Bắc Kiếm Truyền Kỳ
-
Chapter 242
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
242. Đôi khi không lường trước được sẽ bị cản đường. (2)
Thác Thiên Cảnh cau mày. Tâm trạng hắn cảm thấy không ổn một chút nào, như thể đang có tảng đá lớn đè nặng trên ngực hắn.
Một cao thủ đã đạt đến cảnh giới như hắn thì hầu như không bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh nữa. Nếu có đi thì phải là có một cao thủ khác cùng cảnh giới xuất hiện làm cho cảnh giác của hắn tăng cao hoặc hoàn cảnh xung quanh phải thay đổi ngoài tầm kiểm soát.
Rõ ràng có thứ gì đó đang khiến cho thần kinh hắn liên tục báo động.
“Đây là bất an? Ta đang bất an sao?” Thác Thiên Cảnh cắn chặt môi nhìn về phía trước.
Lúc này hắn nhìn thấy một thứ gì đó lóe sáng ở đằng xa. Theo bản năng hắn rút đao ra chắn trước mặt mình.
Keng!
Trong giây lát, một tia lửa tóe ra cùng với tiếng kim loại va chạm. Cơ thể Thác Thiên Cảnh chấn động dữ dội.
Những mảnh vụn đá vỡ tung tóe trước mắt hắn. Có ai đó đã ném đá về phía hắn.
“Khục!”
“Hự!”
Những võ giả Quân Ma Đội xung quanh hắn ngã khỏi lưng ngựa và rên rỉ. Vai và bụng của bọn họ đều có một hòn đá ghim sâu vào người.
“Là kẻ nào?”
Thác Thiên Cảnh phẫn nộ, chĩa thẳng đao về hướng những hòn đá bay đến.
Vù!
Ngay lập tức, Thác Thiên Cảnh cảm thấy khí tức mạnh mẽ quét qua. Thác Thiên Cảnh nhìn quanh, thuộc hạ của hắn đã rút vũ khí và cảnh giác tất cả mọi hướng nhưng dường như không cảm giác được khí tức. Khí tức này đã được tôi luyện sắc bén đến mức nếu không phải là những võ giả cùng cảnh giới với Thác Thiên Cảnh thì sẽ không cảm nhận được. Đối phương dường như đang khiêu khích một mình Thác Thiên Cảnh.
Từ khi hắn tung hoành ngang dọc giang hồ với tư cách là Thủ lĩnh Quân Ma Đội, đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống như thế này.
Khuôn mặt hắn méo mó hẳn đi.
“Còn dám cả gan khiêu khích ta?”
Vút vút!
Đúng lúc, ba bốn hòn đá lại bay về phía hắn. Thác Thiên Cảnh không hề hoảng loạn, vung đao làm vỡ vụn hết mấy hòn đá đó. Ngay khi những hòn đá bị nghiền thành bột và phân tán trong gió, một luồng sóng khí mãnh liệt từ phía bên kia như thủy triều ập tới.
“Khục!”
Những võ giả Quân Ma Đội phát ra âm thanh như nghẹt thở, những con ngựa bọn họ đang cưỡi thì sùi bọt mép và hí lên như điên dại. Hàng trăm con ngựa tung vó cùng lúc rồi chạy loạn xạ khiến hiện trường trở nên hỗn loạn.
Quần mã mà Quân Ma Đội đang cưỡi đều là những con chiến mã. Chúng được huấn luyện để không cảm thấy sợ hãi và tuân lệnh chủ nhân trong mọi trường hợp. Nhưng giờ đây những con ngựa này lại cảm thấy sợ hãi và chạy loạn cả lên.
Đối với Thác Thiên Cảnh thì đây là chuyện không thể nào. Tuy nhiên đối thủ chưa rõ danh tính kia đã khiến hàng trăm con ngựa trở nên điên cuồng sợ hãi đơn giản chỉ vì sự tồn tại của hắn.
Chiến mã mà Thác Thiên Cảnh đang cưỡi cũng đang trở nên kích động muốn chạy đi. Nhưng may thay, Thác Thiên Cảnh đã kiềm hãm nó bằng nội lực và khí đạo mãnh liệt.
“Được! Vậy thì để ta trực tiếp diện kiến mặt mũi của tiểu tử nhà ngươi!”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Thác Thiên Cảnh đạp lên yên ngựa lấy đà phóng người đi. Khi đi khoảng ba mươi trượng, hắn đã nhìn thấy được bóng dáng kẻ kia. Sau khi xác nhận rằng Thác Thiên Cảnh đang đuổi theo hắn mới phóng người đi.
“Hừ! Ngươi muốn dụ ta đi nơi khác sao?”
Ý đồ của đối phương vô cùng rõ ràng, tách biệt Quân Ma Đội và Thác Thiên Cảnh.
Thác Thiên Cảnh biết rõ ý đồ của đối phương nên đã làm theo. Bởi vì hắn vô cùng tự tin vào thực lực của bản thân và hơn hết, hắn muốn nhìn xem đối thủ là ai.
‘Là một nam nhân.’
Bản năng mách bảo hắn rằng đây chính là kẻ đã ẩn náu giữa đám Đãng Ma Quân và lãng khách và đã ra tay giết chết những võ giả Quân Ma Đội dưới trướng Hồng Nhạc Sơn. Cuộc truy đuổi của bọn họ vẫn tiếp tục đến tận khi xung quanh là một vùng đất ngập nước cách nơi đóng quân của Quân Ma Đội khoảng hai mươi dặm. Đi đến dưới một đầm lầy phủ đầy lau sậy thì kẻ chưa rõ danh tính kia đột ngột dừng lại.
“Ngươi là ai? Mau khai rõ danh tính ra đây!”
Nhưng đối phương lại không trả lời hắn.
Khuôn mặt đối phương lộ ra dưới ánh trăng. Hắn chỉ là một nam nhân với khuôn mặt vii cùng bình thường, không có lấy một điểm nổi bật.
Là Trần Vũ Nguyên đang cải trang thành Đoàn Thiên Vận.
Thay vì mở miệng trả lời, Trần Vũ Nguyên dùng một cành cây chỉ vào Thác Thiên Cảnh. Ngay khi thấy cảnh này, ánh mắt Thác Thiên Cảnh trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
“Ngạo mạn!”
Hắn đáp xuống đất và lao về phía Trần Vũ Nguyên.
Xoẹt!
Thanh đao của hắn tỏa ra khí thế sắc bén, ngay lập tức thi triển đao pháp làm nên tên tuổi của hắn, Bát Hoang Ma Đao.
Bát Hoang Ma Đao nổi danh vì uy lực mạnh mẽ đến mức được xem là một trong số mười đao pháp hiếm thấy trên giang hồ. Trước Bát Hoang Ma Đao của Thác Thiên Cảnh, nhánh cây trong tay Trần Vũ Nguyên trông thật mỏng manh yếu ớt. Không chỉ một mình Thác Thiên Cảnh mà bất kì ai trên đời này cũng sẽ cho là vậy. Tuy nhiên, Trần Vũ Nguyên cầm nhánh cây đứng đó lại không có vẻ gì là run rẩy hay sợ sệt.
Keng! Keng! Keng!
Thanh đao va chạm với nhánh cây, phát ra những âm thanh vụn vặt.
Đao của Thác Thiên Cảnh đang tỏa ra đao cang với uy lực kinh người. Dù có là danh kiếm do danh tượng chế tạo cũng không thể đứng vững trước sức mạnh ghê gớm mà đao cang này tạo ra chứ đừng nói đến chỉ là một nhánh cây yếu ớt. Thế nhưng, tất cả những gì mà Thác Thiên Cảnh nghĩ đến đều đã bị phá vỡ. Nhánh cây yếu ớt trong tay Trần Vũ Nguyên không những vẫn còn nguyên vẹn trước thế tấn công của đao cang mà ngược lại còn từng chút uốn cong và nhắm vào sơ hở của Thác Thiên Cảnh.
‘Tên khốn này từ đâu ra vậy?’
Khuôn mặt Thác Thiên Cảnh hiện rõ vẻ bàng hoàng. Bất cứ khi nào Trần Vũ Nguyên cầm nhánh cây đánh tới, cơ thể hắn lại chấn động vì lực phản lại quá mạnh mẽ. Từ khi hắn lĩnh ngộ Bát Hoang Ma Đao đến nay đây là lần đầu tiên gặp trường hợp như thế. Đôi mắt hắn trở nên u ám hơn bao giờ hết.
‘Tên này quá mạnh.’
Đột nhiên hắn sởn gai ốc toàn thân.
Thác Thiên Cảnh đã từng chiến đấu ở Mật Dạ, nơi mà từ khi sinh ra đã toàn là kẻ mạnh tồn tại. Trong suốt quãng đời của mình, hắn đã tham gia không biết bao nhiêu trận chiến, vượt qua cả ranh giới của sự sống và cái chết.
Trong số những đối thủ mà hắn phải đối mặt, kẻ mạnh nhất phải nói đến Tứ Đại Ma Chủ – những kẻ được giang hồ xem là thảm họa. Cảnh giới võ công của Tứ Đại Ma Chủ thật sự quá khủng khiếp, cho nên khi giao đấu, Thác Thiên Cảnh chưa bao giờ có thể chiếm lợi thế về mình.
Nhưng giờ đây khi đối đầu với Trần Vũ Nguyên, Thác Thiên Cảnh cũng có cảm giác như khi đối đầu với Tứ Đại Ma Chủ. Một tiểu tử lạ mặt lại có cảnh giới võ công ngang hàng với Tứ Đại Ma Chủ là chuyện không thể nào, nhưng kẻ kia lại có thể khiến hắn có cảm giác toàn thân nổi gai ốc giống hệt như khi đối đầu với bọn họ.
‘Chuyện này quá vô lý. Ngang ngửa với Tứ Đại Ma Chủ sao? Mình đang nghĩ cái gì…’
Thác Thiên Cảnh phủ nhận suy nghĩ của chính mình, dồn hết sức lực vào tuyệt chiêu của Bát Hoang Ma Đao.
Vúttttt!
Đao phong sắc bén phóng ra tứ phía, hàng chục đao cang cũng được tung ra. Vùng đầm lầy này cũng đã bị thế tấn công cường hãng của hắn phá hủy. Những cây lau sậy bị thổi bay đi khắp nơi, trên mặt đầm lầy bị tác động nổi sóng lăn tăn.
Giống như một lão tướng từng trải qua vô số trận chiến, võ công của Thác Thiên Cảnh vô cùng sắc bén, không để lộ dù chỉ một sơ hở.
Trần Vũ Nguyên nhảy vào bên trong làn sóng tấn công của Thác Thiên Cảnh. Hắn nghĩ vậy mà lại tốt. Thác Thiên Cảnh là người đã được tôi luyện không biết bao nhiêu trận chiến, nhưng đánh với người như vậy không phải là chuyện hiếm hoi gì. Đây chính là cơ hội ngàn vàng cho Trần Vũ Nguyên.
Vút! Vút!
Nhánh cây trong tay Trần Vũ Nguyên xảy ra biến hóa vô cùng khéo léo.
Thoạt nhìn nó giống như một thanh kiếm bình thường, nhưng nó đã được trộn lẫn với tuyệt chiêu của Diệt Thiên Ma Ảnh Kiếm.
Võ công của Trần Vũ Nguyên giờ đây đang mở ra một cảnh giới mới. Nó không chỉ đơn giản trộn lẫn sáu chiêu thức của Diệt Thiên Ma Ảnh Kiếm nữa mà còn cân bằng với những kiếm chiêu thông thường. Chiêu thức Hoành Tảo Thiên Quân bình thường đã được kết hợp với Lưu Tinh Hồn đệ nhất thức của Diệt Thiên Ma Ảnh Kiếm. Một kiếm chiêu bình thường là Trực Phách Đoạn ngụy trang dưới những chiêu thức bình thường nhưng tất cả những chiêu thức mà Trần Vũ Nguyên thi triển đều ẩn trong đó uy lực và kiếm thức của Diệt Thiên Ma Ảnh Kiếm.
Thi triển kiếm thức bằng nhánh cây cũng không có nghĩa là sức mạnh của hắn bị hạn chế,
“Khục!”
Thác Thiên Cảnh kêu lên một tiếng rồi lùi lại, hổ khẩu chỗ tiếp xúc với tay cầm của đao rách một đường chảy máu ròng ròng, nội tạng chấn động, dịch dạ dày trào lên cổ họng.
‘Con quái vật này từ đâu xuất hiện chứ?’
Vân Trung Thiên và Mật Dạ đều chưa từng biết đến sự tồn tạo của một người như thế. Nếu có một kẻ như hắn trên giang hồ thì đã sớm có tiếng gió khắp nơi rồi. Tuy nhiên mạng lưới mật báo của Mật Dạ không hề có bất kì tin tức gì về hắn.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Tiểu tử ngươi rốt cuộc là ai?”
Cho đến bây giờ Trần Vũ Nguyên vẫn chưa mở miệng nói một lời nào, Thác Thiên Cảnh cũng không nghĩ kẻ kia sẽ trả lời câu hỏi của mình vào lúc này. Thế nhưng, dường như để chế giễu dự đoán của hắn, lần này Trần Vũ Nguyên lại đáp lời.
“Ta là Đoàn Thiên Vận.”
“Đoàn Thiên Vận?”
Thác Thiên Cảnh lặp đi lặp lại cái tên này như thể hăn sẽ không bao giờ quên nó. Nhìn bộ dạng hắn như vậy, một tia sáng lóe lên trong mắt Trần Vũ Nguyên.
‘Thiên hạ sẽ biết đến một cao thủ mới là Đoàn Thiên Vận chứ không phải Trần Vũ Nguyên.’
Người đang giao chiến với Thác Thiên Cảnh lúc này là Đoàn Thiên Vận chứ không phải Trần Vũ Nguyên. Đó là cái tên nên được nổi danh trên giang hồ thay vì cái tên Trần Vũ Nguyên, và hắn càn phải xây dựng võ danh đủ xứng đáng với cái tên đó.
Vút!
Thanh đao của Thác Thiên Cảnh nhắm thẳng vào lồng ngực hắn mà bay đến. Thanh đao đã từng cướp đi sinh mạng của rất nhiều người giờ đây đã thấm đẫm sát khí. Nếu là một võ giả bình thường thì chỉ với sát khí mà thanh đao này tỏa ra cũng đủ làm hắn thần trí điên đảo. Tuy nhiên, nó không thể khiến cho Trần Vũ Nguyên cử động dù chỉ là một chút.
Trần Vũ Nguyên thi triển Khê Lưu Bộ né sang bên phải Thác Thiên Cảnh, giang rộng bàn tay nhẹ nhàng đẩy thanh đao của Thác Thiên Cảnh ra xa. Nhưng Thác Thiên Cảnh cũng không phải là một võ giả tầm thường. Hắn lợi dụng sức mạnh của Trần Vũ Nguyên để xoay ngược thanh đao quay trở lại.
Thanh đao lớn quay lại tấn công vào phần thắt lưng bên kia của Trần Vũ Nguyên, sau đó một đao cang hình bán nguyệt bay về phía hắn.
Đó là Bát Hoang Khai Tịch, chiêu thức mạnh nhất của Bát Hoang Ma Đao, như thể thiên địa bị mắc kẹt lại trong đao cang hình bán nguyệt vậy.
Cho tới giờ đã có rất nhiều đối thủ đã ngã xuống vì không thể đỡ được Bát Hoang Khai Tịch, vậy nên lần này Thác Thiên Cảnh tin rằng tên kia cũng sẽ như vậy mà thôi.
Nhưng ngay lúc đó.
Trần Vũ Nguyên vươn nhánh cây về phía thanh đao, thi triển Diệt Thiên Ma Ảnh Kiếm đệ nhị thức Bắc Thiên Bích ngụy trang dưới một chiêu thức vô cùng bình thường.
Keng!!!
Nhánh cây va chạm với thanh đao gây ra một tiếng động lớn.
“Khụ!”
“Hộc!”
Cùng lúc đó, hai người đều phát ra những âm thanh ngột ngạt.
Thác Thiên Cảnh khuỵu gối xuống, chống thanh đao trên đất làm điểm tựa. Ánh mắt hắn nhìn thấy Trần Vũ Nguyên thổ huyết bay ngược ra sau, rơi xuống phía bên kia của đầm lầy.
“Khụ!”
Thác Thiên Cảnh phun ra một búng máu. Màu máu đỏ sẫm thấm đẫm lồng ngực hắn. Hắn cố gắng di chuyển nhưng không được vì cơ thể gần như rã rời. Hắn đã bị nội thương vô cùng nghiêm trọng.
“Thủ lĩnh!”
Lúc này, Quân Ma Đội mới vừa chạy đến. Bọn họ ổn định xong đám ngựa thì ngay lập tức đuổi theo đến đây.
“Ngài không sao chứ, thủ lĩnh?”
“Ta không sao. Các ngươi đi tìm tên kia thì hơn. Nếu chết cũng phải tìm thấy xác.”
Thác Thiên Cảnh chỉ tay ra hiệu cho đám thuộc hạ đến nơi mà Trần Vũ Nguyên đã ngã xuống.
‘Nhất định phải giết được tên khốn kiếp đó.’
Rõ ràng hắn đã nhìn thấy kẻ đó phun máu rồi ngã xuống, chắc chắn hắn cũng bị thương rất nghiêm trọng. Chiêu thức của Bát Hoang Khai Tịch của hắn đã áp đảo tên lạ mặt đó, nhưng không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Cảm giác giống như có thứ gì đó đeo bám hắn mãi không yên.
Thác Thiên Cảnh lại phun ra một búng máu. Vết thương nghiêm trọng đến mức nếu có ngã ra đất ngất xỉu cũng không có gì lạ. Tuy nhiên hắn vẫn cố chấp nhìn về phía Trần Vũ Nguyên đã ngã xuống.
Quân Ma Đội vội vàng chạy về hướng mà Thác Thiên Cảnh nói, nhưng nơi đó chỉ có những cây lau sậy bị chém nát vụn và một vài vết máu, còn kẻ lạ mặt thì không thấy đâu nữa.
“Chúng tôi không tìm thấy hắn. Nhìn vết máu thì rõ ràng hắn bị thương rất nặng.”
“Tên khốn đó… Nhất định phải tìm ra và trừ khử tên đó. Đuổi theo hắn!”
“Vết thương của thủ lĩnh rất nghiêm trọng, trước tiên chúng ta phải chữa trị vết thương đã.”
“Ta không… sao… đuổi theo…Khục!”
Thác Thiên Cảnh lần nữa nôn ra máu. Cơ thể hắn đang run rẩy không kìm được. Nỗi nhục nhã vì thất bại khiến hắn đau đớn còn hơn là những vết thương trên cơ thể.
“Ta nhất định sẽ lấy cái mạng chó của ngươi… Nhất định!”
Thác Thiên Cảnh hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm theo hướng mà Trần Vũ Nguyên đã biến mất. Nhưng trái với ý muốn của hắn, cơ thể hắn dần mất sức rồi ngã gục.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Trần Vũ Nguyên lấy ống tay áo lau vết máu còn đọng trên miệng.
Bên trong người hắn đang vô cùng hỗn loạn, nhưng lúc đó, hắn phải để lộ cảnh giới võ công đủ mạnh để thu hút sự chú ý của mọi người. Dù là vậy nhưng cũng không thể xem đây là một mối đe dọa nghiêm trọng.
Trần Vũ Nguyên chấp nhận chịu một phần nội thương nghĩa là hắn chỉ để lộ ra cảnh giới võ công đến mức ngang hàng với Thác Thiên Cảnh mà thôi.
‘Nhiêu đây là đủ để giữ chân bọn chúng rồi.’
Bóng dáng hắn biến mất trong màn đêm.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook