Xuân Lan
Chương 2

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Nhớ đến nội dung của vô số cuốn tiểu thuyết như "Xuyên không chi phong lưu danh hậu", "Ngoan ngoãn vương phi hảo hảo đau", lòng tự tin của ta càng thêm mạnh mẽ, phấn chấn bước ra khỏi phòng, định bụng sẽ đi dạo quanh chợ.

 

"Tiểu thư không được ạ!"

 

Tỳ nữ Xuân Lan vội vàng ngăn ta lại: "Người phải xin phép phu nhân trước đã."

 

Ta ngạc nhiên: "Ra cửa cũng cần phải xin phép sao?"

 

Chẳng phải trong tiểu thuyết đều muốn ra là ra sao?

 

Xuân Lan đáp: "Tiểu thư, các tiểu thư khuê các bình thường không ra ngoài đâu."

 

Nghe Xuân Lan giải thích xong, lòng ta nguội lạnh. Thì ra, các tiểu thư quý tộc thời xưa thật sự là "cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước tới".

 

Quy định này không phải do quan phủ đặt ra, nhưng lại rất phổ biến trong dân gian. Cô nương nào càng tuân thủ quy tắc, càng giữ gìn đức hạnh nữ tắc thì sau này càng gả vào hào môn.

 

Thế nên, rất nhiều cô nương thời xưa đều tự nguyện "giam mình" trong khuê phòng. Chỉ có những nữ nhân thuộc tầng lớp bình dân mới phải bôn ba lo toan bên ngoài. Nếu họ không ra ngoài kiếm sống, cả nhà chỉ trông chờ vào nam nhân thì tất cả đều sẽ c.h.ế.t đói.

 

"Tiểu thư muốn đi dạo chợ ư? Nơi dơ bẩn ấy thì có gì hay ho chứ?", Xuân Lan có vẻ không hiểu.

 

Ta cũng chẳng hiểu lời nàng. Vì tò mò muốn biết cuộc sống thời cổ đại ra sao, ta phải nài nỉ mẫu thân  hết lần này đến lần khác mới được phép ra ngoài một chuyến.

 

Đến khi ra cửa rồi ta mới hiểu được ý tứ trong lời của Xuân Lan. Thời xưa không có khái niệm vệ sinh công cộng, cũng chẳng có quy hoạch đô thị tiên tiến nào, cả thành trông vô cùng ô uế.

 

Ở kinh thành có một nha môn chuyên trách việc quét dọn đường phố, nhưng nhân lực lại quá ít ỏi, quét dọn cũng chẳng sạch sẽ gì.

 

Vệ sinh của cả thành hoàn toàn phụ thuộc vào ý thức tự giác của người dân. Quý tộc có người hầu, họ có thể quét dọn đường phố, nhưng cũng chỉ quét mỗi đoạn trước cửa nhà mình, còn lại mặc kệ.

 

Mà cho dù có quét rồi thì chẳng mấy chốc cũng bị người qua lại làm bẩn ngay.

 

Ta đi một vòng quanh phố phường, phát hiện nhà vệ sinh công cộng thời cổ đại ít đến thảm thương, người dân đành phải "tiện đâu giải quyết đó".

 

Trước đây xem trên mạng thấy người ta chê cười các thành phố ở Ấn Độ vừa bẩn vừa thối, giờ tận mắt chứng kiến cảnh tượng ở cổ thành, ta thấy còn tệ hơn gấp bội.

 

Chẳng trách các cô nương thời xưa không thích ra đường, một là đi bộ rất dễ dẫm phải "sản phẩm", hai là chẳng có nhà xí công cộng nào, muốn đi vệ sinh cũng là cả một vấn đề.

 

Nhìn cảnh tượng kinh khủng này, ta cúi đầu nhìn bộ váy trắng tinh khôi của mình mà rơi vào trầm tư. Trong phim cổ trang, nữ chính thường mặc những bộ y phục thướt tha xinh đẹp, trông như tiên giáng trần, rồi tình cờ gặp gỡ nam chính trong khung cảnh lãng mạn.

 

Nhưng giờ ta mới thấy, điều này là bất khả thi. Nếu ta cũng thả vạt váy lê lết trên sàn như trong phim, thì chẳng mấy chốc váy ta sẽ dính đầy "thứ kia" mất.

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương