Toàn Quân Liệt Trận
-
Chapter 7: Chuyện thứ hai (1)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Điều ông ta không hiểu nổi là gã côn đồ đó rất xấu xí, còn là một kẻ lười biếng khét tiếng, sao vợ mình lại mù mắt như vậy?
Nữ nhân của ông ta bỏ lại ông ta và đứa con trai năm tuổi và mang đi tất cả số tiền, mặc dù ông ta buồn và tức giận nhưng có thể có cách gì chứ, cũng không thể dẫn con trai mà đuổi theo.
Kết quả, mấy năm sau người phụ nữ đó quay lại, khóc lóc la hét rằng mình sai rồi và cầu xin sự tha thứ, còn nói rằng mình ở bên ngoài sống rất khổ cực, thường xuyên bị tên lười biếng kia đánh đập.
Lão Trần mềm lòng liền chấp nhận tha thứ, nhưng con trai ông ta lại không chấp nhận, hai cha con tranh cãi một trận lớn, đứa con trai khoảng mười tuổi tức giận đến nhà cô ở.
Sau khi em gái của ông ta biết chuyện, dẫn theo người tới muốn giáo huấn nữ nhân kia một trận, kết quả lão Trần ngăn lại, nói đánh người là không tốt.
Em gái ông ta cũng tức giận bỏ đi, nói rằng không thể để ông ta chăm sóc con trai, ông ta là một kẻ kiếp nhược, nếu theo ông ta, con trai sớm muộn cũng là một kẻ kiếp nhược.
Con trai ông ta đã đi được năm năm, đến nay vẫn chưa có một lần về thăm lại, mà người vợ kia của ông ta chỉ ở nhà được hai ngày liền trộm hết tiền tiết kiệm của ông ta rồi bỏ trốn.
Nghĩ mà xem, người nữ nhân kia quay lại là để trộm tiền, nào phải hối hận tỉnh ngộ gì chứ.
Lão Trần coi như là không còn gì cả, nữ nhân bỏ đi rồi, hai lần mang theo tiền tiết kiệm của ông ta, con trai cũng đi rồi, không nhận ông ta nữa.
Đừng nói đến con trai, muội muội của ông ta cũng không qua lại với ông ta, bạn bè thân thích nói ông ta là phế vật, dần dần cũng không còn qua lại, giống như thể người phạm phải sai lầm lớn là ông ta vậy.
Thế là lão Trần còn có thêm một câu cửa miệng: "Ta cũng không ngờ!"
Những hàng xóm láng giềng không có lòng tốt đều lấy chuyện này ra trêu chọc ông ta, ông ta cũng luôn cười thật thà và nói một tiếng: "Ta cũng không ngờ đến."
Có rất nhiều điều mà ông ta không thể ngờ đến, chẳng hạn như Lâm Diệp.
Lâm Diệp không phải tùy ý ngồi xuống ăn cơm ở quán ông ta mà là sau khi đặc biệt chọn lựa, Lâm Diệp mới lựa chọn ông ta.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là đám lưu manh Cao Cung kia ăn ở quán của Lão Trần, những tên đó la hét om sòm, chỉ thiếu điều là chưa dán cái nhãn 'ta không phải người tốt' lên trên trán thôi.
Lâm Diệp theo Lão Trần trở về nhà, ngôi nhà trông rất cũ kỹ nhưng không tồi tàn rách nát, trong nhà được thu dọn rất sạch sẽ, thậm chí có chút sạch sẽ quá mức.
Một nam nhân sống một mình, trên vách tường không có mạng nhện, trong viện không có cỏ dại, dụng cụ trong nhà không chút bụi bặm, chăm mền được gấp gọn gàng.
Lâm Diệp nghĩ rằng chắc chắn Lão Trần có vấn đề gì đó, những thói này vậy mà lại giống hệt mình.
Lâm Diệp chăm sóc bà bà ba năm, bà bà không thích cẩu thả, vì vậy hắn luôn làm việc một cách cẩn thận tỉ mỉ.
Có lẽ là ý trời, vì vậy mới gặp phải Lão Trần, vậy thì cứ tạm thời ở lại đây là được.
Lâm Diệp nhìn quanh viện tử này, phòng chính ba gian, phòng phụ bên trái hai gian, phòng bếp bên phải hai gian.
"Thuê nhà của ông, mỗi tháng bao nhiêu tiền?" Lâm Diệp hỏi.
Lão Trần cũng là lần đầu tiên cho thuê, nào biết nên lấy bao nhiêu chứ, nghĩ rằng ít nhiều thì cũng là thu nhập, ban ngày còn có người trông nhà cho mình, vì vậy tùy ý nói: "Một tháng một trăm đồng, thế nào?"
Lâm Diệp gật gật đầu: "Được."
Hắn mở túi bọc ra, lấy túi tiền ra và đếm tiền.
Lão Trần nghĩ rằng mình có thể đã bị hoa mắt rồi, vô thức dụi dụi mắt, bởi vì ông ta phát hiện túi tiền của Lâm Diệp sao lại trở nên lớn như vậy.
Lúc trước hắn ở quầy hàng ông ta nhìn thấy túi tiền của Lâm Diệp chỉ đầy một nửa, hiện tại túi tiền này đã phồng lên như thể tiền sắp rơi ra ngoài.
Có lẽ nhìn ra được vẻ kinh ngạc trong mắt Lão Trần, Lâm Diệp tùy tiện giải thích một câu: "Là vừa mượn đấy."
Hắn đếm ra năm trăm đồng, xâu chuỗi lại rồi đưa cho Lão Trần: “Trả tiền nhà, năm trăm.”
Lão Trần vui mừng: "Ngươi muốn ở đây năm tháng sao?"
Lâm Diệp lắc đầu: “Nhà ông có bảy gian phòng, phòng chính ba gian, phòng bếp hai gian, ta thuê cả rồi, đây là tiền thuê một tháng."
Hắn chỉ chỉ vào hai gian phòng phụ còn lại: "Ông ở đó."
Lão Trần sửng sốt.
Nhưng nhìn thấy Lâm Diệp lại lấy ra năm trăm đồng nữa và đưa cho ông ta: "Đó là tiền thuê nhà, đây là tiền ủy khuất, dù sao đây cũng là nhà của ông."
Lão Trần: "Cái này..."
Sau khi Lâm Diệp sắp xếp đồ đạc của mình xong liền nói với Lão Trần: "Ta có hẹn với người khác rồi, đại khái sẽ ra ngoài khoảng một giờ, mời ông thu dọn đồ đạc, sau khi ta trở về có lẽ sẽ có chút mệt, muốn ngủ thẳng một giấc."
Nói xong, hắn không quan tâm Lão Trần có phản ứng thế nào, trực tiếp rời đi.
"Đúng là đồ ngốc, nào có ai chủ động đưa tiền gấp đôi chứ."
Lẩm bẩm xong, Lão Trần chạy đi dọn dẹp nhà cửa, nếu đã đồng ý rồi thì phải rời khỏi phòng chính trước khi Lâm Diệp trở về.
Khoảng ba mươi phút sau, Lâm Diệp trở lại con hẻm nhỏ kia, chính là con hẻm nơi hắn bị chặn đường.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook