Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BẮC KIẾM 244

Quyển 10 – Tập 19

Chương 7: Gió mang mùi máu đến cùng với vị khách không mời (1)

Quảng Nguyên là một huyện nằm ở ngay lối vào của thành Tứ Xuyên. Vì nằm trên giao lộ với quan đạo của Thiểm Tây nên nơi đây là một địa điểm chiến lược có ý nghĩa trọng yếu.

Để vào được Quảng Nguyên, phải đi qua một chốt kiểm soát ngay quan đạo. Chốt này do phái Thanh Thành, phái Nga Mi và Đường Môn cùng nhau quản lí. Mỗi phe phái cử hơn chục quân đến chốt kiểm soát này để tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt.

Những người có lai lịch bất minh chắc chắn không được thông qua. Ngay cả khi được cho qua, sẽ có người được phái đi để bí mật theo dõi hành tung. Thế nên rất nhiều người đã tỏ ra bất mãn. Tuy nhiên, chính nhờ sự nghiêm ngặt ấy mà thành Tứ Xuyên vẫn bình an vô sự trước sự tàn phá khủng khiếp của chiến tranh.

Nhờ địa hình khép kín và sự can thiệp tích cực từ ba phe phái, thành Tứ Xuyên được sống trong sung túc và trở thành nguồn viện trợ lớn nhất cho Vân Trung Thiên.

Đường Chấn Việt đến từ Đường môn là một võ giả đã đứng tuổi. Y được Đường Môn trực tiếp cử đến và phụ trách nhiệm quản lý chốt kiểm soát ở Quảng Nguyên.

Đường Chấn Việt là người có tính cách nghiêm khắc và luôn trung thành với nguyên tắc. Thế nên, đi đường tắt hay lạm quyền với y là chuyện không thể. Dù luôn bị mỉa mai là người cứng đầu cứng cổ, nhưng nhờ y mà chốt kiểm soát ở Quảng Nguyên vẫn duy trì được cảnh giới kiên cố như một bức tường thép.

Như thường lệ, hôm nay Đường Chấn Việt vẫn trực ở chốt. Y trông thấy một đoàn người đang dàn hàng dài phía ngoài chốt kiểm soát. Đoàn người này hẳn đang muốn vào thành Tứ Xuyên.

Có thương nhân, và cả dân thường nữa. Y còn loáng thoáng thấy những võ giả đang mang vũ khí bên người. So với dân thường thì các võ giả sẽ được kiểm tra nghiêm ngặt, chặt chẽ hơn nhiều.

Trên mặt những võ giả tràn ngập sự bất mãn, nhưng bọn họ ngậm chặt miệng không dám nói gì. Khí thế của những người lính ở chốt kiểm soát thực sự vô cùng tàn bạo, khiến người khác phải ghê sợ.

“Thông qua. Người tiếp theo lên đi.”

Các thương nhân đang chờ đến lượt từ phía sau tiến lại gần ngay khi nghe tiếng gọi của Đường Chấn Việt. Hơn 20 toa xe ngựa chất đầy hành lí. Cùng với đó là các thương gia và các bảo tiêu hộ tống, số lượng hơn trăm người.

“Vui lòng cho biết các người thuộc thương đoàn nào.”

“Bọn ta thuộc Thái Bình Thương đoàn. Ta là Trịnh Hạc Vấn, người chịu trách nhiệm cho việc thương hàng lần này.”

Người chịu trách nhiệm kia khoảng ngoài 30 tuổi bước lên phía trước và nói ra danh tính của mình.

“Trịnh Hạc Vấn?”

“Đây là giấy tờ tùy thân của ta, ngươi có thể kiểm tra. Giấy tờ chứng minh này ta được cấp bởi Vân Trung Thiên nên ngươi có thể tin tưởng nó.”

Trịnh Hạc Vấn tự tin trình ra giấy tờ chứng minh thân phận và thẻ căn cước. Đường Chấn Việt gật đầu và cầm lấy xấp giấy tờ. Kinh nghiệm của y cho thấy người càng đường đường chính chính như thế này thì thường không có vấn đề gì cả.

Tuy nhiên, Đường Chấn Việt vẫn quan sát kĩ khuôn mặt của Trịnh Hạc Vấn.

Một người đàn ông với đường nét khuôn mặt quá đỗi bình thường. Có lẽ, 100 người đàn ông đi trên đường thì hết 30 người trong số họ sẽ có khuôn mặt giống y chang Trịnh Hạc Vấn. Thế nhưng, đôi mắt và ánh nhìn của Trịnh Hạc Vấn thực sự khiến y ấn tượng.

Đôi mắt ấy khi cười lên cong cong tựa như nửa vầng trăng. Điều gây ấn tượng nhất là biểu cảm và ánh nhìn hoạt bát, vui vẻ của Trịnh Hạc Vấn. Dường như sẽ chẳng có yếu tố ngoại cảnh nào có thể khiến nụ cười ấy vụt tắt được.

Giấy tờ chứng minh thân phận của Trịnh Hạc Vấn đều được đóng con dấu xác nhận từ Vân Trung Thiên. Hàng thật giá thật nên chẳng còn nghi ngờ gì được nữa.

“Giấy tờ này đều được Vân Trung Thiên bảo đảm rồi, Trịnh Đại hiệp.”

Đường Chấn Việt và mấy tên lính khác vẫn tiếp tục cẩn thận kiểm tra thân phận những thương nhân còn lại.

Trịnh Hạc Vấn hỏi với giọng điệu tràn ngập tự tin.

“Vậy thì bọn ta có thể đi qua rồi đúng chứ?”

“Cho hỏi các vị đây là đang đi đến đâu?”

“Bọn ta đang đến Đô Giang Yển.”

“Không phải vào Thành Đô mà là đến Đô Giang Yển ư?”

“Trong thành hiện đã có quá nhiều thương nhân rồi. Bọn ta đang nghĩ đến việc mở một chi nhánh ở Đô Giang Yển. Tất nhiên là ta sẽ hỏi ý kiến của Thanh Thành phái trước đã.”

“Tốt!”

Đô Giang Yển là một huyện nằm dưới chân núi Thanh Thành và cũng là nơi định cư của Thanh Thành phái. Tuy chịu ảnh hưởng từ Thanh Thành phái rất nhiều nhưng vẫn không nhộn nhịp bằng thành đô. Vì vậy hầu như các thương đoàn đều mở thêm chi nhánh ở thành đô chứ không quan tâm nhiều đến Đô Giang Yển.

Tuy nhiên, ý tưởng mở chi nhánh ở Đô Giang Yển không hề sai lầm. Dù sao thì nơi nào càng ít đối thủ cạnh tranh thì hoạt động càng thuận lợi hơn cơ mà.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Đường Chấn Việt đã kiểm tra tất cả hành lí trên xe.

“Đây không phải là áo lông thú sao?”

“Đúng rồi. Áo lông thú chất lượng cao đấy. Hàng tốt thế này khó tìm nơi khác lắm.”

“Hừm! Áo lông thú trong cái tiết trời hè như vầy á?”

“Đúng là giờ đang vào hè. Nhưng mùa đông sẽ đến trong 3,4 tháng nữa thôi. Đến khi ấy tất nhiên nhu cầu sẽ tăng cao thôi.”

Lời của Trịnh Hạc Vấn thoạt nghe qua tưởng chừng như hợp lí. Thế nhưng Đường Chấn Việt lập tức đanh mặt lại, biểu cảm trở nên lạnh lùng khi nghe lời giải thích kia.

“Ý ngươi là thành Tứ Xuyên, nơi nổi tiếng là chuyên về sản xuất lông thú á hả? Ngươi muốn nhập lông thú vào thành Tứ Xuyên sao?”

“Cái đó…”

Nụ cười tắt lịm trên khuôn mặt của Trịnh Hạc Vấn.

“Tấu hài kiểu gì đến con chó cũng không thèm cười nữa. Các ngươi là thương nhân mà lại không biết điều này ư? Các người là ai, khai mau?”

Sau lưng Đường Chấn Việt, những người lính nãy giờ vẫn đang theo dõi mọi thứ liền lao tới. Họ cũng cảm thấy một bầu không khí bất thường.

“Hừm! Thành Tứ Xuyên là quê hương của áo lông thú ư?”

Trịnh Hạc Vấn lè lưỡi.

Nụ cười hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt kia. Chỉ còn lại mỗi biểu cảm khô khốc chẳng khác gì cát trên sa mạc. Không thể tin nổi người trước mặt đây là chính là thương nhân luôn nở nụ cười vui vẻ lúc nãy.  Đường Chấn Việt thảng thốt trước sự thay đổi đột ngột kia, đến mức không biết có phải là cùng một người hay không.

“Đám người khả nghi này! Áp chế tất cả lại đi! Nếu ai kháng cự thì giết luôn cũng được!”

“Vâng!!”

Quân lính trả lời một cách đanh thép rồi chạy về hướng mấy tên võ giả trong Thái Bình Thương Đoàn. Khí thế lạnh lùng tựa sương giá toát ra từ những người lính kia. Bọn họ là tinh hoa của Thanh Thành, Nga Mi và cả Đường môn nữa. Không hề ngần ngại hay bàng hoàng, họ đã trải qua những tình huống này nhiều đến mức không thể đếm nổi.

Trịnh Hạc Vấn lắc đầu.

“Chậc! Chúng ta chỉ muốn vào thành một cách yên bình thôi mà. Không thể làm khác nữa rồi. Tất cả, xử lí nhanh gọn rồi tiến về núi Thanh Thành thôi.”

“Tuân lệnh!”

Đến lúc này đây, đám thương nhân và bảo tiêu mới hiện nguyên hình. Tay không cầm theo bất kì vũ khí gì nhưng sắc mặt của chúng chẳng hề lộ ra chút sợ hãi nào.

“YAAAA!”

Quân lính dưới sự lãnh đạo của Đường Chấn Việt chạy về phía đám người Trịnh Hạc Vấn. Với uy vũ kinh người, bọn họ là quân tinh nhuệ đến từ ba môn phái lớn. Đâu đâu cũng thấy toàn là đao, gươm sắc bén.  

Xoẹt!

Âm thanh xé tan cả không trung vang lên khắp nơi nhưng tuyệt nhiên không ai bị thương cả.

“Cái quái gì?”

Quân từ cả ba môn phái đều cảm thấy bối rối lẫn bàng hoàng.

Đối phương chẳng khác gì một bóng ma. Chúng xuất hiện rồi lại biến mất. Chúng di chuyển chẳng khác gì những con bướm lượn theo gió. Khi người của tam phái tấn công thì chúng lại lui đi đâu mất, đến khi nào bọn họ kiệt sức thì chúng mới quay trở lại.

“Ta ghét nhìn thấy nơi này.”

“Ngươi đang nói cái quái gì vậy?”

“Toàn bộ Trung Nguyên đang chìm trong khói lửa chiến tranh, ta không thích nhìn thấy Tứ Xuyên lại nằm ngoài cuộc bình yên như này.”

“Chỉ vì lí do đấy thôi á?”

“Có nhiều người chết vì hàng vạn lí do tồi tệ hơn cơ mà. Thế nên ngươi sẽ không cảm thấy oan ức đâu.”

“Tên khốn khiếp!”

Trước những lời chế giễu của Trịnh Hạc Vấn, Đường Chấn Việt cáu tiết mà xông vào ngay lập tức.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Xoẹt!

Y ném vào không trung hàng loại ám khí được giấu trong tay áo và gấu quần. Đa số là những ám khí mà Đường Môn rất nghiêm ngặt và hạn chế sử dụng.

“Hừ!”

Trịnh Hạc Vấn nở một nụ cười nhạo báng. Hắn không hề có ý định né khỏi đống ám khí mà Đường Chấn Việt đang nhắm vào người hắn. Trông thấy hắn như thế, Đường Chấn Việt cười khinh.

“Thì ra ngươi chỉ biết khua môi múa mép thôi.”

Nhưng ngay sau đó, đôi mắt y trợn trừng như thể không tin nổi vào thứ đang diễn ra. Ám khí còn chưa kịp bay tới thì cơ thể Trịnh Hạc Vấn đã biến mất tựa như một ảo ảnh.

“Ngươi biến đâu rồi?”

Bản năng của Đường Chấn Việt cho thấy nguy hiểm đang cận kề. Y liên tiếp ném ám khí ra khắp tứ phía cốt là để ngăn chặn Trịnh Hạc Vấn lại gần. Thủ pháp này có tên Bát Phương Phong Vũ.

Pặc!

Đường Chấn Việt chợt thấy lưng đau nhói, nóng bừng cả lên. Miệng y ngoác ra. Y cố quay lại phía sau để nhìn nhưng cổ không tài nào nhúc nhích nổi. Thay vào đó, Đường Chấn Việt liền nhìn xuống bụng.

Bụng y đang mở toác ra. Hai bàn tay trắng nõn thò ra từ bụng. Mọi thứ như một giấc mơ. Một cơn ác mộng kinh hoàng.

“Khục khục!”

Đường Chấn Việt ho ra máu. Đống máu đỏ tươi trộn lẫn với những mảnh nội tạng đã bị xé nát.

“Tên khốn ngươi là ai?”

“Tên thật của ta là Nam Thiên Danh.”

“Nam Thiên Danh?”

“Có nói thì ngươi cũng chẳng biết nhỉ? Vậy nói như thế nào thì sao?”

Trịnh Hạc Vấn, à không, giờ là Nam Thiên Danh. Hắn ghé sát vào tai Đường Chấn Việt và thì thầm một điều gì đó.

Ngay lập tức, Đường Chấn Việt mở to mắt ra. Đôi mắt y đỏ ngầu, lộ ra nỗi sợ hãi không thể che giấu nổi.

“Ng.. ngươi là….”

“Hô hô! Biết rồi thì đừng cảm thấy oan ức nữa nhé! Ngủ ngon.”

Nam Thiên Danh gõ nhẹ vào đầu Đường Chấn Việt. Đường Chấn Việt ngã xuống, toàn thân không còn chút sức lực nào nữa. Đường Chấn Việt đã trút hơi thở cuối cùng.

Nam Thiên Danh quay lại nhìn ra chiến trường.

Chiến trường đang được thu dọn thật nhanh chóng. Những người ngã xuống hầu như đều là quân lính thuộc tam phái. Đám thuộc hạ của Nam Thiên Danh hoàn toàn không thiệt hại gì cả. Uy thế khiến người ta trông mà kinh hãi.

Trong tích tắc, hàng trăm binh sĩ của chốt kiểm soát đã thiệt mạng. Sự việc xảy ra nhanh đến mức pháo sáng báo tín hiệu thậm chí còn chưa kịp bắn ra.

“Ực… ực…! Ác ma đến rồi.”

“Sao lại nói bọn ta như thế?”

Khuôn mặt của những bách tính đang chờ để đi qua chốt kiểm soát trở nên trắng bệch.

Trước mắt họ, người chết nằm la liệt, tay chân bị cắt lìa vứt ngổn ngang trên mặt đất. Họ không dám chạy đi, chỉ có thể đứng như tượng. Toàn thây run lẩy bẩy vì khiếp sợ. Một vụ thảm sát kinh hoàng đến mức chưa bao giờ họ dám tưởng tượng ra.

Một số người lăn ra đất rồi nôn ra hết mọi thứ trong bụng. Tiếng rên rỉ, nôn ọe cứ vang lên không dứt. Ruột gan đảo lộn. Bầu trời bắt đầu chuyển vàng.

Lúc ấy, vài tên võ giả lao về phía bọn họ và bắt đầu vung vũ khí.

“Ặc!”

“Cứu tôi với!”

Dân chúng và mấy đoàn thương nhân bỏ chạy tứ phía. Mọi thứ hỗn loạn như ong vỡ tổ. Thế nhưng, những tên thuộc hạ của Nam Thiên Danh làm gì để họ chạy thoát dễ dàng như vậy. Bọn chúng truy đuổi từng người, lấy đi mạng sống của tất cả những ai lọt vào tầm mắt.

Không ai chạy thoát nổi. Cũng chẳng ai sống sót được. Dân lành và thương nhân, họ không hề dính líu gì đến thế giới võ lâm cả. Nhưng chỉ vì trùng hợp. Họ mất mạng chỉ vì có mặt đúng lúc ở ngay thời gian, địa điểm đó.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Sau cuộc tàn sát đẫm máu, đám võ giả man rợ kia trở về vị trí cạnh Nam Thiên Danh. Bọn chúng không còn là những thương nhân hay bảo tiêu bình thường nữa. Ánh mắt và khí bao trùm lấy bọn chúng đều đã thay đổi hoàn toàn. Ánh mắt đen đến thăm thẳm cùng bầu không khí lạnh giá hơn cả sương đông khiến người ta phải tự đặt ra nghi vấn liệu bọn chúng và những thương nhân, bảo tiêu lúc nãy có phải là một hay không?

Một người đàn ông trông có vẻ mạnh nhất trong số chúng tiến về phía trước.

“Thưa Ma Ảnh Tọa, mọi thứ đều đã được xử lí xong.”

“Chúng ta sẽ đi đến núi Thanh Thành như thế này thôi. Ngươi bảo bọn chúng đừng có mà thư giãn lúc này đấy.”

“Tất nhiên rồi. Diêm Ma Đội chúng thần không biết đến từ bất cẩn đâu ạ.”

“Mẹ kiếp! Lũ Quân Ma Đội cũng nói như vậy đã phải trả giá cho chính sai lầm của chúng rồi kia kìa.”

“Vâng? Không lẽ…”

Người đàn ông kia không tin nổi vào mắt mình.

Thác Thiên Cảnh, thủ lĩnh Quân Ma Đội là người sở hữu sức mạnh kinh khủng đến mức còn được cả Mật Dạ công nhận. Quân Ma Đội dưới sự chỉ huy của thủ lĩnh như thế mà lại bị đánh bại. Thật không thể tin được.

“Sao, ta đang dối ngươi chắc?”

“Dạ không. Thần không dám.”

Người đàn ông kia vội lắc đầu.

Nếu lời ấy xuất phát từ miệng người khác, ắt hẳn hắn sẽ bác bỏ ngay. Nhưng chính Nam Thiên Danh đã nói như vậy, hắn không thể không tin được.

Một cơn gió xanh thì thầm sự thật vào tai hắn. Không ai có thể thoát khỏi cơn gió xanh này.

“Đi thôi. Như lời gã kia nói, ta không còn thời gian để chơi đùa nữa đâu.”

“Tuân lệnh.”

Nam Thiên Danh dẫn đầu.

Sau lưng hắn là cả đội quân hùng hậu từ Diêm Ma Đội.

Đột nhiên, Nam Thiên Danh nghiêng đầu hỏi.

“Sau Thanh Thành phái, ta đến Đường Môn đúng chứ?”

“Thưa đúng ạ.”

“Đường Môn à… Liệu khả năng dùng độc của chúng có thực sự hữu ích không nhỉ?”

Câu nói chứa đầy dụng ý của Nam Thiên Danh cùng làn gió bay đi rồi tan biến.

 


Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương