Trường Tương Biệt - Tuyệt Tình Khanh Chủ
Chương 24: Chương 24 (Hoàn)

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Phiên Ngoại - Triệu Nguyên Lãng

1

Sau nhiều năm trôi qua, trẫm lại gặp Vệ Anh.

Một gian nông xá chật hẹp, mấy gian phòng đơn sơ, một nữ nhi, cùng một trượng phu nửa vời..

Trẫm không dám tin, đây lại chính là ngôi nhà mà nàng từng tha thiết mong cầu có được. Vậy nên trẫm lỡ lời, thốt ra những lời chê bai người kia chỉ là một tàn binh.

Trẫm cứ ngỡ nàng sẽ nổi giận.

Dẫu sao thì người mà trẫm từng hiểu lầm là kẻ vong ân bội nghĩa, máu lạnh vô tình, thực chất lại là một cô nương có cha mẹ bị thám báo Khiết Đan sát hại, cố hương bị đồ sát. Mới mười bốn tuổi, nàng đã giả nam trang tòng quân, chinh chiến sa trường suốt tám năm ròng rã.

Người chết dưới tay nàng nhiều không kể xiết, cũng như số trận chiến mà nàng đã kinh qua. Với tính khí của nàng, khi nghe trẫm dùng những lời ấy để nói về một võ tướng vì chém giết quân Khiết Đan mà bị thương, nàng ắt sẽ lạnh giọng phản bác.

Nhưng nàng không hề làm vậy. Nàng chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

"Bệ hạ, thảo dân cũng là một tàn binh."

Trong một khắc ấy, trẫm cảm thấy xấu hổ chưa từng có. Bởi lẽ năm xưa, chính miệng Triệu Nguyên Lãng đã từng nói với nàng:

"Lưu dân cũng là người, tàn binh cũng là mạng."

Quả thực, nếu nhìn bằng con mắt của hiện tại, vì một thành trì toàn tàn binh và lưu dân mà đi cầu cạnh người khác để rồi mang nợ một mối ân tình, quả thực chẳng đáng.

Trẫm không biết hiện giờ bản thân có hối hận hay không. Nhưng Triệu Nguyên Lãng của năm mười tám tuổi thì chắc chắn sẽ không.

Thiếu niên khí phách, cùng chung hoạn nạn.

Đồng cam cộng khổ, vào sinh ra tử.

Chỉ tám chữ đơn sơ ấy, đã khiến Vệ Anh hai lần tha mạng cho trẫm. Để rồi cuối cùng, khi nàng không từ mà biệt, trẫm vẫn mãi canh cánh trong lòng.

Nhiều năm sau, trẫm đã không còn là thiếu niên nóng vội chưa trải sự đời năm nào. Giờ đây khi đã đứng trên vạn người, quyền khuynh thiên hạ, bàn tay vấy máu vô số kể.

Là đúng hay sai, bản thân trẫm cũng chẳng rõ.

Ngẫu nhiên vướng bận, tích tụ đã lâu.

Bấy lâu nay, trẫm đã nghĩ tới vô số lý do khiến Vệ Anh âm thầm rời đi. Nhiều nhất, có lẽ chính là nàng hận khi xưa thủ thành người chết kẻ tàn phế, nếu trẫm có thể đến sớm một chút, liệu kết quả có thể khác đi hay không.

Nhưng chẳng ngờ được, sau ngần ấy năm, đáp án khi gặp lại cố nhân lại đơn giản đến vậy. Chỉ vì khoảnh khắc đó, nàng muốn đi, trước khi khởi hành lại thấy trẫm đang tranh luận cùng người khác nên chẳng tiện quấy rầy mà thôi.

Chỉ thế mà thôi.

Chỉ có vậy mà thôi.

Cách biệt mấy chục năm, chân tướng phơi bày, nhưng trẫm lại không biết nên giận hay nên cười.

Giận vì chuyện này lại có thể do Vệ Anh làm ra, cười vì chuyện này đúng là chỉ có thể do Vệ Anh làm ra.

Không nghi kỵ, không hận thù, chẳng có nỗi niềm gì sâu xa.

Chỉ là nàng muốn đi thì rời đi thôi.

2.

Nàng tựa như cơn gió trên chiến trường biên ải.

Tự do đến, tự do đi, chẳng màng được mất, luôn luôn biết rõ bản thân mong cầu điều gì.

Nàng nói nàng muốn tìm một mái nhà cho mình. Mấy chục năm sau, nàng chỉ vào ngôi nhà ấy, nói với trẫm:

“Bệ hạ, đây chính là nhà của ta.”

Nhìn nàng mãn nguyện đến thế.

Nàng chẳng quan tâm nghèo khó hay không. Chẳng để tâm phu quân có công danh rạng rỡ. Chỉ cần nàng cam tâm tình nguyện, ánh mắt người đời đối với nàng cũng chỉ như gió thoảng mây bay.

Đến khi rời đi rồi vẫn khiến trẫm không khỏi than thở:

“Vệ Anh vẫn là Vệ Anh.”

Mà nàng cũng cười đáp lại:

“Thế Bệ hạ có còn là bệ hạ không?”

Trẫm xoay người rời đi.

“Vệ Anh của nhiều năm trước nào có gọi Triệu Nguyên Lãng là Bệ hạ.”

Vệ Anh vẫn là Vệ Anh. Mà Triệu Nguyên Lãng đã không còn là Triệu Nguyên Lãng của những tháng ngày xưa ấy.

Điều này, trẫm rõ hơn ai hết.

3

Chuyện xưa đã lâu lắm rồi, lâu đến mức vật đổi sao dời.

Cuộc chiến năm đó cũng quá nhỏ, nhỏ đến mức nếu so với những trận chiến sau này của trẫm, thì chẳng đáng nhắc đến. Nhỏ đến nỗi không đáng dùng một nét bút để ghi lại trong sử sách. 

Rốt cuộc cũng chỉ là một tòa cô thành, một nhóm tàn binh lưu dân, và một trận chiến thắng thảm khốc. Những chiến thắng như vậy, từ cổ chí kim nhiều không kể xiết.

Những binh sĩ như thế, giữa dòng lịch sử chảy trôi, chẳng qua chỉ là hạt cát giữa đại dương bao la rộng lớn.

Từ xưa đến nay, kịch văn chỉ viết về vương hầu tướng soái, về những anh hùng lẻ loi bi ai.

Nào ai từng để tâm đến vô số cốt nhục chất chồng, ai từng bận lòng đến hàng vạn hài cốt đã biến thành tàn tro?

4

Gió thu hiu quạnh, nơi thâm cung vắng lặng.

Đế vương lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mộng lúc nửa đêm, lại một lần nữa nhớ về tòa cô thành năm ấy.

Đêm đó, gió thổi đìu hiu, ngọn lửa bập bùng trong bóng tối.

Người già cất lên tiếng sáo Trung nguyên du dương biết nhường nào. Những binh sĩ ôm chặt trường đao trường thương, khe khẽ hát khúc dân ca quê nhà.

Một đám lão ấu tàn binh co ro nương tựa vào nhau.

Cô gái trẻ trung nhẹ nhàng xoay người nhảy múa, tấm váy chắp vá theo từng nhịp điệu mà rực lên như đóa hoa dại giữa vết tích hoang tàn.

Tiếng trẻ con vang vang đọc thơ, từng câu từng chữ rõ ràng:


“Giang sơn nhuộm màu chiến hỏa.”
“Dân sinh còn biết trông nhờ vào đâu.”
“Xin chớ bàn chuyện phong Hầu.”

“Nhất tướng… Nhất tướng…”
 

Như thể rất lâu sau, rốt cuộc hắn mới nhớ ra một câu cuối cùng.

“Nhất tướng công thành…”

“Vạn xương khô.”
 

(HOÀN)

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương