Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 969: Chân Tình Của Băng Đế (2)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Mở hai mắt ra , Hoắc Vũ Hạo lập tức nhìn thấy được, ở xung quanh thân thể của chính hắn , có một đám vòng xoáy nhỏ màu trắng , tản ra khí tức lạnh lẽo như băng. Trong lúc hắn hô hấp, hắn mới phát hiện , những luồng khí xoáy lại này chính là được hình thành từ miệng mũi của hắn mà ra, thật sự là kỳ dị.
"Thật đáng tiếc nơi này." Tuyết Đế nhìn chung quanh, thở dài.
"Sao vậy?" Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi.
Tuyết Đế nói: “Bất kỳ Vạn Tại Huyền Băng Động nào cũng có thể nói là quà tặng của thiên nhiên ban cho. Cái này cũng vậy. Đáng tiếc, nó không nằm trên bắc Băng Nguyên của ta. Nhiệt độ ở đây khó có thể duy trì sự tồn tại của Vạn Tại Huyền Băng Động. Nếu không, trong vài năm nữa, chỉ cần chúng ta lưu lại một chút ít Vạn Tại Huyền Băng Tủy thì ở đây sẽ có thể một lần nữa ngưng tụ ra càng nhiều. Nếu ta đoán không lầm thì Vạn Tại Huyền Băng Động này hẳn là do biến hóa của mà trái đất mà đến đây. Chứ không hề phải là được hình thành ở chỗ này đây. Cho dù chúng ta không lấy đi Vạn Tại Huyền Băng Tủy, nó cũng sẽ dần dần biến mất theo sự thay đổi của nhiệt độ bên ngoài. Bây giờ lại không còn Vạn Tại Huyền Băng Tủy và Băng Cực Thuần Tinh, không bao lâu nữa, nơi này sẽ biến mất hoàn toàn ”.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói: "Đây đều là kỳ tích do Tạo Hóa tạo ra! Ta đã rất hài lòng."
Tuyết Đế liếc hắn một cái, nói: "Rời khỏi nơi này thôi. Trong khoảng thời gian này, ngươi nhất định phải dồn càng nhiều sức lực hơn vào việc tìm hiểu thể hội bí ẩn Cực hạn Chi Băng, lĩnh ngộ bản chất của băng."
Thân thể của Tuyết Đế nhảy lên, bay về phía Hoắc Vũ Hạo.
Trước đó Hoắc Vũ Hạo không có cảm giác gì nhiều, dù sao Tuyết Nữ lúc đó cũng chỉ là một đứa trẻ. Tuy nhiên, lúc này, Tuyết Đế đã trở lại hình dáng ban đầu, với vẻ ngoài lộng lẫy và khí chất khác thường, khi bay giống như một nàng tiên. Ngay cả Hoắc Vũ Hạo có đầu óc kiên cường cũng không tránh khỏi có chút giật mình.
Tuyết Nữ vẫy tay áo, che khuất tầm mắt của hắn, ngay lúc đó, thân thể nàng hóa thành một luồng ánh sáng, dung nhập vào trong cơ thể của hắn rồi biến mất.
Hoắc Vũ Hạo không ở lại lâu nữa, bước ra khỏi băng tuyền, nhanh chóng bơi ra bên ngoài.
Nước suối bên ngoài vẫn lạnh lẽo, nhưng có chút khác biệt so với lúc ban đầu tới đây, đối với Hoắc Vũ Hạo cũng không còn tạo thành được mối đe dọa nữa.
Bên ngoài, hai mẹ con Nam Thủy Thủy và Nam Thu Thu đã đợi đến sốt ruột rồi.
Nam Thủy Thủy thậm chí còn cố gắng lặn một lần, nhưng vì nhiệt độ trong nước quá thấp nên đành phải bỏ cuộc, chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Hoắc Vũ Hạo vừa đi ra, lập tức bị Nam Thu Thu trách mắng. Hắn chỉ có thể mỉm cười với cô.
"Vũ Hạo, kế hoạch tiếp theo của ngươi là gì?" Nam Thủy Thủy hỏi Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo nói: “Ta phải đến một nơi giúp đại sư huynh tìm một chút đồ, đồng thời đi gặp Đại Mao và Nhị Mao.”
"Ta cũng muốn đi." Nam Thu Thu lập tức nói.
Hoắc Vũ Hạo nói: " Thu Thu, ngươi vẫn là đừng đi nữa. Dì sắp muốn chuyển những thứ cuối cùng ở Địa Long Môn đều chuyển hết qua bên này. Ngươi hãy giúp dì đi. Ta đi xong sẽ quay lại ngay. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Cái chỗ kia hiện tại đã là khu vực chiếm lĩnh của Đế quốc Nhật Nguyệt, có lẽ sẽ có nguy hiểm ."
"Ta mới không sợ nguy hiểm." Nam Thu Thu lập tức nói ra .
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Ngươi không sợ, ta sợ. Nếu như ngươi bị thương, ta biết ăn nói như thế nào với dì đây?"
Nam Thu Thu hừ một tiếng, nói: "Ngươi thôi bớt đi, ngươi chính là muốn thoát khỏi ta, đừng cho rằng là ta không biết. Không được, ta cứ muốn đi."
Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ nói: "Thu Thu."
Nam Thu Thu quay đầu đi chỗ khác , không để ý tới hắn .
Nam Thủy Thủy đứng ở một bên, cười tủm tỉm nhìn xem, cũng không lên tiếng . Làm một trưởng bối, nàng sẽ không tham dự vào những chuyện giữa những người tuổi trẻ với nhau, hơn nữa, mặc dù nàng cũng có ý muốn tác hợp hai người họ, nhưng nàng cũng nhìn ra được, Hoắc Vũ Hạo cùng với nữ nhi của mình chỉ sợ là thật sự không có khả năng ở bên nhau, đui mù mà ở bên cạnh ghép đôi, rất có thể sẽ đưa đến một kết quả phản tác dụng. Mà nếu chỉ là tự Thu Thu tự mình đi nói, ngược lại lại không có gì.
Hoắc Vũ Hạo nói: "Vậy được rồi , vậy thì cùng đi . Nhưng trên đường ngươi phải nghe ta, sau khi tiến vào khu vực chiếm đóng của Đế quốc Nhật Nguyệt, một khi tao ngộ địch nhân, không thể xúc động ."
"Ta nghe ngươi." Nam Thu Thu đột nhiên từ tức giận chuyển sang vui mừng, vui vẻ nói.
Hoắc Vũ Hạo nói: "Vậy hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một chút, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát sớm."
"Ừ." Nam Thu Thu vui vẻ đồng ý.
Ba người lặng lẽ rời khỏi địa điểm ban đầu ở Địa Long Môn và quay trở lại tiệm vải.
Hậu viện của tiệm vải tuy không lớn lắm nhưng dành ra một phòng cho Hoắc Vũ Hạo cũng không có vấn đề gì. Nam Thu Thu ở chung phòng với mẫu thân.
Sau khi sắp xếp phòng xong, Hoắc Vũ Hạo lập tức đi vào, dặn dò Nam Thu Thu đừng quấy rầy hắn. Hắn quyết định không ăn bữa tối và bế quan cho đến sáng mai.
Hắn vừa mới hấp thu tinh hoa của Vạn Tại Huyền Băng Tủy, dung hợp càng sớm, tu vi của hắn sẽ tăng lên càng nhanh. Tất nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Hoắc Vũ Hạo ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt lại, vận chuyển hồn lực trong cơ thể, bắt đầu tu luyện.
Sau khi rời khỏi Vạn Tại Huyền Băng Động, ngay khi bắt đầu tu luyện thì ngay lập tức hắn đã phát hiện ra vấn đề hiện tại của mình.
Bởi vì hồn lực trong cơ thể đã dung nhập vào một lượng lớn tinh hoa của Vạn Tại Huyền Băng Tủy, những tinh hoa này ngưng tụ thành những vụn băng mà tồn tại trong cơ thể hắn, làm cho tốc độ hồn lực trở nên chậm hơn rất nhiều.
Tốc độ này mặc dù không ảnh hưởng tới việc chiến đấu, nhưng muốn hấp thụ hoàn toàn những tinh hoa của Vạn Tại Huyền Băng Tủy không biết phải mất bao nhiêu thời gian.
Hoắc Vũ Hạo không dám mù quáng tăng tốc vì sợ những vụn băng sẽ làm tổn thương đến cơ thể mình.
Chỉ có thể dành thời gian ra chầm chậm tới. Một bên hắn vừa thúc giục hồn lực lưu chuyển, một bên phân thần và đem tinh thần tập trung ở hồn hạch bên trong Vận Mệnh Chi Nhãn.
Bên trong hồn hạch, trong không gian hắn tạo ra chứa đầy tinh thần lực. Dưới sự điều động có chủ ý của Hoắc Vũ Hạo, một lượng lớn tinh thần lực trào ra ngoài, hòa nhập vào kinh mạch trong cơ thể, dần dần dung hợp với hồn lực Cực Hạn Chi Băng.
Đây là lợi ích của việc có tinh thần mạnh mẽ. Cho dù hắn không phóng thích Linh Nhãn Võ Hồn, chỉ sử dụng tinh thần lực thuần túy, Hoắc Vũ Hạo vẫn có thực lực của Phong Hào Đấu La.
Sau khi những tinh thần lực này dung hợp vào hồn lực cực hạn Chi Băng, hắn không có thúc giục hồn lực tăng tốc mà dựa vào tinh thần lực mạnh mẽ của mình để tập hợp các hạt băng trong hồn lực, dần dần thay đổi hình thái hồn lực trong cơ thể.
Nếu tinh hoa của Vạn Tại Huyền Băng Tủy này bị phân tán trong hồn lực của hắn, thì việc tăng tốc vận hành hồn lực một cách mù quáng rất có thể sẽ gây tổn hại đến kinh mạch. Tuy nhiên, nếu những tinh hoa này kết hợp thành một tồn tại giống như sợi chỉ mỏng manh, được kết nối với nhau bằng sức mạnh tinh thần lực, sau đó được bao phủ bên ngoài bằng sức mạnh hồn lực cực hạn Chi Băng thì sao? Vấn đề đã được giải quyết!
Khi Hoắc Vũ Hạo nỗ lực làm ra như vậy, Tuyết Đế ở trong tinh thần chi hải của hắn không khỏi cảm thán thán phục. Đây chắc chắn không phải là một hồn sư cấp bảy bình thường có thể thực hiện được, cho dù là một Phong Hào Đấu La bình thường có lẽ cũng không thể làm được. Nhưng Hoắc Vũ Hạo đã dựa vào sự hỗ trợ mạnh mẽ của hồn cốt và tinh thần lực mạnh mẽ của mình để đạt làm được điều này.
Hắn phải mất trọn vẹn hẳn hai giờ mới hoàn thành việc sắp xếp lại tổ hợp hồn lực hơn nữa hoàn thành vòng tuần hoàn hồn lực. Chỉ cần có đủ tinh thần lực có thể khống chế nó, hắn sẽ không sợ hồn lực của mình biến hóa. Duy trì trạng thái này, dù là hắn đang tu luyện hay trực tiếp sử dụng hồn lực để chiến đấu, hắn cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Hồn lực bị thúc giục một lần nữa, dựa theo lộ tuyến của Huyền Thiên Công tiến hành vận chuyển.
Dưới sự dung hợp và bảo vệ của tinh thần lực, tốc độ vận chuyển hồn lực của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên tăng lên.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã hiểu ra tại sao Băng Đế lại bị ám ảnh bởi Vạn Tại Huyền Băng Tủy đến thế.
Chỉ trong một chu kỳ tuần hoàn, Hoắc Vũ Hạo đã có thể cảm nhận được hồn lực của mình đã tăng lên một cấp, tương đương với thành quả của mấy ngày huấn luyện. Càng mạnh mẽ hơn nữa là vận chuyển xong một vòng tuần hoàn, hắn cảm thấy rõ ràng cực hạn chi Băng của mình đã trở nên mạnh mẽ hơn, cũng chính là nói, nhiệt độ của cực hạn chi băng càng thấp xuống và càng thuần túy, tinh khiết hơn. Sinh mệnh lực của hắn cũng dường như theo đó mà tăng cường lên. Kinh mạch và xương cốt trong cơ thể đều trở nên mạnh mẽ hơn dưới sự thẩm thấu của Vạn Tại Huyền Băng Tủy.
Quả thực là một sự tồn tại mạnh mẽ! Hoắc Vũ Hạo vui mừng khôn xiết, lập tức không chút do dự tiếp tục tu luyện.
Hồn lực nguyên bản của hắn đã đạt tới cấp bảy mươi bốn, sau khi hấp thu Vạn Tại Huyền Băng Tủy, ít nhất cũng sẽ tăng lên cấp bảy mươi lăm. Nếu hắn tiếp tục hấp thu ở trạng thái hiện tại, e rằng không bao lâu nữa hồn lực của hắn sẽ tiếp tục thăng cấp.
Cơ duyên mà Nam Thủy Thủy đen tới cho hắn lần này thực sự là một cơ duyện hiếm có khó gặp ở thiên hạ.
Một lần lại một lần vận chuyển tuần hoàn nữa, Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn quên mất thời gian ở thế giới bên ngoài. Hồn lực trong cơ thể không ngừng được thanh lọc và thanh thuần hơn. Hơn nữa, trong khi hắn tu luyện, không chỉ có hồn lực hấp thu tinh hoa của Vạn Tại Huyền Băng Tủy, mà thân thể, xương cốt, kinh mạch, nội tạng của hắn cũng đang hấp thu vật chất thiên địa và địa bảo đỉnh cao này.
Năng lượng của sáu khối tinh hoa Vạn Tại Huyền Băng Tủy dần dần bị cơ thể hắn hấp thu. Thực lực của hắn đã không ngừng tiếp tục được tăng cường theo thời gian.
Mãi cho đến khi Hoắc Vũ Hạo cảm thấy hồn lực trong cơ thể tràn đầy, cần thời gian để làm quen, hắn mới từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại.
Hoắc Vũ Hạo mở mắt, thở dài một hơi. Một luồng khí trắng phun ra từ miệng hắn. Đột nhiên, toàn bộ căn phòng bị bao phủ bởi sương giá.
Cảm giác này thực sự quá tuyệt vời rồi! Hoắc Vũ Hạo cảm thán trong lòng.
Linh lực trong cơ thể hắn chuyển động như thủy ngân, mềm mại, đậm đà và trơn tru. Mỗi cử động của tay chân, hồn lực dâng trào sẽ lập tức tuôn ra. Điều khiến hắn càng ngạc nhiên hơn là hồn lực của bản thân có thêm vài phần liên hệ với nguyên lực trong không trung. Cũng chính là nói, ở trạng thái này, hắn không chỉ có thể huy động hồn lực trong chiến đấu mà còn có thể dẫn động nguyên lực thiên địa trong không trung để sử dụng cho bản thân.
Hoắc Vũ Hạo đứng dậy nhìn ra ngoài.
Bầu trời bên ngoài rất sáng, hắn bất lực nhận ra rằng bản thân mình đã tu luyện không biết được bao lâu thời gian rồi. Nghĩ nghĩ, có lẽ không phải là sáng ngày hôm thứ hai hôm sau.
Hoắc Vũ Hạo đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Nam Thu Thu đang ngủ gật ở bên ngoài, trong lòng cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua.
Không cần nghi ngờ, Nam Thu Thu chính là đang vì mà hắn hộ pháp!
“Thu Thu.” Hoắc Vũ Hạo quỳ xuống bên cạnh Nam Thu Thu, nhẹ giọng gọi.
Nam Thu Thu khịt mũi một tiếng, lập tức tỉnh dậy. Quay đầy lại liền nhìn thấy bên cạnh mình là Hoắc Vũ Hạo mới thả lỏng thở phào nhẹ nhõm ra một hơi, kinh ngạc nói: “Ngươi tỉnh rồi à? Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi. Ngươi đã tu luyện bảy ngày rồi! Ngươi có mệt không?”
Hoắc Vũ Hạo xin lỗi nói: “Thực xin lỗi! Sau khi tiến vào trạng thái tu luyện, ta nhịn không được, tỉnh lại thời điểm đã là lúc này.”
Nam Thu Thu nhất thời không nói nên lời, thầm nghĩ: Người khác khó mà nhập thiền sâu. Gia hỏa này ở mọi lúc mọi nơi đều có thể nhập thiền sâu.Thật là người so với người tức chết người mà!
“Được rồi, tỉnh lại là được rồi. Thế nào rồi? Có thu hoạch gì không?”
Hoắc Vũ Hạo nói: “ Cấp độ hồn lực của ta chắc hẳn là có điều tăng lên, cảm giác thật sự rất tốt. Những thứ này đều là dì cho ta. Lần này ta tiến vào Bí cảnh Địa Long Môn của các ngươi, ta thu hoạch được không ít. Sâu trong hàn tuyền, có một thứ gọi là Vạn Tại Huyền Băng Tủy, đối với một hồn sư tu luyện Cực Hạn Chi Băng như ta mà nói, là một loại thuốc bổ cực tốt, cho nên lần này ta thu được rất nhiều chỗ tốt.”
Nam Thu Thu nói: “Vậy thì tốt. Nói đến đây, lần trước ta muốn cảm tạ ngươi.”
“Cảm ơn ta? Cảm ơn ta vì cái gì?” Hoắc Vũ Hạo bối rối hỏi.
Nam Thu Thu tức giận nói: “Cám ơn ngươi ngược đãi ta.”
“A? Ngược đãi ngươi? Chuyện này bắt đầu từ đâu?” Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Nam Thu Thu hứ một tiếng, nói: “ Con người của ngươi đúng thật là hay quên. Ngươi đã quên lần trước ngươi dùng tinh thần lực để gây áp lực cho ta rồi sao? Ngày hôm sau khi ta tỉnh dậy cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng mấy ngày nay có chút cảm nhận được rồi. Khả năng kiểm soát tinh thần lực của ta dường như đã mạnh mẽ hơn một chút, có lẽ là nhờ có ngươi. Cảm ơn ngươi.”
Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười nói: “Không có việc gì không cầm cảm ơn, lần này kỳ thực ta đã ngồi thiền tu luyện bảy ngày, bên ngoài có thay đổi gì không?”
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook