy cứ tranh đi, dù sao hành vi của chúng tôi dùng đàng hoàng, lại không vi phạm quy tắc." Tô Bình nói ra, ngữ khí lộ vẻ rất bình tĩnh. Nguy hiểm trong chuyện này tất nhiên cậu đã cân nhắc qua, nếu không khi nhìn tin tức trên mạng cũng sẽ không nhìn lâu như vậy mới đưa ra quyết định.

 

Cậu suy nghĩ và lo lắng còn nhiều hơn so với Tống Lộ lo lắng.

 

Nhưng mà.

 

Nếu cậu đã có năng lực này, lại không phạm pháp, tranh thì cứ tranh giành, còn có thể thế nào?

 

Lại nói, Truyền Kỳ tới cửa đều bị cậu đánh cho bỏ chạy, người khác muốn chọc tới đầu của mình, cậu cũng không phải quả hồng mềm.

 

"Ông chủ Tô..." Tống Lộ nghe được ngữ khí kiên trì của Tô Bình, trong lòng rất tuyệt vọng.

 

Cô cảm giác máy truyền tin đang nắm trong tay chính là một quả bom, lúc nào cũng có thể sẽ phát nổ.

 

Trong chuyện này, cô biết rằng mình không thể thuyết phục nổi người, bị động nhất chính là, đối phương thật sự muốn tuyên truyền thì bọn họ cũng không có cách nào ngăn cản. Cho dù là bọn họ cự tuyệt tuyên truyền thay cho Tô Bình thì Tô Bình có tiền là có thể tìm công ty khác hỗ trợ tuyên truyền, đến lúc đó bọn họ vẫn phải bồi thường Tô Bình một khoản tiền kếch xù bồi thường vi phạm hợp đồng.

 

 

Trong nội tâm cô đang hối hận,  tràn ngập oán khí đối với vị phó hiệu trưởng họ Đổng kia.

 

Đây là đang giới thiệu tên điên gì cho mình vậy!

 

Đây không phải gài bẫy người sao!

 

...

 

"Cái gì?"

 

Trong văn phòng, nghe thấy Tống Lộ báo cáo, tổng giám đốc cơ hồ từ trên ghế bắn ra, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô.

 

Mục Sương Uyển ngồi bên cạnh cũng có chút biểu lộ ngốc trệ. Cô thực sự không ngờ vì cửa hàng sủng thú Phi Phàm kích thích cùng bức bách mà Tô Bình sẽ làm ra chuyện điên cuồng như vậy!

 

Bảo lãnh quán quân sao?

 

Khẩu hiệu  này đáng sợ đến mức nào!

 

Chẳng phải là nói, vị trí quán quân do cửa hàng của Tô Bình cho chỉ định!

 

Ai đưa tiền cho Tô Bình thì người đó có thể trở thành quán quân?

 

Chuyện này khiến mấy gia tộc lớn biết để mặt mũi vào đâu?

 

Quá phách lối rồi, quá điên cuồng!

 

"Cô đã khuyên can chưa?" Tổng giám đốc nhìn về phía Tống Lộ.

 

Tống Lộ cười khổ: "Tôi chỉ thiếu mỗi nước quỳ xuống cầu khẩn người ta thôi, nhưng ngài cũng biết, loại người này ý chí rất ương ngạnh, bình thường sẽ không dễ dàng bị thuyết phục đấy."

 

Khóe miệng của tổng giám đốc co giật.

 

Tất nhiên ông ta biết, nhưng phàm là người làm chuyện lớn thì ý chí lực đều kiên định, chuyện gì đã nhận định sẽ không dễ dàng bị dao động.

 

Thế nhưng ... Mẹ kiếp, đây là một thằng điên!

 

Nhận một con đường chết còn muốn kiên trì đi đến cùng, đây không phải tự sát à!

 

"Không được, nhất định phải lập tức chấm dứt hợp đồng cùng cửa hàng này, cho dù là phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng!" Tổng giám đốc hít một hơi thật sâu đưa ra quyết định. Ông ta biết, một khi bồi thường tiền vi phạm hợp đồng chẳng kgác nào hút máu của bọn họ nhưng nếu như tiếp tục cùng cửa hàng này hợp tác, bọn họ sẽ lỗ vốn càng lợi hại hơn, thậm chí toàn bộ công ty đều sẽ tan rã!

 

Dù sao, lần này trêu chọc vào cũng không phải chỉ là một mình cửa hàng sủng thú Phi Phàm.

 

Mà là toàn bộ căn cứ thị!

 

Bảo lãnh quán quân!

 

Thật ngông cuồng!

 

"Chấm dứt hợp đồng ư?" Mục Sương Uyển nhíu mày, chuyện này là do cô quyết định. Hiện tại muốn chấm dứt hợp đồng, cô có chút do dự. Phải biết rằng ở trong cửa hàng của Tô Bình đã xuất hiện nhân vật như Đao Tôn, nếu như chấm dứt hợp đồng rồi thì ấn tượng của Mục gia ở trong lòng vị tiền bối kia nhất định sẽ bị hạ thấp.

 

Với lại, bây giờ cô vẫn chưa thăm dò được mối quan hệ của Đao Tôn cùng Tô Bình.

 

Nếu như Đao Tôn cùng Tô Bình có quan hệ trưởng bối hơi tốt thì sẽ ảnh hưởng lớn.

 

Tổng giám đốc nhìn cô một cái, dựa vào nét mặt của cô đã lập tức đoán được lo lắng ở đáy lòng, phất tay quả quyết nói: "Chuyện này do ta phụ trách, Mục gia chúng ta không thể bồi tiếp tên điên muốn tìm chết như vậy. Còn đòi bảo lãnh quán quân, dù cho cậu ta nói bảo lãnh hạng hai thì cũng còn có chỗ trống mà xoay chuyển nhưng quán quân, đây là khái niệm gì? Tham gia thi đấu vòng loại có hơn triệu người, ai sẽ chịu phục?"

 

 

Sắc mặt Mục Sương Uyển phức tạp, thầm thở dài: "Tôi đã biết."

 

"Cứ làm như thế."

 

"Như vậy... Việc tuyên truyền?" Tống Lộ cẩn thận từng li từng tí nhìn hai người bọn họ.

 

Tổng giám đốc hừ lạnh một tiếng, "Đầu tiên cứ chấm dứt hợp đồng rồi lại tuyên truyền. Cậu ta đã tự tìm chết thì chúng ta tác thành cho cậu ta. Chúng ta đã vi phạm hợp đồng trái lại vẫn giúp cậu ta tuyên truyền càng là bên chịu thua thiệt. Dù sao chúng ta chỉ là người kết nối với những nền tảng đó thôi. Không thể trách chúng ta được."

 

Tống Lộ cười khổ, lúc trước cửa hàng của Tô Bình phát ra Luyện Ngục Chúc Long Thú, còn để bọn họ vui vẻ không thôi, cảm thấy đã tìm đúng người.

 

Nhưng không nghĩ tới trong nháy mắt, cửa hàng sủng thú Phi Phàm kia chẳng những phát ra sủng thú đỉnh tiên giống vậy mà còn đưa ra danh ngạch bảo lãnh cao hơn, lập tức khiến vị ông chủ Tô này bị bức đến mức vội vàng.

 

Nhưng cô ấy cũng có thể lý giải, dù sao cửa hàng sủng thú Phi Phàm làm quá cực hạn rồi. Vào tối hôm qua, khi tin tức phát ra, số lượng khách tụ tập ở bên ngoài cửa hàng của Tô Bình đã trực tiếp rút đi 90%. Số còn dư lại cũng chỉ là một số bát phấn cùng Long Thú phấn mà thôi.

 

"Chuyện này, cô cũng phải phụ trách, ghi vào bản đánh giá cuối năm của cô." Tổng giám đốc quay đầu nhìn Tống Lộ một chút, lạnh lùng nói.

 

Người nọ là do Tống Lộ tìm, bây giờ chuyện náo thành như vậy, Tống Lộ không thoát khỏi liên lụy.

 

Tống Lộ cười khổ, điểm này, cô ấy sớm đã đoán trước.

 

...

 

...

 

Trong cửa hàng.

 

"Bảo lãnh quán quân ư?"

 

Đường Như Yên nghe được Tô Bình nói chuyện phiếm, hướng về phía cậu nhìn lại.

 

Đối với Tinh Anh Liên Tái này, tất nhiên cô ta biết rõ. Đây chính là giải đấu vòng tròn của sủng thú trên toàn cầu. Trước mắt là giải đoạn tuyển chọn của căn cứ thị. Lúc trước cô ta cũng từng tham gia qua, còn ở trong căn cứ thị của gia tộc bọn họ lấy được hạng nhất.

 

Chỉ là, về sau ở trong giải đấu đại khu khiêu chiến đã bị thua, không thể tiếp tục tham gia nữa.

 

Mà bây giờ, cô ta đã là Chiến Sủng Sư cao đẳng cấp bảy rồi. Mặc dù tuổi tác còn phù hợp với điều kiện dự thi nhưng thực lực không cho phép. . .

 

 

"Anh dự định chính mình tham gia sao? Vị trí quán quân này cũng không phải ai cũng có thể đoạt được đâu." Đường Như Yên hiếu kỳ hỏi, cô ta còn nhớ rõ lúc ấy mình lấy được hạng nhất lad do nắm trong tay sủng thú có chiến lực cấp chín.

 

Mà lúc ấy, bản thân cô ta cũng có chiến lực cực mạnh, không dựa vào sủng thú, có thể đánh bại dễ dàng tuyệt đại đa số Chiến Sủng Sư cao đẳng.

 

Dưới những điều kiện như vậy, cô ta mới thu được hạng nhất lần đó.

 

Tô Bình thu hồi máy truyền tin, lạnh nhạt nói: "Đương nhiên không thể có chuyện đó được."

 

Chỉ là giành vị trí quán quân của thi đấu vòng tròn căn cứ thị mà thôi, không thể có chuyện cậu tự mình lên trận được. Như vậy quá là dùng dao mổ trâu giết gà đấy.

 

"Anh không lên ư?"

 

Đường Như Yên sửng sốt, nếu như Tô Bình dự thi, ngược lại cô ta biết, nhất định có thể giữ chắc vị trí quán quân, dù sao Tô Bình có thể đánh bại cả cô ta.

 

Nhưng Tô Bình không lên, vậy chuyện này cũng khó nói.

 

"Nếu như một lát nữa thực sự có người dùng tiền muốn anh bảo lãnh vị trí quán quân thì anh sẽ làm thế nào? Coi như anh cho đối phương một con sủng thú cấp chín nhưng chẳng may bản thân người ta quá yếu, bị sủng thú phản phệ, hoặc là trực tiếp bị người giết chết Chiến Sủng Sư, sủng thú của anh có mạnh hơn cũng vô dụng thôi!" Đường Như Yên nói ra suy nghĩ của mình, có chút đoán không ra suy nghĩ của người thiếu niên này.

 

"Loại chuyện như giành vị trí Quán quân làm sao lại tiện nghi cho người ngoài được."

 

Tô Bình lạnh nhạt nói: "Tôi đã có thí sinh."

 

"Có thí sinh rồi sao?"

 

"Anh!"

 

Lúc này, ngoài cửa hàng chạy tới một bóng người, Tô Lăng Nguyệt vọt vào cửa hàng, lúc trông thấy cảnh tượng trong cửa hàng vô cùng trống trải, sắc mặt cô khẽ biến, cảnh này giống y hệt trong tưởng tượng của cô.

 

Đêm qua nhìn thấy cửa hàng sủng thú Phi Phàm liên tục phát ra quảng cáo, cô đã sớm vội muốn chết, nửa đêm còn tới cửa hàng gõ cửa.

 

Nhưng cửa đóng chết rồi, cô không đẩy ra được, cũng không biết là có phải do cửa lớn có hiệu quả cách âm quá tốt hay không mà dù cho cô có đập mạnh đến mức nào thì Tô Bình ở bên trong lại giống như lợn vậy, không hề đáp lại một tiếng nào.

 

"Anh thấy tin tức chưa, việc làm ăn hôm nay có phải là không tốt hay không?" Tô Lăng Nguyệt vội vàng hỏi.

 

"Rất tốt, kín người hết chỗ rồi."

 

"Ở đâu ra kín người hết chỗ, đây không phải một người đều không có sao?"

 

"Đúng vậy, em thấy không có một ai vậy mà còn hỏi làm ăn có được hay không, có phải là không có đầu óc hay không?"

 

"Anhhhh!"

 

Tô Lăng Nguyệt bị chọc cho tức chết rồi.

 

Đến lúc nào rồi mà còn có tâm tình đứng đây mỉa mai người khác!

 

"Cửa hàng sủng thú Phi Phàm kia cũng có một con sủng thú đỉnh tiêm tọa trấn. Hiện tại rất nhiều người đều đang ở nơi đó vây xem, với lại bọn họ bảo lãnh năm vị trí đầu, nghe nói đã có người mua gói dịch vụ này, danh sách đều đã được liệt kê ra." Tô Lăng Nguyệt lo nghĩ mà nói, không có tâm tình cùng Tô Bình đấu võ mồm.

 

Tô Bình gật đầu: "Thấy rồi, bọn họ đã bảo đảm năm vị trí đầu, vậy chúng ta liền lấy vị trí quán quân, ngăn chặn là được."

 

"Cầm quán quân ư?" Tô Lăng Nguyệt kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tô Bình. "Anh không nói nhầm chứ?"

 

"Không đâu."

 

Tô Lăng Nguyệt tiến lên đưa tay sờ sờ trán Tô Bình nói: "Không phát sốt, tại sao đầu óc lại bị hư."

 

Tô Bình liếc mắt, đẩy tay của cô ra.

 

Tô Lăng Nguyệt nhìn hai mắt Tô Bình chợt phát hiện, Tô Bình hình như không nói đùa.

 

Sắc mặt của cô lập tức có chút thay đổi, nói: "Anh rất nghiêm túc sao?"

 

"Đương nhiên."

 

"..."

 

Tô Lăng Nguyệt trầm mặc, một lát sau mới nói: "Anh dự định tự mình tham gia sao?"

 

Tô Bình vuốt vuốt đầu của cô, nói: "Chuyện dự thi này sẽ giao cho em, thay anh cầm chức quán quân trở về, quay đầu anh sẽ dán tên của em lên danh sách, công bố ra ngoài, tranh khẩu khí thật tốt vào cho anh."

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương