Bắc Kiếm Truyền Kỳ
-
Chapter 229
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
BẮC KIẾM TRUYỀN KỲ
QUYỂN 10 – TẬP 4
Chương 2: Gặp tri nhân ở nơi không ngờ tới (1)
“Hừm!”
Trương Vệ Xuyên cau mày.
“Hê hê!”
Một gương mặt quen thuộc đang nhìn y với nụ cười tinh quái. Cái mặt dài ngoằng ấy, không còn nghi ngờ gì nữa. Người đàn ông đang cưỡi ngựa này xưng là Trương Hạ Quân – cánh tay đắc lực của Trương Vệ Xuyên.
Sau lưng Trương Hạ Quân là hàng chục người được trang bị vũ khí. Cạnh mấy tên thủ hạ này còn có khoảng mười phụ nữ đầu tóc bờm xờm, quần áo rách tả tơi lộ hết cả da thịt.
Trương Vệ Xuyên thắc mắc.
“Thế này là sao đây?”
“Hê hê! Thì mấy tên thuộc hạ trong lúc đi dạo gặp phải ấy mà.”
“Ngươi đã vô tình gặp họ à?”
“Thì họ còn chỗ nào để dung thân nữa đâu.”
“Rồi ngươi đã giết tất cả mấy gã đàn ông và bắt theo mỗi đàn bà con gái thôi?”
“Hừm hừm! Đại ca đúng là người nhàm chán…”
Trước câu nói của Trương Hạ Quân, Trương Vệ Xuyên đặt tay lên trán trầm ngâm. Tự dưng thấy đầu đau hết cả lên.
Trương Vệ Xuyên là trại chủ của Viêm Ma Trại. Viêm Ma Trại có quy mô lớn nhất trong số các sơn trại, là nơi tập trung của những tên cướp ở tỉnh Sơn Đông. Dưới quyền Trương Vệ Xuyên có khoảng 300 tên cướp Sơn Đông khét tiếng là hung ác và tàn bạo nhất.
Trương Vệ Xuyên nhìn Trương Hạ Quân bằng ánh mắt đáng sợ.
“Ngươi quên rằng ta đã ra lệnh là phải sám hối một thời gian rồi à? Chưa rỗi được bao lâu mà ngươi đã gây chuyện tiếp sao?”
“Thưa trại chủ, là vì mấy tên thuộc hạ thấy ngột ngạt quá…”
“Chết tiệt, cái tên điên này! Ngươi đang đổ lỗi cho thuộc hạ của mình á? Chỉ vì mấy tên thuộc hạ “buồn chán quá” mà ngươi dám chống lại mệnh lệnh của ta? Ngươi có còn tỉnh táo không đấy?”
“Cái đó, tại.…”
Thấy Trương Vệ Xuyên tức giận khiến Trương Hạ Quân sợ sệt, co rúm lại hệt như con rùa rụt cổ. Nhưng trông Trương Hạ Quân lại chẳng có vẻ gì là đang hối hận cả.
Gương mặt của hắn ta đang mang biểu cảm không thể hiểu nổi thái độ của trại chủ Trương Vệ Xuyên. Sau cuộc chiến kéo dài 3 năm của Mật Dạ và Vân Trung Thiên, Sơn Đông gần như trở thành vùng đất vô chủ.
Tất nhiên, Thiết Huyết Thành đã lập ra một thế lực siêu cường mới, nhưng họ chỉ muốn sinh sống ở Dục Hỏa đảo và không hề có hứng thú gì với việc thảo phạt đám đạo tặc này.
Hoàng Phủ Thế Gia thuộc Ngũ Đại Thế Gia và các môn phái khác cũng tương tự như thế. Mọi sự chú ý của họ đều đổ dồn vào cuộc chiến giữa Mật Dạ và Vân Trung Thiên.
Không ai để ý đến Viêm Ma Trại, thậm chí là chẳng ai dám thảo phạt nó. Với cái tình huống như thế, hắn càng không thể hiểu nổi Trương Vệ Xuyên cớ làm sao mà luôn cố gắng kiếm chế mọi hành vi của mình.
Trương Vệ Xuyên càng hạn chế hành động, đám đạo tặc càng muốn vùng vẫy. Mấy tên này đã thổ lộ sự bất mãn của mình với Phó Trại chủ Trương Hạ Quân. Kết cục, Trương Hạ Quân đã cùng mấy tên cướp rời khỏi Viêm Ma Trại để đi hóng gió. Đúng lúc này, bọn họ phát hiện ra dân làng ở khu vực lân cận rồi đảo mắt nhìn nhau.
Bọn họ giết tất cả đàn ông và bắt hết mấy cô gái trong làng. Dù đã lo lắng về phản ứng của Trương Vệ Xuyên nhưng không ngờ y lại giận dữ đến thế này.
Trương Hạ Quân quan sát cẩn thận rồi nói:
“Thời gian qua trại chủ không thấy chán ngấy lũ tỳ nữ ở sơn trại sao? Ta chỉ muốn mang về cho trại chủ vài tiểu nương tử để ôm ấp rồi bổ sung khí lực thôi mà.”
“Vậy ý của ngươi là ngươi giết hết bọn đàn ông và chỉ bắt đi đàn bà con gái chỉ vì ta thôi? Ngươi bắt ta tin cái thứ bịa đặt này sao? Cái tên ngu đần khốn khiếp này!”
“Chúng ta vui, trại chủ cũng sẽ vui mà…”
“Khặc! Muốn chết không cái tên này!”
Gương mặt Trương Vệ Xuyên đỏ bừng lên. Cảm thấy tâm trạng của trại chủ đang cực kì khó chịu, Trương Hạ Quân lùi lại vài bước rồi nhìn thẳng vào mắt Vệ Xuyên.
Lúc này, Trương Vệ Xuyên không thể tức giận nổi nữa rồi thở một hơi thật dài.
“Một kẻ vừa ngu dốt lại chẳng tinh ý. Tính cách thì lại ác độc. Kiểu gì ngươi cũng sẽ mang đến họa lớn cho sơn trại của chúng ta mà thôi. Thế nhưng ta lại không thể giết chết ngươi bằng chính tay mình được.”
“Hê hê! Đại ca à.”
Trương Hạ Quân lại tiến đến rồi nở một nụ cười hèn hạ, nham nhở. Thấy vậy, Trương Vệ Xuyên lại tiếp tục thở dài.
“Haizzzz!”
Trương Hạ Quân chính là đứa em ruột thịt duy nhất. Vì lý do đó, Trương Vệ Xuyên không thể xuống tay với Trương Hạ Quân được.
‘Hiện tại, vì cuộc chiến giữa Mật Dạ và Vân Trung Thiên nên người của võ lâm không quan tâm gì đến mấy tên đạo tặc như chúng ta. Nhưng, chắc chắn họ sẽ thảo phạt chúng ta vào một ngày nào đó, khi mọi thứ hồi phục và dần đi vào quỹ đạo. Việc cướp bóc cũng cần phải tiết chế, nhưng rõ ràng là cái tên ngu ngốc này lại hành động mà chẳng suy nghĩ gì cả, cứ mặc nhiên lộng hành giữa ban ngày như thể cố tạo ra công trạng giữa chốn giang hồ này vậy.’
Dù trong cơn tức giận đang sôi sục cực kì khó chịu nhưng Trương Vệ Xuyên lại chẳng thể làm gì được bây giờ cả. Y lại càng thấy nhức nhối, cồn cào.
Y kìm nén cơn tức của mình và đi về phía những người phụ nữ đã bị Trương Hạ Quân bắt cóc rồi mang đến đây. Như lời của Trương Hạ Quân, những người phụ nữ này đều có thể trạng khá tốt, chỉ có quần áo bị rách nát và đôi chỗ bầm tím trên người do lúc di chuyển thôi.
Ánh mắt của Trương Vệ Xuyên chợt hướng về người phụ nữ có làn da trắng nổi bật nhất trong đám người. Người phụ nữ này đang ôm lấy một tiểu đồng cỡ chừng 5 -6 tuổi gì thôi.
Đồng tử cậu bé có màu đen. Một màu đen láy như thể những viên ngọc quý nằm lấp ló trong đôi mắt kia. Tuy nhiên, nước da của cậu bé lại trắng bệch đến mức tái nhợt cả ra.
Trương Vệ Xuyên nhìn thấy cậu bé và lẩm bẩm.
“Rồi cái gì nữa đây?”
Đôi mắt đen láy ấy nhìn chòng chọc vào hắn, kích thích thần kinh hắn ta một cách kì lạ. Cả cơ thể của cậu bé đang run lên, nhưng đôi mắt ấy không hề có chút dao động nào. Trương Vệ Xuyên cau mày như thể hắn mới là người đang bị quan sát. Ngay lập tức, người mẹ vội vàng ôm lấy và che chở cho cậu bé kia bằng cả cơ thể của mình.
“Không được đụng đến đứa nhỏ này.”
“Sao lại không được?”
Trương Vệ Xuyên cáu kỉnh hỏi. Người mẹ cắn môi và nhìn thẳng vào Trương Vệ Xuyên. Đôi mắt nàng ta tràn ngập sự oán hận.
Cô và những người trong làng đang trên đường đi dự tiệc ở một ngôi làng gần đấy. Thế nhưng, trên đường đi, bọn họ đã gặp phải Trương Hạ Quân và đám đạo tặc mà hắn ta cầm đầu. Bố của đứa trẻ và dân làng đều bị giết sạch. Chỉ trong một buổi sáng mà thôi, thế giới của nàng ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Thứ còn lại duy nhất của cô chính là đứa nhỏ này. Chỉ cần bảo vệ được đứa trẻ này, bắt nàng làm gì nàng cũng chịu.
Ngay lúc này, Trương Hạ Quân tiến lại sát bên cạnh Trương Vệ Xuyên và thì thầm.
“Con đàn bà này là đứa ghê gớm nhất cả bọn. Vài đứa đã bị ả này cắn đến mức suýt mất cả lưỡi.”
Chỉ có một lí do để bắt cóc một nữ nhân. Đó là để thỏa mãn dục vọng của mấy tên đạo tặc. Trên đường về sơn trại, vài tên đã cố gắng cưỡng đoạt nàng. Thế nhưng cô nàng này đều chống trả một cách quyết liệt. Cào, cấu rồi lại cắn. Cô nương này ghê gớm đến mức khiến cả cướp cũng phải kinh hãi.
“Hừm.”
Trương Vệ Xuyên nhìn mẹ của đứa trẻ kia. Người mẹ này vẫn đang nhìn chằm chằm y với ánh mắt chứa đầy thù hận. Y không hề thích cái nhìn này.
Đây là lãnh thổ của y. Bất kể lí do gì, tất cả mọi người trên cái khu vực này đều phải tôn sùng, phải quy phục y.
“Con đàn bà này, nếu ngươi cứ tiếp tục nhìn ta như thế, ta sẽ chặt đầu con trai ngươi.”
Lời đe dọa vừa dứt, người mẹ vội cúi đầu rồi cụp mắt xuống. Nhưng, tiểu đồng kia vẫn cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Trương Vệ Xuyên. Có thể thấy cả hình ảnh Trương Vệ Xuyên đang hiện lên trong mắt cậu bé.
Sự khó chịu hiện lên trên khuôn mặt của Trương Vệ Xuyên. Một điểm nào đó ở hai mẹ con nhà này thu hút sự chú ý của y một cách kì lạ.
Trương Vệ Xuyên cúi người xuống ngang tầm mắt với tiểu đồng kia. Quả nhiên, cậu bé vẫn không tránh ánh mắt của Trương Vệ Xuyên.
“Ô gì đây? Nhóc con, tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”
“…”
Cậu bé không trả lời. Bộ dạng này càng khiến Trương Vệ Xuyên trở nên tức giận. Y nhìn sang Trương Hạ Quân đang đứng ở bên cạnh.
‘’Ngươi mang cái quái gì đến đây vậy hả?”
“Đại ca đang nói về đứa con của cô ta à? Trên đường đến đây, thằng nhỏ đó không hét lên bất kì tiếng nào luôn. Nó giống y chang mẹ nó ở cái điểm ghê gớm đó đó. Nhưng mà phải công nhận, mẹ nó đẹp ghê đó đại ca.”
“Hừm!”
Trương Vệ Xuyên khịt mũi rồi bật dậy. Đột nhiên, hắn vung chân về phía tiểu đồng.
Chết tiệt!
Một cú đá đầy nội lực. Dính phải thì có mà đi đời luôn thôi.
Ngay trong tình cảnh khủng hoảng ấy, người mẹ đã che chắn cho cậu bé bằng cả cơ thể của mình.
“Khục!”
Không dự đoán trước hành động của người mẹ, Trương Vệ Xuyên vốn định thu chân lại nhưng đã quá muộn rồi.
Bịch!
“Áaaaaaaa!”
Tiếng thét thất thanh của người mẹ vang vọng khắp không trung. Tựa như tiếng một chiếc trống da vừa nổ tung vậy.
Tiểu đồng và người mẹ lộn hơn ba vòng rồi ngã lăn quay trên sàn nhà. Tiểu đồng vẫn bình an vô sự, nhưng người mẹ vì chặn lại cú đá của Trương Vệ Xuyên mà toàn bộ nội tạng như vỡ nát, xương sườn thì gãy trầm trọng đến mức đâm xuyên qua cả da thịt.
Trong cái tình cảnh nghiệt ngã ấy, người mẹ nhìn gương mặt của con trai mình.
“Con… con trai của mẹ, mẹ xin lỗi vì đã để lại con một mình ở cái thế gian này… Mẹ rất…”
Phải đến lúc này, khuôn mặt của cậu nhóc kia mới thể hiện chút cảm xúc. Nhưng cảm xúc chỉ hiện lên thoáng qua, nhanh đến mức những người khác không thể nhận ra được sự thay đổi trên gương mặt của nhóc ấy.
Trương Vệ Xuyên cố tình. Hắn nhổ nước bọt xuống sàn rồi lẩm bẩm khi thấy biểu cảm của tiểu đồng kia không thay đổi gì cả.
“Xùy! Đúng là thằng nhóc máu lạnh. Mẹ nó chết thay cho mình mà đến một giọt nước mắt cũng không thèm rơi.”
Dù có nói thế nào, tiểu đồng kia cũng không quay đầu thèm nhìn. Trong đôi mắt kia chỉ còn mỗi hình ảnh của người mẹ đang dần chết đi. Đồng tử của cậu bé bắt đầu dao động.
Mặc dù sắp trút hơi thở cuối cùng, người mẹ vẫn cố gắng nhìn lấy đứa con mình lần cuối. Nàng cảm thấy tiếc nuối, buồn bã và tuyệt vọng vì phải để lại tình yêu duy nhất của bản thân lại một mình trên thế gian. Thế nhưng, vẫn không một giọt nước mắt nào rơi.
Chính vì lí do này, mà người dân trong làng gọi cậu bé là quái vật. Ngay từ khi còn nhỏ, cậu bé đã không thể biểu lộ ra bất kì cảm xúc gì nên chẳng có ai biết được suy nghĩ trong đầu cậu ra sao.
Mọi người thấy sợ cậu, vì họ không thể hiểu được cậu bằng cái thường thức của họ. Thế rồi họ coi cậu là quái vật. Nhưng cha mẹ của tiểu đồng kia thì hiểu. Cha mẹ cậu biết rằng không phải cậu vô cảm, cậu chỉ vụng về trong việc biểu hiện cảm xúc mà thôi.
Tiểu đồng có một thế giới của riêng mình. Chỉ là cậu không cho người khác biết đến thế giới ấy. Người trong làng càng xa lánh, tiểu đồng càng thu mình lại vào trong thế giới riêng ấy.
Cha và mẹ là những người duy nhất hiểu và yêu thương tiểu đồng. Nhưng bây giờ, trước mắt cậu chỉ còn hình ảnh người mẹ với sinh mệnh đang lay lắt như ngọn đèn trước gió.
Tiểu đồng vươn tới nắm lấy tay mẹ. Người mẹ mỉm cười trước hành động này của cậu. Thế nhưng, đây cũng chính là nụ cười cuối cùng của người mẹ trên thế gian này.
Thế giới nội tâm của tiểu đồng đã hoàn toàn sụp đổ vì cái thế gian đầy khổ đau này. Thế nhưng Trương Vệ Xuyên và những người khác lại lạnh tanh, không chút gì hối lỗi. Tức giận trong lòng cậu bé lại càng sục sôi.
“Thật không may…”
Trương Vệ Xuyên tính đá mạnh vào tiểu đồng kia một lần nữa. Lần này sẽ dùng lực nhiều hơn lần trước để xem thử thế nào. Nhưng hắn đã không thể làm được. Khoảnh khắc ấy, tiểu đồng đã nhìn thẳng vào hắn ta.
Ánh mắt của tiểu đồng chứa đầy sát khí. Ngay khi nhìn vào đôi mắt đó, kì lạ thay, toàn thân hắn nổi da gà, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống.
“Khục! Ánh mắt quái gì thế kia!”
Thật đáng xấu hổ khi hắn biết mình đã bị choáng ngợp bởi cái nhìn của tiểu đồng kia. Hắn nghĩ, nếu để tên nhóc này còn sống, không biết hậu họa gì sẽ xảy ra.
Hắn đang dồn lực vào cả hai tay thì bỗng...
“ÁAAAAAAAA”
Đột nhiên có tiếng thét của mấy tên thủ hạ vang lên ngay phía cổng sơn trại.
“Cái, cái gì đấy?”
Trương Vệ Xuyên quay đầu lại nhìn. Tiếng hét càng lúc càng lớn hơn.
“Tại hạ sẽ ra xem thử.”
Một tên đạo tặc đứng gần đấy nói rồi vội vàng chạy về phía cổng ra vào. Nhưng chờ mãi lại không thấy tên này trở về, đã vậy tiếng hét lại cứ lớn dần.
“ÁAAAAAAAAAAAAAAAA”
Ngay cả khi không nhìn tận mắt, Trương Vệ Xuyên vẫn nhận ra thảm cảnh đang xảy đến.
“Rốt cuộc là cái quái gì đang xảy ra?”
Trương Hạ Quân nuốt từng chút nước bọt, nghe cổ khô không khốc. Đôi mắt hắn tràn ngập nỗi lo lắng. Nhìn thấy bộ dạng của Trương Hạ Quân, Trương Vệ Xuyên nghiến răng.
‘Đúng là tên quái này đang mang lại vận rủi cho chúng ta mà.’
Đây là dự cảm từ trước của Trương Vệ Xuyên. Hắn chắc chắn dự cảm của bản thân không hề sai.
Hắn gọi tất cả thuộc hạ lại.
“Có gì đó bất thường đang xảy ra! Tất cả hãy chuẩn bị sẵn sàng hết đi!”
“Dạ!”
Mấy tên thuộc hạ lấy vũ khí ra rồi nhìn về nơi xuất phát tiếng thét. Ai nấy đều toát lên vẻ căng thẳng.
Tiểu đồng nhìn về hướng tiếng thét phát ra. Ngay lập tức, cậu phát hiện ra một người đàn ông đang tiến về phía này.
Nam nhân này có thân hình bình thường và làn da xám xịt. Khuôn mặt y chẳng có điểm gì đặc trưng, mờ nhạt đến mức dễ dàng nhìn thấy ở bất cứ đâu. Nhưng kì lạ thay, cậu lại không thể rời mắt khỏi khuôn mặt này.
Bịch bịch bịch!
Từng bước chân của nam nhân này phát ra lực cực mạnh. Tất cả mọi người, kể cả Trương Vệ Xuyên cũng không thể rời mắt khỏi người này.
Tay hắn bắt đầu run lên, cả sống lưng lạnh buốt. Lý trí hắn thì bảo rằng hãy ngoảnh mặt sang chỗ khác đi, nhưng mắt lại không làm theo ý muốn mà cứ nhìn mãi vào phía người đàn ông kia.
Khoảnh khắc nam nhân này xuất hiện, dường như thời gian ngừng trôi, đến gió cũng ngừng thổi. Một luồng sức mạnh áp đảo cả không gian. Sự hiện diện của y là độc nhất vô nhị, chỉ cần y đứng đó thôi cũng khiến người người không thể rời mắt.
Trương Vệ Xuyên chưa từng chứng kiến một người đàn ông như thế này trước đây, nhưng ngay khoảnh khắc này đây, bản năng của hắn đã mách bảo.
‘Ngươi không thể sánh nổi với cao thủ như hắn đâu. Nhưng mà sao hắn lại ở đây?”
Đôi mắt Trương Vệ Xuyên run lên. Lúc này, Trương Hạ Quân liếc sang nhìn Trương Vệ Xuyên rồi tiến về phía trước.
“Tên khốn này là ai? Có biết Viêm Ma Trại là nơi nào không mà dám gây náo động vậy hả?”
“Viêm Ma Trại?”
Nam nhân hơi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu kia chính là Trần Vũ Nguyên. Y đã lần theo dấu vết của mấy tên đạo tặc để đến được đây.
Những tên cướp khác đều đã bại dưới tay y. Bọn họ ai cũng đều bấu chặt vào lồng ngực rồi run lên ằng ặc.
Khó thở, tức ngực, bức bối như thể bị hen suyễn vậy. Tứ chi đều không thể động đậy nổi.
Những gì họ thấy là Trần Vũ Nguyên đang chỉa kiếm về phía họ.
Khoảng khắc y hướng hai ngón tay về phía ngực bọn họ, bỗng nhiên hơi thở càng trở nên khó khăn. Toàn thân cảm giác nặng nề tựa như một miếng bông sũng nước, không thể động đậy nổi.
Mấy tên cướp thở không ra hơi. Trần Vũ Nguyên nhìn chúng một cách thờ ơ.
Có vẻ như Trần Vũ Nguyên đã cắt đứt vài huyết mạch quan trọng của chúng bằng một thanh kiếm tinh xảo. Động tác của y nhanh đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Từ giờ, đám cướp này chỉ có thể sống trong tình trạng đờ đẫn, thiếu sinh khí như thế đến hết đời. Đây chính là hình phạt Trần Vũ Nguyên dành cho đám ác ôn này.
Trần Vũ Nguyên hướng mắt về phía Trương Vệ Xuyên. Chính xác hơn, y hướng về phía những người vợ, người mẹ vừa mất đi người thân và đang run lẩy bẩy kia. Không cần tra hỏi gì, y tự biết rằng bọn họ là những dân làng bị bắt cóc đến đây.
Trần Vũ Nguyên đột nhiên nhìn về phía tiểu đồng đang ngồi trước mặt những người phụ nữ đó. Thật kì lạ làm sao, trong đôi mắt đen láy kia, sự trống rỗng, thịnh nộ và sát khí đan xen lẫn nhau mà tồn tại.
Không thể tin được ánh mắt ấy lại xuất hiện ở một tiểu đồng chỉ mới lên năm, lên sáu. Sao có thể mang trong mình sát khí lớn như thế ở cái độ tuổi này cơ chứ.
Trần Vũ Nguyên nhìn thấy thi thể của một người phụ nữ đang nằm cạnh tiểu đồng. Người phụ nữ ấy đến khi chết vẫn không thể nhắm mắt, cứ hướng mãi về phía con mình. Khoảnh khắc ấy, Vũ Nguyên cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
“Chỉ là một đứa trẻ.”
Một đứa trẻ đã mất cha, nay người thân duy nhất trên cõi đời này là mẹ cũng ra đi mãi mãi. Khi mất đi cả cha lẫn mẹ, có điều gì đó đã được đánh thức trong tâm hồn của cậu bé mồ côi ấy.
Trương Vệ Xuyên và những tên cướp kia hoàn toàn không thể cảm nhận được sự thay đổi và sát khí từ đứa trẻ. Bọn hắn cũng chẳng biết bản thân đã khiến cho cuộc sống và vận mệnh của một đứa nhỏ thay đổi đến như thế nào.
Trần Vũ Nguyên lại gần cậu bé. Ngay lúc ấy, Trương Hạ Quân dẫn người đến và dừng lại ngay trước mặt Vũ Nguyên, giơ kiếm và hét lên.
“Tên khốn kia, ngươi không nghe là ta hỏi ngươi là ai cơ mà. Chó chết! Có trả lời liền hay muốn ta cắt tiết ngươi ngay và lập tức không hả! Khục!”
Đùng!
Một cơn chấn động mãnh liệt ập đến. Trương Hạ Quân còn chưa kịp nói hết lời đã bị hứng hơn chục chưởng rồi bay thẳng va vào tường, ngã lăn ra sàn.
Trương Hạ Quân chết ngay tức khắc. Cả đám người lặng như tờ. Lũ đạo tặc nhìn Trần Vũ Nguyên với ánh mắt đầy ngờ vực xen lẫn nỗi sợ hãi. Chẳng ai thấy được bất kì động tác nào của Vũ Nguyên, vậy mà Trương Hạ Quân đã chết ngay lập tức.
“Ngươi!”
Trương Vệ Xuyên nãy giờ đứng ở phía sau không nhìn thấy gì xảy ra nên tiến về phía trước. Trong tay hắn cầm chiếc phác đao lớn. Thế nhưng, bàn tay cầm chiếc phác đao ấy khẽ run lên. Hắn cố gắng giấu đi vẻ kích động, vừa e sợ trước người đàn ông đang đứng trước mặt.
Tim hắn đập thình thịch như muốn xổ cả ra ngoài. Đầu hắn hoàn toàn trống rỗng. Tất cả những gì còn sót lại trong mắt hắn chính là người đàn ông đang đứng đây. Hắn rất muốn ngoảnh mặt quay đi nhưng không thể làm thế được. Hắn hét lên như thể cố xua đi nỗi sợ hãi đang thấp thỏm trong lồng ngực.
“Tên hề nào dám đến Viêm Ma Trại này đây! Nói mau, lí do ngươi đến Viêm Ma Trại do Trương Vệ Xuyên ta đây cai quản là gì?
“Tại sao đám các ngươi dám giết dân làng? Cướp mỗi của cải thôi không đủ hay sao?”
“Cái đó…”
Trương Vệ Xuyên lẩm bẩm. Hắn không còn lời nào để nói. Hắn tức giận nhìn trừng trừng vào thi thể của Trương Hạ Quân.
‘Lẽ ra ta nên giết quách ngươi sớm hơn mới phải. Để rồi giờ ngươi mang thần chết đến cho chúng ta. Chết rồi thì lại tốt quá. Ngươi không chết thì chính ta cũng sẽ đích thân xử trảm ngươi.’
Trương Vệ Xuyên nghiến răng ken két.
Điều tồi tệ nhất hắn lo lắng đã diễn ra. Tuy nhiên, hắn không muốn thừa nhận sai lầm của mình. Lòng tự tôn của trại chủ Viêm Ma Trại khiến hắn không thể cáo thoái.
Ngay lúc này.
“Khục!”
Đột nhiên, hắn cảm thấy lưng mình đau nhói. Nhìn xuống thì thấy tiểu đồng kia đâm vào hắn con dao mà lúc này Trương Hạ Quân đã đánh rơi. Dù sức của cậu bé yếu ớt đến mức không nhấc tay lên nổi nhưng cũng đủ khiến Trương Vệ Xuyên vô cùng ngạc nhiên.
Tiểu đồng kia nhìn lên Trương Vệ Xuyên với đôi mắt đen láy. Khoảnh khắc hắn nhìn vào đôi mắt ấy, một dòng điện chạy dọc cơ thể khiến hắn rùng mình.
“Thằng nhóc kia.”
Dám làm hắn bị thương ngay giữa tình hình hỗn loạn này, Trương Vệ Xuyên tức giận vung đao về phía cổ của tiểu đồng.
Ngay lập tức, mắt hắn trở nên trắng dã. Trước mặt hắn, Trần Vũ Nguyên nhảy đến bảo vệ cho cậu bé.
Hai ngón tay y chỉ thẳng vào lưỡi đao xanh thẳm. Nội tâm Trương Vệ Xuyên lập tức khoan khoái hẳn.
‘Hay lắm, ta sẽ chặt đứt tay ngươi luôn, thằng khốn khiếp!’
Hắn truyền hết công lực vào thanh phác đao của mình.
Hắn ta chẳng mảy may nghi ngờ, tin rằng bản thân có thể chặt đứt tay của Trần Vũ Nguyên chỉ với một nhát đao.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc lưỡi đao hắn chạm đến hai ngón tay Trần Vũ Nguyên, suy nghĩ của hắn chưa kéo dài được bao lâu thì bị dập nát không thương tiếc.
Choangg!
Rầm một tiếng, những mảnh đao vỡ như xác pháo. Mảnh vỡ tung tóe khắp nơi, một số thì ghim gọn vào lồng ngực của Trương Vệ Xuyên.
“Khặc!”
Nhìn thấy bộ dạng Trương Vệ Xuyên bị hất tung ra phía sau, Trần Vũ Nguyên mở miệng.
“Giờ ta phải làm gì mới tốt cho đệ đây?”
Y nói với tiểu đồng. Cậu bé vẫn giữ chặt miệng cho đến tận bây giờ, lần đầu tiên đã mở miệng ra nói.
“Hãy dạy đệ võ công. Để đệ có thể giết hết bọn họ.”
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook