Bắc Kiếm Truyền Kỳ
-
Chapter 243
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
243. Đôi khi không lường trước được sẽ bị cản đường. (3)
Chung Ly Vũ Hoán khó hiểu nhìn Trần Vũ Nguyên xuất hiện muộn màng phía sau. Tất cả những người khác đều đã trốn thoát và tập hợp ở địa điểm hẹn. nhưng chỉ có một mình Trần Vũ Nguyên đến muộn.
“Ngươi đến trễ rồi. Ngươi đi đâu à?”
“Đi được nửa đường thì ta bị lạc, thật xin lỗi các vị.”
“Không sao, không sao. Nhờ có Đoàn thiếu hiệp nên mới giảm thiểu thương vong, ta rất biết ơn thiếu hiệp.”
Đôi mắt Chung Ly Vũ Hoán nhìn Trần Vũ Nguyên chứa đựng những cảm xúc phức tạp.
Hắn tận mắt chứng kiến cách thức mà Trần Vũ Nguyên chỉ trong tích tắc đã hạ gục được Bao Doanh Huy. Dù Thái Nhã Lan và Cao Thiên Hầu liên hợp cùng nhau nhưng họ vẫn không thể đánh bại được Hồng Nhạc Sơn. Vậy mà Trần Vũ Nguyên lại có thể hạ gục được một Bao Doanh Huy được xem là một cao thủ còn vượt trội hơn cả Hồng Nhạc Sơn chỉ trong giây lát. Cũng nhờ thế mà Đãng Ma Quân và đám lãng khách mới có thể bình an vô sự trốn thoát mà không bị tổn thất gì.
Thực lực của Trần Vũ Nguyên tuyệt đối có thể hạ gục cường giả ngang cấp thủ lĩnh Nhị Đội Quân Ma Đội. Với cảnh giới này thì hiển nhiên Trần Vũ Nguyên có thể được xếp vào hàng ngũ tuyệt đại cao thủ của giang hồ đương thời.
Xét về tuổi tác thì hắn chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi, cảnh giới võ công của hắn đột phá tới mức này thật sự không bình thường.
‘Khổng Tước Môn Đàm Thiên Vận? Trên giang hồ lại xuất hiện thêm một thiên tài khác sau Trần Vũ Nguyên và Đàm Thủ Thiên ư?’
Một người trong số đó là Trần Vũ Nguyên đã biến mất trên giang hồ từ lâu. Đối với những kẻ đứng đầu Vân Trung Thiên thì họ đã xem như hắn đã chết. Cả Chung Ly Vũ Hoán cũng nghĩ rằng Trần Vũ Nguyên đã chết vì khả năng này cực kỳ cao. Người còn lại là Đàm Thủ Thiên lại đang nổi danh thiên hạ với biệt hiệu Thương Thiên Võ Đế. Danh tiếng của hắn giờ đây không thua kém gì so với Cửu Thiên cả.
Bọn họ đều là những kỳ tài xuất chúng nhất mà Chung Ly Vũ Hoán từng gặp qua. Chung Ly Vũ Hoán cũng không nghĩ Đàm Thiên Vận có thể xếp ngang hàng với hai người bọn họ, nhưng sự thật cho thấy Đàm Thiên Vận cũng là một kỳ tài không thua kém gì.
‘Mình nhất định phải chiêu mộ hắn cho bằng được, nếu không được thì chí ít cũng phải thiết lập mối quan hệ hảo hữu với hắn. Người này tương lai sẽ vô cùng nổi danh trong giang hồ cho xem.’
Chung Ly Vũ Hoán như tự củng cố bản thân, quay đầu lại phía sau.
Trần Vũ Nguyên đã quay trở lại, bây giờ đã đến lúc bọn họ phải rút lui lần nữa. Đây là suy nghĩ vô cùng tự nhiên trong đầu Chung Ly Vũ Hoán vì hắn vẫn chưa biết rằng Trần Vũ Nguyên đã gây ra nội thương nghiêm trọng cho tên thủ lĩnh Quân Ma Đội Thác Thiên Cảnh.
Dưới sự chỉ huy của Chung Ly Vũ Hoán, Đãng Ma Quân và đám lãng khách đã chạy được đến quan đạo. Chung Ly Vũ Hoán sợ rằng đám kỵ binh đó sẽ lại truy sát bọn họ nhưng không hiểu sao, bọn họ đã đến Thiểm Tây rồi vẫn không thấy kỵ binh đuổi theo.
“Đám ác ma đó bỏ ý định đuổi theo rồi sao?”
“Chúng ta sống rồi.”
Những thiếu niên vàng lãng khách cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trải qua một cuộc chiến sinh tử đã khiến bọn họ trưởng thành hơn. Bây giờ họ còn là lũ người ô hợp tiểu tốt như trước đây nữa, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc họ đã hoàn toàn vượt qua nỗi sợ chết chóc. Giờ bọn họ dã đến Thiểm Tây, trước sau gì cũng bị xung vào đoàn người ra chiến trường. Tuy là vậy nhưng họ vẫn muốn tận hưởng cảm giác thoải mái mà sự sống đang mang lại.
Đến khi bọn họ vượt qua được con sông giáp ranh giữa Sơn Tây và Thiểm Tây, gần như ai cũng muốn ngã khuỵu xuống đất. Sự Nhẹ nhõm khi được sống đang hiện hữu trên khuôn mặt họ.
Lưu Kiến Diệp đang ngây người nhìn đám người Đãng Ma Quân và lãng khách. Biểu cảm hỉ nộ ái ố của bọn họ khi vượt qua được ranh giới của sự sống và cái chết của họ không biết vì sao lại tạo nên những gợn sóng kì lạ trong trái tim cậu bé.
Trần Vũ Nguyên im lặng quan sát Lưu Kiến Diệp. Những ngày qua trong khi chăm sóc A Sở và những cậu bé khác, Lưu Kiến Diệp đã vô tình hữu ý có sự thay đổi. Thay đổi lớn nhất chính là Lưu Kiến Diệp bắt đầu bộc lộ cảm xúc của mình và có sự đồng cảm với nỗi đau của người khác. Kể từ đó, Lưu Kiến Diệp bắt đầu kiểm soát sát khí của mình cẩn thận hơn. Trần Vũ Nguyên cũng tích cực đón nhận sự thay đổi này của Lưu Kiến Diệp.
Đoàn người lúc này đã đến Thương Nam, Thiểm Tây. Ở Thương Nam có một phân bộ của Vân Trung Thiên. Ban đầu, đồ tiếp tế mà Đãng Ma Quân và đám lãng khách vận chuyển cũng là đến phân bộ Thương Nam này.
Ngay khi nghe tin Đãng Ma Quân và lãng khách đã đến, thủ lĩnh phân bộ Thương Nam và thủ hạ của mình vội vã chạy đến. Thủ lĩnh phân bộ Thương Nam trước đó vẫn còn đang lo lắng sao đồ tiếp tế lại đến muộn hơn năm ngày so với dự kiến, nhưng đến khi biết tin giữa đường bọn họ gặp Quân Ma Đội thì cũng phải giật mình.
“Vân Trung Thiên nhất định sẽ không quên ân huệ này của Thiết Kị Môn. Chung Ly quân sư, đa tạ ngươi rất nhiều.”
“Không có gì đâu.”
“Mọi người đừng đứng mãi bên ngoài như thế, vào trong đi.”
Thủ lĩnh phân bộ Thương Nam nắm lấy tay Chung Ly Vũ Hoán kéo hắn vào trong. Phân bộ của hắn bây giờ rất cần một tay Chung Ly Vũ Hoán giúp sức. Với tình hình bây giờ, hắn rất cần sự giúp đỡ của người khác. Nếu mà con mèo có thể cho hắn mượn tay thì chắc hắn cũng nắm tay kéo vào luôn rồi.
Cuộc chiến ở Cam Tuyền giờ đây đã kéo dài đến Phú huyện, đe doạ đến cả Tông Nam phái và Hoa Sơn phái ở gần đó. Nếu hai môn phái này mà sụp đỏ thì không chỉ một mình phân bộ Thương Nam mà cả Vân Trung Thiên cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Chung Ly Vũ Hoán chấp nhận lời đề nghị của thủ lĩnh phân bộ Thương Nam.
“Vâng, nếu ngài đã nói thế thì chúng ta cũng sẽ không khách sáo.”
“Đa tạ các vị.”
“Xin đợi một chút.”
Chung Ly Vũ Hoán ngắt lời thủ lĩnh Thương Nam rồi đi đến chỗ xe ngựa của Trần Vũ Nguyên.
“Đoàn thiếu hiệp.”
“Chung Ly thiếu hiệp.”
“Nếu thiếu hiệp không phiền chúng ta cũng cùng vào trong đi. Thiếp hiệp đã giúp bọn họ thoát khỏi Quân Ma Đội, chắc chắn sẽ được thưởng rất hậu đấy.”
“Cảm ơn thiếu hiệp nhưng thời gian không còn nhiều, ta nghĩ mình phải nhanh chóng rời đi thôi.”
“Nhưng mà…”
“Ta sẽ không quên lòng tốt của Chung Ly thiếu hiệp đâu. Mong là lần sau có thể gặp lại, chúc thiếu hiệp vạn sự bình an.
Trần Vũ Nguyên làm thế bao quyền với Chung Ly Vũ Hoán. Đến nước này Chung Ly Vũ Hoán cũng chỉ có thể tặc lưỡi cho qua. Dù bọn họ có ráo riết chiêu mộ đến đâu nhưng cũng không có lý do gì chính đáng để bắt buộc Trần Vũ Nguyên cả.
“Thiếu hiệp hãy thay ta nói lời từ biệt với những người khác nữa. Cáo từ,.”
Trần Vũ Nguyên quay đầu không chút chần chừ. Trong xe ngựa, Lưu Kiến Diệp đang nói lời tạm biệt với A Sở và những người khác. Có lẽ nhờ sự chân thành quan tâm của Lưu Kiến Diệp huyết sắc A Sở đã khá hơn nhiều.
A Sở nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lưu Kiến Diệp.
“Sau này chúng ta nhất định sẽ gặp lại. Sau này nếu đệ lại đến đây thì phải ghé thăm bọn ta đó.”
“Huynh cũng phải sống sót nha.”
“Nhất định ta sẽ cố gắng sống sót.”
A Sở cũng nói lời từ biệt với Trần Vũ Nguyên.
“Đại thúc, đa tạ đại thúc rất nhiều. Lần sau gặp lại, ân tình cứu mạng này con nhất định sẽ báo đáp.”
“Được rồi.”
Một tia buồn bã thoáng qua đôi mắt của Trần Vũ Nguyên. A Sở sớm muộn rồi cũng sẽ quay lại chiến trường, nhưng tỷ lệ cậu bé có thể sống sót lần tới là bao nhiêu đây? Chưa kể đến tình hình chiến trường nơi A Sở sắp bị đưa đến còn là nơi khốc liệt nhất.
Trong thâm tâm Trần Vũ Nguyên, hắn muốn đưa A Sở về Bắc thiên môn nhưng hắn biết chuyện này không thể được. Hắn dẫn A Sở đi thì buộc phải dẫn những thiếu niên Đãng Ma Quân khác cùng đi. Nhưng nếu hắn làm vậy thì sẽ khiến Vân trung thiên chú ý và truy tìm. Đây chưa phải là thời điểm thích hợp.
Vậy nên Trần Vũ Nguyên và Lưu Kiến Diệp đành lặng lẽ rời khỏi phân bộ thương nam. Không một ai chú ý đến Trần Vũ Nguyên ngoài trừ Chung Ly Vũ Hoán.
Vùuuu…
Trên sông Dương Tử có một con thuyền lớn đang đi ngược dòng. Thuyền này là thuyền vận mã độ giang có thể chở được cả xe ngựa vàng hàng chục con ngựa cùng lúc. Trên thuyền, những thuỷ thủ ai nấy cũng đều đang hớn hở làm việc.
Bọn họ thực ra không phải là những thuỷ thủ bình thường mà đều là những võ giả. Tuy nhiên nếu chỉ nhìn bề ngoài thì không có quá nhiều người có thể nhìn ra được danh tính thật sự của bọn họ.
Các thuỷ thủ sắc bén quan sát mọi thứ xung quanh. Họ quan sát những thuyền buôn và thuyền đánh cá đi ngang qua đó với đôi mắt tinh tường của mình.
Trong căn phòng gỗ ở phía sâu nhất của con thuyền vận mã độ giang, trên chiếc bàn lớn có một bản đồ lớn trải trên bàn. Trên bản đồ đầy ắp những cờ hiệu.
“Ừm.”
Bên trong buồng có một nữ nhân bị che khuất hơn nửa khuôn mặt bằng mạn sa dáng lưng thẳng tắp đang nhìn tấm bản đồ. Nhìn dáng vẻ của nữ nhân này có thể cảm nhận được khí chất không dễ tiếp cận. Đôi mắt nàng lộ ra khỏi mạn sa sáng ngời lấp lánh như ánh sao.
Đột nhiên nữ nhân tháo mạn sa đeo trên mặt ra. Ngay cả dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ đẹp của nàng ấy vẫn hiện lên vô cùng rõ ràng. Nữ nhân xinh đẹp dịu dàng như đoá hoa sen này chính là Tây Môn Tuệ Linh.
Sau hơn ba năm, nhan sắc của nàng ta ngày càng mặn mà hơn trước. Đôi mắt nàng bây giờ sâu thẳm lại chứa đựng sự phóng khoáng, thanh nhã chưa từng tồn tại ở nàng trước đây. Ở nàng ta toát ra một vẻ đẹp rực rỡ không hề uổng cái danh Xích Hoa Tiên Tử.
Tuy nhiên, vẻ mặt Tuệ Linh khi nhìn lên tấm bản đồ có vẻ không được tốt cho lắm. Trên bàn không chỉ có mỗi tấm bản đồ mà con có rất nhiều thông tin về khắp nơi trên giang hồ được viết chi chít trên đó.
Vận mã độ giang thuyền này là một trong số những con thuyền thuộc sở hữu của Tây Môn thế gia. Thoạt nhìn bên ngoài nó trông như một chiếc thuyền vận mã độ giang bình thường nhưng các thuỷ thủ trên thuyền đều là võ giả tinh nhuệ của Tây Môn thế gia.
Tây Môn thế gia đã sử dụng vận mã độ giang thuyền để thu thập thông tin từ lâu. Đây là cách thu thập thông tin vô cùng hiệu quả mà không bị người khác nghi ngờ. Mỗi khi vận mã độ giang thuyền cập bến thì tin tước đổ xô đến như một quả cầu tuyết, và khi về đến nơi, gần như Tây Môn thế gia đã có thể nắm gần hết tình hình chung của Trung Nguyên trong lòng bàn tay.
“Quân Ma Đội xuất hiện ở Sơn Tây?”
Đây là thông tin khẩn mà Tây Môn Tuệ Linh nhận được vào sáng hôm nay.
Mặc dù đang trong thời chiến loạn nhưng quân địch tiến vào Sơn Tây rồi mà phe ta không nắm bắt được lực lượng của chúng thì quả là một vấn đề lớn.
Quân Ma đội là tập hợp từ số ít những quân tinh nhuệ phía Mật Dạ, là một sự tồn tại vô cùng phiền toái. Để bọn chúng tiến vào Sơn Tây tức là cho phép bọn chúng làm xằng làm bậy rồi.
“Nhưng Đãng Ma Quân chỉ toàn mấy thiếu niên nhỏ tuổi cùng với đám lãng khách lại có thể trốn khỏi sự truy lùng của bọn chúng và chạy đến phân bộ Thương Nam? Bọn họ muốn ta tin chuyện này là thật ư?”
Đãng Ma Quân thực ra cũng chẳng khác gì một đám trẻ cầm kiếm, lãng khách thì cũng chỉ là một lũ ô hợp vô danh tiểu tốt. Những kẻ như vậy thì dù có bao nhiêu người tụ lại đi chăng nữa thì cũng chỉ là con mồi của Quân Ma đội mà thôi.
“Thiết Kị Môn Chung Ly Vũ Hoán chắc chắn là một nhân tài kiệt xuất. Hắn ta không chỉ giỏi dùng chiến lược mà còn có khả năng kiểm soát cục diện tốt. Nếu là hắn thì chắc chắn sẽ lãnh đạo Đãng Ma Quân và lãng khách. Nhưng nếu phải đối đầu với Thác Thiên Cảnh thì sự xuất hiện của Chung Ly Vũ Hoán chẳng có nghĩa lý gì cả. Vậy Môn chủ Thiết Kị Môn Dung Vô Thanh đã ra mặt sao?”
Trong bức thư nói rằng Quân Ma đội đã ngừng việc truy đuổi Đãng Ma Quân và đám lãng khách vì một vài lý do nhưng lại không thể tìm hiểu được lý do là gì.
“Phải có chuyện gì đó… Không biết sau mình lại nghĩ đến…”
Nhưng đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua đầu Tây Môn Tuệ Linh mà thôi. Vấn đề lớn nhất lúc này là nàng ta phải bàn giao lại thông tin cho Vân Trung Thiên để bọn họ xử lý mọi việc.
Lực lượng Quân Ma dội vô cùng đông đảo nhưng ở Vân Trung Thiên có một tổ chức có thể trở thành đối thủ của bọn chúng. Mặc dù có hơi mất thời gian nhưng chuyện diệt trừ tận gốc không phải là không thể.
Nhưng không hiểu sau Tây Môn Tuệ Linh lại cảm thấy miễn cưỡng một cách kỳ lạ. Ánh mắt nàng không thể rời khỏi những con chữ và nội dung trên bản đồ. Có thứ gì đó mơ hồ đang báo động trong đầu nàng ta.
Tây Môn Tuệ Linh đè thấp giọng thì thầm.
“Hoa Linh.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Thái Hoa Linh đáp lời, mở cửa buồng bước vào. Thời gian qua Thái Hoa Linh luôn sát cánh cùng với Tây Môn Tuệ Linh.
“Ngươi nói bức thư này là từ Sơn Tây à?”
“Đúng vậy ạ.”
“Hãy bảo bọn họ quan sát thật kỹ động thái của Quân Ma Đội. Ta cần biết lý do vì sao bọn chúng ngừng truy kích đám người kia và mục đích bọn chúng tiến vào Sơn Tây để làm gì.”
“Rõ, thưa tiểu thư.”
Thái Hoa Linh đáp lời nhưng không hỏi gì thêm. Vẻ mặt của Tây Môn Tuệ Linh quá nghiêm túc để nàng có thể hỏi lý do. Khi Tuệ Linh có biểu cảm này, Thái Hoa Linh biết chỉ có một lý do duy nhất mà thôi.
“Còn bao lâu nữa thì đến Phú huyện?”
“Tiểu nhân nghĩ chắc khoảng năm ngày nữa, bao gồm cả thời gian đổi sang đi xe ngựa ạ.”
“Năm ngày nữa?”
“Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Khi nào Thủ Thiên đến nơi?”
“Công tử nói sớm nhất cũng phải mười ngày nữa.”
“Vậy chúng ta có năm ngày rảnh rồi à?”
“Đúng vậy ạ.”
Tây Môn Tuệ Linh dường như suy nghĩ gì đó, một lúc sau lại mở miệng.
“Trước khi đến Phú huyện, ta cần ghé qua Thương Nam trước.”
“Tiểu thư nói phân bộ Thương Nam? Sao tiểu thư lại muốn sang bên đó?”
“Ta có vài chuyện cần xác nhận lại với Đãng Ma Quân và đám lãng khách kia.”
Vẻ mặt của Tây Môn Tuệ Linh vô cùng nghiêm túc khiến cho Thái Hoa Linh cũng trở nên nghiêm túc theo.
‘Mình không thể chịu đựng thêm bất kì biến cố nào nữa.’
Tây Môn Tuệ Linh nhẹ cắn phiến môi đỏ mọng của mình.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook