Bắc Kiếm Truyền Kỳ
-
Chapter 239
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Quyển 10 – Tập 14
Chương 5: Đám mây đỏ rực, máu đổ như mưa (2)
Nơi ở của Hạ Chẩn Nguyệt nằm trên một con dốc ở phía Bắc. Mở cửa sổ ra, y có thể thấy được cả sân luyện võ khổng lồ, những ngôi nhà bằng đá và các võ giả đang tập luyện.
Hạ Chẩn Nguyệt nhớ lại khoảnh khắc khi từng viên đá bắt đầu được lát trên nền đất, từng ngôi nhà được dựng lên và người thì cứ tăng dần lên một, hai rồi lại ba. Khoảnh khắc ấy tựa như một kì tích. Nhưng Hạ Chẩn Nguyệt biết rằng, đó không phải là kì tích.
Lần đầu tiên bước chân vào chốn này, y đã vô cùng lúng túng. Y không biết bắt đầu từ đâu. Ngày lại ngày trôi qua, y chỉ biết bó tay mà ngồi trong bất lực. Ngay lúc ấy, Trần Vũ Nguyên đã tiến lên phía trước.
Vũ Nguyên đã an ủi những người khác bằng cái cơ thể đầy thương tích của mình và đặt viên đá đầu tiên lên nền. Trên cái viên đá đó, hắn bắt đầu luyện võ. Trông thấy bộ dáng ấy, từng người, từng người một cũng bắt đầu di chuyển theo. Những viên đá cứ liên tiếp được xếp cạnh nhau và cái sân tập ấy ngày một mở rộng. Tất cả mọi người bắt đầu cùng nhau tu luyện võ công.
Trong lúc đó, Hạ Chẩn Nguyệt đã lên kế hoạch trung dài hạn và liên lạc với những người khác. Y liên hệ với Bạch Long Thương Đoàn và lôi kéo những nhân tài về phe mình.
Một, rồi lại hai nhân tài dần tập trung lại với nhau. Y phải khiến bọn họ phát triển được tầm nhìn của mình trở nên tốt hơn, dài và xa hơn. Phi Hoang đội và những võ giả ở Phong Vân Sơn Trang tụ họp lại khiến số người tham gia tăng lên đến chóng mặt. Cùng với đó, số lượng việc mà Hạ Chẩn Nguyệt phải giải quyết nhiều đến mức hoảng hốt.
Một người đảm đương hết chừng ấy công việc thực quá nặng nề. Thế nhưng Hạ Chẩn Nguyệt chưa bao giờ coi đó là khó khăn cả. Được tạo dựng Bắc Thiên Môn bằng chính bàn tay của mình, với hắn, đó chính là một niềm vui sướng cực hạn.
“Bây giờ ta mới có được sức mạnh để thực hiện điều lớn lao.”
Một nụ cười bí hiểm thoáng hiện lên gương mặt Hạ Chẩn Nguyệt.
Bất kể có xuất chúng và nhìn thấu hồng trần đến cỡ nào, y cũng khó mà phát huy khả năng của bản thân nếu không có sức mạnh hậu thuẫn. Sức mạnh tối thiểu để có thể phát huy tài mưu lược. Hiện tại, điều kiện ấy đã được đáp ứng.
Cạnh bên Hạ Chẩn Nguyệt, Hàn Thiên Ngộ đang ngồi sắp xếp lại mấy cuốn sách. Công việc của cậu nhóc là phân loại những thông tin có được thông qua Ẩn Lưu một cách có hệ thống.
Tri thức và năng lực phán đoán của Hàn Thiên Ngộ là bất khả chiến bại. Ngoài những kiến thức mà Hạ Chẩn Nguyệt dạy cho, mọi thứ cậu đều tự nhìn, tự biết mà lo liệu được. Kể cả việc phân loại thông tin cũng tương tự như thế.
Để việc phân loại có hệ thống và suôn sẻ, Hàn Thiên Ngộ sắp xếp thông tin dựa trên mức độ cần thiết, thời gian, vị trí địa lí,… Cách làm này do cậu nhóc đích thân nghĩ ra mà tiến hành.
“Hừm hứm hưm~”
Hàn Thiên Ngộ ngân khẽ vài câu hát. Khuôn mặt cậu nhóc toát lên vẻ tận hưởng khi được thực hiện những công việc này, không hề có chút khó chịu nào cả.
Ngay khi bước vào cổng Bắc Thiên Môn, biểu cảm của Hàn Thiên Ngộ thay đổi hoàn toàn. Khuôn mặt tràn đầy sức sống. Đôi mắt thì tỏa sáng lấp lánh. Hoài bão, đam mê và đầy ý chí. Cậu cũng nhận được sự quan tâm và tình yêu từ những người xung quanh. Hạ Chẩn Nguyệt đã nhận thấy sự thay đổi tích cực của đệ tử mình như thế.
‘Thiên Ngộ chắc chắn sẽ lớn lên một cách đáng gờm. Bổn phận của ta là phải dắt cậu nhóc đi đúng hướng.’
Không được để tài năng của đứa trẻ này lãng phí, hóa thành vô ích.
Hạ Chẩn Nguyệt đã quyết tâm rồi.
“Sư phụ!”
Đột nhiên Hàn Thiên Ngộ gọi Hạ Chẩn Nguyệt.
“Gọi ta có chuyện gì?”
“Sư phụ coi cái này đi này.”
Hàn Thiên Ngộ chìa ra một cuốn sách trước mặt Hạ Chẩn Nguyệt. Cuốn sách này vừa được xem xét và phân loại mới đây.
“Sổ sách này hình như có chút kì lạ?”
“Kì lạ thế nào?”
“Nó là bản ghi chi tiết về việc sử dụng ngân quỹ, nhưng có vẻ như nhiều khoản kinh phí đã được phóng lên thì phải. Có rất nhiều khoản mà Bắc Thiên Môn đã chi ra khá phi lí. Sao lại như vậy ạ?”
“Hừm! Con đang xem tới đây đúng không?”
Hạ Chẩn Nguyệt khẽ cười. Nhóc đệ tử này thật đáng khen. Y đã xem lướt qua sổ ghi chép này rồi nhưng không nghĩ rằng cậu nhóc sẽ khám phá ra và nắm bắt được vấn đề này. Mắt Hàn Thiên Ngộ rực sáng chờ đợi câu trả lời của Hạ Chẩn Nguyệt.
“Chà, đã để lúc để con biết rồi. Đi theo ta.”
Hạ Chẩn Nguyệt bước ra khỏi chỗ trú ngụ. Hàn Thiên Ngộ lật đật đi theo sau. Hạ Chẩn Nguyệt bắt đầu đi về phía dốc núi ở ngược hướng với Bắc Thiên Môn.
“Chúng ta đang đi đâu vậy sư phụ?”
“Cứ đi theo ta, tự khắc con sẽ biết.”
“Con hiểu rồi ạ.”
Hạ Chẩn Nguyệt vượt qua hai ngọn núi. Đường dốc, gồ ghề và khó đi vô cùng. Mồ hôi tuôn như mưa trên gương mặt cậu nhóc Hàn Thiên Ngộ.
“Có nơi như thế này sao?”
Từ khi đến đây, Hàn Thiên Ngộ chưa bước ra khỏi Bắc Thiên Môn bao giờ. Dù hoang tàn, nhưng ít ra Bắc Thiên Môn còn trông giống nơi con người có thể sinh sống nhưng nơi này thì quá khô cằn. Đến cây cối cũng không thể phát triển nổi. Cả vùng đất chỉ có tồn tại một màu nâu mà thôi.
Hàn Thiên Ngộ tự hỏi chuyện gì đã xảy ra ở nơi này, nhưng sau đó, cậu vẫn im lặng mà đi theo Hạ Chẩn Nguyệt.
Sau khi vượt qua hai ngọn núi, Hạ Chẩn Nguyệt tiếp tục leo lên ngọn cuối cùng. Ngọn núi thứ ba hiểm trở và gập ghềnh hơn hẳn hai ngọn núi kia. Hàn Thiên Ngộ hiện tại chỉ thở thôi cũng cảm thấy mệt nữa. Cậu nhận ra bầu trời đã chuyển sang màu vàng tự lúc nào.
“Tới rồi.”
Hạ Chẩn Nguyệt dừng bước ngay khi vừa lên tới đỉnh núi. Ngay sau đó, Hàn Thiên Ngộ ngồi thụp xuống đất và thở hồng hộc.
“Hộc, hộc!”
Mỗi lần thở ra, phổi đau cứ như sắp bị xé toạc. Hạ Chẩn Nguyệt nhìn Hàn Thiên Ngộ rồi mỉm cười. Đây quả là một hành trình khó khăn và vất vả đối với đứa trẻ như Hàn Thiên Ngộ. Vậy mà Hàn Thiên Ngộ vẫn không rên rỉ một tiếng nào trên suốt đường đi, quả là một cậu nhóc đặc biệt.
“Đây là nơi mà ngay cả người của Bắc Thiên Môn cũng không hề biết tới.”
“Chính là nơi này sao?”
Hàn Thiên Ngộ đứng dậy và nhìn xung quanh.
Đây là một vùng đất chết. Không một ngọn cỏ, không một bóng cây. Cậu tự hỏi điều gì khiến sư phụ đưa cậu đến nơi cằn cỗi này, đến nơi thậm chí một sinh vật sống cũng không tồn tại nổi.
“Có một người hiện đang sống ở đây.”
“Một người?”
“Phải, đúng một người. Nơi này chỉ dành cho người đó thôi.”
“Nhưng con có thấy ai đâu.”
Cho dù nhìn kĩ thế nào đi nữa, Hàn Thiên Ngộ cũng chẳng thấy bóng dáng người nào lui đến đây. Ngay lúc ấy, Hạ Chẩn Nguyệt bước lên trước rồi khẽ mở miệng.
“Doãn tiểu thư.”
Giọng của y vang lên giữa đỉnh núi. Thế nhưng lại không có lời hồi đáp nào. Dù thế, Hạ Chẩn Nguyệt vẫn không nao núng mà tiếp tục nói.
“Ta biết tiểu thư đang ở đây. Có một người ta muốn giới thiệu cho Doãn tiểu thư đây.”
Hạ Chẩn Nguyệt nói bằng một giọng vô cùng kính cẩn.
‘Rốt cuộc là ai đang ở nơi này vậy?’
Vài tia nghi hoặc ánh lên trong đôi mắt của cậu nhóc Hàn Thiên Ngộ.
Đùng!
Không gian trước mặt đột nhiên rung chuyển, một người nào đó xuất hiện trong làn sương hư ảo. Hàn Thiên Ngộ vì quá kinh ngạc nên la lên.
“Ahhh!”
Trước mắt cậu là một nữ nhân quá đỗi xinh đẹp.
Mái tóc đen dài đối lập hoàn toàn với làn da trắng như tuyết. Môi người ấy đỏ như máu. Đôi mắt nàng đen láy ánh thỉnh thoảng ánh lên như sắc ngân quang.
Từ khi đến đây, Hàn Thiên Ngộ đã nhìn thấy rất nhiều phụ nữ. Trong số đó có cả những mỹ nữ nổi tiếng khắp giang hồ. Nhưng, thề với trời đất, chưa có người nào toát ra khí chất xinh đẹp và thần bí như nữ nhân đang đứng trước mặt cậu.
Nàng như nàng tiên tử từ trên trời cao kia bước xuống. Nếu như Hằng Nga trên cung trăng kia tồn tại, thì cũng không thể nào đẹp hơn nhường này được nữa.
Hạ Chẩn Nguyệt hành lễ một cách trịnh trọng trước nàng.
“Doãn tiểu thư, xin lỗi vì đã làm phiền người.”
“Không có gì đâu, ngài quân sư.”
Nữ nhân kia nở một nụ cười dịu dàng với Hạ Chẩn Nguyệt. Hàn Thiên Ngộ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh. Cậu mở to mắt ra để ngắm nhìn. Dù nụ cười ấy không hướng về phía cậu nhưng cũng đủ khiến cậu chìm trong mê đắm. Hạ Chẩn Nguyệt thấy thế liền vỗ nhẹ vào vai Hàn Thiên Ngộ và nói.
“E hèm, chỉnh đốn tinh thần con ơi.”
“Á? A! Dạ, sư phụ.”
Hàn Thiên Ngộ lúc bấy giờ mới giờ mới tỉnh táo trở lại. Gương mặt cậu đỏ bừng bừng. Cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ khi bản thân trong giây lát đã mất đi cả lý trí vì say đắm vẻ ngoài của mỹ nhân.
Nữ nhân ấy hướng mắt về phía Hàn Thiên Ngộ.
“Đứa nhỏ này… có phải là đệ tử mà ngài quân sư mới thu nhận không?”
“Đúng là như vậy, Doãn tiểu thư. Sau này nhờ người giúp đỡ nó nhiều.”
Vẫn tiếp tục nhìn về hướng Hàn Thiên Ngộ, nữ nhân ấy nói.
“Người phải nhờ giúp đỡ là ta mới đúng. Hãy chiếu cố cho ta nhé, tiểu quân sư.”
“C… cứ gọi đệ là Hàn Thiên Ngộ ạ.”
“Còn ta là Doãn Hạ Tuyết nhé.”
“Doãn Hạ Tuyết sao ạ?”
Nữ nhân toát lên bầu không khí huyền ảo đến mơ mộng tựa như ánh trăng kia là Doãn Hạ Tuyết. Sau khi biến mất hoàn toàn khỏi khu vực Trung Nguyên. Ba năm sau, nàng lại xuất hiện ở vùng cao nguyên phía tây tỉnh Tứ Xuyên.
Trong vòng ba năm, nữ nhân ấy đã thay đổi rất nhiều. Nàng không còn là cô gái của ngày xưa. Tâm hồn nàng đã khác. Ánh mắt nàng sâu đến thăm thẳm. Nàng cũng ít nói hẳn. Để tránh ánh mắt của mọi người, nàng chọn ở lại nơi cằn cỗi này một mình.
Chỉ Trần Vũ Nguyên và vài người biết đến việc nữ nhân ấy đang ở đây. Mà đó là do sau này tình trạng của nàng đã được cải thiện đấy chứ. Trước đó, ngoại trừ Trần Vũ Nguyên, nàng ấy không xuất hiện trước bất kì ai cả.
Hạ Chẩn Nguyệt nhớ về lần đầu tiên nữ nhân này đến đây.
Lúc ấy, nàng không khác gì người đã chết. Không còn chút gì gọi là ham muốn sống sót, tình trạng cơ thể thì tồi tệ đến không tưởng tượng nổi. Nếu như lúc ấy, Trần Vũ Nguyên không ở cạnh nữ nhân này, không biết chừng nàng đã tự kết liễu đời mình rồi.
Trần Vũ Nguyên đã không rời bỏ nàng. Mặc dù hoàn cảnh của Vũ Nguyên cũng tồi tệ chẳng kém, nhưng y vẫn toàn tâm toàn ý chăm sóc và trị liệu cho nàng. Cứ như thế cả năm trời trôi qua, Doãn Hạ Tuyết đã tìm lại được khát vọng sống.
Sau đó, một sự biến đổi mạnh mẽ đã diễn ra. Dòng chảy sinh tồn của nàng lại tiếp tục trôi. Cơ thể vốn đã dừng lại ở tuổi mười lăm của nàng đã bắt đầu trưởng thành trở lại. Nàng cao lên từng ngày, và chỉ trong vòng hai năm, nàng trở thành một người phụ nữ thực thụ.
Dù vậy, Doãn Hạ Tuyết vẫn tiếp tục sống ẩn dật. Nàng dành phần lớn thời gian để sống ở nơi này và tránh khỏi ánh mắt của người trong nhân thế. Khoảng một năm sau đó, vài người đứng đầu Bắc Thiên môn chẳng hạn như Hạ Chẩn Nguyệt mới được diện kiến nàng. Phần lớn môn đồ không hề hay biết đến sự tồn tại của nữ nhân này.
“Còn Vũ Nguyên đâu?”
“Môn chủ hiện vẫn đang ở Trung Nguyên. Sẽ mất thêm chút thời gian nữa người mới về đến đây.”
“Ra là vậy. Trước mắt thì chúng ta cứ vào trong đã nhé.”
Doãn Hạ Tuyết quay lưng bước đi. Chưa tới vài bước mà bóng dáng nàng đã hoàn toàn biến mất. Hạ Chẩn Nguyệt không hề hoảng hốt mà bước tiếp theo sau.
“Sư, sư phụ?”
Hàn Thiên Ngộ vội vàng chạy theo Hạ Chẩn Nguyệt.
Cậu vừa đi được vài ba bước thì đột nhiên không gian xung quanh rung chuyển, phong cảnh cũng đổi khác. Tuy vẫn hoang vắng nhưng không gian này có cỏ cây xanh mướt. Còn có một cái ao nho nhỏ nữa. Cạnh cái ao, có một ngôi nhà gỗ nhỏ được tạo ra từ nhiều nhánh cây.
“Cái, cái gì đây trời? À, thì ra là trận pháp.”
Hàn Thiên Ngộ lúc ấy đã nhận ra được không gian biệt lập này đã được tạo ra từ trận pháp. Và cậu cũng nhận ra sự thật là trận pháp này được làm nên bởi tâm huyết cực độ cùng vô số nguyên liệu, vật chất khác. Một trận pháp đỉnh cao đến mức người thường không thể tưởng tượng ra nổi.
‘Thì ra là thế. Đó là lí do tại sao rất nhiều tiền đã đổ vào nơi này.’
Hàn Thiên Ngộ tinh ý nhận ra ngay lập tức. Trả lời được nỗi nghi vấn trong lòng, gương mặt cậu trở nên thoải mái hẳn.
Hạ Chẩn Nguyệt và Hàn Thiên Ngộ vừa ngồi xuống một cái phạn gỗ cạnh chiếc ao, Doãn Hạ Tuyết mang trà ra.
“Hương trà thơm quá.”
“Trà này được ủ từ hoa dại.”
“Ra vậy. Ta kì vọng nó sẽ ngon.”
Hạ Chẩn Nguyệt thoải mái dựa lưng vào băng ghế và cầm lấy một chén trà. Hàn Thiên Ngộ cũng cầm chén trà lên uống giống sư phụ mình. Dù không biết vị trà ra sao, Hàn Thiên Ngộ vẫn nghĩ rằng nó sẽ ngon.
Hạ Chẩn Nguyệt cảm thán.
“Trà ngon đấy chứ”.
“May quá.”
Doãn Hạ Tuyết nở một nụ cười dịu dàng.
Nữ nhân ấy toát ra một khí chất tao nhã và thanh lịch không gì sánh nổi.
‘Công lực của nữ nhân này lại tăng lên nữa rồi.’
Từ khi đến nơi này, nàng đã quên hết mọi thứ trên thế gian và chỉ vùi đầu vào tu luyện. Dù không biết nhiều về võ công nhưng Hạ Chẩn Nguyệt vẫn nhận ra được nữ nhân ấy đã mở ra được một cảnh giới mới.
“Tiểu thư vẫn không muốn bước ra bên ngoài sao?”
“Quả nhiên là ngài đến đây vì chuyện này.”
“Thời điểm này chúng ta đang cần thêm một người nữa. Nếu là cao thủ như Doãn tiểu thư đây thì còn gì bằng.”
“Ta không phải người tài giỏi như ngài quân sư nghĩ đâu.”
Quả là một lời từ chối khéo léo. Hạ Chẩn Nguyệt thừa biết cô sẽ làm như vậy. Thế nhưng y không hề cảm thấy bị tổn thương. Bởi lẽ y dự đoán trước được rồi và y cũng không hề có ý định bỏ cuộc.
Bây giờ, y đang rất cần Doãn Hạ Tuyết. Để lấy lòng Doãn Hạ Tuyết, sau này dù hàng chục, hàng trăm lần phải đến đây để thuyết phục, y cũng sẽ làm. Không cần phải vội. Thời gian vẫn còn nhiều.
Bỗng dưng, Doãn Hạ Tuyết nhìn lên bầu trời phía đông.
“Không biết Vũ Nguyên giờ đang làm gì?”
“Không biết nữa. Mong là không có vấn đề đặc biệt gì xảy ra.”
Nụ cười của Doãn Hạ Tuyết chứa đầy ý tứ.
Giờ thì y đã hiểu ra.
Không thể nào một người sở hữu nghị lực và ý chí như thế lại chấp nhận một cuộc sống bình thường cả. Thế giới này sẽ không cho phép điều đó diễn ra.
‘Vũ Nguyên.’
Trần Vũ Nguyên là một người đàn ông có sức mạnh khổng lồ.
Mong đợi người như Vũ Nguyên có được cuộc sống tầm thường là suy nghĩ ngu ngốc.
‘Nếu ngươi thực sự muốn, ngươi cứ làm theo những gì trái tim mách bảo’
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook