Bắc Kiếm Truyền Kỳ
-
Chapter 230
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
230.
Viêm Ma Trại đã bị giải tán.
Đám thủ hạ không một ai còn lành lặn. Tất cả bọn chúng đều đã bị Trần Vũ Nguyên cắt đứt huyết mạch, phế bỏ võ công nên sức chịu đựng bây giờ còn kém hơn thường nhân.
Những võ giả tham gia vào cuộc cướp bóc bao gồm cả Trương Vệ Xuyên đều đã bị Trần Vũ Nguyên giết sạch.
Bọn họ không chấp nhận trở thành phế nhân như những kẻ kia.
Đối với những kẻ luôn tự cho mình còn trẻ và mạnh mẽ hơn người khác nên làm đủ mọi điều ác đức, một cuộc sống bất lực không thể làm được gì còn tệ hơn là cái chết.
Trần Vũ Nguyên cũng không muốn tha chết cho bọn chúng. Những tiếng gào thét xé lòng từ phụ nữ mất chồng, mất con do bọn đạo tặc này gây nên đã không cho phép hắn làm điều đó.
Những người phụ nữ kia đã quay về nhà, nhưng Trần Vũ Nguyên cũng không biết bọn họ sẽ sống sót được bao lâu ở ngôi làng mà tất cả đàn ông đều đã chết như vậy.
Trần Vũ Nguyên leo lên lưng ngựa rời khỏi Viêm Ma Trại. Phía sau lưng hắn là một tiểu đồng.
Tiểu đồng này tên là Lưu Kiến Diệp, một đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ không có ai chăm sóc. Lưu Kiến Diệp không muốn ở lại ngôi làng, mà Trần Vũ Nguyên cũng không thể để hắn một mình lẻ loi ở đó. Không phải chỉ vì Lưu Kiến Diệp đã trở thành kẻ mồ côi mà còn bởi vì hắn nhìn thấy được sát khí vô cùng mạnh mẽ ẩn trong đôi mắt đen tuyền của cậu bé.
Lưu Kiến Diệp có đôi mắt thường thấy của một kẻ sát nhân. Trên người đứa trẻ ấy bẩm sinh đã có sát khí vô cùng nặng nề, cũng không hay bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài. Cậu bé này có tất cả những đặc điểm của một mãnh thú săn mồi.
Nhờ có cha mẹ mà Lưu Kiến Diệp mới có thể kiềm hãm sát khí đến tận bây giờ. Tuy nhiên, giây phút cha mẹ bị giết chết diễn ra ngay trước mắt, sát khí mà cậu bé kiềm nén bao lâu nay bắt đầu bùng phát ra ngoài. Hơn nữa, gân cốt và thiên phú võ học của cậu bé không hề tầm thường.
‘Nếu sơ sẩy một tên tà đạo nào đó nhặt được đứa trẻ này thì chắc chắn sẽ là tai họa lớn.’
Lưu Kiến Diệp có thể trở thành vũ khí giết người tùy vào cách cậu bé được nuôi dạy như thế nào. Đó là lý do lớn nhất Trần Vũ Nguyên bắt buộc phải đưa Lưu Kiến Diệp theo cùng.
Lưu Kiến Diệp ngồi sau lưng Trần Vũ Nguyên không phát ra bất kì âm thanh gì, chỉ ngậm chặt miệng, hai mắt nhìn phía trước. Trần Vũ Nguyên nghĩ cũng không nhất thiết phải nói gì với Lưu Kiến Diệp cả.
Dù sinh ra mang trên mình cặp mắt của sát nhân nhưng Lưu Kiến Diệp vẫn chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi. Ở độ tuổi quá nhỏ thế này đã phải chịu cảnh mồ côi cả cha lẫn mẹ, nếu không phải Trần Vũ Nguyên mà là một kẻ khác chắn chắn không thể hiểu được cảm giác mất mát mà Lưu Kiến Diệp phải chịu đựng lớn đến mức nào. Nếu có thể khóc lớn thì đã tốt rồi, nhưng Lưu Kiến Diệp lại không hề rơi lấy một giọt nước mắt.
Thế nhưng, không có nghĩa là cậu bé không cảm thấy buồn.
Biết như thế nên Trần Vũ Nguyên để cho cậu bé có thời gian nguôi ngoai cảm xúc thay vì vội vã an ủi.
Hai ngày sau khi rời khỏi Viêm Ma Trại, Lưu Kiến Diệp mới mở miệng nói chuyện.
“Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?”
“Đi về phía tây.”
“Hướng tây á?”
“Sẽ là một hành trình dài đấy. Quyết tâm hẳn hoi thì sẽ tốt cho con.”
“Con hiểu.”
Lưu Kiến Diệp gật đầu.
Cuộc đối thoại trong giây lát của hai người ngừng lại ở đó. Trần Vũ Nguyên không nói gì, Lưu Kiến Diệp thì đang đưa mắt nhìn ngắm phong cảnh xung quanh. Sau một lúc, Trần Vũ Nguyên mới cất lời.
“Cơ thể con sao rồi?”
“Đã khỏe rồi thưa sư phụ.”
“Nếu cảm thấy chỗ nào không ổn thì phải nói với ta.”
“Vâng ạ.”
Lưu Kiến Diệp không nói nhiều như những đứa trẻ bình thường, có khi cả một ngày cậu bé không mở miệng nói được nửa chữ. Trần Vũ Nguyên cũng không phải kiểu người nói nhiều nên giữa hai người bọn họ có một khoảng lặng vô cùng tự nhiên. Tuy là không ai nói gì nhưng không có nghĩa là không cảm nhận được cảm xúc.
Trần Vũ Nguyên nhìn thấu sát ý đang sục sôi trong thâm tâm Lưu Kiến Diệp. Sát ý đến từ việc bản thân không thể bảo vệ được cha mẹ và địch ý với thế giới vì đã khiến cha mẹ mình ra đi mãi mãi.
Đó tuyệt đối không phải là những cảm xúc mà một cậu bé chỉ mới sáu tuổi bình thường có thể có.
‘Sát khí của đứa trẻ này quá lớn.’
Không còn sự ràng buộc từ cha mẹ, chắc chắn sát khí của Lưu Kiến Diệp sẽ ngày càng lớn hơn nữa.
Trần Vũ Nguyên định đưa Lưu Kiến Diệp đến Bắc Thiên Môn. Nhưng trước tiên hắn phải nghĩ xem hắn sẽ làm gì với Lưu Kiến Diệp ở Bắc Thiên Môn đã.
Trần Vũ Nguyên đã cưỡi ngựa liên tục suốt nhiều ngày, lúc ngủ chủ yếu cũng là lang bạt dọc đường. Hành trình như vậy đối với người lớn cũng đã không dễ dàng gì huống hồ một đứa trẻ thì càng không thể chịu nổi. Tuy nhiên, Lưu Kiến Diệp chưa bao giờ than thở hay tỏ ra yếu đuối trước mặt Trần Vũ Nguyên. Trong thời gian này, Trần Vũ Nguyên và Lưu Kiến Diệp đã trở nên thân thiết hơn nhưng cậu bé vẫn không chịu mở lòng với Trần Vũ Nguyên. Sâu trong tâm trí cậu bé vẫn còn tồn tại một bóng đen sâu thẳm.
Khoảng hai tuần sau khi rời khỏi Giao Nam, Trần Vũ Nguyên đã đến Thái Nguyên, thành đô tỉnh Sơn Tây.Vì phải trông nom Lưu Kiến Diệp nên đã đến muộn hơn hai ngày so với dự kiến.
“Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây một ngày.”
Lưu Kiến Diệp không nói gì, chỉ gật đầu. Họ bắt gặp một khách điếm tồi tàn ở ngoại ô Thái Nguyên. Trong khách điếm có khoảng sáu người đã đến từ trước. Mỗi người ngồi một bàn trong góc và dùng bữa của mình, không một ai ngẩng đầu lên nhìn hai người Trần Vũ Nguyên.
Khi Trần Vũ Nguyên và Lưu Kiến Diệp ngồi xuống bàn, một tiểu nhị chạy đến chỗ họ.
“Hê hê, xin chào khách quan.”
“Còn phòng trống không?”
“Tất nhiên là còn rồi ạ.”
“Cho ta một phòng, chúng ta ở cùng nhau.”
“Được được. Hiện giờ đang có một phòng trống, trong lúc khách quan đang ăn tôi sẽ đi dọn dẹp ngay.”
“Cảm ơn.”
“Khách quan muốn ăn gì ạ? Giới thiệu với khách quan, khách điếm chúng tôi nổi tiếng nhất là món lẩu thịt cừu đó. He he”
“Được, vậy cho ta một nồi lẩu, nếu có tiểu long bao thì cho một dĩa, một bầu rượu nữa.”
“Được được, khách quan chờ một chút, tại hạ sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Tiểu nhị nhanh nhẹn đáp lời rồi chạy ngay vào bếp. Nhìn theo bóng dáng hắn chạy đi một lúc, Trần Vũ Nguyên mới quay sang Lưu Kiến Diệp.
Lưu Kiến Diệp đang nhìn Trần Vũ Nguyên chằm chằm bằng đôi mắt đen láy. Ánh mắt có thể gây cho người khác cảm giác áp lực nhưng Trần Vũ Nguyên chỉ nở một mụ cười nhạt, cất tiếng hỏi.
“Sao vậy? Trên mặt ta dính gì à?”
“Không có. Chỉ là có hơi lạ…”
“Lạ gì cơ?”
“Nhìn giống như búp bê vậy…”
Trước những lời này của Lưu Kiến Diệp, ánh mắt Trần Vũ Nguyên lần đầu tiên xuất hiện sự bất ngờ.
‘Đứa trẻ này…?’
Hiện giờ hắn đang che giấu khuôn mặt thật của mình bằng dịch dung thuật. Dịch dung thuật hắn học được từ Thanh Nhân tinh tế đến nỗi những cao thủ tuyệt đỉnh cũng khó mà nhận ra được. Cho đến giờ vẫn chưa có ai nhận ra dịch dung thuật của hắn. Thế nhưng một cậu bé mới chỉ mới sáu tuổi lại đang cảm thấy kì lạ và nhìn hắn bằng đôi mắt tò mò khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.
‘Bẩm sinh đã mang sát khí nên tên tiểu tử này có thể nhìn thấu sự thật theo bản năng sao?”
Trần Vũ Nguyên nhìn Lưu Kiến Diệp một lúc lâu nhưng Lưu Kiến Diệp vẫn không hề rời mắt. Ánh mắt hai người cứ giao nhau như vậy một lúc, sau đó Lưu Kiến Diệp là người mở lời trước.
“Xin hãy dạy võ công cho con.”
“Sao con lại muốn học võ công?”
“Con muốn có được sức mạnh.”
“Sức mạnh à… Sao con lại muốn có sức mạnh?”
“Vì phải như vậy thì mới có thể sống sót được.”
Đây không phải là những gì một đứa trẻ nên nói. Nếu có một đứa trẻ khác trạc tuổi đứng ở đây thì cũng không bao giờ có thể suy nghĩ và nói ra được những lời như thế.
Tuy nhiên, với những gì Lưu Kiến Diệp đã trải qua thì chuyện này cũng có thể hiểu được.
Những đứa trẻ có thiên phú như Lưu Kiến Diệp là kỳ tài vô cùng quý hiếm. Thể chất vô cùng thích hợp để học võ, thị lực tốt, và thậm chí có cả sát khí. Cậu bé là một kỳ tài mà bất cứ ai muốn mở rộng thế lực trong giang hồ đều thèm khát.
Mặc dù vậy, Trần Vũ Nguyên vẫn hơi do dự không biết có nên thu nhận Lưu Kiến Diệp hay không.
Vấn đề không phải do Lưu Kiến Diệp mà là ở chính bản thân hắn. Hắn vẫn chưa sẵn sàng để thu nhận một đệ tử.
Trần Vũ Nguyên nhìn thấy niềm khao khát mãnh liệt trong mắt Lưu Kiến Diệp, hắn buộc phải cho cậu bé một câu trả lời.
“Ta…”
Ngay khi Trần Vũ Nguyên vừa mở miệng, cánh cửa khách điếm bỗng nhiên bật mở, một lão đầu và một thiếu niên có khí chất không hề tầm thường bước vào. Đôi mắt của lão nhân gia mặt trường sam màu đen, đầu đội hắc cân, sáng rực lên như một con diều hâu đang rình mồi.
Những người đang ngồi ăn trong khách điếm đều cúi đầu trước cái nhìn đe dọa của lão đầu. Bên cạnh lão đầu là một thiếu niên khoảng chừng mười bốn tuổi. Thiếu niên cũng ra vẻ cao ngạo, đôi mắt thì vô cùng sắc bén giống như lão đầu kia. Thiếu niên đang đeo hai vật lớn được bọc vải bên ngoài, bắt chéo sau lưng. Xét theo hình dạng và chiều dài, khả năng cao là một cây thương hoặc một cây gậy. Lão đầu và thiếu niên nhìn xung quanh một lúc, sau đó ngồi xuống cái bàn đối diện với Trần Vũ Nguyên. Khi cả hai ngồi xuống, tiểu nhị cũng ngay lập tức chạy đến chỗ bọn họ.
“Xin chào khách quan, chào mừng khách quan đã đến khách điếm của…”
“Được rồi, mau mang cho bọn ta vài món ngon, hai bầu rượu nữa.”
“Vâng ạ.”
Giọng tiểu nhị nhỏ dần trước giọng nói lãnh đạm đến mức nổi da gà kia. Nhìn vào y phục và khí chất của lão đầu kia là có thể biết được hắn là một võ giả từng tu luyện võ công. Tiểu nhị biết rõ chỉ cần làm gì không vừa ý lão đầu này thì chắn chắn không thể giữ được mạng sống. Tiểu nhị quan sát lão đầu một chút rồi chạy nhanh về phía nhà bếp. Thấy cảnh này, thiếu niên đi cùng với lão đầu mới cười khẩy.
“Nơi này thật sự quá tồi tàn rồi sư phụ. Sao bọn họ lại yêu cầu gặp mặt ở một nơi như thế này chứ? Thế này có phải bọn họ đang khinh thường sư phụ không?”
“Hừ! Đám người đó dám sao? Trên đời này kẻ nào dám khinh thường Cao Thiên Hầu ta chứ.”
“Tất nhiên rồi ạ. Thương pháp của sư phụ độc đáo đến mức Thập Đại trưởng lão của Vân Trung thiên, Đoạt hồn thần thương Tư Mã Công Thiên đại hiệp cũng phải ngưỡng mộ đó sao?”
“Đúng vậy. Thực tế nếu chỉ xét về võ công thuần khiết, lão phu đây cũng có thể xem là cao hơn Tư Mã Công Thiên một cảnh.”
Những người đang nghe cuộc đối thoại giữa lão đầu và thiếu niên kia đều nhanh chóng cúi đầu xuống. Lão đầu kia tên là Cao Thiên Hầu, là một dị nhân tiền đại ẩn cư từ lâu, vừa mới tái xuất giang hồ.
Dù đã ẩn cư từ lâu nhưng cảnh giới võ công của hắn vẫn vô cùng đáng tự hào.
Biệt danh của hắn chính là Quỷ Ảnh Thương. Hắn sử dụng cây thương của mình điêu luyện như một bóng ma và tàn nhẫn với kẻ thù tới mức không một ai muốn kết ân kết oán với hắn. Ác danh của hắn vang xa đến mức khi nghe tin hắn đi ẩn cư thì rất nhiều nhân sĩ giang hồ đã thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó Cao Thiên Hầu lại tái xuất giang hồ, đi bên cạnh là một đệ tử giống hệt với hắn.
Thiếu niên đệ tử tên là Cơ San Hà, và người ta đồn rằng hắn ra tay cũng tàn nhẫn giống như sư phụ Cao Thiên Hầu của hắn vậy. Vì thế nên hắn mới được gọi là Tiểu Quỷ Thương.
Cơ San Hà đưa mắt nhìn xung quanh với vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo. Và rồi hình ảnh Trần Vũ Nguyên và Lưu Kiến Diệp xuất hiện trong mắt hắn.
Hắn ngay lập tức chuyển sự chú ý của mình đến dáng vẻ Trần Vũ Nguyên trông vô cùng bình thường, tay không một món vũ khí kia. Những kẻ bình thường không biết võ công hắn thường không thèm để vào mắt. Điều này cũng tương tự đối với Cao Thiên Hầu. Nhìn quanh một lượt, kết luận của hắn là trong khách điếm này không có bất kì ai từng học võ công cả. Vì không có sự tồn tại đáng đe dọa nào nên tất nhiên biểu cảm và thái độ của hắn càng trở nên kiêu ngạo hơn.
Lúc này, đồ ăn đã được dọn lên bàn của Trần Vũ Nguyên. Đó là lẩu thịt cừu mà lâu lắm rồi hắn mới được ăn lại. Trần Vũ Nguyên vừa múc lẩu vào bát của Lưu Kiến Diệp vừa nói.
“Ăn từ từ, nhai chậm thôi. Nếu con ăn nhanh quá thì bụng sẽ chướng lên, khí huyết không lưu thông được thì sẽ mệt lắm.”
“Vâng ạ!”
Lưu Kiến Diệp gật đầu. Như những gì Trần Vũ Nguyên căn dặn, cậu bé cố gắng ăn chậm nhất có thể. Thông thường, những đứa trẻ ở độ tuổi này sẽ vô cùng ngỗ nghịch và dễ mất tập trung. Trần Vũ Nguyên nhìn Lưu Kiến Diệp một lúc, sau đó chuyển ánh mắt sang chỗ Cao Thiên Hầu và Cơ San Hà đang ngồi.
Hắn chưa từng nhìn thấy Cao Thiên Hầu nhưng đã từng nghe qua cái tên này rồi. Cái tên này từng xuất hiện trong danh sách võ lâm nhân sĩ mà Hạ Chẩn Nguyệt từng đưa cho hắn.
Trong ba năm qua, Hạ Chẩn Nguyệt đã thu thập một lượng lớn thông tin. Đặc biệt, hắn đã thu thập và ghi lại thông tin của những võ giả vẫn đang hành tẩu giang hồ ở hiện tại. Danh sách này được gọi là Võ Lâm Danh Lục.
Võ Lâm Danh Lục này được chia thành bốn nhóm là Thoát, Bá, Chủ và Tân.
Tân, theo nghĩ đen có nghĩa những cái tên vừa mới xuất hiện trong giang hồ. Đó có thể là một võ giả vừa mới bước chân vào giang hồ hoặc cũng có thể là một lão võ giả đã từng thoái ẩn từ lâu, bây giờ lại tái xuất giống như Cao Thiên Hầu.
Chủ là để chỉ những cái tên cần phải theo dõi chặt chẽ. Những kẻ có khả năng trong tương lai sẽ vươn lên đỉnh cao thiên hạ hoặc những kẻ có khả năng ảnh hưởng đến giang hồ bằng bất kì hình thức nào đều thuộc vào nhóm này.
Bá là để chỉ những người có thể được gọi là bá chủ của một vùng đất. Những người này bao gồm là Chưởng môn của Cửu Phái Nhất Bang hay là chủ nhân của các gia môn lớn như Ngũ Đại thế gia.
Thoát, theo nghĩa đen có nghĩa là kẻ đã vượt qua cả giới hạn của một con người bình thường. Cửu Thiên của Vân Trung Thiên hay Tứ Đại Ma Chủ của Mật Dạ thuộc nhóm này.
‘Cao Thiên Hầu đồng thời thuộc nhóm Tân và Chủ, có nghĩa đây là cái tên vừa mới xuất hiện và cần được chú ý. Hắn có từng nói vì sao bốn tháng trước lại muốn tái xuất giang hồ không nhỉ?’
Cả Hạ Chẩn Nguyệt cũng không thể biết được vì sao Cao Thiên Hầu lại muốn tái xuất giang hồ. Bởi vì mạng lưới thông tin tinh vi đến mức đó vẫn chưa hoàn thành.
Vào lúc mà Trần Vũ Nguyên đang cẩn thận quan sát tên Cao Thiên Hầu kia, cửa khách điếm lại nhẹ nhàng mở ra, một người đàn ông đội nón tre phủ tới tận vai bước vào. Người đang ông nhìn quanh một lúc rồi tiến về phía chiếc bàn mà Cao Thiên Hầu đang ngồi. Cao Thiên Hầu nhìn người kia, mở miệng.
“Ngươi đến muộn.”
“Thành thật xin lỗi ngài, Cao đại hiệp. Tại hạ có vài chuyện cần làm nên đến muộn.”
“Hừ!”
“Tại hạ sẽ tạ lỗi với ngài sau.”
“Ngồi xuống đi.”
“Đa tạ đại hiệp.”
Người đàn ông kia ngồi xuống, gỡ bỏ nón tre đang đội ra. Đôi mắt Trần Vũ Nguyên sáng lên khi nhìn thấy khuôn mặt người kia.
Bởi vì đó là một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
‘Thiết Kị Đường Chung Ly Vũ Hoán’
Mối nhân duyên từ ba năm về trước bây giờ lại tiếp tục.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook