Thập Nhật Chung Yên
Chapter 105: Cửa Thiên Đường

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Giọng điệu và ngữ pháp của thiếu niên rất kỳ lạ, khiến mọi người khó hiểu.

Tề Hạ cẩn thận suy nghĩ về tình hình trước mắt, thiếu niên này rõ ràng là người của “Cửa Thiên Đường”, nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?

“Cậu là…?” Cảnh sát Lý hỏi.

“Anh, em tên là Kim Nguyên Huân.” Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên nở nụ cười, cúi chào cảnh sát Lý một lần nữa, rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Xin hỏi anh nào tên là Tề Hạ?”

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tề Hạ.

Tề Hạ đành bất lực bước lên, nói: “Là tôi.”

“Tuyệt quá anh, em đã đợi anh ở đây rất lâu rồi.”

“Đợi tôi?”

“Vâng.” Kim Nguyên Huân gật đầu. “Em muốn hỏi anh một câu.”

Tất cả mọi người có mặt ngoại trừ Tề Hạ đều chưa từng gặp Kim Nguyên Huân, không khỏi tỏ vẻ nghi hoặc.

Lúc này, Tiêu Nhiễm lùi lại một bước, thận trọng hỏi: “Anh Tề, sao anh lại có người quen ở đây?”

Tề Hạ không để ý đến Tiêu Nhiễm, mà suy nghĩ về động cơ của Kim Nguyên Huân.

“Cậu đợi tôi ở đây chỉ để hỏi tôi một câu hỏi?”

Hình như hắn đã biết đối phương muốn hỏi gì rồi.

“Đúng vậy.” Kim Nguyên Huân gật đầu. “Anh có thể nói chuyện riêng một chút được không?”

Tề Hạ gật đầu đi theo Kim Nguyên Huân ra chỗ khác.

“Anh, có người nhờ em hỏi anh, “Anh đến đây vào ngày nào”?”

Nghe câu hỏi này, Tề Hạ suy nghĩ một chút, dường như đang tính toán điều gì đó.

Có thể tin tưởng “Cửa Thiên Đường” không?

Nếu họ vẫn giống như lần trước, lóng ngóng như ruồi mất đầu trong “Vùng đất tận cùng”, kết cục chắc cũng chẳng tốt đẹp gì, chi bằng tin tưởng Sở Thiên Thu một lần.

Tề Hạ nhỏ giọng đáp: “Thân xác tôi đến đây ngày thứ mười một, tinh thần tôi chỉ mới bốn ngày.”

“Chết tiệt…” Kim Nguyên Huân chửi thầm. “Anh Sở đúng là người đàn ông như thần…”

“Cậu nói gì?” Tề Hạ sững người, nhìn thiếu niên trước mặt.

“Anh, nói thật nhé, rõ ràng tất cả chúng ta đều đến đây vào ngày đầu tiên nhưng hôm nay em làm theo lời anh Sở hỏi vài người câu hỏi này, vậy mà không một ai trả lời là “ngày đầu tiên”… Anh nói xem anh Sở có biết gì không?”

Sở Thiên Thu tất nhiên biết điều gì đó.

Nếu đoán không nhầm, hắn cũng giữ lại ký ức của lần trước.

Nhưng Tề Hạ còn để ý đến một chuyện nữa, tại sao Sở Thiên Thu lại hỏi câu hỏi này vào lần trước? Lần trước hắn đã giữ lại ký ức rồi sao?

Chẳng lẽ…

Họ đến đây sớm hơn hắn?

Tề Hạ đã trải qua hai vòng luân hồi nhưng Sở Thiên Thu đã trải qua nhiều lần hơn?

Mỗi lần hắn đều có thể giữ lại ký ức, nên hắn chọn đồng đội theo ký ức?

Nói như vậy, sức mạnh của “Cửa Thiên Đường” chắc chắn vượt xa sức tưởng tượng của Tề Hạ.

Tiêu Nhiễm thấy hai người cứ thì thầm to nhỏ, liền đi tới một cách rất bất lịch sự, giả vờ hỏi bâng quơ: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Kim Nguyên Huân mỉm cười, nói: “Anh, chúng ta qua đó đi, những lời tiếp theo cần phải nói cho tất cả mọi người.”

Kim Nguyên Huân lại đến trước mặt mọi người, hỏi: “Mọi người, hiện tại chúng tôi đang tập hợp những người có năng lực, thành lập một tổ chức để cùng nhau vượt qua trò chơi, giờ anh Tề Hạ đã vượt qua câu hỏi của thủ lĩnh, được phép gia nhập, mọi người có hứng thú không?”

“Tổ chức mà cậu nói… là làm gì?” Cảnh sát Lý thận trọng hỏi.

“À, chính là nhóm cùng nhau tham gia trò chơi.” Kim Nguyên Huân nói. “Trò chơi được chia thành nhiều loại, chúng ta có thể để một số người tham gia những trò chơi nhất định.”

Cảnh sát Lý nhìn chằm chằm vào Kim Nguyên Huân một lúc, rồi hỏi: “Cậu là người Triều Tiên sao?”

“Vâng, anh.” Kim Nguyên Huân gật đầu. “Ở khu vực em sống tại Diên Biên, mọi người ít khi nói tiếng Hán, nên em cũng không giỏi lắm, nếu nói không rõ mong anh thông cảm.”

Cảnh sát Lý gật đầu, thành phố anh ta sống cũng có rất nhiều người Mông Cổ.

“Ai bảo cậu đến tìm chúng tôi?” Kiều Gia Kính hỏi.

“Là người anh đi ra khỏi phòng cùng em, tên là Sở Thiên Thu.” Kim Nguyên Huân nghiêm túc đáp. “Anh ấy là một người rất thông minh, em đang thực hiện mệnh lệnh của anh ấy.”

Tề Hạ xoa cằm, suy nghĩ kỹ về chuyện này.

Thật ra hắn không hiểu rõ Sở Thiên Thu.

Tất cả những gì hắn biết về người này chỉ là “hắn có một cuốn sổ ghi chép có thể trốn thoát khỏi nơi này”.

“Kim Nguyên Huân, Sở Thiên Thu chỉ mời mỗi mình tôi thôi sao?” Tề Hạ hỏi.

“Vâng, nhưng không hẳn.” Kim Nguyên Huân kiên nhẫn giải thích. “Anh Sở mời anh như vậy nhưng anh có thể dẫn theo người của mình. Vừa rồi có một người anh tên là Trương Sơn đến, anh ấy cũng dẫn theo người của mình.”

“Trương Sơn…” Nghe cái tên này, trong đầu Tề Hạ chợt hiện lên khuôn mặt của Lão Lữ và Tiểu Nhãn Kính.

Giờ hắn đã hiểu tại sao Trương Sơn lại dẫn theo hai người này gia nhập, quả thật họ xứng đáng trở thành đồng đội.

Tề Hạ quay đầu nhìn tám người bên cạnh, chợt nảy ra một ý tưởng.

Nếu dẫn theo tám người này tham gia trò chơi một cách mạo hiểm thì sẽ có rất nhiều biến số, vì số lượng người đã đông như vậy rồi, chi bằng dẫn tất cả mọi người gia nhập “Cửa Thiên Đường”.

Như vậy vừa có thể loại bỏ những kẻ ngáng đường, vừa có thể nghĩ cách lấy được cuốn sổ ghi chép.

Muốn cho một giọt mực biến mất, cách tốt nhất là ném nó xuống biển.

“Vậy chín người chúng tôi có thể cùng gia nhập không?” Tề Hạ hỏi tiếp.

“Được, anh Sở đã nói chỉ cần anh đồng ý gia nhập, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của anh.”

Lúc này, mọi người bắt đầu do dự.

Họ sẵn lòng gia nhập đội của Tề Hạ là vì đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn của hắn.

Nhưng “Sở Thiên Thu” vẫn chưa lộ diện này có đáng tin không?

“Mọi người, tôi sẽ gia nhập tổ chức của “Sở Thiên Thu”.” Tề Hạ nói trước khi mọi người kịp suy nghĩ kỹ. “Nếu đồng ý thì cứ đi theo, không đồng ý thì có thể tự hành động.”

Mọi người nghe vậy đều lộ vẻ do dự.

“À đúng rồi.” Kim Nguyên Huân nói thêm. “Theo lời anh Sở, những ngày tiếp theo, mọi người sẽ rất khó kiếm được thức ăn và nước uống nhưng tổ chức của chúng tôi sẽ cố gắng đảm bảo phân phối thức ăn cho mọi người.”

“Tốt vậy sao?” Kiều Gia Kính vẫn nghi ngờ. “Các người cho chúng tôi ăn uống miễn phí, mục đích là gì?”

Kim Nguyên Huân nghe vậy nhìn quanh mọi người, nói: “Mục tiêu của chúng tôi là phá đảo tất cả các trò chơi, tổ chức không nuôi người rảnh rỗi, nên tất cả thành viên phải nghe theo chỉ huy của anh Sở, anh ấy sẽ dẫn chúng ta ra ngoài.”

“Tất cả các trò chơi…” Mọi người sững sờ, chẳng phải chỉ cần thu thập đủ ba nghìn sáu trăm “Đạo” là có thể ra ngoài sao?

Tại sao lại phải phá đảo tất cả các trò chơi?

““Đạo” được phân chia như thế nào?” Tiêu Nhiễm hỏi.

“Làm nhiều được nhiều.” Kim Nguyên Huân đáp. “Anh Sở không quan tâm lắm đến “Đạo”, nên mọi người không cần lo lắng.”

Tề Hạ phát hiện Sở Thiên Thu dường như đang đi theo một con đường rất kỳ lạ.

Tất cả những điều này có lẽ đều liên quan đến cuốn “sổ ghi chép” trong tay hắn.

Chẳng lẽ cách rời khỏi đây được ghi trong sổ ghi chép không phải là thu thập “Đạo”, mà là phá đảo tất cả các trò chơi sao?

“Anh Tề Hạ, anh thấy sao?” Kim Nguyên Huân cuối cùng xác nhận lại ý định của Tề Hạ.

“Không cần nói nữa, tôi gia nhập.” Tề Hạ nói.

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương