Bắc Kiếm Truyền Kỳ
-
Chapter 234
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
234. Sự cố thường đi kèm với hành động không mong muốn. (3)
Để rời khỏi Thái Nguyên và đi đến Tứ Xuyên thì bắt buộc phải đi qua Thiểm Tây.
Thiểm Tây là nơi diễn ra trận chiến với Mật Dạ căng thẳng và khốc liệt nhất nên đáng ra mọi người cần phải tránh xa nơi này, thế nhưng quan đạo đến Thiểm Tây lại vô cùng đông đúc.
Chiến tranh đã làm thay đổi cuộc đời của rất nhiều người.
Những võ giả muốn gây dựng thanh danh đã xung phong ra chiến trường nơi cuộc chiến diễn ra khốc liệt nhất và từ đó, các võ giả khác cũng nối gót theo sau. Chiến tranh hủy hoại cuộc sống của rất nhiều người nhưng đối với một vài người, chiến tranh chính là cơ hội. Trên quan đạo dẫn đến Thiểm Tây không thiếu những kẻ như thế.
Ánh mắt Trần Vũ Nguyên trầm xuống.
‘Sau tất cả, chiến tranh lại biến thành cơ hội cho một vài người nhỉ.’
Có rất nhiều thứ đã thay đổi như nhận thức, môi trường sống của con người, thậm chí là cả cách mà bọn họ nhìn nhận thế giới. Chúng ta không thể tưởng được thế giới sau này sẽ còn thay đổi đến mức nào.
Trần Vũ Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía trước. Ngay lập tức, hắn nhìn thấy những võ giả Thiết Kị Đường vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
Không biết có phải là sự trùng hợp hay không nhưng những võ giả Thiết Kị Đường đang đi cùng đường với Trần Vũ Nguyên. Bọn họ cũng đang đi về phía nam Thiểm Tây, nơi tình hình chiến sự đang diễn ra ác liệt nhất.
Vòng xoáy chiến tranh bao trùm Phú Huyện giờ đây đang đe dọa đến cả Tông Nam phái và Hoa Sơn phái. Nếu chiến tranh mở rộng hơn nữa thì nơi đầu não chưa từng bị xâm phạm của hai môn phái này cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Vì thế nên Vân Trung Thiên cũng đang chi viện rất nhiều cho hai môn phái. Một trong những lực lượng chi viện là đám lãng khách chuyên bán mạng vì tiền.
Nhìn cũng biết Thiết Kị Đường được thuê vì mục đích đó. Từ trước đến nay, chỉ cần việc gì kiếm ra tiền thì đều có mặt Thiết Kị Đường.
‘Nghĩa là Đường chủ Dung Vô Thanh cũng đang ở Phú Huyện sao?’
Hắn không thể kết luận ngay lập tức nhưng khả năng này rất cao.
Đôi mắt Trần Vũ Nguyên ánh lên vẻ phức tạp.
Ba năm trước Dung Vô Thanh đã cảnh báo Trần Vũ Nguyên phải cẩn thận với Quan Đại Thừa, nghĩa là bản thân hắn đã nắm được vài việc có liên quan đến Quan Đại Thừa rồi.
‘Chắc chắn có liên quan gì đó đến Quan Đại Thừa.’
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Vào lúc này, một đoàn người vô cùng đông đúc đã thu hút sự chú ý của Trần Vũ Nguyên. Hàng chục xe kéo chất đầy hành lý và hàng trăm võ giả đang đi theo hộ tống những chiếc xe đó.
“Bọn họ là?”
“Lãng khách mà Vân Trung Thiên đã thuê.” Khi quay đầu lại, hắn nhìn thấy Thái Nhã Lan cưỡi ngựa tiến tới gần hắn. Nàng vẫn tiếp tục nói.
“Bọn chúng hiện đang vận chuyển nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc chiến. Đôi khi bọn chúng sẽ mua thông qua đám thương nhân, nhưng khi giá cả thường đội lên gấp đôi gấp ba thì bọn chúng sẽ mua trực tiếp.”
“Ra là vậy.”
“Đoàn thiếu hiệp có vẻ cũng quan tâm nhiều đến cuộc chiến với Mật Dạ nhỉ?”
“Sống trong thời thế chiến tranh, nếu không quan tâm thì có lẽ còn kì lạ hơn đó.”
“Hừm.”
Trần Vũ Nguyên trả lời hợp tình hợp lý thế nào cũng không thể khiến Thái Nhã Lan xóa bỏ sự ngờ vực của mình. Rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng gặp người này nhưng không hiểu sao lại cảm giác vô cùng quen thuộc.
“Thiết Kị Đường, à không, Thiết Kị Môn cũng đến Phú Huyện sao?”
“Đúng vậy. Chúng ta đã nhận ủy thác.”
“Ủy thác này chắc hẳn rất nguy hiểm.”
“Sao ngươi lại nghĩ như thế?”
“Ta nghe nói cả Vân Trung Thiên và Mật Dạ sẽ dồn hết toàn lực và nơi này. Vậy chẳng phải sẽ vô cùng nguy hiểm hay sao?”
“Đúng vậy.”
Thái Nhã Lan không cần phải che giấu sự thật.
“Thì ra là thật.”
“Đoàn thiếu hiệp cũng đến Phú Huyện sao?”
“Không phải.”
“Thế thì may rồi. Sau này các ngươi cũng không đến đó thì tốt hơn, đặc biệt là tiểu hài tử này.”
“Tại hạ sẽ ghi nhớ.”
Lúc này, đột nhiên phía trước vang lên một tiếng động lớn. Nghe tiếng động vang lên, Trần Vũ Nguyên và Thái Nhã Lan đồng thời cau mày. Nhìn phía trước, bọn họ thấy một nhóm người đang bắt đầu sáp nhập vào với đám lãng khách. Thái Nhã Lan ngoắc tay ra hiệu với Chung Ly Vũ Hoán.
“Phía trước có chuyện gì vậy?”
“Không có gì nghiêm trọng, có vẻ như Đãng Ma Quân đang hội quân với đám lãng khách thôi.”
“Đãng Ma Quân? Ngươi đang nói đến mấy tên tiểu tử học võ công cấp tốc đó à?”
“Đúng vậy. Quân số khoảng chừng một hai trăm người và có vẻ như sẽ được đưa đến Phú Huyện cùng với đám lãng khách.”
“Ha! Quả là một lũ không ra gì… Bọn chúng tính làm gì với bọn trẻ đó chứ.”
“Vậy đó.” Vẻ chua xót hiện hữu trên khuôn mặt Chung Ly Vũ Hoán. Cứ cho là bọn trẻ có thể thông thạo hết đống võ công cấp tốc đó nhưng rồi làm được gì trên chiến trường đây? Thực tế là bọn chúng bị bỏ lại làm tốt thí trên chiến trường cùng với một thanh gươm và phải làm tốt những thứ được nhồi nhét vào đầu mà thôi.
“Vậy bọn chúng sẽ tiếp tục đi cùng chúng ta sao?”
“Có lẽ không còn cách nào khác. Dù sao cũng là trên đường đến Phú Huyện.”
“Hừ!”
Thái Nhã Lan tỏ vẻ không hài lòng. Tuy nhiên mọi chuyện cũng sẽ không vì mấy lời càu nhàu của nàng mà thay đổi, thế nên nàng không còn cách nào khác là phải im lặng nhẫn nhịn.
“Ta cũng không thích tình huống lúc này chút nào, nhưng chúng ta cũng không thể làm gì khác.”
“Ta hiểu, cũng không có ý trách gì ngươi. Chỉ là ta thật sự ghét mấy tình huống thế này thôi. Đường chủ và những người khác thì sao?”
“Đã định sẽ cùng hội quân tại Phú Huyện. Có lẽ bọn họ cũng đến cùng lúc với chúng ta.”
“Được.” Thái Nhã Lan gật đầu.
Ánh mắt Chung Ly Vũ Hoán lướng về phía Trần Vũ Nguyên. Hắn vẫn đang lặng lẽ đánh xe, Lưu Kiến Diệp thì ngồi bên cạnh hắn.
Trên đường đến đây hắn gần như không nói gì cả. Hắn trầm lặng đến mức lần duy nhất mà hắn mở miệng là vừa nãy khi hỏi về chuyện xảy ra ở đằng trước. Những kẻ có tính cách trầm lặng thường rất phổ biến trong giang hồ. Một số kẻ cả ngày còn không thèm nói được nửa chữ. Nhưng Trần Vũ Nguyên không đến mức đó. Hắn chỉ là một kẻ bình thường nằm trong phạm vi dự đoán được và cũng không có bất kì điều gì đặc biệt. Chung Ly Vũ Hoán còn điều tra về thân phận y để phòng hờ. Môn phái mang tên Khổng Tước môn kia từng là một danh môn nhưng đã bị xóa sổ và Đoàn Thiên Vận gần nhưng là kẻ sống sót cuối cùng của môn phái này.
Thế nhưng vẫn có cảm giác thật vi diệu. Đấy chắc chắn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người này, nhưng không hiểu sau lại cảm giác vô cùng quen thuộc. Không phải là ở ngoại hình mà là khí tức của y. Nhưng dù có cố gắng đến đâu hắn cũng không nhớ ra được. Không biết có phải vì vậy mà hắn cảm thấy khó chịu hơn chăng?
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Hừ! Rõ ràng là có cái gì đó.” Chung Ly Vũ Hoán cảm thấy cần phải chú ý đến sự hiện diện của người kia.
Trần Vũ Nguyên cũng cảm nhận được cái nhìn kín đáo của Chung Ly Vũ Hoán, nhưng hắn cảm thấy việc này không có gì kì lạ.
Chung Ly Vũ Hoán là đầu não của Thiết Kị Môn nên sẽ có sự phán đoán và nhanh nhạy hơn bất kì ai. Việc hắn phân tích nguyên nhân và tìm hiểu sự thật ẩn giấu đằng sau vì cảm giác được nguy cơ là chuyện vô cùng bình thường.
‘Mặc dù nghi ngờ nhưng hắn vẫn không thể tìm ra chân tướng.’
Trần Vũ Nguyên không để tâm đến Chung Ly Vũ Hoán nữa, bây giờ hắn không còn quá quan trọng nữa.
Đôi mắt Trần Vũ Nguyên đổ dồn về phía Đãng Ma Quân vừa mới hội quân kia.
Khoảng hai trăm tên thuộc Đãng Ma Quân đang diễu hành vô cùng kiêu hãnh, ánh mắt vô cùng mãnh liệt, lưng thẳng tắp, bờ vai vạm vỡ đem lại cảm giác bọn chúng đã trải qua quá trình luyện tập vô cùng khắc nghiệt.
‘Nhưng nền tảng võ học lại rất yếu.’
Võ công không phải là thứ có thể học trong một sớm một chiều. Ngươi phải chăm chỉ luyện tập trong một thời gian để đạt được nền tảng sức mạnh về thể chất và nội lực, đồng thời phải xây dựng một trụ cột vô cùng vững chắc cùng với chiêu thức dựa trên nền tảng đó.
Chỉ riêng thời gian tạo dựng nền tảng đã mất hơn hai năm với điều kiện là ngươi có một sư phụ đủ tốt. Tuy nhiên, Đãng Ma Quân chỉ mới học võ công trong khoảng thời gian ngắn đã được đưa ra chiến trường. Theo như những gì Trần Vũ Nguyên biết thì điều này là hoàn toàn không thể, dù cho đó có là võ học xuất chúng đến đâu chăng nữa.
Hắn đã từng nghe nói về Đãng Ma Quân nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy, và tận mắt chứng kiến rồi mới thấy bọn chúng thật sự kì lạ.
Nhưng kì lạ hơn nữa là lại có nhiều người xem sự tồn tại của Đãng Ma Quân là việc vô cùng bình thường. Những võ giả của Thiết Kị Môn bao gồm cả Chung Ly Vũ Hoán nhìn có vẻ ái ngại nhưng hầu hết những kẻ khác dường như vô cùng tin tưởng khi có Đãng Ma Quân gia nhập. Đãng Ma Quân cũng thể hiện niềm tự hào vô cùng lớn trước ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Bọn chúng là Đãng Ma Quân thế hệ thứ mười ba, nghĩa là Đãng Ma Quân thứ mười ba được xung quân ra chiến trường. Sau khi trải qua quá trình huấn huyện vô cùng nghiêm ngặt và đạt được thành quả nhất định, bọn chung ngay lập tức được đưa ra tiền tuyến chiến đấu.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Hừm!”
Đôi mắt Trần Vũ Nguyên tối sầm lại. Nói về tuổi tác của Đãng Ma Quân thì chỉ toàn là những thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi. Một thiếu niên đang ở độ tuổi vẫn còn lưu luyến vòng tay cha mẹ mà giờ đây lại phải mang gươm giáo ra trận, chuyện này thật không hợp lý chút nào.
Lúc này, Lưu Kiến Diệp đang ngồi bên cạnh hắn lên tiếng.
“Điều gì sẽ xảy ra với các huynh ấy ạ?”
“Bọn chúng sẽ được đưa ra tiền tuyến.”
“Bao nhiêu người sẽ sống sót ạ?”
“Để xem…”
Trần Vũ Nguyên không thể trả lời rõ ràng, vì chính bản thân hắn cũng không biết.
“Chắc hẳn cũng có những người đang chờ đợi và lo lắng cho các huynh ấy đúng không?”
“Ta cũng mong là vậy.”
Đó là những lời chân thành. Trần Vũ Nguyên biết rõ cảm giác bị bỏ lại một mình trên thế gian khó khăn và đau khổ như thế nào. Tuy nhiên Trần Vũ Nguyên vẫn có người mà hắn có thể tin tưởng và dựa vào là Hoàng Triết, vậy nên cho đến những giây phút cuối cùng, hắn đã không đánh mất nhân tính của mình.
Bọn chúng bị ném vào nơi vô cùng tàn khốc chỉ với một thanh kiếm trong tay. Một sự thật khắc nghiệt là chỉ với thanh kiếm đó, bọn chúng phải vượt qua những cơn sóng dữ dội đang chờ đợi bọn chúng ở phía trước. Và liệu sẽ còn bao nhiêu đứa trẻ sống sót sau trận chiến tàn khốc đó, không chỉ riêng Trần Vũ Nguyên mà bất kì ai cũng không thể có câu trả lời.
Trần Vũ Nguyên thở dài, rời mắt khỏi đám Đãng Ma Quân. Chỉ cần nhìn bọn chúng, trái tim Trần Vũ Nguyên sẽ trở nên bức bối khó mà chịu được.
Trần Vũ Nguyên vẫn lặng lẽ đánh xe, Lưu Kiến Diệp ngồi bên cạnh không nói thêm câu nào. Một bầy không khí yên lặng kì lạ bao trùm cả cỗ xe.
Không biết đã đi được bao xa, đột nhiên Lưu Kiến Diệp ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó quay lại nhìn Trần Vũ Nguyên.
“Đằng kia.”
“Có vẻ như con cũng cảm nhận được nhỉ.”
Từ lúc nào đó hắn đã cảm nhận được sát khí nhẹ nhàng len lỏi khắp nơi, nhưng dường như không một ai nhận ra.
Kể cả Chung Ly Vũ Hoán và Thái Nhã Lan.
Thế nhưng Lưu Kiến Diệp chỉ mới sáu tuổi đã có thể cảm nhận sát khí trước tiên. Dù sao bản thân Lưu Kiến Diệp cũng tỏa ra sát khí vô cùng mãnh liệt nên nhạy cảm với sát khí lảng vảng xung quanh cũng là dễ hiểu.
Người tiếp theo nhận ra là Thái Nhã Lan.
“Chờ đã, có gì đó không bình thường.”
Nghe Thái Nhã Lan nói vậy, đám võ giả Thiết Kị Môn cũng ngừng nói.
Cao Thiên Hầu cất tiếng hỏi.
“Sao đấy? Có cái gì…”
Biểu cảm của Cao Thiên Hầu trở nên méo mó. Đó là lúc lão cũng cảm nhận được sát khí. Thái Nhã Lan thét lên.
“Có mai phục!”
Nhưng trước khi nàng nói hết câu.
Vút! Vút! Vút!
Đột nhiên vô số ám khí xuất hiện trong không trung. Hướng ám khí bay đến có thể thấy đang nhắm đang thẳng vào đám lãng khách và Đãng Ma Quân.
“Khục!”
“Hự!”
Hàng chục lãng khách và Đãng Ma Quân không kịp trở tay đã bị ám khí làm bị thương và ngã phịch xuống đất. Phải đến lúc này bọn họ mới nhận ra bị mai phục và hét lên.
“Có địch!!!”
Ngay lặp tức, Đãng Ma Quân và đám lãng khách bắt đầu thủ thế.
“Rốt cuộc là ai?”
Quách Tùng, kẻ được mệnh danh là Quỷ Kiến Sầu dẫn đầu Đãng Ma Quân, lúc này mới rút kiếm ra.
Quách Tùng năm nay chừng sáu mươi tuổi. Hắn có sự am hiểu về Cầm Nã thuật và Chưởng pháp sâu rộng đến mức được giang hồ gọi là Quỷ Kiến Sầu. Mặc dù hắn đã từ giã chiến trường vì tuổi tác và lui về dạy dỗ, huấn luyện Đãng Ma Quân thế nhưng cảnh giới võ công của hắn vẫn không thay đổi gì so với trước đây.
Quách Tùng ra lệnh cho Đãng Ma Quân.
“Đãng Ma Quân, tiến lên phía trước, mở rộng hàng phòng thủ.”
“Rõ!”
Vừa dứt lời, Đãng Ma Quân đã tiến lên phía trước thiết lập một hàng phòng thủ. Ngay sau đó, Kwang Sung hét lớn về phía xuất hiện ám khí.
“Các ngươi là ai? Sao dám tấn công Vân Trung Thiên hả!”
“Vân Trung Thiên thì làm sao?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng cùng với bóng dáng một đoạn kị mã xuất hiện từ xa.
Hàng trăm những những chiến mã và hàng trăm những võ giả đang khoác trên mình chiến bào đỏ rực như máu.
Khuôn mặt Quách Tùng trở nên trắng bệch trước sự xuất hiện của bọn họ.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ là Quân Ma Đội?”
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook