Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

238.

Chung Ly Vũ Hoán nhanh chóng thu dọn hiện trường.

Điều hắn quan tâm nhất bây giờ là Đãng Ma Quân được tạo thành từ những thiếu niên trẻ tuổi kia. Những thiếu niên mất đi người lãnh đạo là Quách Tùng và đang không biết phải làm gì, giờ đây đã nhanh chóng ổn định dưới trướng Chung Ly Vũ Hoán. Khi đã ổn định Đãng Ma Quân xong, đối tượng tiếp theo mà hắn để tâm tới là những lãng khách. Lãng khách cũng là những người mắt thấy tai nghe. Họ có thể vẫn còn lạ lẫm với môn phái gọi là Thiết Kị Môn, nhưng bọn họ biết tiền thân Thiết Kị Đường vĩ đại đến nhường nào.

Đối với những lãng khách, Thiết Kị Môn tương đương với Cửu Đại Môn Phái hoặc Ngũ Đại thế gia. Hầu hết những lãng khách này đều có giấc mộng sẽ lập được một môn phái giống với Thiết Kị Môn. Tuy nhiên, đó là điều hoàn toàn không thể đối với phần lớn bọn hắn vì bọn hắn không chú trọng vào võ công. Có lẽ vì vậy mà bọn hắn ngưỡng mộ Thiết Kị Môn nhiều hơn chăng?

Trước tình hình như thế này, đám lãng khách đó đã dễ dàng chấp nhận nằm dưới sự chỉ huy của Chung Ly Vũ Hoán và Thiết Kị Môn. Số lượng Đãng Ma Quân còn lại chỉ khoảng chừng tám mươi người, lãng khách cũng tương tự. Quân số từ trên năm trăm người giờ đây giảm xuống còn dưới hai trăm người, một thiệt hại ngoài dự đoán và cũng là bằng chứng khẳng định Quân Ma Đội mạnh mẽ đến mức nào.

‘Một sự thật khá rõ ràng là Tam đội do Hồng Nhạc Sơn chỉ huy là đội quân yếu nhất trong các đội quân của Quân Ma Đội. Nếu là Nhị đội do Bao Doanh Huy lãnh đạo hay Nhất đội do Thác Thiên Cảnh chỉ huy truy đuổi thì chắc chắn bọn họ sẽ không thể tránh khỏi cái chết.’

Chung Ly Vũ Hoán cảm thấy khả năng cao là Quân Ma Đội sẽ truy đuổi bọn họ. Thác Thiên Cảnh được giang hồ biết đến là một kẻ sống không bao giờ biết nợ nần là gì. Hàng chục thuộc hạ của hắn đã bỏ mạng như vậy chắc chắn hắn sẽ không thể bỏ qua.

Sau khi ổn định lại quân số, Chung Ly Vũ Hoán vội vàng lên đường. Hắn để Thái Nhã Lan và Khổng Huấn Xương lần lượt chỉ huy Đãng Ma Quân và đám lãng khách. Trần Vũ Nguyên thì ngồi trong xe ngựa, đi theo phía sau bọn họ.

Trong xe ngựa của Trần Vũ Nguyên có bốn thiếu niên, đều là những binh lính thuộc Đãng Ma Quân bị thương. Bọn chúng bị thương nặng đến mức không thể tự đi lại được, đặc biệt là thiếu niên nhỏ tuổi nhất. Vùng bụng của cậu bé chỉ mới mười bốn tuổi này là một vết thương vô cùng khủng khiếp. Trong cuộc tấn công của Quân Ma Đội, cậu bé bị một vết thương chí mạng đến mức lộ cả nội tạng ra ngoài.

Mặc dù đã được sơ cứu kịp thời nhưng hơi thở của cậu bé đã vô cùng yếu ớt.

“Mẹ, mẹ ơi…”

Mặc dù thần trí không tỉnh táo nhưng cậu bé vẫn luôn muốn tìm mẹ. Nhìn thấy bộ dạng thiếu niên kia như vậy, những đứa trẻ khác cũng không nhịn được mà đỏ mắt.

Trần Vũ Nguyên gọi một cậu bé có tình trạng tốt nhất trong số bọn trẻ.

“Ngươi có biết đánh xe không?”

“Biết ạ.”

“Vậy đánh xe thay ta một lát.”

“Vâng ạ.”

Sau khi trao dây cương cho cậu bé, Trần Vũ Nguyên bước vào bên trong xe ngựa, Lưu Kiến Diệp theo phía sau hắn. Trần Vũ Nguyên kiểm tra hơi thở yếu ớt của thiếu niên và cẩn thận quan sát vết thương. Khi hắn chạm vào vết thương chỉ được băng bó bằng một mảnh vải, khuôn mặt cậu bé trở nên méo mó như thể vô cùng đau đớn.

“Nếu đau thì cứ hét lớn lên. Tên của ngươi là gì?”

“A, A Sở.”

Vết thương của cậu bé tên A Sở này vô cùng kinh khủng. Vết thương như bị xé toác ra bằng móng vuốt của một con gấu và có thể nhìn thấy nội tạng bên trong. Các cơ quan nội tạng đã bị thối rữa và hoại tử ở nhiều phần khác nhau.

Hai mắt Trần Vũ Nguyên tối sầm lại. Vết thương của A Sở vô cùng nguy hiểm, còn sống đến bây giờ cũng là thần kì lắm rồi.

Nỗi nhớ mẹ da diết và khao khát được sống đã giúp cậu bé bám víu chút hơi tàn này. Nếu thiếu một trong hai thứ đó, A Sở sẽ chết ngay lập tức.

“Được rồi A Sở, tình trạng hiện giờ của ngươi không được ổn lắm.”

“Ta, ta sắp chết sao? Chẳng lẽ…”

“Hức!”

“Nhưng sẽ không chết đâu.”

“Thật sao?”

“Nhưng thay vào đó sẽ vô cùng đau đớn. Đau đến mức ngươi sẽ muốn chết đi còn hơn. Vậy nên hãy cắn răng chịu đựng và phải thật kiên nhẫn.”

“Ta, ta sẽ kiên nhẫn chịu đựng. Tôi, phải sống, để gặp lại mẹ. Nhất định!”

“Tốt lắm!”

Trần Vũ Nguyên xoa đầu A Sở. Cậu bé ngước cặp mắt khẩn thiết nhìn Trần Vũ Nguyên. Hắn có thể nhìn thấy ẩn sâu trong đôi mắt cậu bé khao khát được sống mãnh liệt.

Trần Vũ Nguyên đột nhiên gọi Lưu Kiến Diệp.

“Kiến Diệp, mang túi hành lý của ta đến đây.”

Lưu Kiến Diệp lặng lẽ mang chiếc túi mà Trần Vũ Nguyên để trong góc xe ngựa tới mà không hề mở miệng. Trần Vũ Nguyên lục lọi trong túi hành lý và lấy ra một lọ sứ.

Mở lọ sứ ra liền thấy ngay một con đỉa to bằng ngón tay cái người lớn. Tổng cộng trong lọ có khoảng hơn chục con đỉa màu trắng xám kì dị.

“Cái này gọi là Cửu Thiên Ma Điệt .”

Cửu Thiên Ma Điệt trong tay hắn là một trong những độc vật mà Đường Kì Vấn nhờ hắn tìm kiếm. Lần này hắn đến tỉnh Sơn Đông và tình cờ phát hiện ra nên mang theo.

Cửu Thiên Ma Điệt không thể so sánh với những con đỉa bình thường khác. Những con đỉa bình thường khi bám vào các sinh vật sống, sau hút máu no rồi sẽ tự động rơi ra, nhưng Cửu Thiên Ma Điệt thì sẽ không ngừng hút máu cho đến khi nào sinh vật đó chết thì thôi. Cũng có rất nhiều thắc mắc làm thế nào một thân hình nhỏ bé có thể chứa nhiều máu đến vậy, nhưng quả thật bọn chúng lại có thể dai dẳng và khủng khiếp như thế.

Cửu Thiên Ma Điệt vô cùng đáng sợ nhưng vẫn có vài lợi ích. Bọn chúng sẽ khiến vật chủ sống lâu nhất có thể để hút máu đến tận cùng. Và thứ làm được điều đó là nhờ thành phần có trong nước bọt của Cửu Thiên Ma Điệt . Đường Kì Vấn đã nhờ Trần Vũ Nguyên thu thập Cửu Thiên Ma Điệt để hắn có thể nghiên cứ nguyên lý này.

Trước khi để Cửu Thiên Ma Điệt bò lên người cậu bé kia, Trần Vũ Nguyên nhìn Lưu Kiến Diệp, nói.

“Khi bị những con đỉa bình thường hút máu thì cơn đau sẽ khá âm ỉ, nhưng Cửu Thiên Ma Điệt thì khác. Người ta nói nếu phải chịu nỗi đau đớn này thì thà chết còn hơn. Chắc hẳn nó đã khiến vật chủ dạo một vòng Cửu Thiên trong lúc bị hút máu nên mới được đặt cho một cái tên khủng khiếp như vậy chăng?”

“Vậy nên, con hãy ở bên cạnh và chăm sóc A Sở thật tốt.”

“Vâng ạ!”

Trần Vũ Nguyên đặt Cửu Thiên Ma Điệt lên vết thương của A Sở. Cửu Thiên Ma Điệt đi vào nội tạng của A Sở, bắt đầu hút máu và ăn những phần bị hoại tử. Càng ăn nhiều thì kích thước của bọn chúng càng phát triển theo cấp số nhân.

“AAAAAAA!!!!!!!!”

A Sở vật lộn như điên dại trong cơn đau tột cùng, như thể ai đó dùng dao cắt từng chút từng chút da thịt. Trong cơn đau như thể linh hồn sẽ dạo một vòng Cửu Thiên, A Sở hét khàn cả cổ vì đau đớn. Trần Vũ Nguyên chèn một thanh gỗ vào miệng A Sở sau đó khống chế tay chân cậu bé. Lưu Kiến Diệp hết nhìn A Sở rồi lại nhìn sang Trần Vũ Nguyên. Lúc này, Trần Vũ Nguyên mới nhìn Lưu Kiến Diệp, nói.

“Chúng ta phải ngăn không cho Cửu Thiên Ma Điệt ăn bất cứ phần nào ngoại trừ những cái đã hoại tử. Dùng một nhánh cây giữ chúng tránh xa phần mô sống.”

Lưu Kiến Diệp làm theo những gì Trần Vũ Nguyên vừa nói. Sự đói khát của Cửu Thiên Ma Điệt không hề có điểm dừng. Nó thèm khát máu thịt của A Sở. Kích thước cơ thể nó lớn dần lên khi nó ra sức ăn, chỉ trong giây lát đã to bằng nắm tay của một đứa trẻ ba bốn tuổi.

“Ư ư!!”

Những thiếu niên Đãng Ma Quân chứng kiến cảnh tượng này đều phát ra những tiếng rên rỉ.

A Sở run lẩy bẩy, miệng thì sùi bọt mép, con ngươi trở nên trắng dã, toàn bộ huyết mạnh gần như phồng lên, quả thực vô cùng kinh khủng.

Khi Cửu Thiên Ma Điệt đã ăn phần hoại tử đến một mức nào đó, Trần Vũ Nguyên lấy từ trong ngực ra một viên đan nhỏ.

Cuồng Huyết Đan.

Đó là một loại độc đan do Đường Kì Vấn tạo ra. Nó được tạo ra để cứu sống người khác dựa trên quy tắc ‘dĩ độc trị độc’.

Bản chất của Cuồng Huyết Đan là sẽ kích hoạt lại các cơ quan của một người sắp chết bằng cách tấn công cơ thể bằng chất độc và kích thích chân khí bẩm sinh (Tiên thiên chân khí)

Trần Vũ Nguyên cho A Sở nuốt một viên Cuồng Huyết Đan. Cuồng Huyết đan ngay khi tiếp xúc nước bọt với A Sở ngay lập tức tan ra và nhanh chóng được hấp thụ.

Ngay sau khi cảm nhận được độc tố từ Cuồng Huyết Đan, Cửu Thiên Ma Điệt mới ngừng hút máu. Trần Vũ Nguyên bỏ Cửu Thiên Ma Điệt vào lại trong lọ sứ, sau đó dùng một miếng vải sạch buộc miệng vết thương của A Sở lại.

“Ta đã làm tất cả những gì có thể rồi, phần còn lại là tùy thuộc vào ý chí của A Sở. Kiến Diệp, con ở lại bên cạnh chăm sóc cho A Sở.”

“Vâng ạ.”

Trần Vũ Nguyên cũng chữa trị vết thương cho những thiếu niên khác. So với A Sở, vết thương của bọn chúng vẫn dễ chữa trị hơn nhiều.

Sau khi làm xong các bước trị liệu, Trần Vũ Nguyên trở lại vị trí đánh xe.

Không biết từ lúc nào xe ngựa đã đi vào đường núi. Ngọn Kim Vương Sơn này vô cùng hung hiểm. Chính vì vậy mà Đãng Ma Quân và các lãng khách rất khó khăn để đi tiếp. Hắn thấy Thái Nhã Lan tiến đến chỗ Chung Ly Vũ Hoán.

“Chúng ta không thể đi tiếp được nữa đâu, tất cả đều đã kiệt sức rồi. Chúng ta phải nghỉ lại thôi.”

“Nhưng lúc chúng ta nghỉ ngơi, không biết chừng bọn chúng sẽ đuổi đến.”

“Ta biết, nhưng…”

Thái Nhã Lan nhìn Đãng Ma Quân với vẻ mặt tội nghiệp. Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt của các thiếu niên. Bọn chúng đang cắn răng chịu đựng nhưng đôi chân lại đang run rẩy như thể đã đến giới hạn chịu đựng.

Chung Ly Vũ Hoán cũng nhìn thấy cảnh tượng đó.

“Thôi được rồi. Vậy chúng ta nghỉ ngơi nửa canh giờ.”

“Thay vào đó, hãy bảo bọn chúng vừa nghỉ ngơi vừa thu nhặt càng nhiều cây dây leo xung quanh đây càng tốt.”

“Được.”

Thái Nhã Lan truyền mệnh lệnh của Chung Ly Vũ Hoán cho các Đãng Ma Quân và các lãng khách. Ngay khi nghe được nghỉ ngơi, Đãng Ma Quân và các lãng khác đều ngồi phịch xuống đất. Một số trong bọn họ làm theo lời của Chung Ly Vũ Hoán đi thu thập cây dây leo ở xung quanh.

Quan sát bọn họ một lúc, Chung Ly Vũ Hoán tiến đến chiếc xe ngựa mà Trần Vũ Nguyên điều khiển.

“Vẫn ổn cả chứ?”

Đôi mắt Chung Ly Vũ Hoán hướng về phía xe ngựa.

“Chắc chắn sẽ ổn thôi.”

“Ta cũng hi vọng vậy. Giờ dù chỉ là một người ta cũng mong có thể cứu sống được.”

Nói rồi, Chung Ly Vũ Hoán ngồi phịch xuống bên cạnh Trần Vũ Nguyên. Nhìn bộ dạng lúc này của Chung Ly Vũ Hoán, Trần Vũ Nguyên nghĩ hắn đã thay đổi rất nhiều.

Trước kia, Chung Ly Vũ Hoán sống một cuộc đời vô cùng ích kỉ. Đối với hắn, sự an toàn của Thiết Kị Đường là trên hết, vì mạng sống của bản thân và Thiết Kị Đường, hắn vô cùng lạnh lùng không hề quan tâm đến sự hy sinh của kẻ khác. Trần Vũ Nguyên chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ tận lực cứu vớt Đãng Ma Quân và đám lãng khách như vậy cả.

‘Chuyện gì đã xảy ra với tên này thế nhỉ?’

Hắn vô cùng tò mò nhưng không biểu lộ ra ngoài

Chung Ly Vũ Hoán là một trong số những người biết rõ về Trần Vũ Nguyên hơn bất kì ai. Hắn cũng vô cùng nhanh nhạy nên chỉ cần để lộ một chút sơ hở, có thể hắn sẽ nghi ngờ về phân phận của Trần Vũ Nguyên .

Chung Ly Vũ Hoán hỏi hắn.

“Đoàn thiếu hiệp nghĩ như thế nào? Liệu Quân Ma Đội có truy đuổi chúng ta không?”

“Có lẽ… À không, ta nghĩ khả năng cao bọn chúng sẽ đuổi theo.”

“Quả nhiên!” Chung Ly Vũ Hoán lắc lắc đầu. Khuôn mặt hắn tối sầm lại.

Lần này lại đến lượt Trần Vũ Nguyên hỏi hắn.

“Chắc chắn bọn chúng sẽ truy đuổi chúng ta. Nếu như vậy thì hầu hết những người ở đây sẽ không sống sót được, thậm chí là môn đồ của Thiết Kị Môn, nhưng sao Môn chủ lại mạo hiểm như vậy?”

“Ta cũng không biết vì sao bản thân lại đưa ra quyết định như vậy.”

“Sao cơ?”

“Vài năm trước ta đã gặp một người. Sau khi gặp người đó, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Kết quả như ngươi thấy đó, tính cách của ta dường như đang thay đổi từng chút một.”

“Đoàn thiếu hiệp rất giống hắn, khuôn mặt tuy có khác nhưng khí chất đặc biệt thì lại vô cùng giống.”

“Hắn ta là ai?”

Trước câu hỏi của Trần Vũ Nguyên, Chung Ly Vũ Hoán chỉ cười trừ. Hắn chống tay lên hai đầu gối, đứng dậy.

“Ây chà! Ta nghĩ chúng ta sẽ phải làm vài thứ đây. Cũng không biết nó có hiệu quả thế nào với bọn chúng, nhưng thiếu hiệp có thể giúp ta một tay không?”

“Rất sẵn lòng.” Trần Vũ Nguyên cũng đứng dậy.

Những gì Chung Ly Vũ Hoán cần hắn làm vô cùng đơn giản như là đóng cọc gỗ xuống đất hay thay đổi vị trí của một vài tảng đá. Trong lúc đó, bản thân hắn tự tính toán vị trí của mặt trời và sức gió.

‘Hắn định làm trận pháp à.’

Trần Vũ Nguyên hiểu ngay ý đồ của hắn. Hắn muốn dùng trận pháp để cản đường Quân Ma Đội. Đó là nước đi tốt nhất trong tình hình hiện tại.

Sau gần nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng tất cả mọi công tác chuẩn bị cũng đã làm xong.

Ngay lúc này, Chung Ly Vũ Hoán nở một nụ cười đầy mãn nguyện.

“Là Thanh Ngọc Huyễn Tưởng Trận. Ta không biết nó sẽ giữ chân bọn chúng bao lâu, nhưng thôi có còn hơn không.”

“Ừm.”

“Cũng không nói trước được. Nếu thật sự có phép màu xảy ra…. À không, ta thật sự mong phép màu sẽ xảy ra. Đoàn thiếu hiệp, cảm ơn sự giúp đỡ của thiếu hiệp. Sau này mong rằng vẫn sẽ được ngươi chiếu cố.”

“Bất cứ lúc nào.”

“Vậy, cáo từ.”

Chung Ly Vũ Hoán quay trở lại với những người trong đoàn. Trần Vũ Nguyên nhìn chằm chằm bóng lưng của Chung Ly Vũ Hoán.

Thời gian sẽ làm thay đổi con người.

Có những kẻ sẽ không bao giờ thay đổi, những có những kẻ sẽ thay đổi vô cùng tích cực.

Chung Ly Vũ Hoán là một ví dụ.

Dù chỉ là một người cũng mong muốn có thể cứu giúp. Đây là việc tuyệt đối không bao giờ xảy ra với Chung Ly Vũ Hoán ngày xưa.

“Kì diệu thật.”

Trần Vũ Nguyên nhìn lại con đường mà hắn đã đi qua. Một cơn gió lạnh đang thổi đến.

 

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương