Thiết Huyết Cẩu Kiếm Sĩ Báo Thù
-
Chapter 87: Illiad (3)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 87: Illiad (3)
Ahheman đang hoảng loạn.
Kế hoạch đưa thuốc giải sau khi hoàn thành nghi lễ, chữa khỏi bệnh cho mọi người và trở thành anh hùng Balak của anh đã phá sản ngay từ đầu.
Ông đã hy vọng giành được sự tôn trọng của mọi người, nhưng mọi chuyện đã không diễn ra như kế hoạch.
Hầu hết các chiến binh của Balak đều nhìn ông với ánh mắt khinh miệt.
“……?”
Nhưng ông vẫn còn nghi ngại.
Ông ta không biết Cái chết Đỏ đã được chữa khỏi bằng cách nào, nhưng liệu bản thân ông ta có đáng phải nhận những ánh nhìn thù địch như nếu chỉ vì nghi lễ của mình không có tác dụng?
Ông không hiểu, nhưng phản ứng của mọi người với ông thật lạnh lùng.
Nhưng.
Những lời tự vấn của Ahheman đã được trả lời bằng những lời tiếp theo của Aquila.
“Mấy thứ đó không quan trọng. Ta muốn xem trong cái bao ở thắt lưng của ngươi có gì.”
Trong chốc lát, trái tim ông như chùng xuống.
Ahheman gần như không thể giữ được tâm trí của mình, nó như bị cuốn theo chiều gió.
Chuyện này là sao? Tại sao tù trưởng lại muốn biết trong cái bao ở thắt lưng của mình có gì vào lúc này?
Thật khó để biết được trừ khi ta biết điều gì đó.
“……Hay ngài ấy biết được gì rồi?”
Là người chịu trách nhiệm gieo rắc cái chết đỏ vào nguồn nước, điều đó chắc chắn sẽ khiến ông ta chột dạ.
Quay sang Ahheman, Aquila tiếp tục giục ông ta.
"Ngươi đang làm gì thế? Đem cái túi đó ra đây.”
Quyền lực của thủ lĩnh là tuyệt đối.
Một khi lệnh đã được đưa ra thì không thể kháng lệnh.
Nhưng vị pháp sư già bối rối đến mức phủ nhận sức mạnh của tù trưởng.
“Tôi không thể cho ngài xem cái này, tôi không cho ngài xem được!”
Ông ta bối rối đến mức không biết mình đang nói gì.
Nhưng ông không nhận ra hậu quả của câu nói đó rất nặng nề.
Trước khi ông kịp nói hết câu, khuôn mặt của tất cả các chiến binh đều cứng đờ.
Những chiến binh trẻ hơn thở dài và lắc đầu, còn những chiến binh đứng tuổi hơn thì cau mày.
Sự tôn trọng và lòng trung thành của các chiến binh đối với thủ lĩnh của họ rất sâu sắc, bất kể thế hệ nào, vì vậy hành động của Ahheman là không thể chấp nhận được.
“Ngươi là một kẻ hèn nhát, và ta sẽ nhân cơ hội này để bắt ngươi phải trả giá!”
Aiyen thiếu kiên nhẫn bước tới.
“Mở cái bao đó ra ngay!”
Có ai đó bước tới trước cô.
Ahun.
Cháu trai của Ahheman, anh là người đầu tiên bước tới và đưa tay ra trước mặt Ahheman.
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Trong khi Aiyen đứng sững sờ trước cảnh tượng bất ngờ thì Ahun quay sang Ahheman và nói một cách kiên quyết.
“Không được trái lời thủ lĩnh, và nếu ông không mở cái bao đó ra ngay…….”
Ahun nói, rút một mũi tên từ thắt lưng ra và kéo.
Sau đó, lông mày dày của Ahheman nhướn lên.
“Đồ khốn nạn!”
“…….”
Nhưng đôi mắt của Ahun không hề dao động.
Chắc hẳn có điều gì đó đã thay đổi trong tâm trí anh khi anh bất lực nhìn em gái mình, Ahul, chết dần vì Cái chết Đỏ.
Ngay sau đó, nhiều chiến binh đã la hét Ahheman.
“Đưa cái bao cho chúng tôi ngay!”
“Cho chúng tôi xem bên trong có gì!”
“Đồ phản bội, chính ngươi là thủ phạm!”
Khi những lời buộc tội dồn dập, khuôn mặt của Ahheman ngày càng méo mó một cách đáng sợ.
Sau đó.
“Này, nhìn đi! Nhìn xem bên trong có gì!”
Ông giật cái bao từ thắt lưng.
Rồi ném nó xuống dòng sông chảy cạnh đống lửa.
Nhiều chiến binh dừng lại một lúc.
Một sự im lặng đáng sợ.
Ahheman nhìn lại Aquila với nụ cười đắc thắng.
"Ối! Ông già này bị hết hồn nên lờ làm rơi cái bao tải xuống sông rồi……?”
Ông lắp bắp tìm lý do rồi dừng lại.
Có điều gì đó sai sai.
Như thể được nói trước, các chiến binh trò chuyện với nhau và liếc sang một bên.
Có Vikir, khoanh tay im lặng.
Aquila quay lại nhìn anh và nói.
"Quả thực. Ngươi nói đúng. Ông ta thực sự đang ném cái bao xuống sông.
"……Gì cơ?"
Ahheman nói với vẻ hoài nghi.
Ngay sau đó.
"Thủ lĩnh, tôi đã tìm thấy nó rồi!"
Đột nhiên, đầu của ai đó nhô lên khỏi mặt sông.
Một chiến binh Balak, người đã ẩn nấp dưới nước trước đó, nhanh chóng vớt chiếc bao da mà Ahheman đã đánh rơi.
Cái bao dù bị úng nước nhưng vẫn đầy một nửa.
"Hả! KHÔNG!"
Ahheman giật mình, nhưng cái bao đã ướt đẫm khi chạm tới tay Aquila.
“…….”
Aquila ngó vào trong bao.
Nó ngập nước nhưng đầy bột trắng.
Aquila quay sang Ahheman.
“Đây là thuốc chữa Cái chết Đỏ.”
“…….”
“Tại sao thứ này lại nằm trong tay ông?”
Ahheman lẩm bẩm nhưng không trả lời.
Rồi Aquila lại gật đầu.
"Quả thật. Ngươi lại nói đúng.”
Lần này, cô ấy nhìn lại Vikir.
Khi Ahheman lắc đầu, Aquila ném thứ bột trắng xuống đất.
“Chỉ là bột mì thôi, chúng không có tác dụng gì đâu.”
"Cái gì!"
“Ta nghĩ rằng ngươi sẽ tin đây là thuốc giải độc, và nhìn vẻ ngạc nhiên của ngươi thì có vẻ ta đã đúng.”
Vẻ mặt của Ahheman chuyển sang hoài nghi khi ông nhận ra thứ bột mình đang cầm chỉ là bột mì.
“Không thể nào, đó chắc chắn là thuốc chữa…….”
“Ngươi đã bị gia tộc Leviathan lừa rồi.”
Vikir nói và bước về phía trước.
Người Leviathan đã sử dụng một điệp viên bản địa ngu ngốc để phát tán bệnh dịch mà không có thuốc chữa bệnh.
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Chúng đã nhìn thấu được lòng ham muốn quyền lực và tham vọng của ông ta.
Tâm trạng của các chiến binh trở nên u ám khi mọi điều Vikir nói trước đó đều trở thành sự thật.
Ahheman cầu xin trong tuyệt vọng.
“Tôi, tôi không biết, đó chỉ là bột mì thôi, đúng như ngài đã nói!”
“Vậy tại sao lúc trước ông lại do dự khi thủ lĩnh yêu cầu ông cho ngài ấy xem cái bao, và tại sao ông lại đến nguồn nước nơi Cái chết đỏ lần đầu tiên xuất hiện?”
"Im đi, tại sao ta phải nói với ngươi điều đó!"
Vikir yêu cầu, và Ahheman nuốt cục nghẹn trong cổ họng.
Nhưng tình hình sẽ không dễ dàng hơn với ông ta thêm chút nào.
Tình hình cằng bất lợi hơn cho ông khi Vikir thậm chí còn đưa ra nhiều bằng chứng buộc tội hơn.
Từ tay của Vikir có hai lá thư.
Có hai chữ viết tay trên đó, một chữ viết bằng chữ xấu khủng khiếp và không thể nhận ra, chữ kia có kiểu chữ khá gọn gàng.
Vikir mở miệng định nói.
“Đây là những bức thư giữa Leviathan và ông.”
Bằng chứng đã được đưa ra.
Một trong hai bức thư được viết không thể nhầm lẫn được, đó là nét chữ của Ahheman.
Ánh mắt của tất cả các chiến binh chăm chú nhìn giữa các chữ cái và Ahheman.
Ahheman hét lên trong thất vọng.
"Đó là lời nói dối! Tôi chưa bao giờ viết lá thư đó!”
Nhưng không ai tin ông ta.
Một số trưởng lão lớn tuổi đã làm chứng rằng chữ viết trên bức thư thực sự là của Ahheman.
“Aaahhhhhhh! Không đúng! Tôi vô tội! Hắn đang vu khống cho tôi! Ahheman chỉ vào Vikir và nhảy lên nhảy xuống.”
Nhưng Vikir, mục tiêu của lời mắng chửi, chỉ lặng lẽ cười một mình.
Vì lời buộc tội là đúng.
“Nhờ Chihuahua mà tôi được ở đây đó.”
Vikir nhớ lại một sự việc xảy ra hai năm trước.
“Ông Chihuahua, ông viết chữ đẹp thật đấy.”
“Không có gì. Từ khi sinh ra đến giờ tôi chưa thấy ai viết tốt hơn tôi. Lâu lâu các Lãnh đạo yêu cầu tôi ký tên, vì vậy tôi rất giỏi bắt chước chữ viết tay của người khác……”
“Ông dạy tôi được không?”
“Tất nhiên là tôi có thể dạy ngài, đó là vinh dự của tôi!”
“Cảm ơn. Sau này tôi sẽ hỏi ông bất cứ khi nào tôi có thời gian.'
Thật bổ ích khi được học nghệ thuật viết chữ từ người có kinh nghiệm lâu năm như ông ấy khi mình còn là phó thẩm phán ở Thành phố Underdog.
Đó là một kỹ năng sẽ có ích khi tuyên truyền.
“Tất nhiên, kích động thì dễ còn thuyết phục mới khó.'
Vikir nhìn chằm chằm vào Ahheman, người đang thực sự thất vọng bước đi.
Trong khi đó, Aquila lên tiếng.
“Chúng ta nên xem liệu có ai trong gia đình Leviathan có chữ viết này không.” Nhưng đó sẽ là một yêu cầu cao.
Sẽ không thể điều tra được một trong bảy gia tộc lớn của Đế quốc.
Vì vậy, một cách tự nhiên, tâm trạng trong Balak chuyển sang tố cáo Ahheman.
“Kẻ phản bội!”
" Ngươi gần như đã giết chết vợ ta!"
“Và các con của tôi nữa!”
"Giết hắn, treo cổ hắn!"
Dư luận đang chuyển biến rất xấu.
Ngay cả Ahun, cháu trai của ông, cũng tỏ ra lạnh lùng với ông, và không có một người nào ở đây đứng về phía ông.
Ahheman nghiến răng.
Dù sao cũng không có bằng chứng.
Nếu thứ bột trắng trong bao hóa ra chỉ là bột mì thì việc xử tử ông ta cũng chẳng ích gì nếu ông nhất quyết phủ nhận điều đó đến cùng.
Cố gắng cầm cự, dù bẩn thỉu và chết chóc, là cách duy nhất để sống sót.
“…… Đủ rồi mọi người, mọi người đang phản ứng thái quá rồi đấy.”
Đó là tâm trạng mọi người trước khi Thủ lĩnh trưởng Aquila nói.
Mọi chiến binh đều quay lại nhìn anh.
Ahheman cũng làm như vậy.
Aquila ho vài lần trước khi nói.
“Nếu mọi người nhìn kỹ, làm gì có bằng chứng. Mọi người, tôi hy vọng rằng mọi người sẽ không còn làm tổn hại đến danh dự của một pháp sư nữa. Ông ta không phải là một chức sắc đã cống hiến lâu dài cho bộ tộc sao?”
Sau đó có tiếng xì xào từ khắp nơi.
Aiyen vui mừng lên tiếng.
“Mẹ, không, Thủ lĩnh, ý ngài là ngài sẽ bỏ qua chuyện này à……?”
"Đủ rồi! Phải tôn trọng thẩm quyền của pháp sư! Ông ấy có nhiều năm kinh nghiệm và cống hiến cho bộ tộc hơn com rất nhiều! Lịch sự đi!"
Trước những lời nghiêm khắc của Aquila, Aiyen im lặng.
Rất nhiều chiến binh vẻ mặt bất mãn, nhưng lời nói của thủ lĩnh lại là tuyệt đối, không ai dám lên tiếng.
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Ahheman, người được bảo vệ, trông chết lặng.
Tại sao vị thủ lĩnh, người rất ghét ông ta, lại đứng về phía ông ta?
Nhưng vì đây là lối thoát duy nhất nên ông chỉ có thể cúi chào Aquila.
“Tôi chỉ có thể biết ơn lòng tốt và trí tuệ của ngài.”
“Không có gì đâu. Đó là điều tự nhiên nếu ông biết tôn trọng truyền thống của tổ tiên mình.”
Ahheman gật đầu, như thể rất ấn tượng.
Ngay lúc đó, đôi mắt của Aquila lại sáng lên sâu thẳm.
“Sao ngươi dám cho phép những người trẻ tuổi không biết gì làm hoen ố danh dự cao quý của mình?”
“Vâng, cảm ơn ngài thưa thủ lĩnh.”
“Ông chẳng có gì phải cảm ơn tôi cả. Ông có danh tiếng cần được gìn giữ, không chỉ trong bộ tộc của chúng ta, mà còn trong toàn bộ rừng sâu.”
"Đúng. Sao cơ……."
“Niềm vinh dự và niềm tự hào mà ông mang trên vai chắc hẳn rất nặng nề đấy pháp sư ạ.”
"Vâng……?"
“Cho nên hôm nay ngươi bị buộc tội vì một chuyện không có chứng cứ, vết thương trong lòng chắc chắn rất lớn. Thảo nào. Bởi vì niềm kiêu hãnh tối thượng đó đã bị tổn hại rồi.”
“……?”
Ahheman cảm thấy hơi bất an trước những lời có cánh của thủ lĩnh.
Như thể được sắp xếp, Aquila quay lại đối mặt với ông.
“Tôi sắp cho người bạn thân lâu năm của tôi, người đồng nghiệp quý giá của tôi, người thầy tâm linh của tất cả thanh niên tụ tập ở đây, cơ hội để bảo vệ sự vô tội, danh dự, niềm tự hào của mình! Có ai trong số mọi người có lời phàn nàn nào không?”
“Không có ah-!”
Tất cả những ai đoán được ý định của Aquila đều đồng loạt hô lớn.
Vikir, người đã nghe thấy tất cả trước đó, bước tới với vẻ mặt bình tĩnh.
“……?”
Aheman loạng choạng lùi lại khi Vikir bước tới trước mặt ông ta.
Ông ta trông như không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cuối cùng, Aquila kiên quyết nói với ông.
“Nếu ngươi thực sự vô tội, hãy tận dụng cơ hội này để bảo vệ danh dự và niềm tự hào mà ngươi đã dày công gầy dựng. Sau tất cả những gì ta đã cho ngươi, ngươi sẽ không lấy nó đi đâu đúng không?
“……Ngài nói là cơ hội ư?”
Sự lo lắng thoáng qua trong mắt Ahheman khi anh thận trọng hỏi.
Sau đó, Aquila nói.
“Ta quyết định sẽ tổ chức Illiad.”
Illiad là cách độc đáo của Balak để giải quyết những bất đồng, sử dụng vũ lực để chấm dứt xung đột theo hướng có lợi cho người chiến thắng.
Ahheman tái mặt khi nghe điều này.
Vikir, mặt khác, lặng lẽ cười.
Bằng chứng, bằng chứng, điều đó thực sự không quan trọng.
Tất cả chỉ là cái cớ để tổ chức trò chơi này.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook