Bắc Kiếm Truyền Kỳ
-
Chapter 235
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
235. Kẻ đánh nhau hóa ra đều quen biết (1)
Quân Ma Đội.
Đây là những con chó săn mà Mật Dạ thả vào Trung Nguyên. Tuy nhiên, với võ công mạnh mẽ và tàn nhẫn như thế thì dùng từ chó săn để miêu tả bọn chúng là quá đơn giản. Bọn chúng gần giống với một quân nhân hơn là võ giả với khả năng kỵ mã chiến và chiến đấu theo đoàn. Nhưng không phải vì thế mà võ công của từng cá nhân sẽ trở nên yếu đi. Võ công của từng tên trong Quân Ma Đội vẫn vô cùng mạnh mẽ, cảnh giới từng người đều gần đạt đến đỉnh tiêm, đặc biệt hơn là có thể sử dụng thành thạo các loại binh khí quân dụng.
Quân Ma Đội gồm ba trăm người chia làm ba tiểu đội. Mỗi tiểu đội gồm một trăm võ giả và được trao quyền tiến hành các nhiệm vụ tác chiến độc lập. Chúng chỉ có một nhiệm vụ duy nhất đó là loại bỏ những đối thủ có khả năng uy hiếp Mật Dạ và gây náo loạn Trung Nguyên. Kẻ đứng đầu Quân Ma Đội chính là Thác Thiên Cảnh. Theo những lời đồn đại về hắn, khả năng dụng binh của hắn như quỷ thần tái thế nên chưa một ai dám vượt mặt hắn về mặt chiến đấu theo đoàn.
Kể từ lần đầu tiên xuất hiện trên giang hồ, Quân Ma Đội được xem như một tai ương giáng xuống vậy.
Cho đến tận ngày nay, trận tác chiến theo đoàn sử dụng kỵ mã đã gây chấn động đến mức đảo lộn tất cả thường thức của nhân sĩ giang hồ. Những trận chiến trong giang hồ mà họ biết đều là những cuộc chạm trán một chọi một, ai có cảnh giới cao hơn sẽ thắng. Đó là quy luật bất thành văn của võ lâm hàng trăm năm nay và cũng là lòng tự tôn của các nhân sĩ giang hồ. Thế nhưng, sự xuất hiện của Quân Ma Đội đã đạp đổ hết tất cả nhận thức và quan niệm từ trước đến nay của các võ giả. Quân Ma Đội dùng tốc độ nhanh nhất của mình lao đến tựa như một xung xa 衝車 tông thẳng vào và phá hủy đi thành vách kiên cố từ trước đến nay của võ lâm. Sức nặng và sức công phá vô khủng khiếp của ngựa cộng thêm võ công cao cường của con người, quả thực không một ai có thể chống chọi lại được.
Đã có rất nhiều môn phái và binh lực đã bị dẫm đạp không thương tiếc dưới vó ngựa của Quân Ma Đội. tiêu biểu có thể kể đến như là Chính Nghĩa Môn và Tiềm Huyết Phòng. Cả hai môn phái đều có môi quan hệ mật thiết với quân doanh từ lâu và đều phái cử đệ tử của mình sang học hỏi. Bọn họ đều tinh thông vận dụng binh lực và các trận pháp cơ bản thường dùng trong các quân doanh. Họ cũng đã cố gắng ngăn chặn Quân Ma Đội bằng cách sử dụng kỵ mã. Tuy nhiên kết cục lại là hai môn phái này bị diệt môn, quả thật là một thảm họa.
Kể từ đó, Quân Ma Đội trở thành cái tên của sự sợ hãi.
Thủ lĩnh Quân Ma Đội Thác Thiên Cảnh có hai phó chỉ huy dưới quyền và mỗi người trong số họ dẫn đầu một tiểu đội. Bọn chúng được cử đến những chiến trường nơi diễn ra những trận chiến ác liệt nhất và được tự do hành động. Đôi khi bọn chúng sẽ hoạt động cùng nhau, kề vai sát cánh tàn sát chiến trường, nơi võ ngựa bọn chúng đi qua thì không một ngọn cỏ hay con kiến nào có thể sống sót.
“Sao bọn chúng lại ở đây?”
Chiến bào màu máu và những chiến mã được vũ trang đầy đủ là biểu tượng của Quân Ma Đội. Khuôn mặt Quách Tùng trở nên trắng bệch. Quân Ma Đội luôn luôn hoạt động ở tiền tuyến, nhưng nơi này không thể nào gọi là tiền tuyến được. Nói cách khác, đây không phải là địa bàn hoạt động của Quân Ma Đội.
“Quân Ma Đội…!”
“Sao Quân Ma Đội đến đây được chứ…”
Những tên lãng khách bắt đầu ầm ĩ cả lên. Mặc dù bọn họ là những lãng khách không ngần ngại bán mạng kiếm tiền nhưng cũng không giấu được vẻ sợ hãi trước sự khét tiếng của Quân Ma Đội. Sự xuất hiện của Quân Ma Đội quả thật là một sự kiện gây chấn động.
Đứng đầu Quân Ma Đội là một nam nhân có vóc dáng đặc biệt oai phong, cưỡi trên một con ngựa vô cùng lớn. Vóc dáng nam nhân này to lớn đến nỗi nhìn giống như một con gấu lớn đang cưỡi trên lưng một con ngựa vậy.
Quách Tùng nhìn hắn sau đó thốt ra tiếng than thở.
“Phó chỉ huy Quân Ma Đội, Hồng Nhạc Sơn”
Có hai phó chỉ huy dưới quyền Thác Thiên Cảnh và một trong số đó là Hồng Nhạc Sơn. Biệt hiệu của hắn Hồng Diễm Quỷ Ma, sở hữu Phủ Pháp bá đạo vô cùng phù hợp với vóc dáng oai phong lẫm liệt của mình. Không một ai biết được đã có bao nhiêu người phải bỏ mạng dưới chiếc rìu khổng lồ đằng sau lưng hắn. Bởi vì tất cả những kẻ đối đầu với hắn đều có chung kết cục không thể sống sót. Dù là ở Quân Ma Đội, khi Hồng Nhạc Sơn nổi danh tàn bạo xuất hiện thì bầu không khí cũng trở nên lạnh lẽo.
Hồng Nhạc Sơn cưỡi một con chiến mã lớn xông về phía trước.
Rầm! Rầm!
Tiếng vó ngựa phi qua cứ như ai dùng búa đập vào tảng đá. Mỗi khi móng ngựa chạm đất, nhân sĩ giang hồ đều cảm thấy một sự chấn động khủng khiếp lan rộng đến tận lòng bàn chân họ.
“Khụ!”
Vẻ mặt của Đãng Ma Quân và đám lãng khách trở nên méo mó vì khí thế áp bức khó mà chịu đựng được. Trái lại, một nụ cười như ẩn như hiện lại ở trên môi người phó chỉ huy Quân Ma Đội Hồng Nhạc Sơn.
Lần đầu tiên Hồng Nhạc Sơn cất giọng nói.
“Lương phẩm tiếp tế cho Phú huyện à, chúng ta sẽ lấy nó.”
“Làm, làm gì có chuyện vô lý đó! Ngươi có biết mình đang cướp của ai không hả?”
Quách Tùng lấy hết can đảm hét lớn lên. Nhưng khác với lời nói hùng hồn đó, cơ thể hắn đang run rẩy.
Hồng Nhạc Sơn nhìn Quách Tùng, để lộ hàm răng ố vàng của mình.
“Ta còn cần ai cho phép mới được lấy à? Ha ha ha!!!”
Phía sau hắn, hàng trăm nhân sĩ Quân Ma Đội đang tiến đến.
Xoẹt!
Võ giả Quân Ma Đội đồng loạt rút vũ khí ra. Vũ khí của bọn chúng đều là những trọng binh như đao, thương, rìu chứ không gọn nhẹ như kiếm. Khí thế áp bức tỏa ra từ bọn chúng khiến Đãng Ma Quân và đám lãng khách dần chùn bước, lùi lại đằng sau.
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử Chung Ly Vũ Hoán gần như đảo một vòng.
“Hà tất phải đối đầu với Quân Ma Đội ở đây chứ.”
“Phó chỉ huy Hồng Nhạc Sơn ở đây thì tức là Thác Thiên Cảnh cũng đang ở gần đây.” Thái Nhã Lan cắn chặt môi, nói.
Thác Thiên Cảnh là một kẻ vô cùng nguy hiểm, dù có là Vân Trung Thiên thì cũng phải hết sức cẩn trọng với hắn. Quân Ma Đội quá mạnh, dù toàn bộ Thiết Kỵ Môn ra mặt thì cũng khó mà giành phần thắng được. Huống hồ ở đây chỉ có năm người là Chung Ly Vũ Hoán, Thái Nhã Lan, Khổng Huấn Xương, Cao Thiên Hầu và Cơ San Hà. Với lực lượng này dù có chết đi sống lại cũng chưa chắc có thể cản bước Quân Ma Đội.
“Chết tiệt!”
Chung Ly Vũ Hoán chửi thề. Hai trăm Đãng Ma Quân và ba trăm lãng khách. Số lượng võ giả bên này sẽ chiếm ưu thế hơn nhưng đối với Quân Ma Đội, chênh lệch số lượng thế này chẳng có ý nghĩa gì sất.
‘Trốn chạy cũng không được, thật là cứ cố vô thân.’
Kẻ địch của bọn họ đang cưỡi chiến mã. Chiến mã khác với những con ngựa mà họ cưỡi về nhiều mặt như khung xương, cơ bắp và sức bền. Bọn chúng mà muốn truy kích đến cùng thì chỉ trong tích tắc mà thôi.
Trong lúc Chung Ly Vũ Hoán đang tiến thoái lưỡng nan thì Quân Ma Đội đã lao về phía Đãng Ma Quân và đám lãng khách. Âm thanh vó ngựa nện trên mặt đất như muốn rung chuyển trời đất, lớp bụi đất dày đặc bốc lên cuồn cuộn. Không hề có tiếng hò reo hay la hét đe dọa để tạo khí thế gì cả, bọn chúng chỉ dùng tốc độ đáng sợ lao về phía Đãng Ma Quân và đám lãng khách.
Hàng trăm con chiến mã trực tiếp tấn công Đãng Ma Quân và đám lãng khách.
Keng!
“Hự!”
“Cản chúng lại!”
Tiếng thịt nát xương tan lẫn lộn với tiếng la hét của mọi người, hiện trường trong chốc lát trở nên hỗn loạn.
“Đãng Ma Quân không được lùi bước! Mau chặn Quân Ma Đội lại!”
Quách Tùng hét lớn động viên Đãng Ma Quân, tuy nhiên dưới sự uy dũng và áp đảo toàn diện của Quân Ma Đội, không một ai trong Đãng Ma Quân có thể y lệnh được. May mắn thay, các lãng khách nhận biết tình hình nhanh hơn một chút đã kịp xông ra phía trước.
“Lũ khốn kiếp! Để xem hôm nay ai chết!”
“AAAA!!!! Giết hết bọn chúng! Tất cả những gì bọn chúng có thể làm là ở trên lưng ngựa thôi!”
Đám lãng khách như điên dại xông về phía Quân Ma Đội. Tuy nhiên, tốc độ phi ngựa chắc chắn sẽ nhanh hơn là tốc độ chạy rồi.
“Hự!”
Giữa thảm cảnh khủng khiếp này, đâu đó vang lên tiếng la thất thanh.
Quân Ma Đội chưa một lần rời khỏi lưng ngựa. Bọn chúng điều khiển chiến mã thuần thục như thể cử động tay chân của chính mình và tàn sát bất kì thứ gì nằm trong phạm vi. Một chiếc rìu lớn chém đôi cơ thể, một cây thương dài xuyên thẳng từ bụng ra sau lưng.
Đám lãng khách vây quanh Quân Ma Đội, quan sát xung quanh chờ đợi cơ hội xông vào.
‘Bọn chúng cũng là con người, chắc chắn sẽ có điểm yếu.’
Tuy nhiên bọn họ đã nhanh chóng dập tắt hy vọng. Quân Ma Đội hoàn toàn không có một điểm yếu nào. Bọn chúng giống như hợp nhất thành một sinh vật sống khổng lồ vậy, không hề tồn tại một kẽ hở, trăm người như một. Khí thế áp đảo của Quân Ma Đội khiến đám lãng khác khiếp sợ, chần chừ lùi bước. Đầu tiên là trận tuyến sụp đổ và sau đó thì không thể khống chế được nữa. Đó là khởi đầu của sự toàn diệt.
“AAAAA!!!!”
“Cứu mạng!”
Thấy vậy, Quách Tùng mới hướng về phía Đãng Ma Quân, hét lớn.
“Còn đứng đó làm gì? Mau ngăn bọn chúng lại! Kẻ nào dám lùi bước ta sẽ không bỏ qua!”
Mệnh lệnh đưa ra nhưng Đãng Ma Quân vẫn không dám xông vào Quân Ma Đội. Hiện thực lúc này quả thật quá sức chịu đựng với những thiếu niên chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi. Bọn họ khiếp sợ trước uy thế khủng khiếp của Quân Ma Đội. Cơ thể run rẩy không ngừng như cầy sấy, chân thì nặng trịch như thể đeo chì.
“Hức!”
Những tiếng nấc vang lên không ngừng, một số đứa trẻ còn tè ra quần nhưng vì quá kinh hãi nên chính bản thân cũng không nhận ra điều đó.
“Lũ khốn kiếp này! Không nghe ta nói gì sao?” Một kẻ trong số Đãng Ma Quân lùi về phía Quách Tùng đang đứng ở sau lưng.
“ÁAAAAA!!!”
Thiếu niên tuyệt vọng hét lớn rồi ngã gục xuống đất. Sau đó có thêm ba bốn thiếu niên cũng liên tiếp lùi lại.
“Kẻ nào lùi bước sẽ chết dưới tay ta! Nếu có chết thì cũng phải chiến đấu rồi mới được chết!”
Trước mặt là Quân Ma Đội, sau lưng là Quách Tùng. Bọn chúng không thể tiến lên cũng không thể rút lui, tình thế tứ cố vô thân. Cuối cùng, những thiếu niên này chọn cách đối đầu với Quân Ma Đội.
Bởi vì bọn chúng là kẻ được chọn để chiến đấu chống lại Mật Dạ và chúng tin rằng mình đã nhận đủ lợi ích để thực hiện sứ mệnh này.
“AAAAAAAAAA!!!!!!!”
“Chết tiệt!!!” Đám thiếu niên chửi thề rồi xông thẳng vào Quân Ma Đội, sự điên rồ lóe lên trong ánh mắt bọn chúng.
“Ha!”
Lần đầu tiên, một sự hứng thú xuất hiện trên khuôn mặt của Hồng Nhạc Sơn.
Một thiếu niên ngậm một thanh đoản kiếm trong miệng, không hề sợ hãi mà lao về phía hắn. Cơ thể thiếu niên nhảy vọt lên khoảng ba trượng rồi rơi xuống, hướng thẳng về phía hắn. Trên tay thiếu niên là đoản kiếm khi nãy ngâm trong miệng. Vị trí thanh đoản kiếm nhắm tới là mi tâm của Hồng Nhạc Sơn.
“Chết đi!!”
“Hừ!”
Một nụ cười nở trên môi Hồng Nhạc Sơn. Hắn đưa bàn tay lên không trung.
Bốp!
“Khụ!”
Bàn tay to lớn của hắn bóp chặt cổ thiếu niên cầm đoản đao kia. Cậu bé bị bóp cổ ra sức bùng vẫy nhưng không thể chịu nổi sức mạnh khủng khiếp của Hồng Nhạc Sơn.
Hồng Nhạc Sơn dí sát khuôn mặt thiếu niên vào khuôn mặt mình, đôi mắt cậu bé xung huyết, sắc đỏ gần như lan đến đồng tử. Hắn không bỏ qua khí tức hỗn loạn tràn ngập trong đôi mắt đỏ ngầu của thiếu niên kia.
“Ha! Là nha phiến?”
Hắn ngay lập tức nhận ra nguồn cơn sự điên loạn tỏa ra xung quanh cậu bé.
Trái với cơ thể phát triển vô cùng tốt, tinh thần của cậu bé vô cùng bất an. Ai nhìn vào cũng có thể thấy được điều này không hề bình thường. Hồng Nhạc Sơn cho rằng nguyên nhân sâu xa là do nha phiến.
Chưa đầy hai năm đã có thể tạo ra một võ giả có đủ năng lực? Đối tượng lại còn là những đứa trẻ không hề có nền tảng võ công? Với thường thức của Hồng Nhạc Sơn thì điều này là không thể và hắn cũng muốn tự tay xác nhận thực hư mọi chuyện.
“Tạo ra binh lực bằng nha phiến sao, ta cũng muốn tận mắt chứng kiến xem đống phế phẩm đó của các ngươi sẽ ra thế nào.”
“Hừ!”
Khuôn mặt của thiếu niên trong tay Hồng Nhạc Sơn trở nên trắng bệch. Phổi cậu bé không thể hít thở bình thường được nữa, nhịp tim bắt đầu chậm lại.
“Có vẻ như Vân Trung Thiên có hơi vội vàng nhỉ. Không ngờ lại tạo ra được những thứ như thế này. Ha ha ha!!”
Rắc!
Hồng Nhạc Sơn vặn cổ tay, ngay lập tức tiếng xương gãy răng rắc vang lên, cổ của cậu bé bị bẻ quặp một phát. Cơ thể cậu bé vô lực rũ xuống, lưỡi thò ra giữa khuôn miệng há hốc.
Chết ngay lập tức.
Hồng Nhạc Sơn ném xác cậu bé về phía những Đãng Ma Quân khác.
Rầm!
Thi thể của thiếu niên đè lên trên người những đứa trẻ khác, ngã la liệt ra đất. Tay chân của những thiếu niên khác. Tay và chân của bọn trẻ và thi thể bằng một cách kỳ lạ nào đó bị đan xoắn vào nhau. Hồng Nhạc Sơn nhìn thấy cảnh tượng này thì cười khẩy.
Hắn cho ngựa đến gần Quách Tùng, kẻ khi nãy vẫn còn to mồm kêu gào. Khuôn mặt của Quách Tùng trở nên trắng bệch khi phải đối mặt với Hồng Nhạc Sơn.
“Ực.”
“Đừng có dùng mấy sản phẩm lỗi đó làm lá chắn nữa, tên khốn ngươi ra mặt thì thế nào?”
“Ta…” Quách Tùng khi nãy vừa sừng sộ bắt bọn trẻ phải tiến lên giờ đây đang dần lùi về sau. Hồng Nhạc Sơn tỏ ra khinh bỉ trước bộ dạng không chút nào giống Quỷ Kiến Sầu của hắn.
“Ta biết ngươi sẽ như thế mà lão già.”
“Ngươi, ngươi nói cái gì?”
“Cái gì mà càng lớn tuổi càng rời xa thế sự, toàn là lừa người. Càng già trái lại lòng tham lại càng cao hơn. Chỉ vì muốn sống lâu hơn một ngày mà bất chấp hy sinh một tên nhóc nhỏ tuổi như thế này đây. Có vẻ ngươi muốn được sống trường thọ lắm nhỉ, lão già?”
“Ngươi đừng ở đó buông lời xúc phạm ta! Ta…”
“Là một lão già bị danh lợi làm mờ mắt. Không hơn không kém.”
“Hừ!”
“Ngươi còn định nói luyên thuyên đến khi nào đây hả lão già? Ta ở đây này.”
Hồng Nhạc Sơn ngoắc ngoắc ngón tay. Thế nhưng bất chấp sự khiêu khích vô cũng rõ ràng đó, Quách Tùng không hề tấn công.
“Hừ! Có vẻ như ngươi bán rẻ lòng tự tôn của một võ giả lắm rồi đó lão già.”
“Chết tiệt! Các ngươi còn đứng đó làm gì, không mau tấn công tên đó đi!”
Quách Tùng thúc giục những thiếu niên đứng gần đó tấn công Hồng Nhạc Sơn. Thế nhưng những thiếu niên cũng sợ hãi không kém. Ngay lúc này. Hồng Nhạc Sơn vung tay, chiếc rìu khổng lồ của hắn bay về phía Quách Tùng với tốc độ vô cùng nhanh.
Vút!
“Hự!”
Khuôn mặt Quách Tùng trở nên méo mó một cách khủng khiếp. Hắn biết đã quá trễ để có thể né được. Thế nên thay vì né tránh, hắn dồn hết mọi công lực vào hai bàn tay. Hắn định dùng Chưởng pháp mà hắn vô cùng tự hào để cản lại chiếc rìu kia của Hồng Nhạc Sơn.
“Ta sẽ cho ngươi nếm mùi ngay lập tức…. Hự!”
Ngay khi chạm vào chiếc rìu, lòng bàn tay hắn như vỡ vụn ra từng mảnh. Chiếc rìu khổng lồ đập mạnh vào cổ tay hắn nên bị cản lực, kém chút nữa đã có thể bổ lồng ngực hắn ra làm hai nửa.
Với một cú va đập mạnh như thế, Quách Tùng ngã vật ra sau. Đó cũng là những giây phút vô vọng cuối cùng của một lão võ giả nổi danh Quỷ Kiến Sầu.
“Quả nhiên chỉ là một lão già tầm thường.”
Hồng Nhạc Sơn cúi xuống nhặt chiếc rìu lớn cắm trên người Quách Tùng. Ánh mắt hắn nhìn về phía Chung Ly Vũ Hoán và đám võ giả Thiết Kị Môn. Phía sau bọn họ là xe ngựa mà Trần Vũ Nguyên đang ngồi.
“Hô hô!”
Nhiệm vụ được giao cho bọn chúng là đảm bảo nguồn thực phẩm cung ứng. Tuy nhiên, Hồng Nhạc Sơn có vẻ vẫn chưa hài lòng với điều này.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook