Thập Nhật Chung Yên
Chapter 101: Phá tai

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Kiều Gia Kính nghe xong lập tức rụt tay lại.

Nhưng lực nhẹ hắn vừa tác động lên sợi dây thừng đã đủ để phá vỡ sự cân bằng kỳ lạ này.

Từ một trong các lỗ hổng, tiếng xích sắt vang lên ầm ầm, kéo theo cả sợi dây thừng rung lên bần bật.

Tề Hạ ngay lập tức nhặt một tấm ván gỗ từ dưới đất, hét lớn: “Hàn Nhất Mặc, ra sau lưng tôi!!”

Hàn Nhất Mặc nghe vậy vội vàng chạy ra sau lưng Tề Hạ trốn, nắm chặt lấy áo hắn, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

“Định luật Murphy sao…?”

Tề Hạ cầm tấm ván gỗ liên tục di chuyển về phía xa lỗ hổng, Hàn Nhất Mặc cũng theo sát phía sau.

Lẽ ra Tề Hạ và lỗ hổng không còn nằm trên một đường thẳng, cây lao phóng ra từ bên trong cũng không thể nào bay về phía họ, càng không thể làm bị thương Hàn Nhất Mặc đứng sau lưng hắn nhưng Tề Hạ vẫn có một cảm giác bất an khó tả.

Kiều Gia Kính đứng bên cạnh lỗ hổng thấy hành động của Tề Hạ thì tỏ vẻ khó hiểu, hắn nhìn sợi dây thừng, rồi lại nhìn Tề Hạ, nghi hoặc hỏi: “Tên lừa đảo, anh làm cái gì vậy?”

“Kiều Gia Kính, tránh xa chỗ đó ra, còn một cây lao nữa, cẩn thận bị thương!” Tề Hạ nghiêm nghị đáp.

Vừa dứt lời, bên trong lỗ hổng đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, hai cây lao đồng thời phóng ra.

Cây thứ nhất là cây của kẻ xâm nhập trước đó vô tình bắn vào trong lỗ, còn cây thứ hai rõ ràng là cây đã được tích tụ lực từ lâu.

“Vút”!!

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong một giây.

Cây lao thứ nhất sau khi phóng ra khỏi lỗ hổng liền bay sang một bên, cắm yếu ớt xuống đất.

Còn cây lao thứ hai thì dùng hết sức bình sinh, bay vụt về phía bên kia, cách xa Tề Hạ.

Thấy quỹ đạo bay của cây lao không phải hướng về phía mình, Tề Hạ vừa cảm thấy yên tâm một chút thì bỗng thấy cây lao đó bắn trúng chiếc đồng hồ quả lắc vẫn đang đứng sừng sững trong phòng.

Chiếc đồng hồ quả lắc này trước đó vẫn luôn là công cụ quan trọng để mọi người nắm bắt thời gian, không ngờ lúc này lại trở thành bàn đạp cho sứ giả địa ngục.

Một tiếng va chạm kim loại vang lên chói tai, vô số tia lửa bắn ra tứ phía.

Không biết chiếc đồng hồ được làm bằng chất liệu gì, sau khi bị cây lao đâm mạnh vẫn đứng vững nhưng cây lao lại đổi hướng vì cú va chạm này.

Nó như một con rắn độc vừa phát hiện con mồi, đột ngột quay đầu, lao thẳng về phía Tề Hạ và Hàn Nhất Mặc.

Cây lao bay rất thấp, gần như sát mặt đất, Tề Hạ thấy vậy lập tức đẩy Hàn Nhất Mặc ra sau, còn mình thì cầm tấm ván gỗ chắn lên.

Theo hướng bay hiện tại của cây lao, chắc chắn nó sẽ đâm vào tấm ván gỗ trước khi trúng Hàn Nhất Mặc.

Ngay khi cây lao và tấm ván gỗ chỉ còn cách nhau gang tấc, cây lao đang bay sát đất bỗng va phải mặt đất, lực bật khiến nó văng lên cao.

Quỹ đạo khó tin này khiến nó bay qua đầu Tề Hạ, rồi ngay sau đó lại đâm vào trần nhà, đổi hướng một lần nữa rồi lao thẳng về phía Hàn Nhất Mặc đứng sau lưng Tề Hạ.

Trong mắt mọi người, cây lao này giống như một tia chớp uốn lượn, vượt qua mọi chướng ngại vật rồi nhắm thẳng vào mục tiêu.

Đúng như Hàn Nhất Mặc đã nói, hắn chắc chắn sẽ bị cây lao bắn trúng.

Mọi hành động của cây lao đều kỳ lạ đến vậy, mục tiêu của nó từ đầu đến cuối đều là Hàn Nhất Mặc.

Tề Hạ biết mình không thể nào di chuyển tấm ván gỗ để chặn cây lao trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, vẻ mặt đã có chút tuyệt vọng.

Giờ không ai có thể cứu được Hàn Nhất Mặc nữa, dù chỉ có một phần vạn cơ hội thì đó cũng là cơ hội để Hàn Nhất Mặc tự mình né tránh.

Nhưng nhìn dáng vẻ run rẩy sợ hãi của hắn, e rằng một bước cũng khó nhúc nhích, lần này hắn vẫn phải chết.

Ngay khi cây lao chỉ còn cách Hàn Nhất Mặc chưa đầy năm phân, Kiều Gia Kính đứng bên cạnh lỗ hổng đột nhiên đưa tay nắm lấy sợi dây thừng đang phóng ra từ bên trong, rồi giật mạnh về phía sau.

Dây thừng kéo theo cây lao, ảnh hưởng đến toàn bộ.

Hắn ra tay rất nhanh, khiến cây lao đang di chuyển với tốc độ cao lập tức mất thăng bằng như bông hoa bị gió thổi.

Cây lao cuối cùng cũng ngừng lại, lắc lư vài cái giữa không trung một cách bất lực, rồi rơi xuống đất.

Những gì xảy ra trong giây lát quá kinh hoàng, khiến mọi người nín thở.

Một lúc sau, Hàn Nhất Mặc ngồi phịch xuống đất, mồ hôi đã ướt đẫm cả áo.

Kiều Gia Kính nhìn sợi dây thừng trong tay, lầm bầm: “Cây lao này định đi nhảy disco hả? Trong phòng cứ lượn tới lượn lui, lượn cái đầu mày ấy.”

Tề Hạ đặt tấm ván gỗ xuống, vẫn còn chưa hết bàng hoàng đi đến bên cạnh Hàn Nhất Mặc, đỡ hắn dậy, hỏi: “Anh sao rồi?”

“Tôi không sao… giờ thật sự không sao rồi… Mọi người đã cứu mạng tôi, cảm ơn mọi người nhiều lắm… Tề Hạ, anh đúng là cứu tinh của tôi…”

Tề Hạ khựng lại khi đang đỡ Hàn Nhất Mặc, nhận ra hắn đã không còn run rẩy nữa.

“Ra là vậy…”

Hắn lặng lẽ gật đầu, giờ hắn gần như đã đoán ra được cái gọi là “Chiêu Tai” là gì.

“Vậy… anh còn sợ nữa không?” Tề Hạ hỏi.

“Vẫn… nhưng không quá sợ.” Hàn Nhất Mặc gượng cười nói. “Biết trò chơi tiếp theo có anh ở đây, tôi thấy an tâm hơn…”

Nghe câu này, Tề Hạ cảm thấy việc cứu Hàn Nhất Mặc quả là một quyết định đúng đắn.

Mặc dù toàn bộ năng lực của “Chiêu Tai” vẫn chưa rõ ràng nhưng hiện tại có vẻ như hắn có thể dự đoán được nguy hiểm sắp xảy ra.

Nếu khi đối đầu với những con giáp mà mang theo Hàn Nhất Mặc, Tề Hạ có thể dựa vào mức độ sợ hãi của hắn để phán đoán mức độ nguy hiểm của trò chơi, nếu thuận lợi hơn nữa, Tề Hạ có thể biết được liệu có nên đánh cược mạng sống với đối phương hay không.

Tất nhiên tất cả chỉ là giả thiết tốt đẹp, trước mắt cần phải giúp Hàn Nhất Mặc sống sót.

Từ giờ trở đi, hắn không cần phải cứu những người không quan trọng nữa.

Trò chơi “Thiên giáng tử vong” và “Đúng hay Sai” tiếp theo, dù chỉ có ít người vượt qua cũng không sao cả.

“Cảnh sát Lý.” Tề Hạ gọi. “Vừa rồi anh nói cây lao làm sao?”

“Ồ…” Cảnh sát Lý hoàn hồn, vội vàng đáp. “Trên cây lao này có chữ, mọi người đến xem này!”

Tề Hạ giả vờ xem xét cây lao, rồi nói: “Ra là vậy, tôi hiểu rồi. Mọi người, người ra đề lần này lại là Nhân Dương, mà Nhân Dương là kẻ nói dối…”

Hắn kể lại toàn bộ suy luận của mình cho mọi người, rồi đi thẳng đến dưới lỗ hổng giữa phòng.

Hắn biết mặt đất sẽ sụp xuống sau vài phút nữa và khi đó sợi dây thừng sẽ rơi ra từ lỗ hổng trên trần nhà, cứu mạng họ.

Tề Hạ nói ra suy luận của mình, vốn chỉ định cứu một số người trong đó.

Không ngờ mọi người đều tin tưởng lời hắn nói.

Khi Tề Hạ đứng dưới lỗ hổng, người đầu tiên đứng bên cạnh hắn chính là Tiêu Nhiễm.

Lúc này, Tiêu Nhiễm lộ rõ vẻ mặt ngưỡng mộ, gần như tin tưởng vô điều kiện vào những gì Tề Hạ nói.

Có lẽ vì những màn thể hiện hoàn hảo trước đó của Tề Hạ đã khiến Tiêu Nhiễm nảy sinh tình cảm.

“Anh Tề, không biết tại sao, em rất tin anh!” Tiêu Nhiễm nịnh nọt nói.

“Hừ.” Tề Hạ cười lạnh. “Vậy tôi xin cảm ơn cô.”

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương