Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 970: Chân Tình Của Băng Đế (3)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nghe hắn hỏi lên như vậy, sắc mặt của Nam Thu Thu ngưng trọng lại, nhẹ gật đầu, nói: “Không biết vì cái gì, Đế quốc Nhật Nguyệt đã đến một đoàn quân đội, đóng quân ở ngoài thành Long Thành.”
“Đã cử đến một đoàn quân đội?” Hoắc Vũ Hạo cũng cả kinh.
Long Thành này trên cơ bản đã là cực Bắc của Thiên Quốc Đế Quốc, cũng là thành phố lớn nhất ở phía đông bắc. Tại sao Đế quốc Nhật Nguyệt lại phái quân đến đây? Nếu tiếp tục đi từ đây về phía đông, sẽ vào Đế quốc Đấu Linh. Hay chẳng lẽ là nói, dưới tình huống bọn hắn còn không có chiếm lĩnh được toàn bộ Thiên Hồn Đế Quốc, lại muốn hạ thủ đối với Đấu Linh đế quốc sao?
“Đại khái có bao nhiêu người? Có hồn sư không?” Hoắc Vũ Hạo hỏi.
Nam Thu Thu lắc đầu nói: “Tình huống cụ thể còn chưa biết, ta và mẫu thân sợ đối phương có thiết bị dò tìm hồn lực nên chỉ có thể nhìn từ xa, không dám đến gần quá. Có điều, xét từ dáng vẻ của nó, thì thập phần nghiêm ngặt. Toàn bộ quân đội ít nhất có 20.000 người. Chúng ta không biết có hồn đạo sư hay không. Chắc là có. Cho dù là quân đội bình thường, Đế quốc Nhật Nguyệt cũng sẽ phân phó một số hồn đạo sư nhất định để được tiến hành điều tra cùng với phụ trợ chiến đấu.”
Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu , nói: “Nếu như chúng ta đã tình cờ gặp được bọn họ, ta đây cũng đi nhìn xem , xem bọn hắn có mục đích gì, cũng tiện gửi cho Thiên Hồn Đế Quốc cùng với Đấu Linh đế quốc mấy tin .”
“Uh, được. Vậy chờ ngươi tìm kiếm xong đã, rồi chúng ta mới đi?”
Hoắc Vũ Hạo nói: “Uh, xem tình hình ra sao đã rồi mới quyết, quân đội Đế quốc Nhật Nguyệt này mặc dù chỉ có hai mươi nghìn người, nhưng nếu trong đó có một nhóm hồn sư thì hiệu quả chiến đấu của nó sẽ khá mạnh. Ta muốn tìm ra mục đích của bọn họ trước, rồi chuyện khác nói sau.”
“Được rồi. Đã biết rõ ngươi cái tên gia hỏa này chính là không đáng tin cậy.” Nam Thu Thu nhếch miệng”
Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ cười: “Ta đói rồi, Thu Thu.”
“ ... ”
Hoắc Vũ Hạo tỉnh lại sau khi tu luyện đã là buổi chiều, ngay cả chính hắn cũng không biết hồn lực của mình đã tăng lên đến trình độ nào. Hồn lực của hắn hẳn là đã đạt đến cấp bảy mươi lăm đến cấp bảy mươi sáu, điều này hắn khá chắc chắn. Nếu không, chẳng phải Vạn Tại Huyền Băng Tủy đã bị hấp thu một cách uổng phí sao?
Ăn xong chút gì đó, hắn liền lặng lẽ ra khỏi thành , tuy nói buổi tối là thời gian tìm kiếm tốt nhất, nhưng cũng luôn phải tìm hiểu tình hình xung quanh trước tiên.
Nam Thủy Thủy đã không còn ở Long Thành nữa, để Nam Thu Thu lại vì Hoắc Vũ Hạo hộ pháp, còn mình đã mang một đám tài nguyên cuối cùng của Địa Long Môn quay trở về học viện Sử Lai Khắc. Bà đối với Hoắc Vũ Hạo quả thực là rất yên tâm, ở Long Thành này, thực sự không có gì có thể đe dọa được sự tồn tại của một kẻ mạnh như Hoắc Vũ Hạo.
Cổng thành Long Thành không hề bị đóng do có quân đội bên ngoài đến, giống như khi Hoắc Vũ Hạo đến.
Dựa theo lời của Nam Thu Thu từng nói, quân đội Đế quốc Nhật Nguyệt này đóng quân ở bên ngoài Bắc Thành, mục đích cụ thể thì không rõ lắm.
Hoắc Vũ Hạo thay trang phục bình thường, lại lợi dụng Hồn kỹ để mô phỏng thay đổi tướng mạo một chút, biến thành một người bình thường và theo mọi người ra khỏi thành. Để không gây sự chú ý, hắn ta không rời thành từ phía cổng thành phía bắc mà là đi ra từ cổng thành phía đông. Sau khi rời khỏi thành, hắn mới đi vòng về phía cổng phía bắc.
Tinh thần dò xét được mở ra, hướng phía trên không trung cuồng quét một trận.
Rất nhanh, Hoắc Vũ Hạo đã phát hiện ra, ở chỗ không trung bên ngoài Bắc Thành có số lượng hồn đạo khí thám trắc đã tăng lên đáng kể.
Chỉ đơn giản liếc nhìn xung quanh, Hoắc Vũ Hạo liền kinh ngạc phát hiện, bên ngoài Bắc Thành, số lượng các loại thiết bị hồn đạo khí thám trắc độ cao trên không trung đã vượt quá một trăm.
Xem ra trong quân đội này thật sự có một nhóm hồn sư! Nếu không thì sẽ không có nhiều hồn đạo kỹ ở đây như vậy.
Đã có phát hiện này, Hoắc Vũ Hạo cũng càng thêm kiên định quyết tâm phải tìm kiếm sâu hơn.
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng hướng về phía Bắc Thành Môn, cách Bắc Thành khoảng năm sáu cây số thì liền đi vào một khu rừng.
Từ việc bên ngoài thành có rừng cây có thể nhìn ra, Long Thành thật ra là một tòa rất ít khi có chiến tranh, bình thường tường thành bên ngoài của mấy thành lớn, trong phạm vi mấy chục km, tất cả đều là thanh vách tường kiên cố, căn bản sẽ không có loại vật che chắn như thế này.
Nhìn xem sắc trời, Hoắc Vũ Hạo không có chút sốt ruột nào, đợi sắc trời tối tối xuống lại đi thăm dò sau. Những cái hồn đạo khí thám trắc trên không trung kia căn bản là không có được hắn để vào trong mắt. Hồn hạch của Linh Nhãn Võ Hồn được ngưng tụ mà thành đưa tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo lên một tầm cao mới, không chỉ thực lực tăng lên, hơn nữa càng là có thể thông qua hồn hạch mà khôi phục trở lại cuồn cuộn không dứt. Coi như là thông qua Vận Mệnh Chi Nhãn để thi triển Hồn kỹ mô phỏng, cũng có thể duy trì được một đoạn thời gian rất dài. Lại cộng thêm trong lần tu luyện thiền định sâu kia, hắn đối với Băng chi bổn nguyên cũng có thêm hiểu biết sâu sắc, đối với khống chế nhiệt độ bản thân cũng mạnh hơn so với trước kia nhiều rồi. Ngoại trừ thiết bị hồn đạo khí thám trắc bên ngoài, thật đúng là không có những hồn đạo khí khác có thể tra ra được sự tồn tại của hắn.
Tuyến phòng ngự của quân đội này cho dù có nghiêm mật, cũng không thể có so sánh với những hồn lực khí tử thần ở trong sơn mạch Minh đấu lúc trước
Hoắc Vũ Hạo khoanh chân ngồi tọa thiền một lúc, sắc trời cũng bắt đầu dần dần tối đi. Nhìn từ xa mơ hồ có thể nhìn thấy chỗ quân đội Đế quốc Nhật Nguyệt bốc lên khói trắng, hiển nhiên đã đến giờ ăn tối của bọn họ.
Hoắc Vũ Hạo không đợi nữa. Khi bầu trời tối đi, những người lính sẽ nghỉ ngơi trong giờ ăn tối, đây là thời điểm thích hợp để thăm dò.
Hắn ta lặng lẽ đi ra khỏi rừng cây, kích hoạt hoàn toàn kỹ năng mô phỏng hồn kỹ của hắn, toàn bộ cơ thể hắn ta dường như hòa vào trong không khí, nhanh chóng tiếp cận phương hướng của quân doanh phía Bắc.
Sức mạnh tinh thần tỏa ra theo hình quạt và lan về phía doanh trại.
Hoắc Vũ Hạo hiện tại cũng không quá sợ hãi hồn đạo khí thám trắc dao động của hồn linh. Bởi vì khoảng cách mà bất kỳ hồn đạo khí thám trắc dao động nào cũng đều không thể so được với khoảng cách của tinh thần dò thám của hắn. Vì vậy, chỉ cần hắn dò thám trước sau đó lại tránh né thì sẽ không có vấn đề gì.
Loại lá chắn như Tử Thần Đấu La này, chắc chắn không phải là thứ có thể tùy tiện được trang bị. Nếu như ở đây có loại rào cản tinh thần đó, hắn chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo thôi.
Rất nhanh, Hoắc Vũ Hạo đã phát hiện ra vị trí của một số hồn đạo khí thám trắc và ghi lại từng vị trí một.
Đồng thời, hắn cũng phát hiện, đúng như lời của Nam Thu Thu nói, xem hình thức làm việc của quân đội này quả thực rất nghiêm ngặt. Dù đã đến giờ ăn tối nhưng các đội tuần tra, trinh sát trong quân đội đều thực hiện nhiệm vụ của mình một cách cẩn thận.
Tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo tiếp tục thâm nhập sâu hơn vào trong nội bộ quân doanh, rất nhanh hắn đã phát hiện ra một nhóm lều trại có điểm khác biệt với những lều bên ngoài.
Những chiếc lều này nhỏ hơn khá nhiều so với những chiếc lều xung quanh, mỗi chiếc chỉ có diện tích năm hoặc sáu mét vuông. Một chiếc lều cỡ này rõ ràng là lều dành cho một người ở. Tuy nhiên, chất lượng của những chiếc lều này là những chất liệu mà với những chiếc lều bạt bên ngoài kia đều không thể nào sánh bằng được, tất cả đều được làm bằng nguyên liệu là da bò nấu chín.
Da bò chín cực kỳ dai lại có thể được chải bằng dầu tung để bảo vệ nó khỏi nước và lửa. Đây chắc chắn là những chiếc lều có chất lượng hàng đầu. Nếu như là chỉ có một hai cái Hoắc Vũ Hạo cũng không thấy có gì lấy làm lạ, nhưng sau khi dùng tinh thần dò thám quét qua một lượt quân doanh, hắn phát hiện có hàng trăm chiếc lều như vậy được sắp xếp ngay ngắn. Mỗi chiếc lều đều có màu đỏ sẫm với những đường màu vàng nhạt trên đó.
Cẩn thận quan sát, Hoắc Vũ Hạo mới phát hiện, hoa văn màu vàng sẫm hóa ra là hoa văn phượng hoàng.
Thấy vậy, hắn không khỏi hít một hơi, cũng mơ hồ đoán ra được đội quân này là gì rồi.
Đế quốc Nhật Nguyệt có năm nhóm hồn đạo sư đỉnh cấp. Đứng đầu là Nhóm hồn sư Hoàng gia, cùng với bốn Nhóm hồn sư cấp Thú Vương khác, họ cùng nhau thành lập nên đội người bảo vệ Đế quốc Nhật Nguyệt.
Hoắc Vũ Hạo đụng mặt nhiều nhất chính là Nhóm Hồn Sư Tà Nhãn do Cuồng Đấu La Vương Nhất Hành lãnh đạo. Cuối cùng, Vương Nhất Hành rơi vào trong tay hắn và đồng bọn.
Đánh giá từ trang bị, nhóm hồn sư trước mặt có lẽ là một trong bốn nhóm hồn sư cấp thú vương khác - Nhóm hồn sư Hỏa Phượng Hoàng, còn được gọi là Nhóm hồn sư Phượng Hoàng!
Trong số tất cả các nhóm hồn sư của Đế quốc Nhật Nguyệt, nhóm này có lẽ được xếp vào top ba. Bọn họ sao lại đến phương Bắc này? Hay là nói, bọn họ thực sự có mục đích chiến lược nào đó? Muốn phát động chiến tranh với Đấu Linh Đế Quốc sao?
Nhưng mà, tinh thần thám trắc của Hoắc Vũ Hạo quét qua lại phát hiện ra một số vấn đề.
Quân doanh tuy bố trí nghiêm ngặt, nhưng lại không có bố trí trận địa hồn đạo khí. Nói cách khác, quân đội của Đế quốc Nhật Nguyệt không có ý định chiến đấu ở đây. Vậy thì mục tiêu của họ là gì lại càng khó đoán hơn nữa.
Nếu như không đụng phải thì thôi, nếu như đã gặp phải, Hoắc Vũ Hạo nhất định phải làm rõ ràng mục đích của bọn họ rốt cuộc là gì.
Nghĩ đến đây, Hoắc Vũ Hạo lợi dụng ánh sáng mờ ảo của buổi tối, nhanh chóng lẻn vào doanh trại quân đội. Hắn bỏ qua một số hồn đạo khí và tiến vào trong doanh trại quân đội.
Thức ăn cho đội quân này khá là tốt. Tiến vào quân doanh không bao lâu, Hoắc Vũ Hạo liền ngửi thấy mùi nước dùng. Một số binh sĩ đã bưng bát cơm đi về phía nơi nhà ăn của họ ăn. Tuy nhiên, rất ít người nói đùa, thậm chí có người lên tiếng thì giọng nói cũng bị hạ thấp xuống. Một đội quân chất lượng như thế này có lẽ có thể so sánh được với quân đội dòng chính của Bạch Hổ Công rồi.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook