Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 978: Cạm bẫy gian xảo (2)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nghe được giọng nữ lạnh lùng này nói vậy, Hoắc Vũ Hạo không khỏi thở dài trong lòng: Xem ra mình vẫn còn bất cẩn rồi! Nói cách khác, tâm cơ của người này rất sâu. Vì ám toàn mình mà người này vẫn luôn chờ đợi cơ hội để giăng một cái bẫy như vậy. Chẳng lẽ cô ta không sợ là cậu sẽ không theo tới đây hay sao? Hay là nói, cô ta mạo hiểm trước việc là cậu sẽ không theo lại đây và xây dựng cái bẫy này. Người này có suy nghĩ rất chặt chẽ, lại càng có khả năng chịu đựng hơn so với, quả thực là một kẻ thù đáng gờm.
Hoắc Vũ Hạo không nói gì cũng không làm gì. Hiện tại cậu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không thể di chuyển tí nào. Một khi cậu động đậy thì không biết sẽ có bao nhiêu hồn đạo khí đã được chuẩn bị âm thầm sẽ tấn công cậu.
Nếu đối phương đã chuẩn bị sẵn một cái bẫy như vậy thì lẽ tất nhiên là những đòn tấn công xung quanh cái bẫy có thể mang lại đủ sát thương cho cậu. Hơn nữa, từ lời nói của đối phương, cậu đoán đây là một cái bẫy được dành riêng cho Phong Hào Đấu La.
Hoắc Vũ Hạo không hề chán nản mà cậu đang tự trách mình. Trong học viện, cậu là người duy nhất hoàn thành kế hoạch Cực Hạn Đơn Bình, nhưng cuối cùng lại để mình rơi vào tình huống này. Cậu chỉ có thể trách mình không đủ cẩn thận, những vấn đề như vậy xảy ra là do ảnh hưởng của tư duy quán tính và sự tự tin thái quá.
Tất nhiên, mưu đồ và sự nhẫn nại của đối phương cũng là mấu chốt cuối cùng làm cậu rơi vào tay kẻ thù. Nhưng lúc này, cậu chỉ có thể tìm kiếm vấn đề ở trên người mình và đồng thời nhanh chóng tìm kiếm mọi cơ hội để trốn thoát.
"Ngươi hẳn là cảm thấy bản thân đã bị chúng ta hoàn toàn khóa chặt, ta không ngại nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi đã ở hẳn trong liên kết hồn đạo khí phòng ngự của nhóm hồn đạo sư Hỏa Phượng Hoàng bọn này, muốn thoát ra ngoài là chuyện không thể nào. Đồng thời, bọn này có ít nhất một trăm hồn đạo khí công kích đang nhắm vào ngươi, tất cả đều từ cấp năm trở lên, trong đó có một hồn đạo khí cấp chín và mười sáu hồn đạo khí cấp tám. Nếu ngươi cho rằng mình có thể trốn thoát trong tình huống này, thì cứ thử xem sao.”
Giọng nói lạnh lùng kia dần dịu dàng hơn. Không biết vì sao, tự nhiên Hoắc Vũ Hạo lại thấy giọng nói này này rất quen thuộc, giống như là người nào mà cậu biết vậy.
Không lẽ cậu biết người này?
Tuy nhiên, ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu cậu rồi biến mất. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là làm thế nào để phá vỡ tình thế này. Những gì đối phương nói chắc chắn là để tạo thêm áp lực tâm lý cho cậu, nhưng họ cũng không có ý định ra tay ngay. Vậy là đối phương muốn bắt sống cậu.
Mặc dù Hoắc Vũ Hạo rơi vào bẫy của kẻ địch nhưng tinh thần lực mạnh mẽ và nội tâm bình tĩnh đã giúp cậu giữ được sự bình tĩnh và đưa ra những phán đoán chính xác trong những tình huống như bây giờ.
Đối phương không muốn giết cậu mà muốn bắt sống cậu. Đây là cơ hội.
Nếu mục đích của kẻ địch là giết chết cậu ngay, vậy thì trước đó cậu không có khả năng không có chút cảm giác nào. Mặc dù cậu không có cảm giác của một Phong Hào Đấu La, nhưng với Thiên Mệnh Chi Nhãn thì cậu sẽ có thể cảm nhận được nếu gặp phải uy nguy đến tính mạng. Đối phương quá xảo quyệt, gần như tính toán chính xác từng chi tiết, nhưng người này lại không có sát ý.
Có vẻ như là năng lực ẩn thân của hồn kỹ Mô Phỏng và công kích phạm vi lớn của Bát Giác Vạn Hướng Thứ đã khiến cô ta hứng thú. Trong tình huống mà cô ta có lợi thế tuyệt đối này thì chắc chắn là cô sẽ muốn bắt lấy cậu để biết được bí mật từ đó. Nếu vậy thì chỉ có một cơ hội cực kỳ nhỏ bé.
Hoắc Vũ Hạo không nhúc nhích. Tinh thần lực của cậu khẽ lan rộng ra, biến thành một tấm lưới vô hình lớn và toả ra bên ngoài, nhất là hướng về phía giọng nói đang phát ra.
Chẳng bao lâu sau, cậu đã phát hiện ra lý do mà bản thân không hề hay biết gì với cái bẫy này. Các hồn đạo sư mai phục của đế quốc Nhật Nguyệt không ở trên mặt đất là ở dưới lòng đất. Những hồn đạo sư này đang chui ra từ dưới lòng đất và đứng cách đó không xa, họ đang dùng các hồn đạo khí nhắm vào cậu.
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo đã hiểu rõ mọi chuyện. Hành động lặp đặt cột kim loại của đối phương trước đó là để thu hút sự chú ý của cậu. Trên thực tế, họ đã tìm cách để đào các lối đi ngầm dưới nền đất cứng đóng băng để che giấu các hồn đạo sư ở dưới đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, các hồn đạo sư này có một số phương pháp che giấu hơi thở của mình trên người. Hơn nữa, họ cũng không nhận được lệnh tấn công thật. Bấy giờ mới khiến cậu không phát hiện được bất kỳ sơ hở nào. Xảo quyệt thật! Tên chỉ huy của quân địch này quá giảo hoạt rồi, vì một mình cậu mà dàn dựng chiến trận lớn như vậy.”
“Những lời này của cô là có ý gì? Nếu muốn giết ta thì ra tay đi.” Hoắc Vũ Hạo cố ý đè thấp giọng và thản nhiên nói.
Giọng nữ lạnh lùng kia cười nhạt một tiếng: “Ta chỉ muốn tránh thương vong không cần thiết thôi. Chỉ cần ngươi bỏ vũ khí xuống rồi buông tay chịu trói thì ta có thể tha mạng sống cho ngươi. Nếu không thì cùng lắm là bọn ta bị tổn thất một ít trang bị mà thôi.”
Hoắc Vũ Hạo im lặng một lát rồi hỏi: "Làm sao ta biết cô đang nói thật hay giả? Lỡ như ta đầu hàng mà cô còn muốn giết ta thì sao?"
Giọng nữ kia cười lạnh rồi bảo: "Bây giờ ngươi có tư cách đàm phán với bọn ta à? Tin ta thì ngươi còn có cơ hội sống sót. Còn không thì ngươi chết chắc rồi. Người thông minh sẽ biết nên lựa chọn như thế nào."
Khi thương lượng với người xảo quyệt như vậy, chắc chắn Hoắc Vũ Hạo sẽ không nghĩ rằng đối phương sẽ hứa hẹn điều gì với mình thật. Nhưng cậu vẫn cần thêm thời gian để đưa ra phán đoán. Bởi vì đối phương rõ ràng là sử dụng hồn đạo khí đổi vị trí, phương hướng truyền đến giọng nói của cô ta cũng không phải là nơi người này đang đứng, nên Hoắc Vũ Hạo cần nhiều thời gian để tìm kiếm cô ta.
“Để ta suy nghĩ đã.” Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói.
“Suy nghĩ thêm cũng được nhưng các hạ có nên lộ bản ra trước hay không? Để cho bản soái nhìn xem ai là người đã gây ra tổn thất lớn cho đoàn hồn đạo sư Hoả Phượng Hoàng nào.”
"Được rồi." Hoắc Vũ Hạo đồng ý ngay, cậu giải trừ hồn kỹ Mô Phỏng trên người. Trong lúc cậu giải trừ hồn kỹ Mô Phỏng lại dùng hồn kỹ Mô Phỏng lén thay đổi hình dạng khuôn mặt của mình. Lúc này trông cậu giống như một người đàn ông trung niên bình thường. Về hình dáng cơ thể thì cậu không hề thay đổi. Nếu có quá nhiều thay đổi thì có thể sẽ dễ bị đối thử phát hiện.
Lại có thêm nhiều thiết bị khoá chặt khi nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo đột ngột xuất hiện từ trong bóng tối đang vặn vẹo.
Người kia hình như đang quan sát cậu.
Một lúc sau, giọng nữ kia có hơi nghi hoặc, hỏi: “Ngươi dùng hồn kỹ để ẩn thân chứ không phải là dùng hồn đạo khí à?” Trong giọng nói của cô ta có hơi thất vọng.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói: “Đúng thế, đấy là hồn kỹ của ta. Ta chưa từng nghe qua hồn đạo khí được phát triển ra năng lực ẩn thân.”
Giọng nữ im lăng một lúc rồi nói: “Được rồi, dù là hồn kỹ hay là hồn đạo khí đi chăng nữa thì ngươi chỉ có một cơ hội sống sót duy nhất. Đấy là đầu hàng đế quốc Nhật Nguyệt của bọn ta và trở thành một người trong số chúng ta. Mạng sống rất quý giá mỗi người lại chỉ có thể sống một lần. Từ ngày đầu tu luyện đến khi có được tu vi như hiện tại, chắc hẳn là người đã phải bỏ ra nhiều nỗ lực, hẳn ngươi cũng không muốn chết đi như thế này đâu. Về sau ngươi sẽ nghe lệnh của ta, ta có thể cho ngươi cuộc sống mới. Sớm hay muộn thì đế quốc Nhật Nguyệt của chúng ta cũng sẽ thống trị thế giới này.”
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook